Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 69


2 năm

trướctiếp

“…… Cứu mạng……”

“…… Cứu mạng!”

“Cứu lấy chúng tôi——”

Bầu trời bị cường quang chiếu sáng, một giây sau.

“Oanh —— Oanh——!”

Cây cối gãy đổ, sườn đất bị san bằng, tiếng nổ dồn dập phóng tới bốn phương tám hướng. Những bộ phận cơ thể và những bộ xương gãy mặc đồng phục rằn ri kêu lên răng rắc, rơi xuống trong khu rừng nhỏ bên ngoài ngôi làng, kèm theo một trận mưa máu như trút nước.

Một đứa bé mất cả thần hồn đứng ngây ở nơi đó, ngửa đầu nhìn lên bầu trời cuồn cuộn khói đen, mấy giọt chất lỏng từ trên trời giáng xuống tung tóe ở trên mặt nó, vết máu sền sệt chậm rãi chảy xuống.

Khói lửa dần dần tán đi, đồng ruộng bị máu tươi thẩm thấu trở nên ngày càng thâm đen, chập chờn ngàn đoá anh túc. Đứa bé mờ mịt thu hồi ánh mắt, nó trông thấy cách đó không xa các thôn dân đang giơ lên cáng cứu thương đi trên đường núi gập ghềnh, mỗi người đều quần áo tả tơi, từng gương mặt quen thuộc chết lặng cùng sợ hãi, trên cáng cứu thương là thương binh người loang lỗ vết máu mặc một bộ đồ rằn ri, hơi thở yếu ớt trong lúc vô tình liếc đến đáy mắt của đứa bé.

Tựa như thiểm điện xẹt qua não hải, đứa bé ý thức được tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, đột nhiên bị hoảng sợ cực độ che mất ——

Mau để ông ấy xuống!

Các người không thể cứu ông ấy, các người căn bản cứu không được ông ấy——!

Nhưng nó không kêu được, trong cõi u minh tất cả tiếng khóc thảm đều bị khóa bên trong thân thể nho nhỏ kia. Nó chỉ có thể dốc hết toàn lực nện bước nhỏ chạy về phía trước theo đám người, ở nơi đó nó trông thấy người đàn ông nằm trên cáng cứu thương đang cố gắng nâng người lên, ánh mắt đục ngầu xuyên qua đám người nhìn thẳng nó, sau đó chậm chậm há miệng, máu đen không ngừng trào ra từ trong miệng.

Đứa bé đứng vững, đôi mắt run rẩy chiếu ra mỗi một khẩu hình của người đàn ông kia, hắn đang hỏi: 

—— Con không phải muốn vì ta báo thù sao?

Gió rỉ vị sắt xuyên qua rừng cây, trên đất trống đốt một cái nồi lớn, đằng sau cái nồi là từng gương mặt của các thôn dân tuyệt vọng khóc thét. Đứa bé đứng dưới tàng cây, đã không nhớ rõ mình nôn qua bao nhiêu lần, nó cắn răng chịu đựng lục phủ ngũ tạng đau nhức, liều mạng đưa tay muốn chạm tới bộ đồ rằn ri đầy máu tươi treo trên thân cây, nó muốn đem xuống ôm vào trong lồng ngực của mình, muốn đem nó đắp trên người mình.

—— Nó đã từng nghĩ như vậy, mình chỉ cần lấy được bộ quần áo kia thôi, đời này tất cả nhẫn nại đau đến không muốn sống nữa cùng lang bạt kỳ hồ chìm nổi, cũng chỉ là vì lấy xuống bộ đồ rách rưởi đó, một bộ quần áo không đáng một xu.

Nhưng nó thật với không đến, bất kể nó dốc toàn lực nhón chân như thế nào, đầu ngón tay khô gầy cũng không rút ngắn lại được mảy may khoảng cách.

Trong gió truyền đến tiếng khóc liên tiếp, cuốn lên vùng trời màu tro, oan hồn ở trên vùng đất xoay quanh thật lâu mãi cũng không chịu đi. Nó nghe thấy tiếng nghẹn ngào xuyên qua ruộng anh túc xa xa, xuyên qua hơi nóng của những chiếc nồi lớn đang sùng sục sôi, xuyên qua bộ đồ rằn ri dính đầy máu tươi trên cành cây; Nó nghe thấy thanh âm kia từng lần một vang lên, bi ai nhưng không thể làm gì, hỏi: “Con không phải muốn vì ta báo thù sao?”

“Con đã quên rồi sao?”

Đại hỏa đôm đốp nổi lên xà nhà gỗ, chiếu sáng hai bóng người không nhúc nhích trong vũng máu. Quát lớn, chửi rủa, bước chân loạn xạ từ ngoài phòng truyền đến, từng chùm đèn xe trong đêm tối loạn lắc, lập tức biến mất ở sau đám lửa cháy bùng.

“Ba, mẹ……” Trong ngực của nó lại là một đứa trẻ khác toàn thân đều đang run rẩy, nó chỉ có thể để bàn tay mình đưa vào miệng của đứa trẻ, thông qua động tác này phòng ngừa đứa trẻ kia kêu khóc thành tiếng: “Mẹ…… Mẹ……”

Mẹ của đứa trẻ đã không còn chút hơi thở nào nằm trên mặt đất, đôi mắt mở to, đối mặt với nó trong tủ quần áo. Ánh lửa nhảy vọt chiếu vào trên mặt bà, để bà nhìn qua như sống lại, thậm chí ngay cả khoé miệng lạnh buốt hình như cũng mở ra một chút, chậm rãi từng chữ từng chữ hỏi: “Con tại sao không kịp tới cứu chúng ta?”

Nó sợ hãi thở hổn hển.

“Con vì sao không thể liều mạng chạy nhanh thêm một chút, lại chạy nhanh thêm một chút, đến đánh thức chúng ta?”

Nó đóng chặt lại hai mắt. Hai tay của nó đang che chở bé con trong ngực ngày càng yếu ớt, nên không có cách nào che lỗ tai mình, chỉ có thể dùng sức run rẩy dúi đầu vào giữa đầu gối, nhưng vẫn không có tác dụng.

Khuôn mặt oán hận của người mẹ kia đã in dấu thật sâu vào não nó, thậm chí bà còn từ trong vũng máu bò dậy, ánh mắt lấp lánh nhưng tràn đầy bi ai: “Con đã cứu chúng ta, sao con lại có thể không thay chúng ta báo thù?”

“Con sao có thể chạy thẳng một mạch, con sao có thể không thay chúng ta báo thù?!”

“Không, cháu làm không được, cháu đã tận lực ——”

Đứa trẻ tinh bì lực tẫn ôm lấy đầu, đầu ngón tay đen gầy không ngừng phát run, mười móng tay bên trong đều tràn đầy tơ máu.

Cháu thật đã tận lực ——

Trong nháy mắt thân hình đứa bé kéo cao lên, tay chân dài ra, bó đuốc đem thân hình thiếu niên quăng tại trên vách tường đường hầm; Cách đó không xa ầm ầm nổ vang, khí lưu đem cậu bay lên, dưới mặt đất đường hầm ầm vang đổ sụp, đem địa lao, dụng cụ hành hình, tiếng người giận mắng cùng đạn bay tứ tung gắt gao vùi cả vào lòng đất.

Cậu ôm chặt lấy người trong ngực, kịch liệt đau nhức đã khiến cơ thể cậu không còn cảm nhận được thân xác này, chỉ có nước mắt nóng hổi xâu thành chuỗi, nhỏ xuống trên gương mặt kia, gào khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt như muốn hóa thành máu đặc, từ trong hốc mắt đau khổ tràn ra.

“…… Đi mau……” Cậu nghe thấy thanh âm quen thuộc của người kia dần dần yếu ớt, chỉ có một tia chờ mong cuối cùng miễn cưỡng chống đỡ lấy, nói: “Không cần quan tâm anh, đi mau……”

Ngô Vu đã không còn cảm giác được đau đớn, trong lỗ tai ầm ầm vang, cậu biết đó là chính cậu đang cuồng loạn gào khóc.

“Em nhất định phải đi về phía trước, không thể dừng lại, cũng không thể vì bất cứ chuyện gì mà quay đầu…… Em phải nhớ kỹ, muốn tiếp tục sống thì không thể vì bất luận kẻ nào báo thù……”

“Em phải đi về phía trước, vĩnh viễn vĩnh viễn…… đi về phía trước, đừng quay đầu.”

Trong vũng máu người cha người mẹ bị ánh lửa nuốt sống, bộ đồ rằn ri nhỏ máu hóa thành ngàn vạn mảnh tro tàn, gió thét cuốn lên bầu trời. Đôi chân trần xanh xao vàng vọt của đứa bé chạy về phía trước, xuyên qua liệt diễm đốt cháy thôn trang, xuyên qua đại địa khắp nơi hoang tàn, lội qua biển người mênh mông cùng trăm ngàn mẫu bụi gai, chạy về phía nhân sinh cuối cùng dưới vòm trời màu máu——

Cậu không thể vì bất luận kẻ nào dừng bước lại.

Cậu vĩnh viễn không thể quay đầu.

“Nhảy nha nhảy nha ôi…… Lên trên lên trên đi mau mau ngẩn ra làm gì! Dcmm!……”

Tiếng mắng nhau ở quán net, đằng sau góc máy hẻo lánh không để người khác chú ý, Ngô Vu thốt nhiên bừng tỉnh đứng dậy.

Quản lý tiệm net duỗi tay ra dừng ở giữa không trung, còn chưa kịp đập tới trên bả vai cậu, sửng sốt mấy giây mới ngượng ngùng thu hồi lại hỏi: “Này, cái máy này hết thời gian sử dụng rồi, muộn rồi”.

Ngô Vu không nói một lời, rủ xuống đôi mắt tràn đầy tơ máu, từ ví tiền bên trong rút mười đồng tiền đưa tới.

Quản lý tiệm net lấy tiền, trong lòng tự nhủ còn tốt còn tốt, nếu mình không tới có khi cậu ta đột tử ở chỗ này rồi.

Ngô Vu một lần nữa khởi động máy tính, lúc chờ đợi khởi động máy đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, đã là xế chiều.

Trong điện thoại di động mười cái miss call, ngoại trừ hai cái đến tự văn phòng Cục, hai cái đến từ chi đội hình sự trinh sát, những số còn lại đều là số riêng của bọn Liêu Cương. Còn có hai mươi tin nhắn chưa đọc, một nửa đều là của Liêu Cương, có mấy tin là Thái Lân, một tin là Mạnh tỷ, một tin là Trương Tiểu Lịch, nội dung không có gì hơn, đều là: 【Tiểu Ngô hôm nay sao không tới làm vậy?】【Sáng nay tính tình sếp rất tệ, hai người hôm qua cãi nhau rồi ư?】【 Nghe Liêu ca, đi làm lại, không nên nháo!】【 Tiểu Ngô đi làm lại!】【 Cậu người ở đâu? Có tiền xài không?】【 Về nghe điện thoại Liêu ca!】

Không có của Bộ Trọng Hoa.

Kỳ thật đã nằm trong dự liệu, nhưng khi tận mắt xác nhận qua, vẫn cảm thấy có chút mất mát.

Giống như là bị người khác lột trần trụi, gió hô hô rót vào, khiến xương cốt đều cảm thấy phát lạnh.

Ngô Vu ép buộc mình không nghĩ những thứ đó nữa, hướng xuống kéo vào thư mục tin nhắn, đột nhiên ánh mắt ngưng lại —— Một tin nhắn chưa đọc, đến từ ông chủ béo Đinh của quán bar Predator, chỉ có bốn chữ: 

【 Trả lời điện thoại 】

Ngô Vu nhìn xem chung quanh, hai dàn máy bên cạnh đều không ai, trước sau mấy hàng đều là học sinh trốn học chơi game, từng người đều mang theo tai nghe hô to gọi nhỏ, vô cùng tập trung, lúc này đoán chừng có bị cha mẹ đến sau lưng cũng không phát hiện được. Thế là cậu đem điện thoại gọi lại, mới vang hai lần liền được kết nối: “Ai nha tiểu Ngô ca ca của tôi, cậu cuối cùng có tin tức, cậu tuyệt đối đừng nói với tôi cậu không tiếp điện thoại là bởi vì cậu tăng ca, mặc dù cậuđã nói với tôi cậu làm công nhân viên chức nhỏ, nhưng Béo ca ca tôi đây có Hỏa Nhãn Kim Tinh sắc bén lắm đó……”

Ngô Vu không kiên nhẫn đánh gãy hắn: “Anh gọi làm gì?”

Đối diện lập tức im lặng, ngay sau đó chém đinh chặt sắt: “Làm!”

“……”

Ngô Vu vừa muốn tắt điện thoại, béo Đinh tranh thủ thời gian: “Đừng đừng đừng, chỉ đùa một chút chỉ đùa một chút. Tôi là tới thông báo tin tức cho cậu, đối phương đã đồng ý tối nay chín giờ chỗ cũ, tới không?”

Mí mắt Ngô Vu nhảy một cái, trong lòng tự nhủ nhanh như vậy?

Cậu vốn tưởng giống như quy trình bình thường, từ định thời gian đến mở lôi đài tối thiểu cũng phải chuẩn bị mấy ngày, không nghĩ tới đối phương lại sắp xếp gấp gáp như vậy, giống như là một khắc cũng không thể chờ được nữa.

“Cậu bây giờ ở chỗ nào, gần đây có đau đầu nhức óc hay đau cúc gì không, nếu không thì vẫn nên xin phép sếp nghỉ sớm một chút đi, tôi đã phái người đi đón cậu chuẩn bị một chút, ăn móng heo uống hai bình tăng lực, lại nói cậu có cần massage toàn thân trước không……”

Ngô Vu nói: “Tôi biết rồi, chuẩn bị tiền kỹ càng đi”. Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Màn hình đã tối xuống, trên màn hình đen mơ hồ chiếu ra cái bóng của cậu, tóc đen lộn xộn, khuôn mặt tiều tụy, cả người hiện ra một loại suy sụp tinh thần. Ngô Vu đưa tay xoa xoa mặt, ngón tay dùng sức cắm vào trong đầu tóc, thầm nghĩ đêm nay có khả năng sẽ cầm được hai mươi vạn, lại tăng thêm hai mươi vạn có sẵn thì đã đủ chưa?

Có lẽ là còn chưa đủ, có lẽ là còn cần hai, ba cái hai mươi vạn, hoặc là càng nhiều hơn.

Về sau không có tiền lương, ăn cơm sinh hoạt giải quyết như thế nào đây, sớm biết thì đã chờ tiền trợ cấp công việc bên ngoài phát ra rồi. Nói đi cũng phải nói lại, đến bây giờ cậu cũng chưa kịp mời Bộ Trọng Hoa ăn bữa cơm, mỗi lần đều là ở trong nhà xào hai ba món qua loa, sớm biết vậy thì đã trịnh trọng mời anh ăn một bữa cơm rồi, hoặc là tối thiểu cũng nên tặng anh một cái cà vạt, để về sau còn có một món đồ để nhớ tới……

Ngô Vu thốt nhiên nhắm mắt lại, cắn răng đập lên trên thái dương mình một cái.

Yết hầu dùng sức lăn một vòng, cậu ngẩng đầu ấn mở màn hình trình duyệt, bật mở email. Đó là lúc trước khi vừa được điều đến chi đội Nam Thành, Liêu Cương để cậu đăng kí tài khoản,  kỳ thật trong đơn vị cơ quan căn bản không cần đến, đến nay ngay cả thư rác cũng không nhận được mấy phong, tin nhắn soạn sẵn bên trong cũng chỉ có một phong chưa gửi, lẳng lặng nằm ở nơi đó.

Cậu ấn mở bản nháp, trên màn hình ngắn ngủi mấy dòng chữ chiếu vào đáy mắt đỏ ngầu của cậu, không một ai biết cậu vì mấy dòng chữ này đã viết suốt cả một đêm.

Đó là một phong thư từ chức.

Kỳ thật trước khi đến Tân Hải, cũng đã dự liệu đến sẽ có một ngày như vậy, nhưng cậu không nghĩ tới giờ này khắc này tâm tình mình lại rất tệ.

Nếu như lúc trước nơi đến không phải là Tân Hải thì tốt rồi.

Nếu như không gặp được Bộ Trọng Hoa thì tốt rồi.

Ngô Vu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nhấn gửi đi, sau đó cấp tốc rời khỏi hòm thư, đóng lại màn hình máy tính, đứng dậy đi ra khỏi quán net.

Tân Hải đầu đường xe cộ đông đúc, đèn xanh đèn đỏ tại dưới vòm trời đầy mây vừa đi vừa về biến hóa. Ngô Vu thở ra một hơi từ trong phổi, lấy di động ra triệt để tắt nguồn, sau đó ngẩng đầu nhìn một chút sắc trời, dự đoán còn chút ít thời gian, hơi do dự.

Tút tút ——

Một chiếc taxi đen dừng ở ven đường, tài xế hạ cửa sổ xe xuống thò đầu ra: “Tiểu ca, đi đâu?”

…… Ngô Vu quay đầu nhìn xem trạm xe lửa nơi xa, chần chờ một lát, cúi đầu hỏi: 

“Đi ngoại ô có thể rẻ hơn một chút không?”

“Sau hơn nửa tháng ba trăm cảnh sát túc trực liên tục, cuối cùng bọn họ cũng bắt được chiếc taxi chở Trần Nguyên Lượng từ đoạn video đêm hôm đó, nhưng tài xế không hề có chút ấn tượng nào về nơi chở Trần Nguyên Lượng đến, trong hồ sơ chuyến đi của hệ thống công ty cũng không có, chỉ có thể bị giam giữ trong 7 ngày. Không thể tìm ra nơi mà Trần Nguyên Lượng có thể bị giết … ” 

Bộ Trọng Hoa đẩy ra cửa phòng họp, một bên bước nhanh xuyên qua hành lang, một bên không quan tâm nghe Liêu Cương sau lưng đang cấp tốc niệm đi niệm lại báo cáo phỏng đoán không biết qua bao nhiêu lần, đang muốn quay về chi đội hình sự trinh sát, đột nhiên trái tim không có chút lý do nào chìm xuống.

Anh bỗng nhiên dừng bước, lồng ngực im ắng rút lại, đại não trống rỗng, trong cõi u minh dường như cảm giác được có chuyện gì đó không may, ngay tại nơi mà mình nhìn không thấy phát sinh.

“A!” Liêu Cương suýt nữa đụng vào anh, “Sếp? Ngài thế nào?”

“……”

Bầu trời ngoài cửa sổ âm trầm, cửa sổ thủy tinh chiếu ra khuôn mặt nghiêm túc của Bộ Trọng Hoa, không ai có thể phát hiện cặp mắt màu hổ phách kia đang hơi co rút lại.

Liêu Cương nhìn xem sắc mặt Bộ Trọng Hoa, lại nghĩ tới cả ngày hôm nay Tiểu Ngô không tới làm, nội tâm bất ổn: “……. Sếp? Ngài không có sao chứ?”

“Không có việc gì, tôi chỉ là……”

Trong túi quần Bộ Trọng Hoa điện thoại rung lên, là thông báo mới.

Bộ Trọng Hoa không thường sử dụng điện thoại, WeChat và hệ thống đẩy an ninh công cộng ở nơi làm việc. Anh chỉ kiểm tra hộp thư của mình mỗi ngày trước khi tan sở hoặc sau khi về nhà. Về cơ bản anh thậm chí còn không cần trả lời. Nhưng giờ này khắc này cái rung đó của điện thoại lại giống như một loại tín hiệu, thuận thần kinh lốp bốp trực kích trái tim, để anh ma xui quỷ khiến lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua.

Một giây sau, Liêu Cương chỉ thấy sắc mặt Bộ Trọng Hoa kịch biến, không nói hai lời trở tay gọi một cuộc điện thoại, lập tức chỉ nghe: “Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã khoá……”

“Sếp?”

Bộ Trọng Hoa cúp điện thoại: “Ngô Vu người đâu?”

Liêu Cương: “Dạ?”

“Cậu, Thái Lân, Trương Tiểu Lịch hôm nay gọi, nhắn tin cho Ngô Vu có ai nhận không?”

Liêu Cương trong lòng tự nhủ ‘chờ đã làm sao anh biết chúng em hôm nay liên hệ cho Tiểu Ngô’, “Không có, không có, em còn tưởng rằng cậu ấy giận, cho nên liền……”

“Đi tìm em ấy”. Bộ Trọng Hoa âm điệu tỉnh táo, nhưng ngữ tốc căng đến cực gấp, “Phát thông cáo nội bộ đến sân bay, nhà ga, bến cảng, ôtô đường dài, các công ty thuê xe, nhìn xem thẻ căn cước của em ấy đã rời khỏi Tân Hải chưa, hiện tại đi ngay!”

Liêu Cương hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì: “Chờ đã chờ đã chờ đã! Tiểu Ngô thế nào? Cậu ấy muốn rời khỏi Tân Hải ạ? Chúng ta có phải là nên nói cho Hứa cục trước không…… Chờ đã đội trưởng Bộ anh đi đâu?!”

Bộ Trọng Hoa không nói một lời, xông vào văn phòng nắm lên chìa khóa xe, sải bước lao xuống cầu thang. Liêu Cương bay nhào đến bên cạnh tay vịn hành lang, ngạc nhiên nói: “Đến cùng xảy ra chuyện gì? Sếp anh đi đâu, anh chờ em một chút?!”

“Tôi đi tới nhà Ngô Vu tìm một thứ”, Bộ Trọng Hoa ba chân bốn cẳng lao xuống cầu thang, cũng không quay đầu lại quát: “Đi phát hiệp tra thông cáo, nhanh!”

“Rõ!” Liêu Cương cuống quít chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp