Chú Nhỏ Em Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh

Chương 33: Tiểu Tỷ Tỷ, Tỷ Phẫu Thuật Thẫm Mỹ Có Phải Không?


2 năm

trướctiếp

Đối diện với cô nhóc trước mặt đang nhảy dựng lên, Tần Mặc Sâm vẫn giữ tư thế thư thái, giải thích với cô:

"Này nhóc, con phải hiểu, đôi khi cái khách hàng yêu cầu không chỉ là đồ ăn mà còn là nhiều vấn đề khác. Ở đây tao nhã lịch sự, bầu không khí lại yên tĩnh, phục vụ thì chu đáo, đồng thời cũng sẽ không có ai đến đây quấy rầy lúc đang ăn, vậy nên chỉ cần ngồi ở đây cũng đã là một loại hưởng thụ rồi"

Tô Khả Khả nháy mắt mấy cái, lập tức nói:

"Nhưng mà chú, con biết nhiều chỗ giống vầy lắm, đã vậy còn không tốn tiền"

Tần Mặc Sâm hơi nhíu mày:

"Con kể chú nghe vài cái ví dụ xem?"

Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Khả Khả nhoẻn lên, nụ cười hồn nhiên ngây thơ, âm thanh phát ra giòn giã làm người nghe thoải mái vô cùng:

"Ví dụ như lúc con còn ở với sư phụ ở Đào Hoa thôn, khung cảnh trên núi cũng rất được, vừa có không khí trong lành vừa có phong cảnh đẹp, linh khí cũng nồng đậm hơn so với những nơi khác, ngày thường cũng có rất ít người leo núi.

Vậy nên, chú muốn thanh tĩnh thì có thanh tĩnh. Mỗi ngày con đều có thể ngồi trước băng ghế ở căn nhà tranh, chỉ cần ngồi đấy liền có thể ngồi cả ngày"

Trợ lý Ngô thực sự không nhịn được, quay lưng về phía hai người, che miệng cười muốn nội thương.

Hắn tưởng tượng cái cảnh Tứ gia một thân bận tây trang chân mang giày da ngồi trước căn nhà tranh, hình ảnh này thực sự là cũng quá buồn cười rồi.

Từ Mặc Sâm cười cười rồi xoa trán: "Được, lần sau đến chỗ con nói thử một lần"

Đúng lúc này bầu không khí trong phòng lại bị phá vỡ bởi một tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa đùng đùng vang lên dễ dàng có thể thấy tâm trạng của người bên ngoài đang không được thoải mái cho mấy.

Người bên ngoài gõ cửa vài cái, không đợi Tần Mặc Sâm đáp lại đã tự mình mở cửa ra đi vào, thái độ khá là vô lễ.

"Ô, Tần tổng! Vừa nãy tôi còn tưởng mình mắt nhắm mắt mở nên nhìn nhầm, Tần tổng chắc không để ý nếu tôi ngồi cùng đâu nhỉ?"

Sự ôn nhu trên mặt Tần Mặc Sâm ngay lập tức biến mất, toàn thân tỏa ra sự lạnh lùng sắc bén từ tốn đứng lên.

Hắn không nói gì, chỉ hướng phục vụ nhấc nhẹ cằm.

Mỹ nữ đang phục vụ cũng rất chuyên nghiệp nhanh chóng sắp xếp thêm hai cái ghế bằng gỗ đàn và hai phần chén đũa.

Khuôn mặt của tên đàn ông trung niên bụng bự kia ngay lập tức nở hoa, ôm tình nhân của mình vào.

"Tứ gia, có cần tôi tránh đi nơi khác không?" trợ lý Ngô thấp giọng hỏi.

Nếu như theo lẽ thường, hắn thân là trợ lý sẽ không thể nào ngồi cùng một mâm với Tứ gia.

"Không cần, chỉ là một bữa cơm mà thôi" Tần Mặc Sâm nhàn nhạt nói.

Nói xong hắn nhìn về phía Tô Khả Khả, "Khả Khả, con lại đây ngồi kế bên chú"

Vốn dĩ Tô Khả Khả đang ngồi đối diện với Tần Mặc Sâm, nghe hắn nói vậy liền ồ một tiếng rồi ngoan ngoãn di chuyển ngồi kế bên hắn.

Tô Khả Khả vừa đứng dậy rời đi, gã đàn ông ngay lập tức thế vào chỗ của cô, đối diện với Tần Mặc Sâm.- đọc tốt hơn trên app TYT

"Thật không ngờ Tần tổng gần gũi như vậy. Bình Nhiêng tôi muốn gặp ngài cũng thật không dễ dàng, mỗi lần tôi gọi cho trợ lý Ngô để hẹn thì hắn đều nói ngài có việc bận"

Gã đàn ông bụng bia đảo mắt qua người Tô Khả Khả, lộ ra ánh mắt như kiểu tôi hiểu mà tôi không nói tươi cười, "Thi ra trợ lý Ngô không có gạt tôi, ngài đúng thật là có chuyện bận"

"Tần tổng bữa này tôi trả, ngài nhất định phải chừa mặt mũi cho tôi đấy" Tần Mặc Sâm không vui nhíu mày, đang muốn nói gì thì bị Tô Khả Khả níu tay lại nói.

"Chú, con nhìn tướng mạo của người này, cá chắc hôm nay hắn sẽ bị mất tiền, hôm nay nếu chúng ta không đào một ít tiền của hắn thì chắc chắn cũng sẽ có người khác làm mà thôi, vậy sao chúng ta không nhân cơ hội đào một phát cho sâu vào"

Tần Mặc Sâm nhìn đôi mắt lấp lánh phát sáng của cô, không hiểu sao tâm trạng vậy mà tốt hơn.

"Triệu tổng khách khí" Đây là lời đồng ý.

Tô Khả Khả cũng không khách khí nữa đứng lên nghiêm túc mở thực đơn ra chọn, "Chú, chú muốn ăn món này hả?"

"Con tự chọn đi, thích món nào thì gọi món đó là được"

"Vậy thì con chọn món này, này, cả cái này nữa.."

Con nhóc này vài phút trước còn xoắn cả lên bởi giá của mấy món ăn, vậy mà giờ chỉ qua mười mấy phút đã kêu hơn mười mấy nghìn vạn tiền đồ ăn.

Tần Mặc Sâm cười cười nhìn cô, biểu hiện mười phần dung túng cho hành động của cô.

Triệu tổng kia cũng là một người khôn ngoan, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện làm ăn, ngược lại vẫn luôn ngồi đó nói đông nói tây tán gẫu.

Tần Mặc Sâm thỉnh thoảng vẫn ậm ừ một tiếng.

Ngoài mặt thì bữa ăn này cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.

Nhưng càng về sau, Triệu tổng không tìm được chủ đề gì để nói nữa, liền kéo sự chú ý lên người Tô Khả Khả, cười híp mắt hỏi cô,

"Tô tiểu thư đây nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tiểu Lam, chẳng lẽ cũng là fans của tiểu Lam sao?'

Vậy ra cô gái mà Triệu tổng mang tới chính là tiểu hoa đán đang nổi tiếng lúc bấy giờ tiểu Lam.

Lý Hiểu Lam gần đây đóng vai chính cho một bộ phim xuyên không rất hot, nhấc lên một trận mưa phong bão táp, cô nàng lấy hình tượng yêu diễm xinh đẹp, hoặc xuất hiện với hình tượng nhân vật ngang ngược từ đó mà thu hoặc được một lượng lớn fan hâm mộ.

Đâu ai ngờ một tiểu hoa đán ăn khách nổi tiếng như vậy lại đi cặp kè với một ông chú trung niên bụng bự đâu chứ.

Lý Hiểu Lam gật đầu một cái với Tô Khả Khả, nhân tiện cũng nở một nụ cười với người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô.

Nụ cười này đúng thật là phong tình vạn chủng xinh đẹp muôn phần, trong mắt ánh nhìn đó dường như còn ẩn chứa cả lưỡi câu vô hình.

Tần Mặc Sâm cau mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Đúng lúc này, Tô Khả Khả đột nhiên mở miệng, khuôn mặt bánh bao tinh nghịch đối diện với Lý Hiểu Lam:

"Chị, không biết em có thể mạo phạm hỏi chị một chuyện được không?"

Ở trong giới giải trí này, kêu người khác một tiếng chị, đôi khi là tôn trọng, nhưng có đôi khi một tiếng này cũng thể hiện sự chế nhạo, nhưng chữ chị này chui ra từ trong miệng của Tô Khả Khả chỉ có một từ để miêu tả mà thôi, ngọt.

Lý Hiểu Lam dùng tay vén lên mái tóc gợn sóng bồng bềnh của mình, mỉm cười nói: "Em khách sáo rồi, em muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi"

Tô Khả Khả trong lòng rối rắm một chút rồi hỏi:

"Tướng mạo của chị rất kì lạ, có phải.. chị phẫu thuật thẩm mỹ rồi không?"

Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng đột nhiên trở nên im lặng đến lạ thường.

Khuôn mặt của Lý Hiểu Lam trong chớp mắt liền hiện lên vẻ vặn vẹo, mà biểu tình của Triệu tổng kia cũng có chút khó coi.

Chuyện những ngôi sao của giới giải trí phẫu thuật thật ra trong lòng các đại gia ai cũng hiểu rõ nhưng chỉ có điều là không nói ra mà thôi, nhưng cũng không có ai giống cô nhóc

Này, trưng ra bộ mặt thiên chân vô tà, ngây thơ hỏi thẳng vấn đề này như vậy, đây không là đánh vào mặt người ta rồi sao.

Thật ra Tô Khả Khả cũng không muốn làm người khác thấy xấu hổ, chỉ là cô cảm thấy thật đáng tiếc mà thôi.

Vẻ mặt của cô chân thành giải thích:" Phú nhìn mũi, quý nhìn mắt. Mũi của chị có chút lệch, chỉ e tới tuổi trung niên sự nghiệp của chị sẽ gặp bất trắc không được thuận lợi "

"Đôi mắt của chị hai bên cũng không đều nhau, minh chứng cho việc về sau gia sản dễ đổ ra ngoài”

"Còn cằm thì, chị không soi gương sao, quá nhọn rồi, khi về già số mệnh sẽ không được tốt đâu"

Tô Khả Khả nói thêm một câu khuôn mặt Lý Hiểu Lam liền khó coi thêm một phần, cô nhóc vẫn còn tiếp tục lẩm bẩm: "Những đặc điểm này nếu trên mặt chỉ xuất hiện một thứ thôi thì nói chung cũng không có gì đáng để bận tâm cũng là chuyện bình thường, nhưng trên mặt chị lại gom đủ tất cả những đặc điểm này. Điều này căn bản là không phù hợp với lẽ thường tình, cho nên em đoán mười phần có lẽ là do chị chỉnh sửa"

Trước kia, người nhà quê như Tô Khả Khả làm gì biết đến chuyện phẫu thuật thẩm mỹ, chẳng qua là do sau này sư phụ có nói với cô, ở thời đại bây giờ có nhiều người không biết quý trọng cơ thể tướng mạo của mình, một hai phải đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Nếu thành công thì đương nhiên là tốt rồi, còn có thể đổi vận phú quý, nhưng chỉ sợ chỉnh lợn lành thành lợn què, chỉnh xong liền đem phú quý may mắn cả đời đổ sông đổ biển. Nói xong, cô nhóc còn than thở một cách đáng tiếc:

"Chị, sao chị lại nghĩ quẩn mà đi phẫu thuật vậy? Nếu em không lầm, vốn dĩ lúc đầu chị là có cái cằm đầy đặn khuôn mặt mượt mà, mũi tuy không thẳng lắm, nhưng tướng chị là tướng phú quý khá giả vô ưu vô lo, tốt như vậy đáng tiếc bây giờ chị lại miễn cường phẫu thuật phá hủy đi tướng mạo vốn phú quý ban đầu."

Khuôn mặt bánh bao thì sao chứ? Tại sao lại muốn phẫu thuật? Coi như là muốn chỉnh đi, thì đáng lý ra phải chỉnh sao cho tốt hơn mới đúng chứ.

Ha ha, giống như cô vậy có sao đâu, theo lời sư phụ thì khuôn mặt của cô đã định là cả đời giàu sang vô tư không cần phải lo nghĩ gì cả.

Sư phụ còn nói, nếu không phải cô đi theo ông ấy thì đã sớm trở thành một tiểu phú bà rồi! Tô Khả Khả mỗi lần nghĩ tới cái này đều cười cười ngu cả lên.

Edit: Phương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp