Y Võ Thánh Thủ

Chương 44: Cá cược


2 năm

trướctiếp

“Ha ha! Tôi có thể không cần Long Tiên Hương! Nhưng anh vừa làm nhục nhà họ Vương của tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đấy?” Vương Lâm âm trầm nói.

Vừa rồi Đường Nghiêu nói nhà họ Vương kém anh trong việc phân biệt các loại thuốc, đây là một sự sỉ nhục rất lớn đối với nhà họ Vương và Vương Lâm!

Đường Nghiêu lại cười nhạt nói: “Vậy không biết cậu Vương muốn thế nào?”

Vương Lâm trả lời: “Tôi không bắt nạt anh! Thấy anh rất giỏi về dược liệu, Ngọc Mai cũng nói anh biết một chút về y học. Như vậy đi, mấy ngày nay tôi ở Ly thành, anh thử so tài y thuật với tôi. Nếu như tôi thắng thì anh phải xin lỗi nhà họ Vương, nếu tôi thua, vậy tôi bỏ qua cho anh, thế nào?”

Nghe vậy, sắc mặt Ninh Ðình Trung đột nhiên thay đổi, anh ta vội vàng kéo ống tay áo của Đường Nghiêu, cố gắng ngăn cản anh. Nhà họ Vương là kẻ như thế nào chứ? Là một thế gia Trung y có truyền thống hai trăm năm chưa từng đứt đoạn. Đường Nghiêu chỉ là người qua đường biết phân định thuốc, sao có thể là đối thủ của Vương Lâm!

“Sao nào? Phân biệt thuốc hay nhận biết thuốc cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu anh có thể đánh bại tôi, tên của Đường Nghiêu anh sẽ lan rộng khắp Ly thành. Công thành danh toại, đó không phải là điều mà những người nhỏ bé như các anh mong muốn nhất sao?” Vương Lâm dụ dỗ.

“Cậu Đường, đừng đồng ý!” Ninh Khinh Bình trầm giọng nói.

Đường Nghiêu khoát tay, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đồng ý với anh! Tôi cũng muốn xem nhà họ Vương có lịch sử hai trăm năm trong lĩnh vực Trung y rốt cuộc lợi hại như thế nào?”

“Ha ha ha! Được! Vương Lâm tôi sẽ không khiến anh thất vọng. Ngày mai, tôi ở Bảo Tế Minh chờ anh đại giá quang lâm!” Vương Lâm cười ha ha, tựa hồ vô cùng sảng khoái. Anh ta rất tự tin vào y thuật của mình. Không nói đến Ly thành này, chính là trong thế hệ trẻ của nước Việt Nam, có bao nhiêu người có thể đánh bại anh ta về y thuật chứ.

Lý Thi Tuyền lắc đầu, nói: “Cần gì phải cố chấp như vậy! Không thể chịu được chút thiệt thòi này, anh làm sao có thể đạt được những điều lớn lao hơn!”

Nói xong, Lý Thi Tuyền và Vương Lâm cùng nhau rời đi.

Lâm Tả thông cảm liếc nhìn Đường Nghiêu và Ninh Khinh Bình, sau đó cũng quay người rời khỏi cùng với Hứa Độ đại sư. Vốn dĩ Hứa Độ muốn gây rắc rối cho Đường Nghiêu, nhưng bây giờ nhà họ Vương đã ra tay, cứu ông ta khỏi một phen rắc rối.

“Cậu Đường, cậu quá kích động! Vương Lâm kia được mệnh danh là tiểu thần y của nhà họ Vương, đằng sau lại có cả một thế gia Trung y chống lưng, sao cậu có thể thắng anh ta chứ?” Ninh Khinh Bình lo lắng hỏi.

Đường Nghiêu nói: “Còn chưa so tài, sao anh biết tôi sẽ thua, hơn nữa nhà họ Vương có gì hơn người chứ!”

Nếu thực sự nói về kiến thức y học, nhà họ Đường còn thâm hậu hơn nhà họ Vương!

Ninh Khinh Bình lắc đầu nói: “Đường Nghiêu, cậu... Tôi không biết phải nói gì với cậu nữa! Bỏ đi, dù sao tôi cũng bị nhà họ Vương ghi hận, vậy ngày mai tôi sẽ cùng cậu đi một chuyến.”

Đường Nghiêu nhìn Ninh Khinh Bình đầy cảm kích, nói: “Yên tâm đi. Tôi sẽ không khiến anh thất vọng. Đúng rồi, anh gọi người đến đưa Long Tiên Hương này về rồi tôi sẽ dẫn anh đi gặp một người.”

Ninh Khinh Bình nghi ngờ: “Ai?”

Đường Nghiêu nói: “Diệp Quang Cảnh!”

“Diệp Quang Cảnh?” Ninh Khinh Bình lạc giọng: “Thật sao? Diệp Quang Cảnh nào?”

Đường Nghiêu mỉm cười: “Ly thành còn có Diệp Quang Cảnh thứ hai sao?”

“Nhưng sao cậu có thể quen ông ấy?” Ninh Khinh Bình nhìn Đường Nghiêu bằng ánh mắt không thể tin. Thực tế chênh lệch quá nhiều, Diệp Quang Cảnh là ông chủ của tập đoàn Quang Cảnh, có trong tay hàng triệu tỷ đồng, còn Đường Nghiêu thì thực sự không giống một phú ông lắm.

Mặc dù trong lòng không tin nhưng Ninh Khinh Bình vẫn gọi người đến đưa Long Tiên Hương về nhà họ Ninh. Sau đó anh ta mới theo Đường Nghiêu lên tầng cao nhất của Biệt thự nghỉ dưỡng Hồ Yến Anh. Đêm nay, nơi đó mới thực sự là tiêu điểm.

Sau khi ra khỏi thang máy, Đường Nghiêu và Ninh Khinh Bình đến tầng cao nhất của Biệt thự nghỉ dưỡng Hồ Yến Anh, nhưng vừa muốn đi vào thì lập tức bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại, yêu cầu họ đưa giấy mời.

Thấy Ninh Khinh Bình nhìn mình, Đường Nghiêu nở nụ cười khổ nói: “Tôi không có giấy mời!”

Trên mặt Ninh Khinh Bình lộ ra vẻ “quả là thế”, ngay cả nhà họ Ninh cũng không nhận được giấy mời tiệc tối hôm nay, Đường Nghiêu làm sao có thể nhận được. Vừa rồi anh ta còn suýt nữa tin. Ninh Khinh Bình mỉm cười nói: “Bỏ đi. Hôm nay có được bảo bối Long Tiên Hương này, tôi đã rất hài lòng.”

Anh ta không muốn làm Đường Nghiêu khó xử, nói chuyện cũng tương đối tế nhị.

Đường Nghiêu cau mày nói: “Chờ một chút, tôi gọi điện thoại.”

Trước khi đến, anh không biết sẽ cần giấy mời nên mới mắc sai lầm lớn như vậy, cho nên anh định gọi điện thoại cho Diệp Quang Cảnh.

Ninh Khinh Bình khẽ cau mày, không biết Đường Nghiêu định làm gì. Chẳng lẽ anh thực sự quen một người nào đó từ tập đoàn Quang Cảnh sao?

Điện thoại phát ra tiếng bíp được mười giây thì giọng nói trầm thấp của Diệp Quang Cảnh vang lên từ đầu dây bên kia: “Đường Nghiêu, cháu đến rồi sao?” (App truyện TYT)

“Đến rồi. Nhưng bị chặn ở cửa, cháu không có giấy mời.” Đường Nghiêu mỉm cười. Nếu tính ra, Đường Nghiêu là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay, nhưng anh không ngờ nhân vật chính như mình lại bị chặn ở cửa vì một tờ giấy mời.

“Chú quên mất. Chờ một chút, chú sẽ bảo thư ký của chú đến đón.” Diệp Quang Cảnh nhanh chóng nói.

“Vâng, chú Diệp.” Đường Nghiêu nói.

“Cậu gọi cho ai đấy?” Ninh Khinh Bình hỏi.

“Tổng giám đốc của tập đoàn Quang Cảnh.” Đường Nghiêu nói.

Ninh Khinh Bình liếc mắt nói: “Nếu cậu mà quen Diệp Quang Cảnh thật, chúng ta còn có thể bị chặn ở cửa sao?”

Giọng nói vừa dứt, hai nhân viên bảo vệ ở cửa lập tức cười nói: “Cũng không chắc. Không nghe tiếng chú Diệp cậu ta kêu trìu mến thế nào à? Có lẽ cậu ta thực sự quen tổng giám đốc Diệp của chúng tôi đấy.”

“Aiya. Chúng ta thế mà lại chặn cháu trai của Diệp tổng ở cửa, đúng là khiến tôi sợ chết khiếp.” Nhân viên bảo vệ kia lộ ra vẻ sợ hãi. Chỉ là vẻ giễu cợt trên mặt anh ta không thể giấu giếm được.

“Các anh đang làm gì đấy?” Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng quát. Chỉ thấy Diệp Phi Ngư mặc một bộ lễ phục dạ hội sang trọng, bước ra ngoài như một công tử trâm anh thế phiệt.

Hai nhân viên bảo vệ đồng thời im lặng, vội vàng cúi người chào, nói: “Cậu Diệp. Cả hai người này đều không có giấy mời, còn nói họ quen tổng giám đốc Diệp.”

Diệp Phi Ngư nhìn Đường Nghiêu, sau đó mắng hai nhân viên bảo vệ: “Canh cửa tốt cho tôi, đừng để chó mèo lẻn vào, nếu ảnh hưởng đến khách của chúng tôi thì các anh không chịu nổi trách nhiệm đâu!”

“Vâng vâng vâng. Cậu Diệp nói phải!” Hai nhân viên bảo vệ vội vàng gật đầu.

Diệp Phi Ngư nói xong cũng không có rời đi ngay lập tức, ngược lại là đứng ở phía trong, khoanh hai tay trước ngực lạnh lùng nhìn Đường Nghiêu. Lần trước Đường Nghiêu khiến anh ta mất mặt nhiều như vậy, bây giờ đương nhiên có cơ hội anh ta phải trả thù bằng được.

Ninh Khinh Bình có chút bất an, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi. Đây không phải nơi chúng ta có thể đến.”

“Này, hai người cút khỏi đây! Đừng ở đây vướng tay vướng chân!” Có Diệp Phi Ngư làm chỗ dựa, hai nhân viên bảo vệ càng trở nên không khách khí, lập tức quát lớn.

Diệp Phi Ngư dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nhìn, cử chỉ khinh thường hiển nhiên rất rõ ràng.

Đường Nghiêu cau mày. May là lúc này một người phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục công sở bước tới cửa, chào hỏi Diệp Phi Ngư rồi bước ra ngoài nhìn xung quanh. Có vẻ như đang đợi ai đó.

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp