Chú Nhỏ Em Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh

Chương 36: Mời Chú Ngồi


2 năm

trướctiếp

Tô Khả Khả vốn dĩ chỉ muốn di chuyển đồ đạc trong nhà, nhưng nghe lời chú nói, cô vẫn có thể..

Hi Hi Hi.

Tô Khả Khả nhanh chóng nhấn nhận điện thoại di động và hỏi: ‘Chú ơi, con có thể thay rèm cửa sổ và thảm sang cái gì đó được không ạ?’

Tần Mặc Sâm: ‘Được.’

Tô Khả Khả: ‘Chú ơi, để con nói cho chú biết, con vừa kiếm được một khoảng tiền! Hi hi, con có thể mua một số thứ nhỏ mà con thích để đặt trong phòng khách và phòng ngủ được không?’

Tần Mặc Sâm: ‘Ồ thế à, chúc mừng, ừm được.’

Tô Khả Khả: ‘Cảm ơn chú!’

Sau khi đảm bảo cô nhóc ở đầu bên kia sẽ không gửi tin nhắn đến nữa, Tần Mặc Sâm mới đưa điện thoại sang một bên, hướng người đối diện gật đầu xin lỗi: "Chúng ta tiếp tục."

Ông trùm bất động sản ngồi đối diện cười hỏi: "Có phải là người khiến Tần tổng cảm thấy vui không? Lúc Tần tổng gửi tin nhắn, trong mắt toàn ý cười."

Tần Mặc Sâm thản nhiên nhướng mày: "Tôi sẽ xem xét việc hợp tác mà Trình tổng đã nói."

Đối phương sửng sốt trong chốc lát, lập tức hiểu rõ cười một tiếng: "Xem ra Tần tổng còn có chuyện quan trọng nên tôi cũng không làm phiền, chúng ta hẹn thời gian khác thảo luận công việc tiếp theo của hợp đồng."

Sau khi được sự đồng ý của Tần Mặc Sâm, Tô Khả Khả nhanh chóng nói với Trợ lý Ngô về suy nghĩ của mình.

Khuôn mặt của Ngô Tông Bách co rút sau khi nghe yêu cầu của tiểu nha đầu.

"Tô tiểu thư, cô nghiêm túc chứ?"

Tô Khả Khả ngay lập tức lật lại phần tin nhắn và cho anh ta xem tin nhắn của cô với Tần Mặc Sâm: "Nhìn này! Chú đã đồng ý."

Một giờ sau, cả hai trở lại với một túi lớn.

Ngô Tông Bách gọi hai người đến đem tất cả đồ đạc vừa mua được

"Cám ơn, phần còn lại tôi sẽ tự mình làm."

Tô Khả Khả vừa ngâm nga một bài hát vừa bắt đầu làm việc.

Thay rèm cửa sổ, thay thảm, dời cái này, dọn cái kia..

Nhìn thấy tiểu nha đầu ngay cả phòng làm việc và phòng ngủ của Tứ gia cũng muốn đổi chủ ý, Ngô Tông Bách lo lắng thấp thỏm vội vàng nhắc nhở: "Tô tiểu thư, thư phòng và phòng ngủ Tứ gia tôi nghĩ cô không nên động vào? Tôi sợ Tứ gia sẽ tức giận."

"Làm sao có thể chứ, chú hiền như vậy, sẽ không tức giận đâu."

Ngô Tông Bách thực sự rất muốn nói rằng Tứ gia không hề dịu dàng một chút nào, nếu là hiền lành thì có thể ngầm bị gọi là nam thần mặt lạnh sao?

Tuy nhiên, cô nhóc đáng yêu đấy vẫn khăng khăng làm theo ý mình, cũng đã có sự đồng ý của Tứ gia, nên hắn cũng rất khó để có thể khuyên can cái gì.

Khi hai người vội vàng bận rộn, Tần Mặc Sâm đang định về nhà sớm, đột nhiên nhớ tới thằng cháu trai lớn, nhất thời thay đổi lộ trình.

Tần Mặc Sâm hết sức thản nhiên cầm một giỏ trái cây, đi vào bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Tần Tuấn Trì đang nói gì đó với cô y tá nhỏ, khiến cho tiểu cô cười khanh khách không ngừng.

Tần Mặc Sâm trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Ngay khi Tần Tuấn Trì nhìn thấy anh, cậu ngay lập tức nằm trên giường và giả ốm chỉ trong vài giây.- đọc tốt hơn trên app TYT

Tần Mặc Sâm mặt không biểu tình nhìn cậu: "Thích ở đây sao? Không bằng, ở thêm mấy ngày?"

Khí thế mạnh mẽ của người đàn ông khiến cô y tá nhỏ trong phòng bệnh hoảng sợ, cô y tá nhỏ cầm theo chai chai lọ lọ vội vàng bỏ chạy.

Tần Tuấn Trì lúng túng ho khan một tiếng: "Chú Tư, cháu chính là nhàm chán nên chỉ nói đùa với cô y tá nhỏ một chút, thực sự không có làm gì cả. Hơn nữa con cũng không có ý định nằm viện, là mẹ cháu nhất định bắt cháu phải ở lại đây hai ngày nữa. Làm cái gì mà kiểm tra sức khỏe toàn thân. Vừa mới bắt đầu, một nhóm người vây quanh lấy cháu, sau khi nghe cháu nói không có vấn đề gì, tất cả đều bỏ chạy, chú xem cháu ở chỗ này thật cô đơn."

Tần Mặc Sâm chán ghét mà liếc cậu một cái, trực tiếp lấy một quả táo trong túi ném cho cậu.

Tần Tuấn Trì khoa trương kêu một tiếng: "Cháu bị đụng xe chưa chết thì đã bị chú quăng mấy trái táo đến chết rồi."

Sau đó, cậu ta nhặt quả táo lên và nhìn vào nó một chút, rồi hét lên: "Không phải chứ chú Tư, chú chắc là mấy cái này không phải là bố thí cho ăn xin chứ?"

Tuy nhiên, đối diện một đôi mắt tối tăm âm trầm của người chú thứ tư trẻ tuổi của mình, Tần Tuấn Trì nhất thời nuốt nước miếng và nói với một nụ cười khô khan: "Chú Tư có thể đến gặp cháu, cháu trai lớn thực sự là cảm thấy.. Vẻ vang cho kẻ hèn này."

"Cháu thực sự cho rằng ông chú này đến là để gặp cháu chắc?" Tần Mặc Sâm đột nhiên hỏi một câu.

Những lời này khiến Tần Tuấn Trì bị dọa sợ hãi, đến mức suýt chút nữa trực tiếp lăn xuống giường mà ôm đùi của anh.

"Chú Tư, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi!"

Tần Mặc Sâm: "Ừm."

Tần Tuấn Trì, "..

"Tần Tuấn Trì, cháu là người có triển vọng, và còn là người biết cách hiếu kính tôi."

Giọng nói không một chút phập phồng của Tần Mặc Sâm khiến Tần Tuấn Trì cả người run lên.

Đừng nhìn mấy thế hệ trẻ tuổi trong nhà họ Tần cho rằng cậu thân cận nhất với người chú trẻ tuổi này, nhưng thật ra, cậu đối với người chú trẻ tuổi này vô cùng kính trọng và sợ hãi.

Nam nhân nhà họ Tần bọn họ có khí lực tốt, đặc biệt là lão nhân gia bây giờ khí lực còn đủ tốt, cho nên mới có người chú nhỏ chỉ lớn hơn mình bốn tuổi này.

Chú Tư bị lão gia tử tống vào quân đội rèn luyện khi mới 13 tuổi, nghe nói đã đảm nhận rất nhiều nhiệm vụ đặc biệt và đã suýt chết mấy lần, dựa vào năng lực của chú Tư, trở thành người tham mưu trẻ tuổi nhất hoàn toàn không thành vấn đề.

Chỉ có lần đó, chú Tư mém chút nữa là mất nửa mạng lúc làm nhiệm vụ rồi, nên lão gia tử cấm không cho phép hắn làm chuyện này nữa nên chú Tư đã nghỉ hưu và chuyển sang kinh doanh.

Làm việc và học tập cùng lúc, điều này có thể làm cho người chú trẻ tuổi của cậu có được chứng chỉ kinh doanh từ ba trường đại học hàng đầu trên thế giới, đúng là trâu bò.

Bây giờ, sản nghiệp của chú Tư đã lan rộng khắp thế giới, gia tài bạc triệu, dù sao những thế hệ trẻ của nhà họ Tần cả đời cũng không bao giờ nghĩ đến việc có được thành tích nhiều hơn vượt qua chú Tư người này.

Chắc là do kinh nghiệm trước kia nên bản lĩnh tàn bạo của chú nhỏ cũng được đưa vào giới kinh doanh, có khi ngay cả đứa cháu trai lớn như cậu cũng sợ làm bậy.

Tần Tuấn Trì sợ sệt cười khan giải thích: "Chú Tư, ngồi xuống trước đi, con sẽ tỉ mỉ cẩn thận giải thích cho chú. Chú xem chú đứng trước mặt con như một vị đại thầy bói quý, con khiếp sợ đến mức không biết nói cái gì."

Tần Mặc Sâm hờ hững liếc cậu một cái, ngồi xuống sô pha bên cạnh, hai chân tùy ý khoanh lại, cơ thể hơi ngả về phía sau, nhìn cậu.

"Chú Tư chú nhìn chú kìa, cái ghế sô pha nhỏ này bị chú ngồi xuống như vậy, đều sắp trở thành ghế của đế vương, chú thật sự là rất đẹp trai!"

Tần Mặc Sâm mặt vô cảm.

"Khụ, con thật sự chỉ lo lắng cho chú Tư a, chú Tư chú ưu tú như vậy, chú chướng mắt mấy cô tiểu thư danh giá như vậy, thế nhưng bên cạnh người liền một người tình ấm áp đều không có, cô đơn tĩnh mịch như vậy a. Còn nữa chú Tư, có một việc đặc biệt không thể nhẫn nhịn. Chú có biết trong giới những người đó nói chú thế nào không? Bọn họ nói chú không được! Nói chú là lão xử nam! Chú nghe một chút, lời này nếu có thể nhịn vậy còn là đàn ông sao? "

Tần Mặc Sâm cười như không cười: "Chú lại còn không biết, cháu trai như thế nào lại quan tâm đến danh tiếng của ta nhiều như vậy."

Tần Tuấn Trì ngượng ngùng cười: "Khụ, chú là chú Tư của cháu, cháu sao có thể không quan tâm được chứ. Cháu vừa rồi tình cờ gặp được một tiểu nha đầu tự động đưa tới cửa, sở dĩ liền muốn hiếu kính hiếu kính chú, chú không khen cháu muốn mắng thằng cháu trai này, chuyện này liền không thể nào nói nổi a!."

Nói đến đây, Tần Tuấn Trì không biết nghĩ đến cái gì, có chút lo lắng hỏi: "Chú Tư, chú không chạm vào tiểu nha đầu đó chứ?"

Tần Mặc Sâm nhướng mày: "Sao, người là cháu đưa tới, hiện tại lại sợ bị ta động vào?"

Tần Tuấn Trì đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Chú Tư, con thấy nha đầu này có chút bí hiểm, cô ấy nói cháu gặp tai họa về máu, còn kêu cháu chú ý an toàn giao thông, không ngờ tới cháu vậy mà thật sự gặp tai nạn xe cộ. Chú Tư, chú đừng nhìn hiện tại cháu không có việc gì, tình hình lúc đó thật là ngàn cân treo sợi tóc, chiếc xe to lớn quay đầu lao về phía cháu, lúc đó không hiểu sao cháu bất thình lình tinh thần sảng khoái kịp thời đánh ngược vô lăng. Nếu cháu mà phản ứng chậm vài giây, thì cháu trai cả của chú hiện tại đã xanh mồ rồi đó!"

Nói xong, Tần Tuấn Trì vỗ vỗ trong vào lòng ngực mình, vẻ mặt ưu tú nghĩ lại mà có chút sợ hãi.

Edit: Phương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp