Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 116


2 năm

trướctiếp

Trong lòng Lộ Viễn Bạch vẫn luôn có một bí mật, bí mật này lớn đến mức có thể nuốt chửng cậu, không còn một mảnh xương.

Cậu thích Đoàn Dự……

Người đàn ông cậu tình cờ gặp trong một bữa tiệc khi còn trẻ.

Cho nên lúc Đoàn Dự tìm đến cửa đưa ra hợp đồng kết hôn cậu mới dễ dàng đồng ý, tuy rằng lúc ấy cậu cũng vô cùng nghèo túng, nhưng mà đồng ý thỏa thuận kết hôn cùng đối phương, hoàn toàn là vì cậu yêu Đoàn Dự.

Nhưng khi bắt đầu hợp đồng kết hôn, người đàn ông đã quy định các điều kiện rất rõ ràng trong hợp đồng, nếu một bên nảy sinh tình cảm ngoài hợp đồng thì hợp đồng sẽ tự động bị hủy bỏ.

Điều kiện này thể hiện rất rõ Đoàn Dự ngoài việc tìm cậu thỏa thuận kết hôn ra, không muốn thiết lập bất cứ mối quan hệ tình cảm nào với cậu, đối với người đàn ông không thích gần gũi với người khác mà nói, điều này tương đương với phiền phức.

Cũng may hình tượng của Lộ Viễn Bạch ở trước mặt người khác vẫn luôn là điềm đạm ít nói, cũng bởi vì là một diễn viên, cho nên mới không bị lộ tẩy.

Tuy rằng ngay từ đầu hợp đồng đã xé tan ảo tưởng về tình yêu thầm kín của Lộ Viễn Bạch, nhưng cũng bởi vì hợp đồng, Lộ Viễn Bạch danh chính ngôn thuận bước chân vào nhà họ Đoàn, cùng Đoàn Dự chung sống dưới một mái nhà.

Năm năm qua, thời gian Đoàn Dự ở cùng cậu cũng không nhiều, nhưng bởi vì phối hợp với cậu diễn kịch trước mặt cánh truyền thông, mỗi lần hai người gặp mặt đều sẽ làm ra một vài hành động thân mật.

Lần này là ôm nhau ngoài đường, lần sau sẽ là ôm eo đi vào khách sạn.

Thế nên mỗi một lần gặp mặt đều làm Lộ Viễn Bạch vô cùng chờ mong.

Lộ Viễn Bạch ôm tâm tư không muốn người khác biết, nếm qua ngọt ngào, bên ngoài điềm tĩnh nhưng thật ra trong lòng sớm đã ngập tràn vui sướng.

Đoàn Dự chỉ đến thăm ban cậu theo hợp đồng, nhưng Lộ Viễn Bạch lại nhớ rõ dáng vẻ mỗi lần đối phương đến thăm, thậm chí còn vẽ thành tập tranh.

Từ khi Lộ Viễn Bạch bước vào vòng giải trí đã không đụng đến cọ vẽ, nhưng sau khi thấy Đoàn Dự liền không kìm lòng được mà đặt bút vẽ ra.

Hợp đồng của hai người còn một tháng nữa là đến kỳ hạn, Lộ Viễn Bạch biết giữa hai người không có khả năng, nhưng hy vọng có thể đem dáng vẻ mỗi lần Đoàn Dự đến thăm cậu giữ lại trong lòng

Thấm thoát, Lộ Viễn Bạch đã vẽ hết hết một tập tranh, người ở bên trong không có ai khác, chỉ có mỗi Đoàn Dự.

Đôi khi Lộ Viễn Bạch sẽ lấy cọ màu đỏ, vẽ hai trái tim nhỏ bên cạnh chân dung điển trai của người đàn ông.

Nhưng cứ vẽ vẽ lại cảm thấy mất mát, qua một tháng nữa cậu và Đoàn Dự sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.

Lộ Viễn Bạch ũ rũ, nhưng chỉnh đốn lại tâm tình rất nhanh, bởi vì lát nữa hai người còn có một cuộc gặp mặt.

Lộ Viễn Bạch trước khi ra ngoài, đứng ở trước gương nhìn lại chính mình, sau khi tiến vào giới giải trí đã có không ít người nói gương mặt của cậu trong trẻo nhưng lạnh lùng, một kiểu khiến người khác không thể rời mắt được.

Nhưng Lộ Viễn Bạch nhìn chính mình trong gương lại thấy không hài lòng, thậm chí cảm thấy khó coi chết đi được.

Đoàn Dự không thích gương mặt như vậy, trong lòng Lộ Viễn Bạch có chút tự ti.

Trong mối quan hệ yêu thầm, người yêu thầm luôn là người yếu thế.

Lộ Viễn Bạch rời khỏi khách sạn của đoàn làm phim, đi tìm Đoàn Dự, bên ngoài tuyến rơi nhẹ, hôm nay hai người cũng phải cung cấp cho cánh săn ảnh cứ luôn nằm vùng ở xung quanh khách sạn một ít tin tức mờ ám mới được.

Khoảnh khắc bước ra khỏi khách sạn, vở kịch cũng đã bắt đầu rồi.

Nhưng vở kịch này đối với Lộ Viễn Bạch mà nói thì cũng không phải diễn, trái tim nóng rực trong lồng ngực đập loạn xạ, Lộ Viễn Bạch nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng trong gió tuyết, ánh mắt mất khống chế dán chặt lên người đối phương.

Còn lại một tháng……

Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong lòng Lộ Viễn Bạch.

Một tháng nữa, Đoàn Dự sẽ không bao giờ đến nhìn cậu, thân thiết với cậu nữa.

Mà hai ba tháng Đoàn Dự mới đến nhìn cậu một lần, điều này có nghĩa là, đây là lần cuối cùng hai người thân mật.

Lộ Viễn Bạch cất bước đi về phía người đàn ông, trong lòng càng lúc càng hoảng sợ.

Sau khi kết thúc hợp đồng, Đoàn Dự có tìm đối tượng khác để tiếp tục kết hôn theo hợp đồng hay không?

Có cùng người đó thân mật giống như cùng với cậu hay không?

Liệu anh có thích đối phương hay không?

Lộ Viễn Bạch càng nghĩ càng cảm thấy không cam tâm, bước chân đi về phía người đàn ông càng lúc càng nhanh, thậm chí chạy thẳng tới.

Đầu ngón tay của Đoàn Dự lóe ra ánh lửa, trong miệng phả ra một làn khói.

Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, ngay khi Đoàn Dự vừa quay lại đã bị cậu bổ nhào vào lồng ngực.

Trong lồng ngực đột nhiên có thêm một người, làm anh sững sờ.

Vội vàng cúi đầu, đã đối mặt với đôi mắt đào hoa.

Hai gò má trắng nõn của Lộ Viễn Bạch bị gió tuyết thổi có hơi ửng đỏ, lúc này đang ngẩng đầu, nhìn anh với đôi mắt ánh nước.

Làm cho người khác thương xót.

Lộ Viễn Bạch ôm lấy anh, dù sao đây cũng là lần cuối cùng, ngay sau đó liền giơ tay kéo cổ của Đoàn Dự xuống mà hôn lên, điếu thuốc vốn đang kẹp trên đầu ngón tay rơi xuống đất, ánh lửa đụng phải tuyết mùa đông rất nhanh đã bị tắt.

Nhất thời người đàn ông không kịp phản ứng, tưởng rằng đối phương làm như vậy là để cho mấy tay săn ảnh xem.

Nhưng dần dần Đoàn Dự lại phát hiện có gì đó không ổn.

Trên môi truyền đến cảm giác ướt át, có gì đó mềm mại co lại chạm vào môi anh, sau đó như thể nếm được vị ngọt, thứ mềm mại kia bắt đầu xâm nhập vào miệng anh.

Đoàn Dự nhíu mày, muốn đưa tay kéo người ra nhưng cái ôm của Lộ Viễn Bạch rất chặt, không có cách nào kéo cậu ra được.

Từ trước đến giờ Đoàn Dự chưa cùng ai thân mật như vậy, cảm xúc trong lồng ngực cũng không lý giải, mở miệng định nói lời khiển trách.

Nhưng vừa mở miệng lại tạo ra cơ hội cho người ta, Lộ Viễn Bạch lấy hết can đảm cả đời đưa chiếc lưỡi mềm mại đi sâu vào.

Đoàn Dự trở tay không kịp, miệng đã bị lấp đầy, giống như thạch trái cây chạm nhẹ vào răng anh, mang theo ý tứ làm nũng, lỗ mãng ngây ngô, dễ nhận thấy đối phương cũng không có kinh nghiệm gì.

Đoàn Dự dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn người đang bám vào anh khăng khít như môi với răng.

Vất vả chờ đến đi người đó vì hít thở không thông mà rời đi, Đoàn Dự vừa định kéo cậu ra, ai ngờ giây tiếp theo đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói, “Lại…lại lần nữa.”

Thấy Đoàn Dự nhíu chặt mi, Lộ Viễn Bạch cũng không quản được nhiều như vậy, đây là lần cuối cùng, nếu như không giữ lại cho bản thân một ý niệm, thì cả đời này cậu sẽ không thoát ra được.

Nói rồi sợ người đàn ông không đồng ý, ỷ lại mùa đông mặc quần áo dày, nhân lúc người đàn ông không chú ý, dồn sức đẩy anh xuống đất. ( truyện trên app T𝕪T )

Cũng may trên mặt đất đã có một lớp tuyết dày đọng lại, người đàn ông ngã trên mặt đất ngoại trừ cái lạnh của gió và tuyết ở bên tai thì cũng không hề bị đau.

Lộ Viễn Bạch ngồi trên người đàn ông, khom lưng lại, giữ lấy gương mặt của người đàn ông hôn lên lần nữa.

“Woa a…”

Đoàn Dự nghe thấy rất rõ tiếng cảm thán, kinh hô cách đó không xa, hiển nhiên là do đám săn ảnh ngồi chờ bên ngoài khách sạn muốn chụp Lộ Viễn Bạch phát ra.

Không ngờ có thể quay chụp được một cảnh táo bạo như vậy.

Lộ Viễn Bạch không biết một tí gì về hôn, tùy tiện đưa đầu lưỡi vào trong miệng Đoàn Dự, tuy rằng ngây ngô còn có chút chật vật, nhưng hiển nhiên màn này cậu chiếm ưu thế.

Lộ Viễn Bạch hôn lên môi Đoàn Dự rồi thâm nhập vào miệng anh, chờ đến lúc cảm thấy hài lòng muốn đứng dậy, cúi đầu hôn mạnh lên môi Đoàn Dự một cái, chụt một tiếng, cái hôn rất vang trong đêm tuyết cực kỳ yên tĩnh, thậm chí còn có chút xấu hổ đến sợ

Nhìn ánh mắt dọa người của người đàn ông, lúc này Lộ Viễn Bạch giống như một con mèo được ăn no nê, không biết sống chết bắt đầu bài phát biểu trong lần gặp mặt cuối cùng của hai người.

“Em thích anh từ lâu rồi, từ lúc bắt đầu đã thích.” Lộ Viễn Bạch: “Chỉ cần một bên nảy sinh tình cảm, hợp đồng liền bị hủy bỏ, bây giờ đã không còn hiệu lực rồi, tiền hợp đồng anh cũng không cần trả cho em.”

Lộ Viễn Bạch nói ra lời này, vốn là không muốn để tiền bạc hủy hoại đi đoạn tình cảm thầm mến này của mình.

Ai ngờ nghe vào tai người đàn ông, ngược lại lại trở thành Lộ Viễn Bạch chơi anh.

Chiếm tiện nghi của anh, trả lại tiền cho anh, không phải chơi anh thì là cái gì?

Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch đang ngồi trên người mình, tức đến nghiến răng nghiến lợi, chưa có ai dám đối với anh càn rỡ như vậy.

Lộ Viễn Bạch đang ngồi trên người nam nhân, trong miệng nói ra cảm nhận kết nghiệp của mình, ngay sau đó trời đất quay cuồng, trực tiếp bị người đàn ông đè trên tuyết.

Giây tiếp theo trên môi nóng lên, Lộ Viễn Bạch mở to hai mắt nhìn Đoàn Dự ở trên người mình, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

Đoàn Dự không giống với Lộ Viễn Bạch, nụ hôn cũng người đàn ông cực kỳ mãnh liệt, thậm chí Lộ Viễn Bạch cảm thấy khóe miệng có hơi đau.

Nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng, cậu thích, người đàn ông xuất phát từ tức giận cũng được, không cam tâm cũng được, chỉ cần là hôn anh, cậu liền thích.

Cuối cùng Lộ Viễn Bạch giống như một người loạn trí, kiên quyết lôi kéo Đoàn Dự vào phòng khách sạn của mình.

Trong lòng vẫn là ý nghĩ kia, dù sao cũng là lần cuối cùng.

Nhưng mà đêm nay Lộ Viễn Bạch lại có chút chịu không nổi.

Đoàn Dự và cậu đều không có kinh nghiệm, cậu vốn tưởng rằng bản thân sẽ là người dẫn dắt ở bên trên đối phương.

Kỳ thật cũng không sai, quả thực là cậu ở trên,

Nhưng con mẹ nó là Đoàn Dự ở bên trong!!!

Một đêm cảnh xuân, ngày hôm sau cả người Lộ Viễn Bạch đau nhức mà tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy hình như bản thân cũng không có thích Đoàn Dự nhiều đến vậy.

Rốt cuộc câu “Một lần nữa” của người đàn ông ngày hôm qua không biết đã trở thành cơn ác mộng làm Lộ Viễn Bạch sợ hãi đến nhường nào.

Tối hôm qua người đàn ông giống như một con dã thú vừa thoát khỏi lồng nhốt không thể cản lại.

Lộ Viễn Bạch ngồi ở đầu giường suy nghĩ về cuộc đời.

Dù sao cũng là lần cuối cùng.

Khi Lộ Viễn Bạch định xuống giường tắm rửa, vòng eo lại bị người kia dùng sức ôm lại.

“Đi đâu?”

Trong nháy mắt Lộ Viễn Bạch rùng mình một cái, nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông, bắt đầu mặt đỏ tim đập mà nói, “Đi tắm.”

Người đàn ông nghe vậy cũng đứng dậy theo, Lộ Viễn Bạch chợt có dự cảm không lành, đúng như dự đoán hai người trực tiếp ở trong phòng tắm làm một trận nữa.

Người đàn ông ép cậu vào tường, tiếng thở dốc vang ở bên tai, “Sau khi kết thúc, theo anh đến cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn.”

Lúc này Lộ Viễn Bạch đang bị người ta ôm ngay cả một chút sức lực cũng không có, nghe thấy Đoàn Dự nói ra một câu này cảm thấy cực kỳ tủi thân, nhất thời cảm thấy nước mắt của chính mình muốn rơi xuống.

Tên khốn, muốn ly hôn với cậu còn ăn cậu.

Tâm trạng của Lộ Viễn Bạch khó chịu, đưa tay đẩy người ra, hai người vốn đang thân mật khắng khít, nháy mắt buộc phải tách rời.

Lộ Viễn Bạch rũ mắt, “Anh đã muốn ly hôn còn làm như vậy.”

Nói xong hai chân đã run rẩy, định đi ra ngoài.

Dục vọng của Đoàn Dự không được giải quyết, kéo cậu lại lần nữa, Lộ Viễn Bạch muốn phản kháng, lại bị anh cọ sát mất đi lý trí.

Đợi sau khi ra ngoài, Đoàn Dự lau tóc cho cậu, Lộ Viễn Bạch ngồi ở trên giường buồn bực không hé răng, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Cảm thấy đối phương không tôn trọng cậu.

Không ngờ sau khi Đoàn Dự nhìn thấy nước mắt của Lộ Viễn Bạch rơi xuống từng giọt từng giọt lại nở nụ cười.

Đưa tay lau khóe mắt cho cậu, “Khóc cái gì, không phải là không kết hôn nữa.”

Lộ Viễn Bạch sửng sốt, giây tiếp theo đã nghe người đàn ông nói: “Đem hợp đồng ly hôn, sau đó lại kết hôn.”

Chiều hôm đó Lộ Viễn Bạch liền nhận được một cuốn sổ đỏ được pháp luật bảo vệ.

Ngay từ đầu Đoàn Dự cũng chỉ đơn giản là muốn tìm người thỏa thuận kết hôn, nhưng đối phương thật sự quá chói mắt, ánh mắt của người đàn ông cũng bất giác mà bị thu hút, dù cho anh không hiểu phần tình cảm này nhưng cũng biết mỗi lần đi gặp Lộ Viễn Bạch, trong lòng anh cũng rất chờ mong.

Phỏng chừng nếu như lần cuối cùng này Lộ Viễn Bạch không chủ động, hai người cũng sẽ không có kết quả như vậy.

Lẽ nào thật sự là anh bị Lộ Viễn Bạch lôi kéo vào phòng sao?

Thân hình đối phương mảnh mai, chỉ cần anh dùng một chút sức không chừng có thể quăng cậu ngã nhào.

Người kéo anh vào phòng chưa bao giờ là Lộ Viễn Bạch, mà chính là bản thân anh.

Lộ Viễn Bạch cầm cuốn sổ màu đỏ, giống như đang cầm một vật quý giá.

Từ nay về sau, nếu như cậu muốn hôn Đoàn Dự thì đã là quang minh chính đại, danh chinh ngôn thuận.

Đoàn Dự rũ mắt nhìn Lộ Viễn Bạch, khóe miệng cong lên, cũng không biết là vì lý do gì đối phương lại thích anh như vậy.

Nhưng như thế cũng tốt, sau này đối phương không thể nào rời khỏi anh.

Người đàn ông nhìn xa trông rộng, nghĩ sau này làm cách nào có thể đem cậu buộc lại bên người, không ngờ rằng người bị ăn đến chết lại là chính mình.

Như con bướm trắng lao về ánh lửa, tiến về phía trước mà không hề do dự.

Hoàn

***Truyện đã được team edit xong ạ, cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện này của team mình thời gian qua. Team mình làm vẫn còn nhiều thiếu sót, mong các bạn có thể bỏ qua ạ.

Một lần nữa cảm ơn các bạn, những người đã và đang đọc truyện của team mình.

Yêu các bạn, chúc các bạn có một trải nghiệm đọc truyện vui vẻ trên ứng dụng.

I love you.

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp