Nguyên Tố Đại Lục

Chương 300: Ta không ra tay đâu


2 năm

trướctiếp

''Vù..!!'' Thiên Y nhẹ nhàng phất tay áo, một cơn gió mạnh liền xuất hiện quấn bay đám mưa bụi cùng với thân ảnh thê thảm đang đau khổ hét lớn ở ngay trước mắt.

Trong ánh mắt mọi người, Mạnh Quyên thân đập mạnh xuống mặt tuyết dày: ''Bịch..!!''

''Hự a a a...!!'' Đối phương sốc nảy một hồi cũng không quên ôm lấy cánh tay đã không còn mà không ngừng gào thét lăn dài trên mặt tuyết khiến huyết tinh chảy ra nhuộm đỏ cả một mảng tuyết trắng lớn.

Thiên Y lại gần, Vô Sắc trong tay đưa lên: ''Tinh...!!'' Ánh sáng chiếu lên thân kiếm, giữa đất trời vậy mà đột nhiên xuất hiện một hư ảnh kiếm thân, ''Kịch..!!" Kiếm minh khẽ ngân vang... đối phương động liền đâm thẳng mũi kiếm xuống mặt tuyết mà không chút nhân nhượng ghim mạnh thân huyết ảnh đang bò lê trên mặt tuyết để đến đội ngũ xà nhân tộc cách đó không xa.

''PHẶP..!!'' Tuyết khẽ động.

''Soạt..!!'' Thiên Y lạnh lùng đi qua, Bạch Đoạn trong tay chỉ thẳng xà nhân Mạnh Nhu nói: ''Ngươi qua... hay là để ta phải đến?''

Thanh âm nhỏ nhẹ nhưng lại như trọng chùy đập mạnh vào tâm kẻ vừa mới được người khác xưng tên.

''...'' Mạnh Nhu lấp sau một xà nhân, đôi mắt y híp lại đánh giá Thiên Y đang chỉ kiếm vào mình và khẽ liếc sang thân ảnh đang bê bết máu tươi nằm ở một bên không rõ sống chết ra sao.

''Chết tiệt, Mạnh Quyên thua rồi, lại thua nhanh như vậy, ta phải làm sao tiếp đây?'' Đối phương tức giận thầm mắng.

Muốn lập xà tộc đao trận cũng cần phải có thời gian, hắn cứ tưởng Mạnh Quyên sẽ câu được một chút thời gian quý giá cho bọn họ. Vậy mà mới trước sau ngoảnh lại, đối phương đã nằm chổng hổng một bên.

Khẽ liếc nhìn hư ảnh kiếm ghim trên lưng đồng bạn chục năm trời, Mạnh Nhu sống lưng lạnh toát, nghĩ đến bản thân không lâu sau đó liền trở thành như vậy, đối phương sợ hãi không thôi, trong đầu cũng đã có ý thoái lui để bảo toàn tính mạng!



''Các ngươi lên cùng lúc cho ta, ta không tin chúng ta loạn đao không chém chết được đối phương!'' Mạnh Nhu ánh mắt chớp hiện tinh quang vội hô lên.

Biết trước đối phương có cao cấp ma giả mạnh như vậy trong đội ngũ, hắn đã không nhận đi làm chuyện này. Trước đó, những nhân giả cao cấp hắn gặp phải đâu có mạnh khủng khiếp như tên ở trước mắt kia đâu, thật là xui xẻo mười tám đời tổ tông!

Phía trước, xà chúng nhân có chút do dự trước lời nói của Mạnh Nhu vừa thốt ra.

Thực lực thân ảnh song kiếm đứng trước mắt, bọn họ đã được tận mắt chứng kiến, không những đối phương áp đảo, thủ đoạn ra tay lại còn tàn nhẫn gấp trăm ngàn lần những gì họ đã được trải qua khi huấn luyện khắc nhiệt ở trong tộc. Bây giờ muốn bọn họ đi lên thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết cả, mà đi chết ai lại thích chứ?

Lúc này đây lời nói của Mạnh thủ lĩnh đã không bằng nỗi sợ đang ăn mòn tâm trí của bọn họ nữa rồi!

Đối diện, Dạ Trần luôn chăm chú quan sát tình hình, thấy xà chúng nhân trước mắt đã là một mảnh hoang mang, thân thể đã có ý rút lui, hắn liền biết thời cơ ra mặt của bản thân đã tới.

Về công về tư, hắn không thể để cho Thiên Y một mình chiếm hết danh tiếng được, mọi thứ đều phải có sự cân bằng nếu không sẽ dẫn đến đại họa quấn thân. Hơn nữa, hắn còn là chủ của đối phương thì càng không thể để cho hình bóng Thiên Y lấn át bóng của bản thân được.

Lời nói của người khác mặc dù là gió thổi mây bay đó nhưng nó lại là chất độc ngầm ngấm dần rồi phát tác, chứ không phải trúng ngay rồi bạo phát ra luôn... rất là nguy hiểm cần phải đề phòng, trong khi hắn rất là yêu thương, quan tâm cảm nghĩ của Thiên Y, muốn đối phương được tỏa sáng giữa thiên địa, nơi có đến hàng ngàn vạn ma giả ưu tú cũng có ý muốn như vậy, nhưng có chuyện Dạ Trần hắn cũng không thể làm khác được!

''BỘP..!!'' Dạ Trần vỗ mạnh tay, vừa đi ra vừa nói: ''Xà thức thời mới là xà tuấn kiệt, các vị cũng đã thấy hết rồi đó, bỏ vũ khí xuống đi, chúng ta không ra tay với kẻ đã đầu hàng!'' Dạ Trần lặc nhẹ đầu, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

''Không được!'' Thanh âm vừa dứt, tiếng phản đối liền vang lên luôn, người đó không phải ai khác chính là Mạnh Nhu.

''...'' Xà chúng nhân hai mắt đã sớm là một mảnh mơ hồ, không biết phải làm thế nào cho phải? Giờ đã có tộc nhận đứng ra lên tiếng, họ liền chuyển tầm chú ý sang đối phương để xem y sẽ nói lời gì hợp tình hợp lý cho bọn họ đi làm đây?

Mạnh Nhu biết rõ, thời khắc này đã là quan hiểm yếu cần phải nỗ lực hết sức, nếu không kết quả chờ đợi hắn chỉ có không thành xà sẽ thành ma!



''Các người lên nhớ, chúng ta là xà nhân tộc, một đại yêu tộc danh tiếng lẫy lừng ở Yêu giới. Lúc này đây, các ngươi lại vì tham sống sợ chết mà hàng nhân tộc ti tiện, các ngươi không thấy nhục nhã sao? Ta thấy rồi đó, và ta cam đoan một điều, không quá hai ngày chuyện này sẽ nhanh chóng đồn ra ngoài thôi. Đến lúc đó, mặt mũi xà nhân chúng ta để đâu cho hết nhục? Yêu tộc khác sẽ nhìn xà tộc chúng ta bằng cái ánh mắt khinh bỉ gì? Hậu bối của các ngươi sau này sẽ nghĩ về các ngươi ra sao?'' Mạnh Nhu ưỡn ngực, khuôn mặt tỏ ra cao ngạo mang theo khí khái bừng bừng không sợ chết đi ra cả giận chỉ tay vào đám xà nhân trước mắt đang run rẩy mắng thật to, để cho ai cũng nghe rõ được những lời lẽ hùng hồn chí phải hắn vừa nói ra trước đó.

Dạ Trần ở xa tai nghe, mắt khẽ động.

Nếu để cho tên này há to miệng nói tiếp, vậy thì nguy to!

''Hừ!'' Dạ Trần đánh ánh mắt cho Thiên Y chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ, còn bản thân thì cười lớn đi lên: ''Ha ha ha, thật là buồn cười!''

Dạ Trần dùng ánh mắt khinh rẻ liếc qua Mạnh Nhu một cái khiến cho đối phương tức giận đến xì khói!

''Ngươi đang lừa trẻ con đó sao? Ha ha ha...!!'' Dạ Trần hai tay ôm bụng, đôi mắt y vậy mà ươn ướt giống như vì quá buồn cười mà sắp chảy ra cả nước mắt đến nơi vậy.

''...'' Ma Kha ở đằng sau thấy vậy không khỏi nhíu mày.

Người này tâm kế không lường trước được, hắn không dám chắc điều gì. Mà nhớ lại thì, Ma Kha hắn và tộc nhân xung quanh đã sớm tỏ ý chân thành, vậy mà đối phương vẫn chưa hề đáp lại. Bên trong chuyện này liệu có ẩn khúc hay chỉ là đối phương chưa có ý định gì chăng?

Ma Kha vô cùng lo lắng suy nghĩ.

Hắn sợ Dạ Trần đột nhiên đổi tính, quay sang giết sạch bọn họ không chừa một xà, để bịt miệng thế nhân yêu lại. Vì do dựa vào độ hiểu biết của hắn khi một mực quan sát tính cách, hành xử của đối phương trong thời gian không lâu mà cho ra đánh giá không được chắc chắn mười phần thì chuyện hắn vừa lo lắng có vẻ... sẽ có khả năng xảy ra đó!

Bên kia, xà chúng nhân vừa bị lời nói của Mạnh Nhu mà thức tỉnh huyết tính trong người, họ cứ nghĩ đến trường hợp, hôm nay sống sót, ngày sau lại bị kẻ khác cười khinh bỉ chế nhạo thì tâm cũng muốn điên lên, khắp trong người đều là một mảnh rạo rực do quá hổ thẹn mà sinh ra sự khó chịu. Khi đó dù được tha chết thật, có thể hưởng cuộc sống bình yên sau này nhưng bọn họ sống lại có ích gì? Trong khi nửa đời sau bị khinh thường, tôn nghiêm không còn, sống cũng như không, tâm cũng sẽ chết theo từng năm tháng dài đằng đặng trôi qua... vậy thì đầu hàng làm gì cho nhục? Giết một lần thoái mái rồi chết oang liệt không phải tốt hơn sao? Nhưng may thay, ''Ha ha ha...'' tiếng cười nhạo báng đó vang lên kịp lúc, nó như dòng nước lạnh giá dập tắt đám lửa nóng trong cái mùa hạ khô khan, cuốn trôi theo cả sự kích động lao lên liều quyết tử chiến đã dần dần hình thành một mảng khí thế cộng hưởng mãnh liệt đến Thiên Y nhìn vào cũng phải động dung, trong khi bản thân đã nắm giữ hai thanh Tuyệt Kiếm danh chấn cả Nguyên Tố Đại Lục!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp