Phá Vân 1

Chương 27


2 năm

trướctiếp

Chương 27

Vũ Quá Tích Niên- Khởi Linh

***

"Đinh Đang?"

Thiếu nữ ngẩng đầu, hoang mang nhìn về phía Nghiêm Tà, kể cả gương mặt xinh hết phần thiên hạ bấy giờ còn vương nét kinh hoàng tái nhợt, song cũng không thể không thừa nhận đây là một mỹ nhân đẹp xuất sắc.

Nghiêm Tà liếc mắt với Giang Đình, tỏ ý tôi không có nhận sai nhé.

"Tôi là Nghiêm Tà của đội cảnh sát hình sự trực thuộc thành phố, cô đã từng đến cục nói chuyện với đồng nghiệp Mã Tường của tôi." Nghiêm Tà ra hiệu cho nữ cảnh sát chạy việc bên ngoài duy nhất ở hiện trường là Hàn Tiểu Mai đi theo, sau đó không khỏi phân bua bắt tay với Đinh Đang, "——Có mấy câu muốn hỏi thêm cô, xin mời qua bên này."

Phòng trực ban của khu bảo quản, nhân viên trực ban bị thương đã được thanh tra kiểm nghiệm lý hóa đưa đi lấy dấu DNA từ vết thương, khu đất trống ngoài căn phòng tạm thời đặt mấy cái ghế dựa.

Nghiêm Tà kẹp điếu thuốc, có điều hắn không hút mà chỉ chơi đùa với cái bật lửa: "Ban nãy cô nói với bố cô là không thể nào, là chuyện gì không thể?"

".................." Đinh Đang cắn môi, không có trả lời ngay, mà chỉ hỏi: "Cảnh sát Nghiêm, Sở Từ thực sự.....đã trộm thuốc hóa học được quản lý?"

Đinh Đang mặc chiếc váy ren trắng nhỏ in hoa, trang điểm sương sương, đôi tay trắng nõn để ở trên đùi. Cô gái học trường nghệ thuật này rất ưu điểm trời cho, trẻ trung, xinh đẹp, mái tóc đen nhánh, khác một trời một vực với nữ cảnh sát tập sự mặt mũi lem luốc chạy trên hiện trường, Hàn Tiểu Mai không khỏi thấy hơi tự ti mà sờ gương mặt thức trắng đêm không rửa của mình.

Có điều, cô cũng thấy an ủi chút chút là, thái độ của thằng cha trai thẳng tồi tệ họ Nghiêm kia chẳng hề tốt mấy, thậm chí giọng điệu còn cứng hơn nữa: "À, điều này thì chúng tôi vẫn đang điều tra, hiện tại tạm thời không tiện để lộ quá nhiều."

Đinh Đang mặc kệ ánh mắt lo lắng của bố ruột, vội vàng nói: "Thế nhưng Sở Từ không phải người như vậy, thật đấy, anh ấy cực kì biết cầu tiến, là người vô cùng nghiêm cẩn trong chuyên môn, không tin các anh có thể hỏi bố tôi."

Đinh Gia Vượng vội vã cản lại: "Ài, nói mấy điều này với cảnh sát thì có ích gì chứ!"

Nghiêm Tà mỉm cười.

"Nhà anh ấy không có tiền, nhưng tính cách thì thực sự rất tốt, sau khi Phùng Vũ Quang gặp nạn, bố mẹ anh ta đều đến Kiến Ninh, Sở Từ còn giúp bọn họ thu dọn đồ đạc của Phùng Vũ Quang, chạy trước lo sau, an ủi hai ông bà rất nhiều." Đinh Đang càng nói càng buồn: "Chính bởi điều này, tiến độ thực nghiệm của anh ấy còn bị trì trễ, nhưng anh ấy vẫn.............."

Bỗng nhiên Giang Đình luôn im lặng chợt ngắt lời cô: "Tôi nhớ cô học trường nghệ thuật nhỉ?

"Vâng."

"Vậy tại sao cô biết tiến độ thực nghiệm của Sở Từ, bố cô về nhà nói sao?"

Dưới đánh giá nghi ngờ từ cảnh sát, Đinh Gia Vượng vội vàng phủ nhận: "Tự dưng tôi nói chuyện này làm chi, tôi có nói con bé cũng nào có hiểu."

"Là.....là chính anh ý nói." Giọng của Đinh Đang càng ngày càng nhỏ: "Thỉnh thoảng tôi có đến công ty tìm bố sau đó sẽ đến phòng thí nghiệm thăm các anh ấy..............từ khi Phùng Vũ Quang mất, tôi từng tìm Sở Từ vài lần, tâm tình của anh ấy rất buồn, còn thí nghiệm sai rất nhiều lần."

Nghiêm Tà sờ cằm, muốn kiếm chỗ ngồi xuống theo bản năng, nhưng tất cả ghế ở đây đều đã bị ngồi hết, hắn chỉ đành dựa vào tay ghế của Giang Đình.

Giang Đình định đứng dậy, Nghiêm Tà lại liếc mắt nhìn anh: "Ngồi yên đấy đi."

"......................."

"Tôi nhớ trước khi Phùng Vũ Quang chết có gọi điện cho cô, thời gian khoảng bốn mươi tám giây," Nghiêm Tà quay sang Đinh Đang: "Sau này khi cô bị thẩm vấn, nói tối hôm đó Phùng Vũ Quang vốn muốn hẹn cô ra ngoài, nhưng cô đã từ chối?"

Đinh Đang cúi gằm mặt xuống, gật đầu.

"Vì sao cậu ta muốn hẹn với cô?"

"Đi......đi hát." Đinh Đang ngập ngừng nói, "Tôi đã nói làm gì có chuyện hai người đi hát hò với nhau, mà hôm đó tôi không thoải mái nên nói không đi."

Cho dù đây đều là nội dung đã từng ghi lại, song Nghiêm Tà vẫn hỏi lại lần nữa: "Cậu ta không níu kéo?"

"Này thì không, hình như anh ta muốn gặp ai đó......nên đã cúp ngay."

Nghiêm Tà chọc chọc bả vai Giang Đình, Giang Đình đẩy tay hắn xuống: "Tôi biết rồi."

Nghiêm Tà cũng không để ý, cười ha ha, chế giễu Đinh Gia Vượng: "Chủ nhiệm Đinh, trước đây anh chưa hề nói tối đó Phùng Vũ Quang đánh nhau với Sở Từ, có phải do nguyên nhân đánh nhau là vì con gái anh không?"

Mặt mũi Đinh Gia Vượng đỏ bừng, hiển nhiên đang rất lo lắng, vội xua tay nói:" Ài, đừng nói, đừng nói nữa."

Xí nghiệp hóa chất này không phải xí nghiệp nhà nước, nếu nói hai thực tập sinh đánh nhau là vì người hướng dẫn đưa con gái đến, thì quả thực cũng không phải chuyện lớn, chẳng ảnh hưởng đến bảng đáng giá của chủ nhiệm. Vậy nhưng Đinh Gia Vượng nào muốn nói chuyện này, rất có thể vì ông ta không quá hài lòng với hai sinh viên nọ, cũng chẳng vui gì với lựa chọn của con gái——Rất hiển nhiên, cô bé thích học bá nhà nghèo nhưng đẹp trai kia hơn.

"Phùng Vũ Quang có từng nói với cô tối đó muốn gặp người như thế nào không?" Giang Đình hỏi.

Đinh Đang ngẩng đầu nhìn Giang Đình, không rõ đang suy nghĩ gì, hai mắt đỏ bừng, lắc đầu không nói.

Sự dằn vặt của cô gái này đều gần như viết hết lên mặt: Nếu Sở Từ thực sự có liên quan đến cái chết của Phùng Vũ Quang, vậy với ngôn luận tin đồn bôi đen ác ý hiện giờ trên internet đối với con gái thì sau khi công bố vụ án này ra xã hội, không biết sẽ có bao nhiêu tên loser có trym sẽ chửi cô gái là đầu sỏ gây tội.

Giang Đình vỗ nhẹ Nghiêm Tà, ngoắc tay với hắn.

"Anh định làm gì?" Nghiêm Tà dù miệng nói thế nhưng vẫn thành thật rướn người đến, chỉ cảm thấy Giang Đình khẽ thầm thì bên tai, vành tai có khí nóng sượt qua, tựa như bị khí nóng sau vụ nổ tạt vậy,

"................." Nghiêm Tà hơi mênh mang, đứng dậy theo ý thức: "Ừ, ừ."

Giang Đình: "Anh có nghe thấy không?"

Nghiêm Tà: "Đúng, anh nói đúng."

Giang Đình dở khóc dở cười: "Tôi bảo anh cử người lấy bút kí thực nghiệm của Sở Từ với Phùng Vũ Quang qua đây! Anh đang nghĩ gì thế!"

Chẳng hiểu sao mặt Nghiêm Tà hơi đo đỏ, lặng im mà xoa vành tai, quay người bảo Hàn Tiểu Mai đi làm việc——Nội tâm Hàn Tiểu Mai sớm đã sục sôi không nói thành lời, bỏ chạy nhanh như chớp.

"Anh Nghiêm!" Cao Phán Thanh gào từ xa: "Copy được băng ghi hình rồi, anh có qua xem không?"

Băng ghi hình đã cứu cánh cho Nghiêm Tà. Hắn tức tốc ho khụ một tiếng, tuy rằng vành tai còn chút nóng nhưng xét từ nét mặt thì trông rất bình thường, tiện tay gọi một cậu cảnh sát hình sự đến chỉ vào Đinh Gia Vượng: "Chủ nhiệm Đinh và con gái anh ta, chú em tiếp một chút nhé."

Cậu cảnh sát lập tức vâng lời.

Kế tiếp, Nghiêm Tà giơ tay chào với Đinh Gia Vượng: "Làm phiền hai người, lát nữa hai người tiếp tục ghi lời khai tỉ mỉ với phía cảnh sát chúng tôi, nhất là con gái của anh, cần những hiểu biết thường ngày về Sở Từ, cậu ta nói gì, làm những gì, có điểm đặc biệt nào, tất cả mối quan hệ xã hội ở Kiến Ninh——Mọi thông tin nhớ được đều phải nói với phía cảnh sát chúng tôi, chuyện to chuyện nhỏ, càng tỉ mỉ càng tốt."

Đinh Gia Vượng mang tiếng là người hướng dẫn trực tiếp của hai thực tập sinh, sợ chuyện này từ bé xé ra to, kéo cô con gái đang khóc thút tít vội gật đầu đồng ý.

Nghiêm Tà kéo Giang Đình ra ngoài, còn chưa được hai bước, Giang Đình bèn giãy khỏi tay hắn: "Đi làm gì thế?"

"Đến phòng theo dõi." Nghiêm Tà nói, "Số lượng vật liệu hóa học bị đánh cắp không chỉ dựa vào một người là vận chuyển được, Sở Từ chắc chắn có phương tiện cơ giới làm phương tiện giao thông. Quản lý kiểm soát của xí nghiệp hóa chất này không đáp ứng các yêu cầu của quy định sản xuất, máy giám sát của phòng bảo vệ sau khi bị mất điện sẽ tự động ngắt máy. Cho nên bọn họ mới báo án muộn như thế ——hoảng hốt tìm người có liên quan đến. Tôi bảo đám lão Cao đi lấy máy giám sát ở cổng ra vào chủ yếu của khu công nghiệp. Nếu may thì ngoài việc tìm được biển số, cũng nắm được phương hướng bỏ trốn."

Giang Đình vừa cởi khẩu trang nghe vậy bèn đeo tiếp, giọng nói hơi phiền: "Không đi, nhân viên kĩ thuật hình ảnh ở phòng giám sát nhiều lắm."

Nghiêm Tà nói lầm bầm: "Nhiều thì có sao, ba năm rồi còn gì, ngoài tôi còn nhớ thì ai thèm nhớ mặt anh?"

Giang Đình: "..........................."

"Ánh mắt gì kia?" Nghiêm Tà tò mò hỏi.

Giang Đình không lên tiếng, đáy mắt lóe lên tia cảnh giác, dùng mũi chân lùi về sau một bước.

"Anh Nghiêm!" Cao Phán Thanh hô từ phía sau: "Khoảng ba giờ sáng nay ở gần hiện trường có phát hiện một chiếc Camry đáng ngờ, nhanh tới đây!"

"Sau khi ban bố lệnh điều tra, cử người nhanh chóng kiểm soát các tuyến xe bus, xe khách đường dài trong thành phố, các công ty cho thuê ô tô và vận chuyển hành khách tư nhân. Nghi phạm mang theo một số lượng lớn chất hóa học, khả năng rời khỏi thành phố tương đối thấp, có lẽ đã giấu ở chỗ đồng bọn hoặc trên tuyến đường giao dịch; tôi kiến nghị anh lập tức dùng phép đạc tam giác GPS, bảo phòng 'Kinh Văn Bảo' liên hệ với phía trường đại học của nghi phạm, sắp xếp điều tra các mối quan hệ xã hội của cậu ta, có lẽ sẽ tìm ra manh mối."

Giang Đình ngừng lại, tiếp tục tránh xa hai mét, khẽ cười với Nghiêm Tà đang không hiểu gì, nụ cười đó trông có đôi chút phức tạp:

"Anh đi đi, tôi sẽ đọc thử bút kí thực nghiệm của nghi phạm, có lẽ sẽ tìm được chút manh mối."

"——Ài," Nghiêm Tà cuống quýt gọi anh, hiếm có lúc chột dạ, ngó nghiêng xung quanh rồi nói nhỏ: "Anh sao thế, ban nãy tôi nói sai gì rồi à?"

Giang Đình im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài một hơi: "Không có."

Nghiêm Tà thầm nhẹ lòng.

"Sau khi vụ án này phá xong, đi hẹn hò tử tế đi." Giang Đình nói tiếp, "Tôi giúp anh làm quen với Dương Mị cho."

Nghiêm Tà: ".................Hở?"

Hàn Tiểu Mai ôm đống bút kí thực nghiệm, hì hà hì hục quay lại hiện trường, ngó chung quanh không thấy bóng dáng ông sếp đẹp trai trẻ tuổi nhưng xấu xa của mình đâu, đương lúc sốt ruột bèn nghe thấy tiếng còi cách đó không xa, vừa quay đầu nhìn, bèn thấy chiếc Phaeton màu bạc kia.

Cạch ầm ầm——

Hàn Tiểu Mai thả đống bút kí cao bằng đầu người đặt ở ghế sau, day day eo tức giận nói: "Không hổ là học bá, viết nhiều sánh ngang với từ điển anh trung, mịa nó mệt vãi."

Giang Đình tiện tay đưa cho cô một chai nước.

"Ái? Cám ơn, cám ơn anh nhiều!"

Hàn Tiểu Mai được thương mà sợ, phát hiện thân làm đàn em của Nghiêm Tà như mình chưa bao giờ được nhận đối xử yêu thương như thế, Nghiêm Tà trước nay toàn dạy bảo một lèo gì như: "Con gái cũng phải huấn luyện thể năng thật giỏi, tôi mời cô đến cục thành phố để hưởng phúc à?" hoặc như: "Giảm giảm giả giảm giảm cân cái bép, chân tay nhỏ hều chỉ trận gió thổi qua là gãy, còn không bằng thôi việc về quê lấy chồng sinh con luôn đi!"

Giang Đình lật bảy tám bản bút kí thực nghiệm hàng ngày, tìm đến trang cuối tuần gần nhất, cởi khẩu trang xuống, tiện tại quẳng mũ lưỡi chai lên đầu Hàn Tiểu Mai, tựa vào ghế da bắt đầu đọc bút kí.

Hàn Tiểu Mai mém bị sặc, nhanh chóng bỏ mũ xuống, cẩn thận dòm ghế phó lái.

Nếu là người có gương mặt không tao nhã xuất sắc, hôn mê ba năm không tỉnh, dù vẻ ngoài có đẹp đến mấy cũng sẽ thấy rất tầm thường. Vậy nhưng khung xương của Giang Đình cực kì có dáng, đường nét mặt mày, chiếc mũi, khuôn hàm đều trông cực hoàn mĩ, nhìn ở góc nghiêng thì càng sâu sắc rực rỡ; đây là vẻ đẹp không lu mờ theo thời gian, cũng chẳng mất đi thần thái.

Hàn Tiểu Mai bỗng thấy mình đang rất rảnh, bèn cầm một bản bút kí giả vờ như đang đọc, thực tế thì đang dùng mắt lia trộm đánh giá từ một phía của anh chàng nghe nói họ Lục này, áng chừng anh bao nhiêu tuổi.

"Cô nhìn gì đó?" Giang Đình chợt hỏi.

Hàn Tiểu Mai giật mình, lanh lẹ đập quyển sách cái bộp: "À, em đang nghĩ cái quyển bút kí hóa học này phức tạp quá, anh đọc mà hiểu được thì đúng là truất thật!"

Giang Đình thản nhiên nói: "Tôi đọc không hiểu."

Hàn Tiểu Mai: ".............................."

"Sau khi Sở Từ rời Bắc Kinh đến Kiến Ninh, gần như chỉ chủ yếu tiến hành thí nghiệm, mỗi tờ nhật kí báo cáo đều do cậu ta ký tên. Mà Phùng Vũ Quang trừ ngày đầu tiên phụ giúp dựng thiết bị thí nghiệm ra thì gần như không tham gia nghiên cứu, điều này phù hợp với lời giới thiệu tính cách về Phùng Vũ Quang của Sở Từ——Ham chơi, không yêu thích học thuật, không có nhiều hứng thú với chuyên môn."

Hàn Tiểu Mai vừa nghiêm túc nghe giảng cùng gật đầu, vừa thầm nghĩ, giọng nói của anh Lục đây thật đặc biệt, bình tĩnh vững vàng lại ôn hoà, dễ nghe hơn chất giọng cay nghiệt của đội phó Nghiêm nhiều!

"Cả tiến trình thực nghiệm này đều diễn ra thuận lợi, cho đến sau ngày mùng 5 tháng 5, Sở Từ đột nhiên thay đổi hướng thí nghiệm." Giang Đình dừng lại, khẽ nói một câu: "Kỳ lạ, ngày mùng 5 tháng 5 đã có chuyện gì?"

"À.....Ngày mùng 4 tháng 5, Sở Từ đến cục thành phố thẩm vấn, ngày hôm sau xe cảnh sát đưa anh ta về..............." Hàn Tiểu Mai dè dặt nói.

Giang Đình ngước mắt khỏi trang bút kí, liếc nhìn cô nàng.

——Á, đôi mắt của anh Lục thiệt đẹp, lông mi cũng dài, rốt cuộc ảnh bao nhiêu tuổi nhỉ, sao lại quen với đội phó Nghiêm, hai người này có quan hệ gì ta?................

Hàn Tiểu Mai vừa lo lắng bản thân nói xen vào liệu có bị chửi không vừa kiềm chế suy nghĩ lung tung của mình, chợt chỉ thấy Giang Đình gật đầu, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Trí nhớ không tệ."

Hàn Tiểu Mai: "?"

Giang Đình lại nhìn vào trang bút kí, lật vài tờ rồi nói: "Từ hôm bị cục thành phố gọi đi thẩm vấn, hướng thí nghiệm của Sở Từ đột nhiên rất rối loạn, hàng ngày cậu ta bắt đầu làm những thí nghiệm bất đồng, mỗi thí nghiệm đều sẽ dùng đến những chất hóa học bị quản lý, nhưng mục đích thí nghiệm lại chẳng rõ ràng..........."

Trong xe rất im lặng, Hàn Tiểu Mai ngó gương mặt suy tư của Giang Đình, không dám tùy tiện lên tiếng.

Chợt ngón tay lật trang sách của Giang Đình khựng lại, nhanh chóng lật về trước, dường như để chứng minh đều gì đó mà lật tìm hơn mười mấy trang, nhướn mày nói: "Quả nhiên là vậy."

"Cái.........." Hàn Tiểu Mai cố lấy dũng cảm, hỏi: "Cái gì ạ?"

Giang Đình nói: "Sở Từ là người mắc chứng OCD (*)"

Giang Đình đột ngột mở cửa xe đi xuống, sải bước lớn đi vào hiện trường nhà kho, chui qua dây cảnh giới. Hàn Tiểu Mai chẳng hiểu gì, tóm lấy chai nước rồi vội vàng theo sau anh, chỉ thấy Giang Đình vừa cúi đầu nhìn bút kí của Sở Từ, vừa đối chiếu với lỗ xả của mỗi bình chứa đựng dung dịch hóa học; bình chứa trong nhà kho được dựng san sát nhau, Hàn Tiểu Mai đi theo anh khoảng mười phút, mới thấy Giang Đình đứng yên tại mấy cái bình bị đánh cắp dung dịch, chìa tay nói: "Di động."

Hàn Tiểu Mai cuống quýt lấy di động quốc nội do cục thành phố thống nhất phát cho, Giang Đình ngồi xổm đối diện với lỗ xả, chụp tách tách mấy tấm.

"Anh đang......"

"Gọi cho Cẩu Lợi." Giang Đình trả di động cho cô nàng, sai bảo.

Chất giọng của anh luôn bình tĩnh ôn hòa, không dễ từ chối, Hàn Tiểu Mai chẳng dám cãi lời chuyên gia cố vấn của đội phó Nghiêm, vội vã tìm số Cẩu Lợi, vừa "Alo" một tiếng, điện thoại đã bị lấy mất.

"Chủ nhiệm Cẩu, tôi họ Lục, là bạn của đội phó Nghiêm, lần trước chúng ta đã từng gặp nhau tại hiện trường băm xác của Phạm Chính Nguyên trên đường cao tốc."

Cẩu Lợi: "À, đúng đúng, Lục tiên sinh..............."

"Cậu gửi ảnh vết thương của nạn nhân, hình ảnh sắc nét khi chưa băng bó. Mặt khác, ảnh vết thương trên huyệt thái dương do đèn pin tạo ra cũng đưa cho tôi luôn."

"???" Cẩu Lợi đại khái vừa rời khỏi bệnh viện, mọi thứ xung quanh đang vô cùng ồn ào. Cậu ta chần chừ một lát, mới cực kì uyển chuyển mà có chút mếu máo: "Được, nhưng dựa theo quy định không thể gửi những hình ảnh có liên quan đến vụ án, không thì anh tìm lão Nghiêm bảo ảnh nói với tôi một tiếng đi? Chỉ cần lão Nghiêm lên tiếng là..........."

Giang Đình lấy tay che di động, nói khẽ: "Lắm quy định thế." Sau đó sai Hàn Tiểu Mai: "Đến phòng giám sát tìm đội phó Nghiêm của cô ra đây."

***

Trong phòng giám sát bấy giờ mịt mù khói thuốc, tất cả đội ngũ cảnh sát đều đang hút gói Trung Hoa êm dịu của Nghiêm Tà. Hàn Tiểu Mai mới đẩy cửa vào lập tức bị sặc suýt ngã, mém ho khụ khụ ra tiếng, vội vàng lùi vài bước.

"Không phải cái xe này." Nghiêm Tà chả thèm ngẩng đầu, chỉ vào màn hình tv nói: "Cậu ta vận chuyển nhiều hàng hóa chỉ trong một lần nên không thể sử dụng phương tiện nhỏ như thế được. Các chú tiếp tục điều tra xem khi xảy ra vụ án, quanh vùng có chiếc xe chạy bằng động cơ nào khả nghi không, đồng thời liên lạc với cục an toàn giao thông để điều tra con đường chạy trốn của chiếc Camry, anh đi một chút rồi sẽ về."

Nghiêm Tà hút điếu thuốc, vỗ nhẹ cho bay mùi nicotin rất nồng trên người mình, quay người ra khỏi phòng giám sát: "Sao thế? Làm gì cô đâu?"

Hàn Tiểu Mai ho tối tăm mặt mũi, bịt mũi giọng ồm ồm: "Đội, đội phó Nghiêm, bạn của anh muốn nhìn hình ảnh giám định vết thương, chủ nhiệm Cẩu bảo anh gọi cho ảnh....."

"Sao anh ta không ở yên một chỗ được thế," Nghiêm Tà vừa cáu vừa xuống lầu đến chỗ nhà kho.

Giang Đình đứng ở ngoài dây cảnh giới, đã mất hết kiên nhẫn không chờ nổi. Nghiêm Tà và anh liếc mắt chỉ trích nhau, cầm chiếc di động vẫn đang hiển thị gọi kia, mới mở miệng nói: "Lão Cẩu, anh thấy chú nhanh chóng.........", đột nhiên di động của hắn vang lên không ngừng, trên màn hình ghi phòng 'Kinh Văn Bảo' gọi đến.

Nghiêm Tà: "Đậu má có có có để cho người ta thở hay không!"

Cẩu Lợi: "Ai là lão Cẩu, chủ nghiệm Cẩu! Là chủ nghiệm Cẩu——!"

Nghiêm Tà trả di động cho Giang Đình, ra hiệu cho anh tự nói, sau đó nhận cuộc gọi của phòng Kinh Văn Bảo: "Alo?"

"Đội phó Nghiêm, bọn em đã liên hệ với giáo sư hướng dẫn của nghi phạm, giáo viên tiến sĩ Ngưu Tuấn của khoa hóa đại học XX rồi. Khớp với lời khai mà chủ nghiệm Hoàng cùng đội kỹ thuật đã đưa ra, cuộc gọi cuối cùng của nghi phạm, là cuộc gọi điện thoại bàn. Thời gian là hai giờ mười hai phút rạng sáng nay, thời gian khoảng một phút ba mươi giây."

"Hai giờ hai mươi?" Nghiêm Tà nghi hoặc.

Theo tốc độ của đàn ông trưởng thành bình thường, với khoảng thời gian này, Sở Từ đã đến nhà kho, bắt đầu trộm nguyên liệu hóa học cần quản lý rồi.

Trộm cắp ma túy gì mà tố chất tâm lý siêu đến vậy, khi gây án còn nhận cuộc gọi của giáo viên hướng dẫn?

Di động của Hàn Tiểu Mai kêu tít tít, nhận được hình ảnh giám định vết thương do Cẩu Lợi gửi đến, Giang Đình nhấn mở rồi nhìn thử.

"Đúng vậy." Cảnh sát thuộc phòng Kinh Văn Bảo đang gọi điện gật đầu khẳng định, "Khi bọn em liên lạc với giáo viên hướng dẫn Ngưu Tuấn, đối phương cực kì kích động, luôn nhấn mạnh nói sinh viên của mình không liên quan đến hành vi vi phạm pháp luật, còn nói sáng nay lúc gọi điện thoại, nghi phạm rõ ràng còn rất bình tĩnh, nói mình còn đang ở trong phòng thí nghiệm đọc mấy quyển sách."

Nghiêm Tà cực kì nghi hoặc: "............Lý do gì vô lý thế, đêm hôm khuya khoắt còn bày đặt đọc sách?"

Giang Đình tắt di động của Hàn Tiểu Mai, ngẩng đầu: "Bảo cậu ta nói tên mấy quyển sách luôn đi."

Nghiêm Tà mơ hồ đã nhận thấy được điều gì đó, hỏi đối phương: "Cậu ta có nói tên mấy quyển sách không?"

"À, có ạ." Phía bên kia di động có tiếng chuột click và lật sách, tiếp đó cậu cảnh sát nói: "À.....ở đây em cắt bớt một đoạn tiếng anh: 'Obivious', 'Thuyết minh phương pháp sản xuất photpho vô định hình trong công nghiệp', 'Tecpen và long não'................Hay là em đi điều tra thêm, mấy chữ này em không học được. À còn có một đoạn, cậu ta nói khi nào đọc xong mấy quyển này có lẽ cần quay về, giáo viên Ngưu bèn khuyên cậu ta đừng thức đêm nữa mà đi về ngủ sớm đi."

Nghiêm Tà nói cám ơn, vừa định cúp điện thoại, đột nhiên nghe thấy tiếng Giang Đình ở bên cạnh hỏi: "Đã ban bố lệnh điều tra rồi à?"

Chỉ một câu ngắn ngủi này, giọng điệu lại cực kì kì lạ, Nghiêm Tà nhìn anh theo phản xạ: "Ban rồi, sao thế?"

"Tôi đã đoán sai, Sở Từ không phải nghi phạm, mà là người bị hại."

"——Cái gì?!"

"Cậu ta bị một đồng bọn của kẻ có liên quan đến điều chế ma túy bắt cóc. Trên đường đi, cậu ta đã nhận cuộc gọi từ giáo viên hướng dẫn ngay trước mặt đám bắt cóc, mấy quyển sách cậu ta nói kia chính là tín hiệu cầu cứu." Giang Đình ném di động cho Nghiêm Tà, nét mặt lạnh lùng chưa từng có: "Bảo vệ chính bị thương kia chính là một trong các nghi phạm, bắt anh ta lại ngay!"

(*) Chứng OCD: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.

Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết. Nhưng không phải mọi hành vi có tính chất ám ảnh cưỡng chế đều bị coi là dấu hiệu của bệnh, chẳng hạn phải nghe kể chuyện mới đi ngủ được (ở trẻ nhỏ) hoặc các nghi lễ tôn giáo đều là các hành vi lặp đi lặp lại nhưng chúng có ích và không quá gây phiền toái. Ngoài ra nỗi lo lắng vừa phải trong một khoảng thời gian nào đó khi cuộc sống gặp cản trở cũng được xem là các cảm xúc bình thường như trong mùa dịch bệnh lo lắng về sự sạch sẽ giúp ích hơn là thái độ bàng quan. Nhưng sẽ là bệnh thật sự nếu nó quá mức độ cần thiết và gây đau khổ. Mức độ của bệnh có thể từ nhẹ đến nặng, nhưng nếu bị nặng mà không được điều trị sẽ làm thoái hóa khả năng làm việc, học tập thậm chí làm người bệnh không thoải mái trong chính căn nhà của mình, họ có thể mất vài giờ một ngày chỉ để thực hiện các hành vi cưỡng chế.

Mặc dù các triệu chứng điển hình của OCD thường bắt đầu ở lứa tuổi thanh niên hoặc đầu trưởng thành, tuy nhiên cũng có tới một phần ba khởi phát khi còn nhỏ tuổi thậm chí có những đứa trẻ mắc bệnh trước tuổi đi học (người ta đã ghi nhận một số trường hợp OCD trước 2 tuổi). Ảnh hưởng của bệnh lên đứa trẻ ở giai đoạn đầu của cuộc đời gây những hậu quả nghiêm trọng cho chúng. Điều quan trọng là đứa trẻ cần được phát hiện và chữa trị sớm nhằm hạn chế tối đa những tác động xấu lên sự phát triển. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế là một rối loạn của não bộ có nguyên nhân từ sự bất thường trong xử lý thông tin do vậy căn bệnh không phải là lỗi của người mắc hoặc biểu hiện của nhân cách không ổn định, yếu đuối. (Wiki)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp