Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi

Phần 1


2 năm

trướctiếp

Cậu thiếu niên đội trên đầu một đôi tai thỏ đáng yêu, đỏ mặt nhìn màn hình.

“Biểu hiện quyến rũ một chút, anh có biết thế nào là quyến rũ không!.. Quyến rũ! Không phải là như thế đâu đồ đầu gỗ, ngu ngốc!”

Vì không có thói quen mặc những loại quần áo quá ngắn cho nên cậu không nhịn được mà kéo kéo quần áo xuống để che bớt đi những phần da thịt bị lộ ra ngoài.

Nước da của chàng thiếu niên trắng nõn với vòng eo thon thả được bao bọc trong chiếc áo khoác da màu đen, cái mông quyến rũ bị quần đùi che giấu, trên mông còn có cái đuôi thỏ đáng yêu.

“Đừng giật cái đuôi, anh giựt ra trông rất khó coi!”

“Được rồi.”

Cậu buông chiếc đuôi đấy ra, thử tỏ vẻ ma mị, quyến rũ.

Cậu khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to tuyệt đẹp nhìn vào màn hình, tràn ngập cảm xúc thanh xuân, vừa toát ra sự quyến rũ, gọi cảm vừa toát ra sự trong sáng, thuần khiết.

“Đúng đúng! Chính là như vậy! Đừng nhúc nhích!” Hứa Thuần giơ điện thoại lên, hét lên một tiếng.

Cậu ta nhanh chóng chụp lại: “Anh dâu, mau đem những bức ảnh này gửi cho anh em đi, tuyệt!”

Lâm Du nhìn thoáng qua ảnh chụp, trong nháy mắt mặt cậu đỏ bừng tới tận mang tai, cậu do dự: “Như vậy…Không tốt lắm đâu?”

“Anh dâu đừng ngại, nhanh chia sẻ đi, bảo đảm sau khi anh ấy xem ảnh xong chắc chắn chạy như bay về nhà!”

………..

Trời đã khuya, quán bar sáng rực, ban đêm còn rất dài.

Cửa mở.

Một bóng người trẻ tuổi bước vào, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

“Gặp quỷ rồi, tôi vừa gặp được một minh tinh nhỏ, giống An Trừng như đúc.”

“Này, Phó thiếu ở đâu, cậu nhỏ giọng thôi.”

Vị thiếu niên vừa nghe được hai chữ Phó thiếu, liền lập tức không nói nữa.

Cái tên An Trừng này dường như là một điều cấm kỵ, ít nhất không được phép nhắc tới trước mặt của Phó Thời Văn, vị thiếu niên kia rụt cổ lại liếc nhìn ngọn đèn dầu sáng trưng.

Cửa mở lớn, trong phòng nhiều người làm cho không gian khá ồn ào. Nhưng cũng có một chỗ cực kỳ yên tĩnh, một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo nhau, áo trắng quần tây, tao nhã và tự phụ.

Người đàn ông rũ mắt nhìn điện thoại di động, vẻ mặt rất tập chung.

Xung quanh có rất nhiều ánh mắt tò mò, hứng thú, họ đều muốn bắt chuyện, nhưng lại không dám làm phiền.

Trên tay Bạch Việt cầm ly rượu, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha: “Thất lễ thất lễ, tôi sẽ kêu mấy thiếu niên vào.”

Tần Diệu cầm chén rượu, anh ta chậm rãi lắc lắc: “Bạch Việt, cậu thôi đi, cũng không phải không biết Phó thiếu không thích quấy rầy, đừng có mà làm mấy trò phiền phức ấy nữa, hơn nữa, Phó thiếu là hoa đã có chủ rồi.”

Bạch Việt xùy một tiếng: “Vợ sao? Ý cậu là Lâm Du, cậu ta xứng sao? Nhưng đây chỉ là vật thay thế mà thôi, nếu không phải là An…..”

Bạch Việt suýt chút nữa thì lỡ miệng, anh ta cẩn thận nhìn thoáng qua Phó Thời Văn, Phó Thời Văn vẫn đang nhìn điện thoại chằm chằm, tựa hồ không có nghe thấy lời anh ta nói.

“Anh Phó đang xem gì mà chăm chú vậy?” Bạch Việt nhỏ giọng hỏi Tần Diệu.

Tần Diệu lắc đầu: “Không biết.”

Trên mặt Phó Thời Văn chẳng có biểu hiện gì, Bạch Việt cùng với Phó Thời Văn đã quen biết nhau từ nhỏ, cho nên anh ta biết, khi Phó Thời Văn vắt chéo chân, chứng tỏ tâm trạng của anh đang rất tốt.

Không biết Phó thiếu đang xem cái gì mà tâm trạng vui sướng như vậy.

Chắc không phải đang xem cái gì hay ho đấy chứ? Anh Phó lạnh lùng như vậy mà cũng sẽ thích xem những loại này sao?

Bạch Việt thò đầu qua, liếc trộm một cái.

Phó Thời Văn gần như ngay lập tức tắt màn hình di động, Bạch Việt chỉ kịp nhìn thấy một đoạn chân trắng nón.

Đôi chân xinh đẹp, thon dài cân đối, trắng nõn thanh tú, đẹp đến nao lòng.

Bạch Việt cười hì hì hỏi: “Anh Phó, có gì thế mà sao không chia sẻ cho anh em một chút?”

Phó Thời Văn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua Bạch Việt.

Bạch Việt lạnh cả sống lưng: “Uầy, nói đùa thôi mà, nào, anh Phó chúng ta uống rượu.”

Phó Thời Văn bình tĩnh đứng lên nói: “Mọi người cứ chơi từ từ, tôi có việc, tôi đi trước.”

Tần Diệu có chút ngây người: “Phó thiếu, tại sao vừa tới mà đã trở về rồi? Không ở lại chơi một chút sao?”

Phó Thời Văn cầm lấy áo khoác, nhàn nhạt nói: “Không được.”

Sau khi Phó Thời Văn rời đi, sau lưng Bạch Việt đã lấm tấm mồ hôi lạnh, vừa rồi ánh mắt của Phó Thời Văn như muốn giết cậu ta vậy, nếu ánh mắt của Phó Thời Văn có thể giết người, thì không thể nghi ngờ cậu ta chắc chắn đã chết rồi.

Bách Việt khéo quần áo của Tần Diệu: “Tần Diệu, tôi vừa nói gì sai sao?”

Tần Diệu lạnh lùng ném cánh tay kia ra khỏi người mình: “Cậu có thể nói đúng thời điểm được không?”

----

Lần đầu tiên Hứa Thuần được ăn cơm Lâm Du nấu, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn.

“Chị dâu, anh hai thật là có phúc quá đi, chị nấu ngon quá đi, sau này em có thể sang ăn cơm cùng được không?”

Lâm Du cười nói: “Luôn luôn hoan nghênh cậu đến.”

Sau khi ăn no, Hứa Thuần vuốt cái bụng no nê của chính mình, cảm thấy thật mỹ mãn.

“Thế nào anh dâu, anh hai em đã trả lời tin nhắn chưa?”

“Ừ.” Lâm Du lấy điện thoại ra, thấy Phó Thời Văn gửi một tin nhắn.

“Anh hai nói gì vậy, cho em xem với!” Hứa Thuần tò mò mà thò đầu qua nhìn.

Đối với bức ảnh chụp như chú thỏ đáng yêu vậy mà Phó Thời Văn chỉ lạnh lùng mà trả lời một câu ngắn gọn:

“Hứa Thuần, cút đi.”

Hứa Thuần sờ mũi, không hổ là anh trai mình, vậy mà cũng đoán ra được.

Lâm Du xấu hổ cất điện thoại: “A Thuần, anh trai của cậu nói chuyện không được tốt lắm…Cậu đừng để ý…”

Hứa Thuần thấy quen rồi nên cũng không trách: “Em không để trong lòng đâu, cái tính tình xấu xa đó của anh hai, cũng chỉ có mỗi anh dâu mới chịu được thôi.”

Tuy nhiên Hứa Thuần cũng có hơi sợ Phó Thời Văn.

“Anh dâu, em đi đây, anh đừng cởi quần áo vội, đợi anh trai em về rồi hẵng cởi, anh nhớ phải chủ động một chút, đàn ông đều thích bộ dáng này.”

Hứa Thuần nhìn Lâm Du chớp chớp mắt.

Da mặt trắng nõn của Lâm Du nóng lên, đôi tay đỏ bừng, nhỏ giọng lên tiếng: “Ừm.”

Hứa Thuần nhìn Lâm Du, không nhịn được mà cảm thán: “Anh dâu, anh thật đáng yêu, em cũng muốn thử yêu một lần.”

Lâm Du bất đắc dĩ nhìn cậu ta: “ Cậu đừng có nói lung tung.”

Hứa Thuần xua tay: “Anh dâu, em mới suy nghĩ lại, à không, em chỉ là thuận miệng nói thôi, chứ em đâu có lá gan lớn đến vậy, nếu anh trai em biết, anh ấy sẽ giết em mất.”

Khi Phó Thời Văn trở về, trên người anh vẫn còn thoang thoảng mùi rượu.

Lâm Du từ trên sô pha đứng dậy: “Thời Văn, anh về rồi.”

Trên người thiếu niên mặc bộ đồ con thỏ, trên đầu là một đôi tai thỏ trắng như tuyết, quần đùi đen bó sáng, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, đôi mông có hình dáng vô cùng xinh đẹp gợi cảm nhưng cũng vô cùng thuần khiết, khí chất này, ở trên người thiếu niên không hề mâu thuẫn mà ngược lại nó càng thêm gợi cảm hơn.

Lâm Du chưa từng mặc như thế này bao giờ, cậu xấu hổ thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên nhìn, Phó Thời Văn sẽ thích chứ?

Tuy nhiên, Phó Thời Văn nhìn thoáng qua nhìn nhíu mày lạnh giọng nói: “Mặc cái quái gì vậy.”

Lâm Du xấu hổ đứng im tại chỗ, cậu tưởng rằng Phó Thời Văn sẽ thích kiểu trang điểm như vậy, cho nên mới mặc thành bộ dáng này.

Hứa Thuần nói chắc như đinh đóng cột là bất kì người đàn ông nào cũng thích kiểu như vậy cả.

Lâm Du nghĩ thầm: Thật là, sao Phó Thời Văn lại có thể giống với những người khác được.

Lâm Du cúi đầu, quẫn bách nói: “Thực xin lỗi, em sẽ đi thay quần áo ngay bây giờ.”

Phó Thời Văn nhìn thiếu niên có đôi chân trắng nõn trước mặt, trầm giọng nói: “Đứng lại.”

Lâm Du dưng lại, chần chừ: “Sao vậy?”

Phó Thời Văn ngồi xuống sô pha, ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt, bình tĩnh nói: “Nếu đã đã mặc rồi, lại đây.”

Lâm Du chậm rãi đi đến bên cạnh Phó Thời Văn.

Người đàn ông ôm thiếu niên ngồi trên đùi, giọng nói trầm thấp từ tính: “Xịt nước hoa?”

Hơi thở ấm áp dường như phả vào tai, đôi tai của Lâm Du đỏ bừng sang tận cổ, cậu nhỏ giọng trả lời: “Dạ, là món quà mà lần trước anh đã tặng em vào ngày sinh nhật.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nước hoa thực sự rất quý, thường ngày Lâm Du đều không dám dùng.

Ngồi ở trên đùi Phó Thời Văn, tim Lâm Du đập nhanh, cậu mong đợi hồi lâu, nhưng, Phó Thời Văn chỉ đem cậu ôm vào trong lòng, dùng chóp mũi nhẹ nhàng hít lấy hương vị trên người cậu, nhưng không có động tác kế tiếp, điều này khiến cho Lâm Du không biết phải làm sao.

Lâm Du cùng với Phó Thời Văn đã kết hôn gần một năm, nhưng bọn họ cũng chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, số lần tiếp xúc với nhau rất ít, chỉ có những lần Phó Thời Văn uống say mới ôm cậu.

Lâm Du nghĩ thầm, có phải bản thân mình quá nhàm chán hay không, cho nên Phó Thời Văn mới không có hứng thú với cậu?

Cậu nhớ tới lời nói Hứa Thuần nói lần trước: “Anh dâu, anh nên chủ động hơn nữa, chủ động đi trêu chọc anh hai, đàn ông nào chả thích kiểu này, đừng có thẹn thùng gì cả.”

Nhưng mà…Nên chủ động như thế nào?

Lâm Du suy nghĩ một lúc, càng suy nghĩ thì mặt càng ngày càng đỏ.

Cuối cùng Lâm Du từ bỏ giãy giụa, cắn môi, có chút ủ rũ nói: “Thời Văn, anh ăn tối chưa?”

“Chưa.” Phó Thời Văn thấp giọng nói.

“Ừm...Vậy, em làm cho anh chút đồ ăn nhé.”

Mặc kệ buổi tối Phó Thời Văn có trở về hay không, Lâm Du luôn có thói quen để lại phần cơm cho Phó Thời Văn, có đôi khi Phó Thời Văn đi công tác vội, khi trở về, Lâm Du nghĩ có lẽ Phó Thời Văn để bụng đói mà đi ngủ.

Buổi tối Phó Thời Văn cũng chỉ uống chút rượu, hiện tại cũng không đói bụng lắm, thiếu niên trong lòng dáng người tinh tế, cổ thon dài, đường cong tuyệt đẹp, dái tai hồng hồng cũng phá lệ đáng yêu, làm cho người ta muốn cắn một cái.

So với bất kì món ăn gì, Phó Thời Văn càng muốn ăn cái trước mặt này hơn.

Lâm Du mới vừa đứng lên đã bị một lực phía sau kéo lại, vừa ngồi xuống cảm nhận được phía dưới mông có cái gì chọc lên, liền ý thức được cái gì, Lâm Du đỏ mặt, ấp úng: “Thời Văn…”

Ngón tay của Phó Thời Văn khều khều sợi dây đen trên người Lâm Du: “Đây là cái gì?”

Khuôn mặt của Lâm Du lập tức đỏ bừng: “…Quần áo.”

“Thật sao?” Phó Thời Văn thở nhẹ một cái, anh đem sợi dây kia tháo ra, lập tức hiện ra tấm lưng trần và đôi chân trắng nõn mê người của thiếu niên.

Phó Thời Văn khẽ cười một tiếng: “Rất ngại sao, toàn thân đều đỏ bừng.”

Lâm Du như là một con tôm nấu chín, toàn thân đều đỏ bừng.

Phó Thời Văn nhìn bộ dáng thẹn thùng của cậu, quả thực rất đáng yêu.

….……

Khi Lâm Du tỉnh lại vào buổi sáng ngày hôm sau, Phó Thời Văn vẫn còn đang ngủ.

Rèm cửa trong phòng hơi dày, nên ánh sáng trong phòng không được tốt lắm.

Lâm Du mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn trộm Phó Thời Văn đang ngủ say bên cạnh, trong lòng lại vẽ ra một khuôn mặt xinh đẹp cùng tư thế quyến rũ đêm qua.

Không thể nghi ngờ Phó Thời Văn chính là người đàn ông đẹp nhất mà Lâm Du từng gặp, ngũ quan tinh tế, khuôn mặt thâm thúy, chiếc mũi cao, môi mỏng lạnh nhạt, tất cả đều hoàn mỹ, có lẽ anh được ông trời ưu ái nên đã được đặc cách tạo nên một khuôn mặt hoàn hảo đến như vậy.

Thời Văn thật đẹp, có xem bao nhiêu lần cũng không đủ.

Nếu không, ngay lần đầu tiên gặp mặt anh, cậu đã không mặt đỏ tim đập, khẩn trương đến độ mà không nói nên lời.

Lâm Du vẫn nhớ rõ một năm về trước, khi cậu đang chật vật tuyệt vọng thì đột nhiên Phó Thời Văn xuất hiện, kéo cậu ra khỏi vũng bùn.

Trong cuộc đời của cậu, có lẽ may mắn lớn nhất chính là được gặp Phó Thời Văn.

Hiện tại cũng như thế.

Lâm Du rất muốn hôn trộm lên cánh môi mỏng của Phó Thời Văn, nhưng lại sợ quấy giầy đến giấc ngủ của anh.

Vì vậy Lâm Du chỉ nghĩ trong lòng, thật cẩn thận mà rời khỏi giường, nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.

Buổi sáng Phó Thời Văn thường sẽ ăn kiểu Trung Quốc, trước đây Lâm Du không biết nấu ăn, nhưng vì Phó Thời Văn, cậu đã học, chỉ cần Phó Thời Văn khen đồ ăn ngon, cậu liền vui vẻ nửa tháng trời.

Cây đậu đã phát triển rất tốt, từ một cây đậu nhỏ thành một cây đậu lớn, Lâm Du lấy cây đậu để làm sữa đậu nành.

Máy làm sữa đậu nành bắt đầu hoạt động.

Lúc này, điện thoại trong túi của Lâm Du rung lên, cậu lấy di động ra, là tin nhắn của Hứa Thuần.

“Anh dâu, đêm qua thế nào, có thành công không!”

“Ừm.” Hình ảnh đêm qua lậ tứng hiện lên trong đầu Lâm Du, làm cho cậu nhịn không được đỏ bừng mặt.

“Thấy em nói đúng không! Chỉ cần là đàn ông thì không thể nào cự tuyệt được, trừ phi anh hai không phải là đàn ông!”

“Anh dâu, ngày mai em sẽ cho người mang quần áo đến, chỗ em đang còn rất nhiều, đều là mới cả, vì hạnh phúc của hai anh, em sẵn sàng cống hiến hết toàn bộ châu báu của em.”

Hứa Thuần chẳng yêu thích thứ gì, ngoài thích thu thập mấy cái thứ đồ vật đáng đánh này.

“Không, không cần.”

Lâm Du nào còn dám có lá gan lớn đó nữa, hơn nữa, Phó Thời Văn cũng không thích cậu mặc như vậy.

“Anh dâu đừng khách sáo!” Hứa Thuần biết chị dâu mặc lên rất đẹp, cậu ta cảm thấy nếu là chị dâu mặc thì sẽ không bị lỗ.

“Đang cùng ai nói chuyện thế?” Giọng nói trầm thấp gợi cảm sau lưng vang lên.

Lâm Du quay đầu lại, Phó Thời Văn đang đứng ở phía sau cánh cửa.

Ở nhà Phó Thời Văn ăn mặc rất thoải mái, so với lúc mặc tây trang đi giày da thì vô cùng khác, lúc này trên người anh toát ra vẻ bình dị và gần gũi, tôn lên đôi chân dài, dáng người cân đối hoàn hảo, quần áo rộng rãi này khi anh mặc lên cũng có cảm giác anh chính là người mẫu.

Tim Lâm Du đập nhanh hơn, nhỏ giọng trả lời: “Là A Thuần.”

Nghe được cái tên Hứa Thuần, Phó Thời Văn nhíu mày: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Lâm Du đưa điện thoại di động cho Phó Thời Văn.

Phó Thời Văn nén lại giọng nói giận giữ, lạnh lùng nói: “Hứa Thuần, nếu em còn dám dạy hư Lâm Du, anh sẽ nói với cô nhỏ, đảm bảo cô nhỏ sẽ đem toàn bộ thứ đồ vật kia tịch thu hết.”

TYT & Cơm Cháy editor

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp