Bảy Ngày Phiêu Lãng

CHƯƠNG 1 (tiếp theo)


2 năm

trướctiếp


Ở đây, trong thiên đường của riêng mình, cô thám hiểm bờ biển đầy sỏi đá, hóa thạch rải rác khắp nơi mà không phải lo bị chú ý hay chỉ trích, phần loại danh mục những phát hiện có thể khiến cộng đồng Anh quốc điên đảo. Điều duy nhất ngăn cô hạnh phúc một cách trọn vẹn là sự hiện diện của Huân tước Payne - và do sự trớ trêu lạ lùng của cuộc đời, sự hiện diện của anh ta chính là lí do khiến cô có thể ở lại.

Vậy thì cũng chẳng có hại gì khi cứ để mẹ cô ấp ủ hy vọng vào một lời cầu hôn từ phía đức ngài cao quý đây. Minerva biết rằng nó sẽ không xảy ra.

Cho đến sáng nay, khi sự chắc chắn của cô sụp đổ.

Cô bắt đầu nói, "Sáng nay, tôi đến cửa hàng Bách hóa, thường thì tôi vẫn phớt lờ mấy chuyện ngồi lê đôi mách của Sally Bright, nhưng hôm nay..." Cô bắt gặp cái nhìn của anh. "Cô ta kể ngài đã ra chỉ thị cho thư từ của mình được chuyển tiếp đến địa chỉ ở London, từ tuần tới. Cô ta nghĩ là ngài sắp rời khỏi vịnh Spindle."

"Và cô kết luận rằng điều này có nghĩa là tôi sẽ cưới chị cô." 

"Thì ai cũng biết về tình thế của ngài hết. Nếu ngài có một xu nào dính túi, hẳn ngài đã rời đi từ mấy tháng trước rồi. Ngài bị kẹt lại ở đây cho đến khi gia tài của ngài được giải phóng khỏi sự quản lí của quỹ ủy thác vào ngày sinh nhật của ngài, trừ phi..." Cô nuốt nghẹn. "Trừ phi ngài kết hôn trước."

"Tất cả đều đúng."

Cô ngả người về phía trước. "Tôi sẽ ra khỏi đây ngay tức khắc, chỉ cần ngài lặp lại những lời mà ngài đã nói với tôi mùa hè trước. Rằng ngài không có ý định hỏi cưới Diana."

"Nhưng đó là mùa hè trước. Bây giờ là tháng Tư rồi. Tôi không thể đổi ý hay sao?"

"Phải."

"Tại sao chứ?" Anh ta búng tay. "Tôi biết rồi. Cô cho tôi là không có đủ đầu óc để đổi ý. Đó là điểm mấu chốt phải không? "

Cô lại chồm tới trước. "Ngài không thể đổi ý, vì ngài không hề thay đổi. Ngài là một kẻ trác táng giả tạo, dối trá, chuyên ve vãn các quý cô ngây thơ lúc ban ngày, rồi qua lại với vợ người khác vào ban đêm."

Anh thở dài. "Nghe này, Miranda. Kể từ khi Fiona Lange rời khỏi làng, tôi chưa..."

Minerva giơ một bàn tay lên. Cô không muốn nghe về chuyện yêu đương của anh ta với bà Lange. Cô đã nghe quá nhiều từ chính miệng bà ta, người tự ảo tưởng rằng mình là một nữ thi sĩ. Minerva ước gì cô có thể rửa sạch trí óc của mình khỏi những bài thơ đó. Các bài thơ khoa trương, tục tĩu tận dụng mọi từ ngữ có vần với "run rẩy" và "khoái lạc".

"Ngài không thể cưới chị gái tôi," cô nói với anh bằng giọng quyết tâm vững chắc. "Đơn giản là tôi sẽ không chấp nhận việc đó."

Như mẹ cô thích kể cho bất cứ ai chịu lắng nghe, Diana Highwood chính là kiểu quý cô có thể quyến rũ được một quý ngài đẹp trai làm chồng. Nhưng nhan sắc của Diana cũng phải lu mờ trước sự ngọt ngào, phóng khoáng và lòng can đảm thầm lặng của cô khi phải đương đầu với những khó khăn trong cuộc đời.

Chắc chắn là Diana có thể tóm được một tử tước.Nhưng chị ấy không nên cưới con người này.

"Ngài không xứng đáng với chị ấy," cô nói với Huân tước Payne.

"Cũng đúng. Nhưng không ai trong chúng ta có được thứ mình thật sự xứng đáng trong cuộc đời này. Nếu có thì còn gì là vui nữa?" Anh lấy ly rượu từ tay cô và ung dung hớp một ngụm rượu.

"Chị ấy không yêu ngài."

"Cô ấy cũng không có ác cảm với tôi. Tình yêu thì cũng không cần thiết cho lắm." Cúi người về phía trước, anh chống một cánh tay lên đầu gối. "Diana quá lịch sự nên tôi không nỡ không khước từ. Mẹ cô sẽ vui mừng khôn xiết. Anh họ tôi sẽ gửi giấy phép đặc biệt trong nháy mắt. Chúng tôi có thể kết hôn trong tuần này. Đến Chủ nhật thì cô có thể gọi tôi là 'anh rể' được rồi." 

Không. Toàn bộ cơ thể cô gào thét phản đối. Đến từng huyết cầu.

Giật bỏ áo bành tô mượn tạm ra, cô đứng bật dậy và bắt đầu đi tới đi lui trên tấm thảm. Các nếp váy ướt của cô xoắn vào nhau khi cô sải bước. "Việc này không thể xảy ra. Không thể được. Sẽ không xảy ra được." Một tiếng làu bàu khe khẽ rít qua hai hàm răng cắn chặt của cô.

Cô nắm tay lại thành đấm. "Tôi có hai mươi hai bảng dành dụm được từ tiền tiêu vặt. Nhiêu đó, thêm vài đồng xu lẻ. Tất cả là của ngài nếu ngài hứa để cho Diana yên."

"Hai mươi hai bảng ư?" Anh ta lắc đầu. "Sự hy sinh của cô em gái thật cảm động làm sao. Nhưng số tiền đó sẽ không giữ tôi ở London được một tuần. Theo cách sống của tôi thì không."

Cô cắn môi. Cô cũng đã nghĩ như thế, nhưng cô đã tính toán rằng thử mua chuộc trước đâu có hại gì. Đáng lẽ nó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Cô hít một hơi dài và nâng cằm lên. Đây rồi - cơ hội cuối cùng của cô để ngăn cản anh ta. "Vậy thì bỏ trốn cùng tôi đi."

Sau một phút sững sờ, anh ta phá lên cười ngặt nghẽo.

Cô chẳng mảy may chú ý đến những âm thanh giễu cợt mà chỉ khoanh tay chờ đợi. Cho đến khi tiếng cười của anh nhỏ dần đi, kết thúc bằng một tiếng ho như mắc nghẹn.

"Trời đất," anh nói. "Cô nghiêm túc chứ?"

"Hoàn toàn nghiêm túc. Để Diana được yên và bỏ trốn cùng tôi."

Anh uống cạn ly rượu và đặt nó sang một bên. Rồi anh hắng giọng và bắt đầu nói: "Cô thật can đảm, bé cưng ạ. Đề nghị kết hôn với tôi thay cho chị cô. Nhưng thật sự tôi..."

"Tên tôi là Minerva. Tôi không phải là bé cưng của ngài. Và nếu ngài nghĩ tôi sẽ kết hôn với ngài thì ngài bị loạn trí rồi."

"Nhưng tôi tưởng cô vừa mới nói..."

"Bỏ trốn cùng ngài thì được. Còn kết hôn với ngài ư?" Cô tạo một âm thanh hoài nghi trong cổ họng. "Miễn đi."

Anh chớp mắt nhìn cô.

"Tôi có thể thấy ngài đang lúng túng."

"Ồ, hay thật. Lẽ ra tôi sẽ thừa nhận như vậy, nhưng tôi biết cô vui thích thế nào khi chỉ ra những khiếm khuyết về trí tuệ của tôi."

Lục lọi khắp túi trong áo choàng của mình, cô định vị được bản tập san khoa học. Cô mở đến trang thông cáo và giơ nó ra cho anh xem xét. "Sắp có một hội nghị của Hội Địa chất Hoàng gia vào cuối tháng này. Một cuộc hội nghị chuyên đề. Nếu ngài đồng ý đi với tôi, tiền tiết kiệm của tôi đủ để tài trợ cho chuyến đi của chúng ta."

"Một hội nghị địa chất." Anh lướt nhìn tờ tập san. "Đây là lời đề nghị nửa đêm tai tiếng của cô. Cô lê bước qua màn đêm ẩm ướt, lạnh lẽo đến đây để đưa đề nghị thế này. Cô sẽ mời tôi đến một hội nghị địa chất nếu tôi để chị cô được yên." 

"Chứ ngài mong đợi tôi đề nghị cái gì? Bảy ngày khoái lạc nhục lục, đồi trụy trên giường của ngài à?"

Cô có ý nói đùa, nhưng anh không cười. Thay vào đó, anh nhìn chăm chú chiếc áo đầm ướt sũng của cô.

Người cô đỏ như tôm luộc bên dưới lớp vải. Chết tiệt thật. Lúc nào cô cũng nói bậy nói bạ.

Anh nói, "Tôi thấy lời đề nghị đó hấp dẫn hơn đấy."

Thật ư? Cô cắn lưỡi để ngăn mình nói ra điều đó. Thật là hạ thấp mình nếu thừa nhận lời bình phẩm ứng khẩu của anh ta làm cô phấn khích nhiều thế nào. Tôi thích những khoái lạc nhục lục của cô hơn là một bài thuyết trình về đất cát đó. Quả thực là lời khen ngợi tốt đẹp.

"Một hội nghị địa chất," anh lặp lại với chính mình. "Đáng lẽ tôi nên biết trước rằng kết cục chuyện này sẽ cứng như đá."

"Kết cục của chuyện gì chẳng cứng như đá. Đó là lí do những nhà địa chất chúng tôi thấy đá rất thú vị. Mặc dù vậy, tôi không dụ dỗ ngài bằng hội nghị chuyên đề đâu. Tôi đang dụ dỗ ngài bằng lời hứa năm trăm guinea sao?"

Bây giờ thì cô mới có được sự chú ý của anh. Cái nhìn của anh chăm chú hơn. "Năm trăm guinea sao?"

"Phải. Đó là giải thưởng cho phần thuyết trình hay nhất. Nếu ngài đưa tôi đến đó và giúp trình bày những khám phá của tôi trước toàn Hội, ngài có thể giữ tất cả. Năm trăm guinea sẽ đủ để giúp ngài say xỉn và truy hoan ở London cho đến sinh nhật của ngài, tôi hy vọng thế?"

Anh gật đầu. "Với một chút kế hoạch ngân sách khôn ngoan. Tôi có thể phải hoãn việc mua đôi giày bốt mới, nhưng con người ta phải biết hy sinh." Anh đứng dậy, mặt đối mặt với cô. "Song, có vấn đề đây. Sao cô có thể chắc mình sẽ thắng giải?"

"Tôi sẽ thắng. Tôi có thể giải thích những khám phá của tôi cho ngài biết một cách chi tiết, nhưng sẽ có rất nhiều từ ngữ đa âm tiết trong đó. Tôi không chắc ngài hiểu hết không. Chỉ cần nói là tôi chắc chắn."

Anh nhìn xoáy vào cô và Minerva tập hợp sức lực để giữ chặt ánh mắt ấy. Bình tĩnh, tự tin, không chớp mắt.

Sau một lúc, ánh mắt anh ta lóe lên một tia sáng ấm áp xa lạ. Đây là một sự xúc động mà cô chưa từng thấy ở anh trước kia.

Cô nghĩ nó có thể là... sự khâm phục.

"Thế thì," anh bảo, "sự chắc chắn rất phù hợp với cô."

Trái tim cô xao xuyến một cách lạ lùng. Đó là điều tử tế nhất mà anh từng nói với cô. Cô cho rằng đó có thể là điều tử tế nhất mà bất kì ai từng nói với cô.

Sự chắc chắn rất phù hợp với cô.

Và bất chợt, mọi thứ trở nên khác hẳn. Lượng rượu nhỏ mà cô uống vào lan khắp bụng cô, sưởi ấm và giúp cô thư giãn, làm cho sự ngượng nghịu của cô tan biến đi. Cô cảm thấy thoải mái với cảnh vật xung quanh và thạo đời một chút. Cứ như thế nói chuyện với một kẻ phóng đãng bán khỏa thân trong một tháp canh lúc nửa đêm là việc tự nhiên nhất trên thế gian.

Cô uể oải ngồi xuống ghế bành và đưa tay lên tóc mình, tìm và tháo một vài kẹp tóc còn lại ra. Cô chậm rãi và mơ màng dùng ngón tay chải mái tóc ướt và xõa các lọn tóc xuống đôi vai, để chúng khô nhanh hơn.

Anh đứng nhìn cô một lúc. Rồi anh đi rót thêm rượu.

Một dòng rượu vang đỏ cuộn xoáy trong ly đầy khiêu gợi. "Này, tôi không tán thành kế hoạch này đâu. Dù là trong tưởng tượng cũng không. Nhưng hỏi cho biết thôi nhé, chính xác thì cô hình dung chuyện này xảy ra thế nào? Một buổi sáng nọ, chúng ta thức dậy và cùng nhau đi thẳng tới London thôi hả?" 

"Không, không phải London. Hội nghị chuyên đề diễn ra ở Edinburgh."

"Edinburgh." Cái chai đánh cạch xuống bàn. "Edinburgh ở Scotland."

Cô gật đầu.

"Tôi tưởng cô bảo đây là Hội Địa chất Hoàng gia."

"Đúng vậy." Cô vẫy tờ tập san trước mặt anh. "Hội Địa chất Hoàng gia ở Scotland. Ngài không biết sao? Tất cả sự kiện học thuật thú vị nhất đều diễn ra tại Edinburgh."

Bước lại phía cô, anh săm soi tờ tập san. "Vì Chúa, sự kiện này sẽ diễn ra trong vòng chưa đầy hai tuần lễ nữa. Marietta, bộ cô không nhận thấy một cuộc hành trình đến Scotland là thấ nào sao? Cô đang nói đến chuyến du hành kéo dài ít nhất là hai tuần đấy."

"Đi bằng xe ngựa chở thư từ London chỉ mất bốn ngày thôi. Tôi đã kiểm tra rồi."

"Xe ngựa chở thư à? Cưng ơi, một tử tước không đi lại bằng xe ngựa chở thư." Anh lắc đầu, ngồi xuống đối diện với cô. "Và bà mẹ yêu quý của cô sẽ phản ứng với tin này thế nào đây, khi mà bà phát hiện cô đã bỏ trốn đến Scotland với một Huân tước đầy tai tiếng?"

"Ồ, bà sẽ mừng rơn. Miễn là một trong số các cô con gái của bà kết hôn với ngài, bà sẽ không kén cá chọn canh đâu." Minerva từ từ rút bàn chân ra khỏi đôi giày ống lấm bùn, ẩm ướt và co chân lên bên dưới váy, rúc gót chân lạnh run vào bên dưới mông. "Ngài không thấy chuyện đó hoàn hảo sao? Chúng ta sẽ giả vờ bỏ trốn cùng nhau. Mẹ tôi sẽ không phản đối lấy một lời và Huân tước Rycliff cũng vậy. Ngài ấy sẽ chỉ thấy vui mừng khi nghĩ rằng rốt cuộc ngài cũng kết hôn. Chúng ta sẽ đi đến Scotland, trình bày những phát hiện của tôi, đoạt giải. Sau đó, chúng ta sẽ nói với mọi người rằng đơn giản là chuyện đôi ta đã không đi tới đâu hết."

Cô diễn giải các ý tưởng của mình càng nhiều thì từ ngữ bật ra khỏi môi càng dễ dàng và cô càng phấn khởi. Việc này có thể sẽ thành công. Nhất định nó sẽ thành công.

"Vậy là cô sẽ quay về vịnh Spindle mà vẫn không cưới hỏi gì, sau mấy tuần đi cùng tôi à? Cô không thấy rõ là cô sẽ bị..."

"Hủy hoại thanh danh ư? Tôi biết chứ." Cô nhìn vào những ngọn lửa bùng cháy dữ dội. "Tôi sẵn lòng chấp nhận số phận đó. Dù gì thỉ tôi cũng không mong muốn có một cuộc hôn nhân trong tầng lớp thượng lưu đâu." Nói chính xác là không có hy vọng cho một cuộc hôn nhân nào cả. Cô chẳng ưu thích mấy vụ tai tiếng và những chuyện ngồi lê đôi mách. Nhưng việc bị tẩy chay khỏi giới thượng lưu còn có thể tệ hại hơn việc bị chèn ép dưới đáy sao?

"Nhưng còn chị em cô thì sao? Họ cũng sẽ bị liên lụy."

Lời bình luận của anh khiến cô ngừng lại suy tính. Không phải cô không nghĩ đến khả năng này. Ngược lại, cô đã cân nhắc rất kỹ lưỡng.

Cô đáp, "Charlotte còn nhiều năm mới đến tuổi cập kê. Con bé có thể vượt qua được một chút tai tiếng. Về phần Diana... đôi khi tôi nghĩ điều tử tế nhất mà tôi có thể làm cho chị ấy là phá hỏng các cơ hội kiếm được một cuộc hôn nhân 'tốt đẹp' của chị. Khi đó, chị có thể kết hôn với người chị ấy yêu."

Anh nhấm nháp rượu một cách trầm ngâm. "Ừm, tôi mừng là cô đã vạch kế hoạch này tỉ mỉ như ý nguyện của mình. Cô chẳng việc gì phải ân hận khi hủy hoại thanh danh của mình hay của chị em cô. Nhưng có lúc nào cô nghĩ đến của tôi chưa?"

"Cái gì của ngài cơ? Danh tiếng của ngài à?" Cô bật cười. "Nhưng danh tiếng của ngài thật kinh khủng."

Má anh hơi ửng đỏ. "Tôi không biết rằng nó lại kinh khủng."

Cô đặt ngón tay trỏ bên trái lên ngón tay cái bên phải. "Để tôi chỉ ra điều đầu tiên. Ngài là kẻ phóng đãng mặt dạn mày dày."

"Phải." Anh kéo dài từ đó.

Cô chạm vào ngón tay trỏ. "Điều thứ hai. Tên của ngài đồng nghĩa với sự phá hoại. Đánh nhau trong quán rượu, những vụ tai tiếng... bùng nổ theo đúng nghĩa đen. Ngài đi đến đâu là náo động đến đấy."

"Về phần đó thì tôi có cố tình đâu. Nó cứ thế... xảy ra thôi." Anh xoa tay khắp mặt mình.

"Thế mà ngài lại lo lắng kế hoạch này sẽ làm nhơ nhuốc danh tiếng của ngài ư?"

"Dĩ nhiên rồi." Anh nghiêng người về phía trước và chống khuỷu tay lên đầu gối. Anh làm điệu bộ với bàn tay đang cầm ly rượu. "Tôi đúng là kẻ mê gái." Rồi anh giơ bàn tay không lên. "Và cũng đúng là tôi đụng đâu hỏng đó. Nhưng cô thấy đấy, cho đến giờ tôi vẫn giữ được hai thiên hướng này tách biệt nhau. Tôi ngủ với đàn bà và tôi hủy hoại nhiều thứ, nhưng tôi chưa bao giờ hủy hoại một cô gái ngây thơ."

"Có vẻ như chỉ là một sơ suất nhỏ của ngài mà thôi."

Anh cười khùng khục. "Có lẽ thế. Nhưng nó không phải là cái mà tôi muốn khắc phục."

Ánh mắt anh gặp mắt cô, không mờ ám và rất chân thành. Và một điều lạ xảy ra. Minerva tin anh. Cô chưa từng cân nhắc đến trở ngại này. Rằng anh ta có những nguyên tắc đạo đức. Cô không ngờ rằng anh ta lại câu nệ đến mức cảm thấy bị xúc phạm.

Nhưng rõ là anh ta câu nệ. Và anh ta đang bộc lộ cho thấy, với một thái độ tin tưởng. Như thể họ là bạn bè và anh tin rằng cô sẽ hiểu.

Điều gì đó đã thay đổi giữa họ, trong mười phút kể từ lúc cô nện vào cửa nhà anh.

Cô ngồi lùi lại trong ghế, nhìn anh chăm chú. "Ban đêm ngài là một con người khác."

"Đúng vậy," anh xuề xòa đồng ý. "Nhưng mà, cô cũng thế."

Cố lắc đầu. "Tôi luôn luôn là con người này, ở bên trong. Chỉ là..." Không hiểu sao , tôi không bao giờ có thể thành công trong việc trở thành con người này khi ở bên ngoài. Tôi càng cố gắng vất vả bao nhiêu thì tôi càng trở lại chính mình bấy nhiêu."

"Nghe này, tôi rất vinh dự trước lời mời của cô, nhưng chuyến du ngoạn mà cô đề nghị không thể xảy ra. Tôi sẽ trở lại đây, trông giống như tên sở khanh đểu cáng tệ hại nhất. Đại loại thế. Dụ dỗ rồi lại nhẫn tâm bỏ rơi một quý cô trẻ tuổi ngây thơ sao?"

"Tại sao tôi không thể là người bỏ rơi ngài nhỉ?"

Anh bật ra một tiếng cười nho nhỏ. "Nhưng ai mà tin được..."

"Ai mà tin được điều đó," cô kết thúc giùm anh. "Ai cơ chứ."

Chửi thề, anh đặt ly rượu sang một bên. "Thôi nào. Đừng mếch lòng mà."

Mười phút sau, cô biết trước anh ta sẽ cười ầm lên. Cô sẽ sẵn lòng để anh ta nhạo bám mình và cô sẽ không để anh ta thấy nó làm cô tổn thương thế nào đâu. Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Cô đã nhận lấy áo choàng và rượu của anh ta. Hơn thế nữa, sự chân thật của anh ta. Cô đã buông lỏng cảnh giác. Và bấy giờ là thế này đây.

Nó khiến cô đau kinh khủng.

Đôi mắt cô cay xè. "Thật không thể tưởng tượng nổi. Tôi biết đó là điều ngài định nói. Điều mà mọi người sẽ nói. Thật kì lạ khi một người đàn ông như ngài có thể yêu..." Cô nuốt nghẹn. "Có thể thấy một cô gái như tôi hấp dẫn."

"Tôi không có ý như thế."

"Tất nhiên là ngài có ý như thế. Thật lố bịch. Nực cười. Ngài muốn tôi, mà tôi có thể hắt hủi ngài ư? Tôi thô kệch. Còn là con mọt sách, lơ đãng, vụng về. Hết thuốc chữa nữa." Giọng cô nghẹn ngào. "Trong tầng địa chất này, chẳng ai lại tin điều đó cả."

Cô nhét bàn chân vào trong đôi giày ống. Rồi cô đứng bật dậy và với tay lấy áo choàng của mình.

Anh đứng lên và nắm lấy tay cô. Cô giật tay ra, nhưng không đủ mạnh. Những ngón tay anh nắm lấy cổ tay cô.

"Họ sẽ tin điều đó," anh bảo. "Tôi có thể khiến bọn họ tin điều đó."

"Ngài là người đàn ông tàn nhẫn, đáng ghét. Thậm chí, ngài còn không thể nhớ được tên tôi kìa." Cô vật lộn với vòng kìm kẹp của anh.

Anh siết chặt. "Minerva."

Cơ thế cô bất động. Hơi thở của cô bùng cháy trong phổi, như thể cô đang chật vật len lỏi qua đống tuyết dày đặc đến thắt lưng.

"Hãy nghe tôi này," anh nói, nhẹ và êm. "Tôi có thể khiến họ tin điều đó. Tôi sẽ không làm vậy, vì tôi nghĩ kế hoạch của cô là một ý tưởng vô cùng dở tệ. Nhưng tôi có thể. Nếu tôi được lựa chọn, tôi có thể khiến cả vịnh Spindle - cả nước Anh - tin rằng tôi hoàn toàn mê đắm em."

Cô khịt mũi. "Thôi đi."

Anh mỉm cười. "Không, thật đấy. Chuyện đó sẽ rất dễ dàng. Tôi sẽ bắt đầu bằng việc tìm hiểu em khi em không hề hay biết. Liếc trộm lúc em đang mải mê suy nghĩ miên man, hoặc khi em cúi đầu chăm chú đọc một quyển sách. Ngắm nhìn và say mê mái tóc rối màu đen luôn cố bung ra khỏi kẹp tóc, xõa xuống cổ em." Với bàn tay còn lại, anh cầm lấy một lọn tóc ẩm ướt của cô bằng những đầu ngón tay của anh và vuốt nó ra sau tai cô. Rồi anh chạm lướt dọc má cô. "Chú ý sắc hồng ấm áp của làn da em, nơi mặt trời vừa hôn lên. Và đôi môi này. Trời ơi. Tôi nghĩ rằng mình đã bắt đầu bị đôi môi em mê hoặc."

Ngón tay cái của anh vờn quanh miệng cô, chọc ghẹo cô. Cô khao khát sự đụng chạm của anh, cho đến khi cảm thấy khổ sở. Vì mong muốn... không mong muốn này.

 "Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Mọi người xung quanh ta sẽ chú ý đến sự quan tâm của tôi," anh nói. "Họ sẽ tin tôi đã bị em thu hút."

"Từ trước đến giờ ngài toàn trêu chọc tôi không thương tiếc. Không ai quên điều đó hết."

"Tất cả đều là một phần của sự say mê cuồng dại. Em không biết sao? Một người đàn ông có thể tán tỉnh với sự thờ ơ, kể cả khinh thường. Nhưng anh ta không bao giờ chọc ghẹo nếu không có lòng yêu mến ai đó."

"Tôi không tin ngài."

"Em nên tin thế. Những người khác sẽ tin." Anh đặt tay lên vai cô. Cái nhìn của anh quét khắp cơ thể cô từ đôi giày bốt đến mái tóc xõa mềm. "Tôi có thể làm tất cả bọn họ tin rằng sự đam mê đắm đuối, mãnh liệt dành cho người phụ nữ quyến rũ với mái tóc dài đen nhánh và đôi môi đầy nhục cảm này chiếm hết tâm trí mình. Tôi ngưỡng mộ lòng trung thành mãnh liệt của nàng dành cho chị em gái và tình can đảm, tài tháo vát của nàng. Tôi trở nên điên dại trước những dấu hiệu nhỏ nhoi của niềm đam mê sâu sắc tìm ẩn đôi lúc toát ra từ nàng khi nàng đánh bạo chui ra khỏi vỏ." Đôi bàn tay mạnh mẽ của anh di chuyển lên ôm lấy khuôn mặt cô. đôi mắt như kim cương Bristol của anh chiếm giữ đôi mắt tôi. "Tôi nhìn thấy trong nàng ẩn chứa một vẻ đẹp hoang dại hiếm có mà không hiểu sao những người đàn ông khác lại không nhận ra. Và tôi muốn vẻ đẹp ấy. Muốn ghê gớm. Hoàn toàn chỉ dành cho mình tôi thôi. Ồ, tôi có thể khiến họ tin mọi thứ."

Dòng ngôn từ phong phú, sâu sắc đã bỏ bùa cô. Cô như chết đứng, không thể nhúc nhích hay nói được gì.

không thật, cô tự nhắc nhở mình. Không lời nói nào có nghĩa lí gì hết.

Nhưng sự mơn trớn của anh là thật. Rất thật, ấm áp và dịu dàng. Nó có thể có ý nghĩa rất lớn lao, nếu cô để mặc nó. Lời cảnh báo bảo cô phải trước tránh xa ra.

Thay vào đó, cô run run chạm nhẹ lên vai anh. Bàn tay ngu ngốc. Mấy ngón tay ngu ngốc.

"Nếu tôi muốn," anh thì thào, kéo cô lại gần và nâng gương mặt của cô lên nhìn anh, "tôi có thể thuyết phục mọi người lí do thật sự mà tôi ở lại vịnh Spindle - nhiều tháng trôi qua lẽ ra vượt quá sức chịu đựng của tôi - không liên quan gì đến anh họ  hay của cải của tôi cả." Giọng anh trở nên trầm khàn. "Đơn giản là chỉ vì em thôi, Minerva." Anh vuốt ve má cô, quá đỗi ngọt ngào đến nỗi trái tim cô xốn xang. "Luôn luôn là vì em."

Đôi mắt anh chân thành, không hề ám muội. Không có một chút mỉa mai trong giọng anh. Có vẻ anh gần như vừa tự thuyết phục chính mình.

Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực một cách mãnh liệt. Tất cả những gì cô có thể nghe được là nhịp đập dồn dập, điên loạn.

Cho đến khi một âm thanh khác xen vào.

Tiếng cười. Tiếng cười của một phụ nữ. Chảy xuống từ phía trên như một thác nước băng giá. Một cú sốc như gáo nước lạnh.

Ôi chúa ơi.

"Chết tiệt." Anh nhìn lên phía trên gác xép.

Minerva ngước theo hướng nhìn của anh. Từ đằng sau tấm màn treo quanh giường bằng chồng vải gấp lại, người phụ nữ giấu mặt lại cười. Cười nhạo cô.

Ôi chúa ơi. Chúa ơi.

Sao cô có thể ngu ngốc đến thế? Anh ta vốn dĩ đâu có ở một mình. Anh ta hầu như đã nói với cô như vậy. Anh ta đã mất rất nhiều thời gian để mở cửa, nhưng mà lúc đó không phải đang ngủ. Anh ta đã tạm ngưng trước hết để...

Để mặc quần.

Chúa ơi Chúa ơi Chúa ơi.

Từ nãy đến giờ. Dù người phụ nữ ở trên đó là ai chăng nữa, cô ta đã nghe thấy hết.

Minerva vô thức dò dẫm tìm áo choàng, quơ nó lên với những ngón tay run rẩy. Hơi nóng tỏa khói từ lò sưởi bất chợt có mùi gắt và dày đặc. Ngột ngạt quá. Cô phải rời khỏi ngôi nhà này. Cô sắp phát ốm tới nơi.

"Đợi đã," anh kêu lên trong lúc đi theo cô đến cửa. "Trông không giống như thế đâu."

Cô lạnh lùng nhìn anh trừng trừng.

"Được rồi, nó gần giống như thế. Nhưng tôi thề, tôi đã quên mất cô ta còn ở đây."

Cô ngừng việc vật lộn với then cửa. "Và việc đó phải làm cho tôi nghĩ tốt hơn về ngài sao?"

"Không." Anh thở dài. "Đáng lẽ nó phải làm cho cô nghĩ tốt hơn về cô. Ý của tôi hồi nãy là vậy đó. Để làm cho cô cảm thấy khá hơn."

Tuyệt thật, với lời nhận xét đó, anh ta khiến cho một tình huống nhục nhã tồi tệ hơn gấp mười ba lần.

"Tôi hiểu rồi. Thông thường, ngài để dành những lời khen ngợi giả dối cho các nhân tình của mình. Nhưng ngài thử tỏ ra tử tế vì lòng thương hại xem sao." Anh toan đáp lại, nhưng cô gạt phăng. Cô thoáng nhìn lên chỗ gác xép. "Cô ta là ai?"

"Điều đó có quan trọng không?"

"Điều đó có quan trọng không ư?" Cô giật mở cánh cửa. "Trời ạ. Đối với ngài thì phụ nữ có thể thay thế và chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt thôi đúng không? Ngài chỉ... mất dấu của họ dưới đệm giường, như làm mất mấy đồng xu thôi sao? Tôi không thể tin được là tôi..."

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài xuống má. Cô ghét giọt lệ đó. Ghét việc anh ta đã thấy nó. Một người đàn ông như thế này không đáng để cô phải khóc vì anh ta. Chẳng qua là... trong khoảnh khắc bên ánh lửa bập bùng, sau nhiều năm bị lờ đi, cuối cùng cô cũng cảm thấy được chú ý. Được trọng vọng.

Được thèm muốn.

Và tất cả chỉ là dối trá. Một trò đùa lố bịch, nực cười.

Anh khoác vội áo bành tô. "Ít ra hãy để tôi đưa cô về nhà."

"Đứng yên đó. Đừng lại gần tôi, hoặc chị tôi." Cô giơ một bàn tay lên để ngăn không cho anh tiến thêm một bước trong khi cô đi lùi qua cửa. "Ngài là người đàn ông gian dối, kinh tởm, trơ tráo, đáng khinh nhất mà tôi từng phải khó chịu vì quen biết. Làm sao ngài ngủ nổi mỗi đêm vậy?"

Câu trả lời của anh được thốt ra vừa lúc cô đóng sầm cánh cửa.

"Tôi không ngủ."

- Hết chương 1 -























Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp