Chú Nhỏ Em Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh

Chương 42: Làm sao bây giờ, thật cắn rứt


2 năm

trướctiếp

Tần Tinh tuy mang hình tượng nữ hán, nhưng cô bình thường tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện người khác.

Hôm nay sỡ dĩ xúc động đứng ra như vậy là bởi vì tân sinh viên Tô Khả Khả này là người mà Tứ thúc che chở.

Tứ thúc luôn làm mặt lạnh, nay lại chủ động mở miệng, dù thế nào cô cũng phải bảo vệ.

Tần Tinh lên tiếng, mấy người tùy tùng đi sau cô cũng lên tiếng.

"Đúng vậy Triệu lão sư, thầy không thể để cho tân sinh viên xảy ra chuyện gì được"

"Triệu lão sư, học sinh ngồi ở phía trước kia không phải bị bệnh mà là bị thương ngoài ý muốn, thật sự xui xẻo."

Triệu Trường Hưng nghe vậy sắc mặt liền tốt hơn một chút: "Xui xẻo? Đen đủi?

Tôi nghĩ là bình thường các em là xem truyện ma nhiều quá! Thành bị bệnh rồi. Bình thường, ma quỷ cái gì? Các em là đọc ở đâu?"

Hắn chỉ tân sinh viên đang ngồi tạm thời ở đó, làm gì cần đám sinh viên này ý kiến.

Nhưng mà, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Triệu Trường Hưng đột nhiên mỉm cười, hắn đã gần năm mươi, với phong thái tao nhã của một nhà văn, cười như vậy liền cho người khác một cảm giác gần gũi, thân thiết.

Thầy giáo chủ nhiệm kiêm thầy dạy văn của lớp, Triệu Trường Hưng nói: "Học sinh Tần Tinh đã nói như vậy, ta đột nhiên cảm thấy, nên thay đổi chỗ nói cho các em. Cho nên.."

Hắn vừa nói, vừa cười đến ôn hòa: "Cuối tháng này thi cử, mọi người cố gắng hơn, ai có kết quả cao nhất, có thể lựa chọn chỗ ngồi trước, có phải rất thú vị?"

Mọi người: .

Khốn khiếp, thầy Triệu khốn nạn!

Thú vị cái Pa!

Tần Tinh bị sặc nước bọt: "Thầy Triệu, người suy nghĩ kỹ."

Triệu Trường Hưng nói: "Em nếu thi tốt, có thể cho vị tân sinh viên này ngồi cùng bàn với em, em không phải rất trượng nghĩa sao, thầy đây cũng chỉ làm theo ý của em."

Nói xong, hắn nhìn về phía học sinh, cười ha ha nói:

"Tôi biết ba mẹ các em đều là người có quyền, có thế, chỉ cần các em cảm thấy có thể bị ném khỏi nơi này, thi không được tốt, có thể trở về tìm ba mẹ khóc lóc, nhờ họ đến tìm ta, tốt nhất là cầm theo chút gì đó, không biết chừng ta sẽ có đối đãi khác."

Nghe giọng nhạo báng của thầy Triệu, cả đám không khỏi khó chịu.

Đưa chút gì đó, ai mà không biết thầy Triệu có tiếng là nghiêm túc, ai tìm đến cũng đều không dung túng, Nghe nói trước kia, thầy Triệu khi mới vào nghề, liền bị hắn làm mềm không chịu dẻo không ăn, đắc tội với phụ huynh nào đó rất có quyền thế, liền bị phía trên đuổi việc, nhưng sau đó, không biết vì lí do gì lại được lãnh đạo trường mời về với lương rất cao.

Từ đó, thầy Triệu càng thêm tùy ý, cái gì mà bối cảnh quyền thế, ở trong mắt hắn đều là gió thoảng mây bay.

Không quen nhìn ta, được, liền sa thải ta đi, ai muốn làm giáo viên thì làm đi, hắn không coi mấy đồng tiền này là gì cả.

Cuối cùng thầy Triệu quyết định dứt khoát, chuyện này liền quyết định như vậy.

Thầy Triệu vừa đi, trong phòng học liền rộ lên.

"Tần Tinh, đều tại cậu nhiều chuyện!" Một nữ sinh bình thường thích đối phó với Tần Tinh nói.

Tần Tinh trợn mắt: "Tôi nói nè bạn yêu, như thế nào là nhiều chuyện? Giống như Tưởng Nguyệt Nguyệt ư, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền? Nhìn xem bản thân mình như thế nào, mỗi lần thi đều thi không tốt, mỗi ngày đều tìm thầy giáo đến dạy kèm, sao cũng không thấy cậu vượt qua được La Mạn một lần nào hết?"

La Mạn đột nhiên bị nhắc đến, ngẩng đầu lên một cái sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.

"Cậu!" Tưởng Nguyệt Nguyệt bị chọc tức, đập bàn một cái.

Tô Khả Khả có chút ngốc, không biết những người này vì sao lại cãi nhau.

"Được rồi, đừng cãi nữa!" Một cô giáo dạy toán, hơn hai mươi tuổi bị xem nhẹ, nhưng không có thầy Triệu uy nghiêm, một câu của cô không ai quan tâm, vẫn tiếp tục cãi.

"Tôi nói là các em đừng cãi nhau nữa! Còn cãi nữa tôi kêu người đi gọi thầy Triệu!" Cô giáo nghiêm mặt cảnh cáo.

Nghe được tên thầy Triệu, hai người giương cung bạt kiếm lúc này mới chịu dừng lại, trở về chỗ ngồi.

Cô giáo dạy toán cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi: "Hiện tại chúng ta bắt đầu học, hôm nay học.."

Tần Tinh quay đầu qua nhìn Tô Khả Khả.

Thi từ giờ đến kì thi cuối tháng cũng còn bảy tám ngày, chờ cô thi được điểm tốt, đến lúc đó Tô Khả Khả đương nhiên ngồi cùng cô.

Hiện tại bạn cùng bàn của Triệu Khả Tâm lặng lẽ hỏi cô: "Tần Tinh, không phải cậu định bỏ rơi mình đó chứ?"

"Cậu điểm không tính là kém, nhiều lắm thì hai chúng ta không ngồi cùng bàn nữa."

Triệu Khả Tâm bĩu môi: "Cậu có mới nới cũ, phụ bạc."

Tô Khả Khả lôi sách thúc chuẩn bị cho cô, sách toán mới tinh, cô lật ra trang sách cô giáo đang dạy.

Cô thật sự phải đếm ngược thời gian thi cuối tháng.

Thật sự cô nghe không hiểu nên chỉ có thể ngồi phát ngốc, ngồi thật lâu, mới nhận ra cái gì đó, khuôn mặt nhỏ đanh lại, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc.

Cô cúi đầu nhìn về phía người trước bàn.

Cái bàn này thật sự có chút.. kỳ lạ. Chuông tan học vang lên, nam sinh phía trước liền quay đầu nhìn qua, cợt nhả nói: "Chào cậu, tôi là Ban Thần, tên thân mật là Mật Thám, tôi có thể hỏi cậu mấy vấn đề được không? Trước kia cậu học ở đâu vậy, có thể chuyển tới trường này học, thì bối cảnh gia đình cậu không tầm thường, không biết ba cậu làm gì?"

Tô Khả Khả đang chuẩn bị trả lời, bị một giọng nữ mười phần nghĩa khí chen vào:

"Tôi nói này Mật Thám, sao cậu cái gì cũng muốn biết vậy, cậu dựa vào cái gì mà dám hỏi đến những bí mật của người khác?"

Bao Thần vừa nhìn thấy cô, vội vàng chạy mất.

Tần Tinh chiếm chỗ hắn, cười vươn tay với Tô Khả Khả: "Làm quen đi, tôi tên Tần Tinh."

Tô Khả Khả rất có hảo cảm với cô, hướng cô cười rất ngọt ngào: "Được a, tôi là Tô Khả Khả."

".. Ở kí túc xá của chúng ta vừa vặn còn dư một cái giường, cậu đã có chỗ ở chưa, nếu chưa thì ở cùng phòng với tôi đi."

"Mỗi người đều phải ở sao?" Tô Khả Khả tò mò hỏi. Thúc cùng với quản lý trường hình như chưa nói qua cái này.

"Không thể nói là ở luôn, chính là để nghỉ trưa đi, vì thời gian giữa trưa quá ít, ai lại muốn lăn lộn, nhưng mà vẫn có một ít là ở luôn trọ ở trường, như La Mạn."

"Đó, chính là nữ sinh tóc đuôi ngựa yên tĩnh ngồi kia." Tần Tinh nhìn về phía trước mắt chu chu môi.

Tô Khả Khả nhìn qua, đôi mắt lập tức sáng lên.

Nữ sinh này: "Cô nàng ở ngoại tỉnh, năm đó thi là thủ khoa toàn tỉnh, lấy được một cơ hội vô trường. Là người thi vào đây bằng chính năng lực của mình, nhưng người như vậy đều là siêu cấp học bá, có thể miễn phí toàn bộ học phí. Còn lại, một nửa là các học sinh trung học ở thành phố thi đậu vào, còn một nửa.."- đọc tốt hơn trên app TYT

Nói đến đây Tần Tinh bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: "Cha mẹ nhét vào."

Thấy Tô Khả Khả nhìn chằm chằm cô, Tần Tinh vội nói: "Tuy cha mẹ tôi cũng có chút quyền thế, nhưng tôi là tự mình thi đậu vào, vào bằng chính năng lực của mình vào lớp ba, không như người nào đó, rõ ràng thành tích không đạt, một hai nhất định phải vào lớp giỏi."

Nói xong, Tần Tinh liền thở dài một tiếng, thâm trầm nói: "Tôi cũng không rõ, trường học này có cái gì tốt, thức ăn cũng không ngon, dù thầy giáo giỏi nhất, hoàn cảnh tốt nhưng trường này học phí quá cao, cũng như cái đó, trong nhà có tiền không có chỗ tiêu mới cảm thấy nơi này tốt, nghĩ mọi cách đêm con nhà mình nhét vô."

Tô Khả Khả nghĩ ban đầu bị quản lý trường kia để mình vào lớp một, lập tức không nói một lời.

Cô giống như bị chú nhét.. nhét vào. Làm sao bây giờ, thật cắn rứt.

Edit: Phương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp