Bảy Ngày Phiêu Lãng

CHƯƠNG 16


2 năm

trướctiếp

Cầu Chúa cứu anh khỏi đám bất tài.

Trong khi ngồi trên thảm rừng, hai cánh tay bị bẻ quặt ra sau lưng và trói quanh một thân cây hạt dẻ, Colin chợt bâng khuâng nhớ về đội dân quân vịnh Spindle. Lúc bắt đầu họ có thể là những kẻ tình nguyện tạo thành một nhóm tệ hại thảm thương, hầu như không thể diễu binh đúng nhịp - nhưng nếu so với toán cướp đường ngu xuẩn này thì họ trông như một đơn vị bộ binh thiện chiến.

Đầu tiên mấy tên này tranh cãi ít nhất cũng nửa tiếng đồng hồ để xem liệu nên tin anh là hoàng tử, tử tước, hay là kẻ bịp bợm. Xong rồi chúng lại cãi nhau thêm một khoảng thời gian tương tự về việc phải làm gì với anh. Dĩ nhiên Colin có rất nhiều gợi ý - mỗi gợi ý đều giúp anh lãnh thêm một cú thoi vô mặt.

Cho đến giờ, những kẻ tội phạm này mới chứng tỏ có kỹ năng làm mỗi một việc: Thắt nút.

Cuối cùng, chúng quyết định về báo cáo lại cho chỉ huy của chúng - hình như là một tay trùm băng cướp nào đấy. Vì vậy chúng trói Colin vào cây hạt dẻ rồi để lại thành viên trẻ nhất, vẻ mặt bồn chồn nhất của chúng canh chừng anh. Tên trẻ tuổi ấy ngồi cách anh khoảng ba mét, giữ khẩu súng lục chĩa vào ngực Colin.

Thằng nhóc với khẩu súng không phải thứ làm Colin bận tâm, mà là mấy sợi dây buộc anh vào cái cây này. Anh ghét cảm giác bị giam hãm, chẳng thể chịu nổi việc bị trói vào bất cứ thứ gì.

Hãy bình tĩnh. Rốt cuộc thì mày sẽ được thả thôi.

Đơn giản là anh quá đáng giá nên không thể giết được. Nhưng càng để bị trói lâu ở đây, bị giam giữ bởi sự do dự của mấy tên cướp, thì tin nhắn được đưa tới Bram càng lâu. Và Minerva một thân một mình, đơn độc và không một xu dính túi, càng lâu.

Ý nghĩ về cô ngồi thu lu lại vì sợ hãi và đói trong một ngôi làng xa lạ... nó khiến anh run người vì giận dữ nhưng bất lực. Anh nổi xung lên và kéo căng dây cọ xát cho xơ ra.

Kiên trì vậy đủ rồi. Không chờ tới khi kết thúc được. Anh phải trốn thoát.

"Sao lại là ngươi?" Colin hỏi tên bắt giam mình, cố giữ giọng điềm tĩnh.

"Là sao?"

"Tại sao chúng lại để ngươi lại trông chừng một con tin quý giá vậy? Ngươi gần như còn chưa tới tuổi cạo râu nữa là."

"Hè này tao mười chín rồi." Tên cướp gãi hàm. "Reckon Grubb và Carmichael muốn là người báo lại cho ông chủ. Biết đâu ngay lúc này tụi nó đang cãi cọ xem ai được kể chuyện."

"À." Colin nghiêng đầu. Đằng sau cây, anh vùng vẫy và kéo mạnh dây đang cột chặt cổ tay. Chẳng có chỗ chùng. Chết tiệt thật, giá như anh có thể với tới con dao trong giày ống...

"Vậy là," anh nói, "tên... Grubb và Carmichael này, có phải... chúng muốn giành hết vinh quang về phần mình không?"

"Cách tao nhìn nhận vấn đề như thế đấy."

"Ta chắc chắn ngươi đúng." Anh gật đầu. "Rất sắc sảo. Nhưng ngươi biết không, lẽ ra ngươi không nên nói cho ta biết tên của chúng."

Mắt thằng nhóc mở to. Hắn thản nhiên ngồi chửi rủa.

"Đừng lo. Ta chắc Grubb và Carmichael sẽ không giết ngươi đâu."

Hắn quơ quơ khẩu súng trước Colin. "Đừng... đừng... đừng có mà nói ra những tên đó lần nữa."

"Ờ, đâu phải cứ thoắt một cái là quên được, đúng không?"

Thằng nhóc đứng phắt dậy. "Mày sẽ quên nếu tao bắn mày."

"Nhưng thế thì ngươi sẽ ở trong tình thế rất tồi tệ. Một khi Grubb, Carmichael ông chủ của ngươi quay lại và thấy ngươi đã giết con tin quý giá của họ?" Colin khẽ huýt sáo. "Khi ấy ngươi sẽ sớm chầu Diêm Vương thôi."

Hai tay của tên cướp bắt đầu run rẩy. "Lúc đầu tao đã không đồng ý việc này. Đáng lẽ tao chỉ đứng canh trong lúc tụi nó thực hiện vụ cướp."

"Ừ," Colin nói ngọt. "Đương nhiên cậu không bằng lòng rồi. Bắt cóc một quý tộc trong vương quốc ư? Việc đấy chẳng giống cậu tí nào."

"Không giống, phải không? Tao chỉ muốn vài đồng shilling để đưa người yêu đi chơi chợ phiên thôi."

"Mua cho cô ấy một món nữ trang rẻ tiền, đưa tay xuống dưới váy cô ấy..."

"Chính xác."

Colin tạm ngừng. "Ta bảo này. Đôi giày bốt ta đang mang đó? Chúng sẽ bán được một số tiền kha khá ở bất kì thành phố nào. Nếu cậu cởi trói cho ta, cậu có thể có chúng. Tẩu thoát, kiếm chút tiền, đưa người yêu đi chơi chợ phiên. Khi cảnh sát đến tìm Grubb và Carmichael - và hãy nhớ lời ta, chúng sẽ bị treo cổ - thì cậu đã cao chạy xa bay rồi. Bị lãng quên. Ta thậm chí còn chưa biết tên cậu."

Thằng nhóc nhìn anh đề phòng, từ từ lại gần. "Tao có ý hay hơn. Có lẽ tao chỉ lấy đôi giày thôi. Rồi tao bỏ mặc mày ở đây."

Nỗi sợ thoáng đâm xuyên qua một động mạch chính nào đấy của Colin. Trong hơi thở gấp thình lình bộc phát, vẻ điềm tĩnh trong anh chảy ra từ vết thương đó. Chỉ từ hình ảnh bị bỏ lại một mình, bị trói vào cây... với màn đêm dần buông...

Anh đã có thể nài xin tên ấy bắn anh chết đi.

Thay vì thế, anh nhắm mắt lại.

Bình tĩnh nào. Đây là điều mày đã muốn mà. Mày đã biết nó sẽ làm vậy mà.

Một tay vẫn cầm khẩu súng, thằng nhóc bắt đầu dùng tay kia lôi mạnh chiếc giày bên trái của Colin ra.

"Kiểu đó cậu chả tháo ra được đâu," Colin nói, ép giọng mình thật lãnh đạm mặc cho mồ hôi đang chảy nhỏ giọt xuống lưng. "Cậu cũng có thể đặt súng qua một bên đi. Ta chẳng thể làm được gì khi bị trói gô thế này."

Sau khi đánh vật với bản thân thêm một lúc, tên cướp chửi thề và làm như Colin gợi ý, đặt khẩu súng sang một bên và vật lộn với chiếc giày bằng hai tay. Rốt cuộc thì nó cũng trượt ra cái vèo.

Quăng chiếc thứ nhất sang bên, hắn tiếp tục với chiếc kia.

"Chầm chậm thôi nào," Colin đùa. "Hãy cẩn thận với mấy cái khớp xương lão hóa của ta."

Thực tế thì anh đâu có thèm quan tâm đến khớp xương của mình. Anh đang đặt cược mọi thứ vào cơ may con dao gấp nhỏ kia được giấu trong giày phải của anh. Nếu thứ đó trượt ra chỗ anh có thể thấy... và nếu tên bắt giữ anh không chú ý thấy nó... và nếu bằng cách nào đấy anh có thể xoay xở đưa được con dao đến tay... khoảng chừng ít phút sau, anh có thể tự giải thoát.

Nhưng nếu bất cứ một trong vài hành động trên phạm lỗi, anh sẽ tiếp tục bị trói ở đây. Trong bao lâu chỉ có quỷ mới biết. Không chừng tới khuya. Tới khi màn đêm bao trùm, đầy tiếng sột soạt báo điềm gở. Cho đến khi cơn khát và cơn đói trở thành những con quái vật sống dậy, với nhiệm vụ phải giày vò anh không ngừng.

Cho đến khi đám chó rừng tới.

Chúa lòng lành. Làm ơn, Chúa ơi, không.

Nhịp tim của anh đánh trống ngực bên trong.

Lúc thằng nhóc nhấc chân anh lên và kéo giật chiếc giày, Colin co lại cơ bắp ở chân để kéo hắn lại gần. Anh phải giữ con dao trong tầm với khi nó rơi ra. Nếu thứ đó bay văng ra khi hắn tháo được chiếc giày...

"Từ từ," anh nói qua hàm răng nghiến chặt. Anh có thể cảm thấy chiếc giày sắp tuột ra.

Rắc. Một tiếng cây gãy nhỏ xíu ở chỗ bụi cây thấp thu hút sự chú ý của anh.

Tên bắt giữ anh không để ý nghe được tiếng động. Hắn quá miệt mài lo vật với chiếc giày. Nhưng Colin liếc mắt qua một bên và thứ anh thấy ở đó cản lại nhịp đập thùm thụp của trái tim anh.

Minerva.

Minerva Highwood, trong chiếc áo đi đường màu xanh gia sư, chầm chậm xuất hiện từ bụi cây. Rón rén tiến về phía họ với tất cả vẻ lén lút của một cô mèo, quyết chộp lấy khẩu súng bị vứt dưới đất. Cô đặt một ngón tay lên đôi môi đang mím lại, ra hiệu cho Colin im lặng.

Colin mở trừng mắt. Không, miệng anh ra dấu. Không. Lùi lại đi.

Ấy thế mà cô vẫn rón rén lại gần hơn. Bàn chân cô đạp gãy một cành cây.

Lần này thì tên cướp chú ý. Đầu hắn ngẩng phắt lên, xoay ngay qua Minerva.

Gầm lên đầy dữ tợn, Colin thu hết sức mạnh mà đá vào mặt hắn. Mở chân ra như lưỡi kéo, Colin kẹp ngay vào cổ họng thằng nhóc. Anh khiến hắn choáng váng khi đánh úp lúc hắn lơ đễnh. Nhưng anh sẽ không thể giữ được hắn lâu.

"Lượm cây súng lên," anh tìm cách đối phó.

Trong khi Minerva đâm bổ tới nhặt vũ khí, Colin thắt chân quanh cổ tên cướp chặt hơn.

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì," anh nói, giọng căng vì ráng sức. "Ngươi đang nghĩ rằng cô ấy chỉ là một cô gái đeo kính ngây thơ. Rằng cô ấy không thể nào biết cách bắn vũ khí kia. Nhưng ngươi lầm rồi. Cô ấy đã được huấn luyện." Anh cất cao giọng. "Min, cho hắn thấy đi. Bắn vào cây bạch dương đằng kia ấy."

"Tôi không bắn cây đâu! Tôi sẽ lãng phí đạn, mà tôi lại không có thêm thuốc súng. Lúc đó tôi trợ giúp kiểu gì đây? Thiệt tình đấy Colin."

"Thấy chưa?" Colin nói với đứa đang nghẹt thở. "Cô ấy biết mình đang làm gì." Anh thả tên cướp ra bằng một cú đá cuối chỉ tốn nửa hơi sức vào hàm. "Không được động đậy."

Minerva tập trung ánh nhìn và cầm khẩu súng thật vững. "Tôi bắn hắn chứ?"

"Không. Không, có một con dao trong chiếc giày bên phải của tôi. Lấy nó ra giùm với."

Giữ súng luôn chĩa vào kẻ cướp, cô bước ngang cho đến khi có thể chạm tới chiếc giày. Cô tìm được con dao bằng một tay và mò mẫm mở ra nó, cầm nó như cầm dao găm.

"Được rồi," cô nói, nhìn trừng trừng xuống tên cướp. "Giờ tôi đâm hắn vô chỗ nào?"

Đâm hắn? Colin ngước lên nhìn cô chăm chăm, sững sờ. Tóc cô đang buông xõa một nửa, uốn quăn quanh đôi vai. Mắt cô lóe lên vẻ hung dữ mãnh liệt. Cặp môi đầy đặn cong lên cáu kỉnh.

Anh đã thấy ánh mắt hoang dại, muốn ăn tươi nuốt sống này trên mặt cô trước đây. Ở vịnh Spindle, anh đã chứng kiến cô đấm ngã một gã bằng túi lưới đựng đầy đá của cô và có một lần cô lại còn thách thức Colin đấu tay đôi một trận. Cô mang vẻ phẫn nộ ngay thẳng ấy khi cô tưởng chị mình đang lâm nạn, hoặc một trong số các bạn của cô gặp nguy. Thậm chí cả Francine.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô tỏ ra như thế trong khi bảo vệ anh.

Thật đáng kinh ngạc. Lẽ ra cô không nên ở đây. Nhưng cô đã tới, vì anh. Sẵn sàng bắn hoặc đâm một gã để bảo vệ anh. Và cô đẹp mê hồn.

"Cô không đâm hắn, cưng à," anh nói từ tốn. "Cô dùng con dao cắt dây trói cho tôi."

"Ồ. Ôi phải rồi ha." Một tiếng cười như say rượu kêu sùng sục từ cổ họng cô. "Tôi đoán như vậy hợp lí hơn."

Dùng có một tay, cô chẳng thể giải thoát cho anh lẹ như anh mong muốn. Nhưng sau một ít phút cưa qua cưa lại và chém mạnh mấy sợi dây, cô đã giúp anh thoát được.

Colin lấy khẩu súng từ tay cô ngay giây phút đầu tiên có thể và lập tức phang mạnh vào mặt tên cướp, làm hắn bất tỉnh. Anh chộp lấy sừng đựng thuốc súng và đạn ghém dự phòng từ thân người đang mê man kia.

Anh quay sang Minerva. "Nhanh lên. Ta phải đi khỏi trước khi hắn tỉnh lại."

"Ôi, Colin. Chúng đánh ngài kìa." Cô rút trong túi ra một khăn tay, vừa nhăn mặt vừa chấm chấm nhẹ lên khóe miệng dính máu của anh.

"Có là gì đâu."

"Còn tiền của chúng ta thì sao?" Cô hỏi, dáo dác tìm quanh.

"Đi mất cùng những tên khác rồi."

"Ồ. Ít ra tôi vẫn còn một đồng sovereign (14). Nó được khâu bên trong lớp vải lót áo nịt của tôi."

(14): Tiền vàng của Anh trước đây, có giá trị 1 bảng.

"Ờ," anh lẩm bẩm trong khi nhét chân trái vào lại giày. "Chẳng phải cô rất tháo vát sao."

"Nghe có vẻ như anh đang giận." Cô vo tròn cái khăn trong tay.

"Tôi giận đấy." Anh đứng thẳng dậy và bắt đầu đi về hướng cô đã xuất hiện. Họ cần đi khỏi, càng sớm càng tốt. "Không thể tin được là cô lại ló mặt tới đây. Minerva, tôi đã chỉ dẫn cho cô rất rõ là cứ đi tiếp đến thị trấn kế. Nơi cô sẽ được an toàn."

"Tôi biết. Nhưng tôi đã bắt cô Gateshead cho tôi ra, sau khi đi được khoảng một phần tư dặm. Tôi..." Cô tóm lấy cổ tay anh. "Tôi không thể cứ thế mà bỏ mặc ngài được."

Anh quay lại nhìn cô đăm đăm.

Trời ơi, anh không biết phải cảm thấy thế nào. Nhẹ nhõm vì được tự do? Tức điên người vì cô bất tuân lệnh của anh? Tràn ngập lòng biết ơn khi thấy cô bình an vô sự và có cô ở đây bên anh? Những xúc cảm sôi sục trong anh là hỗn hợp của toàn bộ cảm giác này.

Anh biết rõ một điều. Bây giờ anh không dám chạm vào cô. Kết cuộc sẽ là anh lắc cô đến bất tỉnh, dại dột ôm siết cô vào lòng và khóc cho đến khi ướt váy của cô, hoặc làm tình với cô trên thảm rừng cho đến khi mệt lả...

Kiểu nào thì cô cũng bị tổn thương. Và điều đó sẽ khiến cuộc giải cứu chết bầm này vô nghĩa.

"Đợi đã." Lúc họ ra khỏi khoảng rừng thưa nhỏ, cô gọi anh sang một bên. "Cái rương của tôi ở bên này. Tôi đã giấu nó dưới những nhánh cây."

"Cô mang theo Francine ư?"

Thì ra đó là lí do cô đã xuất hiện chậm trễ như vậy.

"Thì tôi đâu thể bỏ cô bé lại được." Cô quỳ xuống thảm rừng và bắt đầu dọn mấy nhánh cây ra khỏi nắp rương. "Không thể sau những gì ngài đã làm để cứu cô bé."

"Sau những gì tôi đã làm để... để cứu Francine ư?" Anh ngồi xổm xuống cạnh cô, giúp một tay trong quá trình khai quật. "Cô là một cô gái thông minh, Min. Nhưng đôi khi cô có thể cực kì ngốc nghếch. Tôi sẽ chẳng nhúng hai sợi móng tay để cứu cục thạch cao khốn khổ này. Huống chi là liều mạng."

"Nhưng còn năm trăm guinea."

"Tin tôi đi, cô chẳng thể trả được cho tôi năm nghìn guinea để bị trói ngồi vào một cái cây như thế đâu. Tôi sẽ không bao giờ ra đi với mấy tên cướp đường kia nếu cô không buộc tôi làm thế."

"Buộc ngài?" Giọng cô nhảy lên một quãng tám. "Tôi đâu có ép buộc ngài. Tôi có thể tự tay bóp cổ ngài khi ngài tự nguyện. Tôi đã quá hoảng sợ."

"Thì, hoặc là tự nguyện hoặc là nhìn cô bị giết. Cô có thể mạo hiểm mọi thứ để cứu con thằn lằn khốn kiếp này nếu tôi không can thiệp. Và cô có thể đã chết. Hoặc tệ hơn."

"Vậy ngài làm thế là vì tôi?"

"Minerva." Anh bắt đầu vươn tay đến cô, rồi lại đổi ý. Thay vào đó, anh tỏ cử chỉ nóng vội. "Cô không cho tôi lựa chọn nào cả."

"Tôi xin lỗi." Cô đưa tay chạm tóc. "Tôi xin lỗi vì đã đặt ngài vào thế đó. Chỉ là... công trình đời tôi nằm trong rương này. Đó là cơ hội duy nhất được đồng nghiệp công nhận, cơ hội thành công duy nhất của tôi. Tôi đã mạo hiểm quá nhiều vì nó rồi. Khi tên cướp ấy cố lấy nó, tôi đã không suy nghĩ, tôi chỉ... phản ứng lại." Khụt khịt mũi, cô ngước nhìn anh. "Ngài có thể thấu hiểu không?"

"Ồ, chắc chắn rồi. Tôi hiểu. Thứ nằm trong rương là công trình của cả đời cô, còn tôi chỉ là anh chàng vô dụng đồng hành cùng cô tuần này thôi. Tất nhiên, an toàn của Francine là trên hết."

"Không phải." Cô lắc đầu quầy quậy, cặp kính của cô lệch đi. "Như vậy không công bằng. Ngài xuyên tạc lời tôi rồi. Colin, nghe này. Khoảnh khắc điên cuồng trong xe ấy, phải - tôi đã có thể mạo hiểm tính mạng để cứu chiếc rương này.

Nhưng ngài phải tin tôi khi tôi nói điều này. Tôi không hề có ý mạo hiểm tính mạng của ngài. Đó là lí do tôi quay lại."

Anh chầm chậm gật đầu. Khó mà tranh cãi thêm nữa khi cô nói như vậy.

Thực sự thì anh có thể nói gì đây? Thừa nhận rằng anh đã nuôi dưỡng suốt giấc mộng đàn ông ngớ ngẩn về việc cô chạy băng rừng để cứu anh, mái tóc rủ xuống sau lưng, bộ ngực nhấp nhô trong từng bước chạy... được giúp sức bởi những chú chim khuyên hữu ích hót líu lo chỉ đường... đơn giản chỉ vì cô đã biết nằm lòng là anh cần cô giúp? Vì ngay giây phút chiếc xe nhà Gateshead lăn bánh, cô đã nhận ra khoa học chả có nghĩa lí gì - hoàn toàn không - với cô nếu chẳng có anh và giờ cô sẽ phủ phục xuống chân anh và cầu xin được trở thành nô lệ tình yêu với bờ môi nhục cảm của anh mãi mãi?

Không. Đương nhiên là không rồi. Cô đã trở lại vì nó thuận tiện cho các mục tiêu của cô và đó là điều nên làm cho hợp khuôn phép. Như mọi khi, cô vừa kiên quyết vừa trung thành. Chẳng có gì giữa họ thay đổi cả.

Khốn nạn thật.

Anh đứng nhổm dậy và cầm lấy một quai móc rương. "Ta cần phải di chuyển liền. Tên trẻ tuổi tôi đã hạ gục sẽ không truy đuổi. Hắn quá bận chạy bán sống bán chết rồi. Nhưng một khi đồng bọn của hắn nhận thấy tôi biến mất..."

"Ôi trời ơi." Cô nhấc bên rương của mình. "Chúng có thể đã đuổi theo chúng ta."

- Hết chương 16 -




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp