Chú Nhỏ Em Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh

Chương 13: Thôn Đào Hoa


2 năm

trướctiếp

Hai bên đường trồng những cây đào lớn, cây đào cuối tháng 5 đã ra quả đào, nhìn đâu cũng thấy một màu xanh mượt, dẫu không có sắc hồng nở rộ đầu xuân, phong cảnh thực sự cũng khá đẹp

Đi xa hơn, bắt đầu xuất hiện những căn nhà nhỏ rải rác hai bên đường, càng về sau càng dày đặc.

Những căn nhà nhỏ nhìn không thua kém gì biệt thự trong nội.

"Tứ Gia, thôn Đào Hoa này trông cũng khá đẹp." Trợ lý Ngô đang lái xe nhìn thấy Tần Mặc đang nhìn về phía thôn, như đang xem xét gì đó, thuận miệng nói một câu.

Tần Mặc Sâm "Ứm" một tiếng: "Nơi này thuộc về khu phong cảnh tự nhiên của hoa đào, phong cảnh cũng khá đẹp. Trong thôn nhiều người, anh chú ý chút."

Trợ lý Ngô nghe lời, lái xe chậm lại.

Xe việt dã vào thôn khiến cho rất nhiều người trong dân thôn chú ý, các thôn dân đều ngó ngó nhìn nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ, một đám trẻ con nghịch ngợm thậm chí đuổi theo phía sau xe, vui chơi nô đùa.

Trợ lý Ngô kinh hãi, xe địa hình của Tứ gia rất đắt tiền, đừng để đám nhóc nghịch ngợm này vô tình để lại vết xước nào.

Khi người đã ít đi chút, trợ lý Ngô liền tăng tốc độ.

Đi đến thôn, đường nhựa đột nhiên có chỗ đứt đoạn thành đường đất, đường đất lúc đầu bằng phẳng, nhưng sau đó trở nên gập ghềnh, thậm chí đến cả cái xe địa hình to đùng này còn bắt đầu lắc lư.

"Tứ gia, tôi thu lại lời tôi vừa nói." Trợ lý Ngô dở khóc dở cười.

Không chỉ con đường nhựa trở thành đường đất mà những ngôi nhà hai bên đường cũng trở thành những ngôi nhà cấp bốn thấp bé. Không ngờ, từ đầu thôn đến cuối thôn lại có sự khác biệt lớn như vậy.- đọc tốt hơn trên app TYT

Tần Mặc Sâm không biết chợt nghĩ tới cái gì, khẽ nói: "Trợ lý Ngô, sau khi về, anh sắp xếp người đến sửa lại con đường này."

Trợ lý Ngô:...

Chỉ một câu, mấy trăm vạn sẽ chẳng còn nữa.

Trời ơi, người giàu cũng đâu có ai tiêu tiền như vậy, anh tùy hứng quá rồi!

Đến cuối thôn, phía trước có hai con đường, trợ lý Ngô không biết phải đi đường nào, đành hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài hỏi người dân.

"Chị ơi, cho tôi hỏi, đến núi Đào Hoa phải đi đường nào?"

Bà Chị nghe thấy liền nói: "Các anh lên núi tìm Tô đại sư à? Đi đường bên phải, có điều xe không vào được, đường hẹp lắm, hoa màu sẽ bị nghiền nát mất."

"Cám ơn chị nha, chúng tôi sẽ không lái xe vào, chị yên tâm."

Trợ lý Ngô lấy từ trong thùng xe ra hai chiếc xe đạp leo núi đã chuẩn bị sẵn, không suy nghĩ nhiều liền trực tiếp lau xe hết một lượt.

Tần Mặc Sâm theo xuống.

Trong nháy mắt, một người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao màu đen bình thường trở thành điểm nhấn, hai sọc trắng ở bên hông quần thể thao tạo cảm giác hai chân như được kéo dài ra và thẳng tắp giống như vách tường dựng đứng.

Người đàn ông đeo một cặp kính râm màu nâu trong suốt che đi được phần nào ánh nhìn sắc bén của anh ta. Tóc sau trán bị gió thổi thổi nhẹ tung bay. Có vẻ bớt nghiêm nghị đi một chút, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh ta cũng trở nên dịu dàng đi nhiều.

Đôi chân dài vươn về phía trước, anh trực tiếp ngồi trên ghế xe đạp leo núi được nâng lên đặc biệt, một chân giẫm lên bàn đạp, một chân duỗi thẳng, mũi chân đạp hướng xuống đất.

Quả nhiên, người đàn ông chỉ đạp nhẹ một cái, trong nháy mắt chiếc xe đạp địa hình đã trượt đi được rất xa, thân hình hơi nghiêng rạp xuống, cả người giống như một con báo nhanh nhẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp