Chú Nhỏ Em Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh

Chương 44: Trời ạ! Thật tức giận!


2 năm

trướctiếp

Chú gọi điện cho cô.

Tô Khả Khả cầm lấy điện thoại chạy ra bên ngoài, bị Tần Tinh hỏi: "Đi đâu vậy?"

Tần Tinh hướng đôi mắt về phía điện thoại nhìn một cái, biểu tình khiếp sợ khoa trương.

Cái này, là điện thoại của người hiện đại sao?

Tại sao lại dùng điện thoại cổ lỗ sỉ từ mười mấy năm trước, lợi hại thật, bây giờ trên thị trường vẫn còn bán thứ cùi bắp này sao?

Chú Tư của cô chủ động mở miệng nói cô chiếu cố Tô Khả Khả, chắc là có quan hệ thân thiết, tại sao lại keo kiệt đến nỗi cái di động cũng không đổi cho người ta?

Chú Tư keo kiệt!

"Tớ xuống dưới lầu nghe điện thoại." Tô Khả Khả vội vàng nói.

"Ngốc ạ, ra ban công, cách một cánh cửa đã không nghe được rồi."

"Tớ sợ làm phiền cậu ấy." Tô Khả Khả nhìn qua La Mạn.

Cô gái kia ngẩng đầu lên, cười nói cô: "Ký túc xá vốn không phải là nơi dùng để học tập, cậu không cần để ý tớ."

Tô Khả Khả đầu tiên sửng sốt, lại hướng đến cô cười đến thật ngọt: "Tớ rất thích cậu, chúng ta làm bạn nha?"

La Mạn đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Tần Tinh ở một bên nhìn đến há hốc mồm.

Làm, làm bạn?

Cô cùng La Mạn cùng phòng với nhau gần một năm cũng không thể trở thành bạn, Tô Khả Khả vừa mới đến đã có thể thành bạn?

Trời ạ! Thật tức giận!

Di động lại vang lên, Tô Khả Khả trực tiếp nhấc máy, sau đó gọi một tiếng chú, hướng ban công đi ra.

Tai Tần Tinh nghe được một tiếng chú, nghĩ nghĩ gì đó sờ sờ cằm mình.

"Tại sao không trả lời tin nhắn?" Di động truyền đến một giọng nam trầm thấp rất dễ nghe, vang ở bên tai lại đột nhiên trở nên dày nặng, ở lỗ tai nhẹ nhàng rung động, vô cớ làm cho không khí nóng lên vài phần.

Tô Khả Khả nhéo nhéo lỗ tai của mình, tay cầm điện thoại thay đổi, vội hỏi: "Chú, người gửi tin nhắn cho con sao? Hôm nay con không cầm điện thoại, nên không biết."

"Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút về tình hình của con thôi. Nhóc con, đã quen chưa?"

"Cũng không hẳn là quen chú ạ, thầy giáo giảng cái gì con đều nghe không hiểu, hôm nay chủ nhiệm lớp còn bảo con làm bài thi, những cái đó con đều biết, nhưng khi ghép tụi nó lại thì con chẳng hiểu gì hết, cái gì mà tần suất, rồi hyperbol, còn có cái gì mà động lượng xung lượng, đặc biệt là thứ tiếng Anh kia, con thật sự một chữ cũng không hiểu.."

Tần Mặc Sâm một bên nhìn văn kiện, một bên nghe cô lẩm nhẩm oán giận, cảm giác được uất ức của cô.

Hắn lẳng lặng nghe, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng: Khuôn mặt nhỏ nhắn của con nhóc nhăn lại, miệng cũng chu lên.

Nam nhân vốn dĩ mặt mày sắc bén tự nhiên có cảm giác nhu hòa hơn, đôi mắt lạnh lẽo phải phất như có một dòng nước ấm chảy vào, chậm rãi, một hồ nước đá đều trở nên có độ ấm.

Hắn gấp văn kiện lại, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, nghe cô lẩm bẩm xong mới nói: "Còn không đến hai tháng nữa là đến hè, hai tháng này con trước tiên làm quen với môi trường, hoàn cảnh sống, làm quen với bạn bè, sách xem không hiểu thì trước tiên không cần xem."

Tô Khả Khả nghe được làm quen bạn bè, lập tức trở nên hưng phấn: "Chú, hôm nay con đã làm quen được bạn mới đó!"

"Hửm? Nhanh như vậy." Nam nhân hỏi, âm thanh trầm thấp bình tĩnh dường như còn có thể nghe ra một ý cười, khóe mắt cũng mềm mại giơ lên hình vòng cung. "Đúng vậy đúng vậy, một người tên Tần Tinh, một người tên La Mạn, Tần Tinh rất tốt, con không biết nhiều thứ, cậu ấy đều nói cho con, còn có La Mạn, cậu ấy rất lợi hại, con lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người có sao Văn Xương chiếu cố, con nhất định ở cùng với cậu ấy thật nhiều, hưởng một chút ánh sáng của Sao Văn Xương, không chừng con sẽ càng ngày càng thông minh."- đọc tốt hơn trên app TYT

Tần Mặc Sâm nhìn ra ánh sáng chói lọi ngoài cửa sổ, nói với tiểu nha đầu thêm hai câu.

Ngô Tông Bách nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng nhắc nhở: "Tứ gia, giữa trưa người cùng tập đoàn Bạch thị có một bữa tiệc, ngài xem.. giờ cơm sắp hết."

Tần Mặc Sâm hướng hắn vẫy tay một cái, tiếp tục nghe điện thoại.

Ngô Tông Bách hiểu rõ, đứng chờ ở một bên.

".. Đúng rồi chú, trăm ngàn lần không ở một mình nha, một khi có cái gì không thích hợp, liền nhanh chóng chạy thật nhanh rồi gọi điện thoại cho con, con chính là bảo vệ của chú, phải bảo vệ chú."

Tô Khả Khả luôn luôn nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, học tập rất quan trọng, nhưng bảo vệ chú còn quan trọng hơn.

"Được, con nghỉ ngơi đi, buổi chiều chú đến đón con."

"Thật không? Cảm ơn chú, nếu chú vội thì có thể tự mình trở về, con đã nhớ đường."

"Cũng tạm, không quá bận." Hơi nói, mày rậm của nam nhân hơi nhướng lên: "Đã nhớ đường đi nhưng con muốn trở về bằng cách nào?"

Đường đi của xe buýt cùng đường về biệt thự giống nhau ư?

Nha đầu bên kia điện thoại lập tức nói: "Thì tự con chạy bộ về ạ."

Giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.

Tần Mặc Sâm cười nhẹ một tiếng, âm thanh rất nhỏ, Tô Khả Khả không nghe thấy.

"Được, đi nghỉ đi."

Cúp điện thoại, lúc này Tần Mặc Sâm mới cùng Ngô Tông Bách đi ra ngoài.

Trên đường đi nghe Ngô Tông Bách báo cáo: "Sau khi tiệc cùng Bạch tổng xong, ngài hai rưỡi cùng tiên sinh Ellen nước M có một video gặp mặt, ba rưỡi, là hội nghị tập đoàn, chủ yếu lần này.."

Nói chuyện điện thoại với Tô Khả Khả xong tâm tình cực kì tốt, cô nói với chú chú nói về bạn cô, chú giống như cũng rất cao hứng.

Tô Khả Khả nhảy chân sáo tới trước mặt La Mạn, hai tay ôm lấy cái giá bên giường, nghiêm đầu hỏi cô: "La Mạn, chúng ta đã là bạn đúng không?"

La Mạn nghe thế, ngẩn ra một chút.

Cô ngẩng đầu lên nhìn lại, nhìn đến người mới hỏi cô có phải hay không làm bạn với người đang hướng cô mỉm cười, mi mắt cong cong, trên mặt còn có hai cái má lúm đồng tiền.

"Đúng, chúng ta đã là bạn."

"Vậy tớ có thể ngồi cạnh cậu không?" Tô Khả Khả cười thật ngọt.

La Mạn hơi gật đầu một cái, Tô Khả Khả lập tức ngồi xuống, nhìn cô cười khanh khách, trong mắt đều hiện lên ánh mắt mê muội.

La Mạn bị đôi mắt kia nhìn có chút lung lay, đột nhiên cảm thấy không thể nào hiểu được.

"La Mạn, cậu giỏi thật đó, Tần Tinh nói mỗi lần thi cử cậu đều đứng nhất."

Tần Tinh lúc nãy vào toilet, vừa ra tới đã nghe thấy lời này, không nhịn được ho khan hai tiếng: "Khụ khụ! Tô Khả Khả cậu lại đây, tớ nói với cậu chút chuyện."

Tô Khả Khả không hiểu, nói với La Mạn: "Đợi tớ một chút, tớ quay lại ngay."

Sau đó đã bị Tần Tinh kéo qua một bên.

La Mạn nhìn theo hai người đi xe, ánh mắt hơi léo, lại tiếp tục vùi đầu vào đọc sách.

"Khả Khả, La Mạn cậu ấy không thích bị người khác quấy rầy."

Tần Tinh bĩu môi: "Trong thế giới của cổ chỉ có học tập, cậu đừng đi lại làm cậu ấy ngại. Từ năm hai tớ đã ở cùng với cậu ấy, cả gần một năm, cậu ấy trước tới nay đều không chủ động nói với tớ nhiều hơn một câu."

Tô Khả Khả vội vàng nói: "Vừa rồi tớ nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy hình như không chán ghét tớ. Hơn nữa, cậu ấy nói chúng ta đã là bạn."

"Hừ, nói không chừng trong lòng người ta chê cậu phiền, chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi."

Tô Khả Khả có chút khó hiểu: "Cậu không thích La Mạn hả?"

"Tớ tớ, tớ chưa nói không thích, chỉ là sợ cậu quấy rầy đến La Mạn."

Tần Tinh ánh mắt mơ hồ, vội vàng nói: "Cái kia.. vừa rồi là điện thoại của ai vậy, là chú cùng dì sao?"

Đề tài liền được dời đi.

Nhưng tiểu ngốc Tô Khả Khả không nhận ra, lập tức trả lời: "Không phải, tớ không có ba mẹ, là chú gọi tới, chú của tớ rất tốt, là chú ấy đề nghị để cho tớ đi học."

Nhắc đến Tần Sâm, Tô Khả Khả cười đến ngọt ngào.

Sư phụ đối tốt với cô, là bởi vì từ nhỏ cô đã đi theo sư phụ, nhưng chú vì sao cũng đối tốt với cô như vậy?

Tô Khả Khả nghĩ, chú ấy có thể hay không kiếp trước là ba của cô? Ba ba đối với con gái của mình sẽ đối rất tốt.

Edit: Phương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp