Y Võ Thánh Thủ

Chương 2: Con trai tôi là Lý Vô Song


2 năm

trướctiếp

Rắc rắc!

Âm thanh chói tai của tiếng xương gãy vang lên.

Tiếp theo đó là tiếng hét thảm của Long đen, gã đỡ lấy cánh tay của mình ngồi thụp xuống đất, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, giọt nào giọt nấy to như hạt đậu, phát ra những tiếng gầm gừ thống khổ.

“Sao lại thế được?”

Đám người xung quanh nhìn thấy kẻ ăn thiệt thòi lại là Long đen thì cùng nhau hít vào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Đường Nghiêu vô thức mang theo mấy phần e ngại cùng kính nể.

Biểu tình của Đường Nghiêu lại có vẻ như chuyện rất đương nhiên. Sau khi đánh bậy đánh bạ luyện được luồng chân khí đầu tiên, tố chất thân thể của anh đã sớm không phải là thứ mà người thường có đủ khả năng so sánh. Nếu vứt vào quân đội đặc chủng, chỉ sợ anh sẽ trở thành binh sĩ đứng đầu trong top đầu! Vừa rồi nếu anh không nương tay, cả cánh tay của Long đen đã bị đánh cho tàn phế, bây giờ chỉ gãy xương đã coi như nhẹ rồi!

Đáng tiếc, Long đen lại không biết những điều này. Gã chỉ biết ở trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi gã mất sạch cả rồi.

Gã đỡ lấy cánh tay bị gãy xương, nhìn về phía Đường Nghiêu, trong đôi mắt là thù hận khắc sâu vào xương tủy. Gã khá là đàn ông, vẫn còn đứng lên được, giọng nói lạnh lùng:

“Thằng nhãi, có dám báo tên họ không?”

“Đường Nghiêu!”

Đường Nghiêu khẽ nói.

Anh cũng không sợ thân phận của mình bị lộ. Hoa Hạ có 1,6 tỷ người, tên Đường Nghiêu không có một nghìn thì cũng có tám trăm. Mà từ nhỏ anh đã khổ luyện y thuật, rất ít khi lộ mặt nơi công cộng. Người khác vốn không thể liên hệ anh với ‘Đường Nghiêu’ đã chết trên báo.

“Đường Nghiêu! Được, mày chờ đấy! Có bản lĩnh thì đừng chạy!”

Long đen cắn răng nói.

Đường Nghiêu cười khẽ một tiếng, nói:

“Được, tôi chờ.”

Nếu như đã nhúng tay vào, anh thật sự không có ý định bỏ dở giữa chừng. Ai biết sau khi anh đi rồi, gã thủ lĩnh lưu manh này có quay lại giở trò gì quá đáng với sạp báo hay không!

Long đen oán hận nhìn Đường Nghiêu một cái, sau đó gạt đám người qua một bên, nhanh chóng đi mất. Ở trên địa bàn của mình mà còn ăn vả đau như vậy, gã không lấy lại danh dự, về sau còn đứng trên đất này kiểu gì?

Chờ sau khi Long đen rời đi, trong đám người hóng hớt bu xem có người không tự chủ nhìn về phía Đường Nghiêu, ánh mắt mang theo vẻ thương hại. Ai nấy đều hiểu Long đen đang chạy về gọi hội, nhưng Đường Nghiêu còn ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi! Chẳng lẽ con hàng này thật sự có can đảm một mình đánh với một trăm?

“Này, anh bạn nhỏ, cậu còn không đi nhanh lên.”

Cuối cùng, không phải ai cũng lạnh lùng như vậy, có người trong đám đông hô lên:

“Long đen là đại ca cầm trịch khu này, dưới tay có mười mấy tên đàn em đấy. Cậu còn đánh được, còn có thể đánh thắng được chúng nó chắc.”

Đường Nghiêu cười nói:

“Cảm ơn đã nhắc nhở, chẳng qua nếu tôi đi rồi, ông cụ phải làm sao bây giờ?”

Đám đông bỗng nhiên trầm lặng trong chốc lát. Đúng vậy, nếu như Đường Nghiêu đi rồi, vậy thì tất nhiên là cơn giận của Long đen sẽ trút lên người ông lão. Khi đó còn có ai dám đứng ra thay ông chặn một đấm à. Mọi người tự hỏi lòng, bọn họ phát hiện bản thân mình không làm được.

“Yên tâm đi, Long đen không phải đối thủ của tôi.”

Đường Nghiêu cười nói.

Trong lòng mọi người thở dài thườn thượt, mặc dù bọn họ có hơi bội phục hành động của Đường Nghiêu, nhưng bây giờ không phải là lúc khoe mẽ, có người hô lên:

“Bây giờ người ta có muốn một chọi một với cậu đâu, là kéo hội đến tẩn một mình cậu đấy, cậu còn không đi nhanh lên? Chẳng lẽ cậu tưởng dựa vào sức một mình cậu mà thắng được cả đám Long đen hả.”

Đường Nghiêu lắc đầu, nhưng không giải thích.

“Xem ra cũng là một cậu nhóc dễ kích động.”

Trong lòng mọi người nghĩ thầm, hơn nữa cũng hơi tức giận. Bọn họ đã nói trắng ra như vậy rồi, Đường Nghiêu vẫn còn ra vẻ không quan trọng.

“Thôi bỏ đi, có lẽ loại thanh niên này cũng chưa từng bị thiệt thòi, lần này để cậu ta ăn đau một lần cho nhớ, có một số chuyện không phải cậu ta có thể ra mặt.”

Có vài người nói thầm.

Bọn họ không dám ra tay giúp đỡ, đương nhiên sẽ đánh giá Đường Nghiêu hơi thấp.

Nghĩ đến lát nữa có thể xảy ra một trận hỗn chiến, cả đám đang đứng hóng hớt lập tức tránh xa sạp báo và Đường Nghiêu, sợ bản thân sẽ bị đánh nhầm. Bọn họ không muốn vì hai người không liên quan mà chọc vào thứ cực kỳ phiền phức như gã Long đen kia.

Đường Nghiêu cũng không cảm thấy kinh ngạc, muốn đám đông này đứng hóng chuyện thì dễ, chứ muốn bọn họ ra tay trợ giúp thì còn khó hơn lên trời. Cũng may từ khi nhà họ Đường sa sút, anh đã thường xuyên gặp tình cảnh này, cho nên cũng chẳng có nhiều cảm xúc bi thương.

Biểu hiện từ đầu đến cuối của anh đều bị ông lão thu vào mắt, trong mắt ông lộ vẻ tán thưởng. Lúc này ông cũng mở miệng thử dò xét:

“Chàng trai trẻ, ý tốt của cậu tôi xin nhận, nhưng cậu tuyệt đối không thể dây vào gã Long đen này được, tôi thấy cậu vẫn nên nhanh chóng đi đi. Lão già như tôi tuổi đã cao, không sao đâu.”

Mặc dù ông không biết Long đen, nhưng vừa rồi, từ trong miệng những người xung quanh thì ông cũng biết đối phương không phải dạng người tử tế hiền lành gì.

Đường Nghiêu lắc đầu nói:

“Cháu đã nhìn thấy, vậy thì không thể thấy chết không cứu. Ông ơi, nếu ông sợ lát nữa bị thương, ông cứ đi trước đi.”

Nghe vậy, ông lão âm thầm gật đầu, sau đó đi đến một sạp báo, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại, hình như là gọi cho con của ông:

“Mày còn không tranh thủ thời gian chạy đến đây nhanh, nếu không, có lẽ mày không gặp được bộ xương già này nữa đâu!”

Đến khi cúp điện thoại, ông lão lấy chai nước từ trong tủ ra đưa cho Đường Nghiêu, an ủi:

“Uống miếng nước trước đi, con trai tôi đang trên đường chạy đến đây, sẽ không có việc gì đâu.”

Đường Nghiêu gật đầu, uống mấy ngụm nước, Đường Nghiêu dứt khoát ngồi lên cái ụ đá trước sạp báo, cầm một tờ báo tiếp tục đọc.

“Chàng trai trẻ, cậu đang tìm việc làm à?”

Ông lão nhìn thấy trang báo mà Đường Nghiêu đang đọc, hỏi.

Đường Nghiêu gật đầu, anh đã đến Ly thành gần một tuần. Mấy trăm đồng anh mang theo lúc trước đã tiêu hết. Còn mấy tấm thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng đứng tên anh, anh không dám mang đi. Nếu như Đường Quốc Hoa biết anh đang ở đâu, sao ông ta có thể buông tha cho anh! Vì thế, nếu như anh muốn sống sót để báo thù, chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải tìm được việc làm!

Mặc kệ là cơ thể đã tu luyện được chân khí thần kỳ, nhưng muốn báo thù, anh vẫn cần một số tiền rất lớn!

Ông lão thấy vậy, cũng không nói gì thêm, chỉ là trong lòng đã có dự định.

Đường Nghiêu lại đọc báo, bên trên đăng một số tin tuyển dụng về mấy loại công việc như là bảo vệ hay bảo mẫu, hoặc là nhân viên bán hàng. Đang nghĩ xem chút nữa có nên đi tìm mấy công ty gia đình để phỏng vấn hay không thì đã thấy đám người ở đằng xa kêu ầm lên.

Đường Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy có một nhóm mười mấy gã đàn ông đang đi về phía sạp báo. Người dẫn đầu chính là Long đen, tuy nhiên, trên cánh tay gã đã được quấn băng gạc cố định. Mà mười mấy tên đàn ông bặm trợn đi phía sau, mỗi người đều cầm theo một thứ giống như gậy sắt, vẻ mặt hung ác dữ tợn như đi đòi nợ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ông lão từ trong sạp báo đi ra, đứng sóng vai với Đường Nghiêu.

Đường Nghiêu cũng không ngăn cản, có anh ở đây, đám người này không thể động vào ông lão!

“Khà khà! Không nhìn ra thằng nhóc như mày còn rất nghĩa khí đấy.”

Bọn người Long đen quây kín Đường Nghiêu và ông lão, không chừa chút kẽ hở nào, trào phúng nói.

Ánh mắt nhìn về phía Đường Nghiêu không hề che giấu ý trêu tức mỉa mai, giống như một con mèo đang trêu chọc con chuột sắp đến miệng.

Đường Nghiêu quét ánh mắt qua đám người, nói:

“Anh chỉ mang theo mấy người này thôi à?”

Long đen khẽ giật mình, sau đó lại cười ha hả, dùng gậy sắt đang cầm trên tay chỉ vào Đường Nghiêu, nói:

“Chẳng lẽ mày còn cảm thấy từng này người chưa đủ sao?”

“Đúng, không đủ!”

Đường Nghiêu thản nhiên nói.

Mặc dù chân khí của anh chưa đạt đến trình độ vô cùng vô tận, nhưng loại người như Long đen, ăn lắm cho nặng bụng cũng chỉ tính là vai u thịt bắp, có đến một trăm người cũng không phải là đối thủ của anh!

“Ha ha!, đúng là một thằng nhãi kiêu căng ngạo mạn đến mức mù quáng! Chờ chút để ông đây dạy mày cách làm người như thế nào!”

Long đen cười to, hoàn toàn không xem lời Đường Nghiêu nói là thật.

Đang lúc hai bên sắp lao vào nhau, ông lão khẽ nhíu mày, bước lên phía trước một bước, nhìn Long đen nói:

“Long đen, con trai tôi là Lý Vô Song, nó đang trên đường chạy đến đây. Cậu chắc chắn muốn ra tay sao?”

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp