Những Chiến Binh Phần 1 Tập 4: Bão Nổi

CHƯƠNG 10


2 năm

trướctiếp


Tim Lửa nín thở khi cửa nhà Hai Chân bật mở. Anh thầm mong chân Mây sẽ quay đầu và chạy đi, nhưng một phần trong anh biết rằng thằng lính nhỏ không hề có ý định bỏ chạy. Anh chồm người tới trên cành cây mình đang núp, cầu mong kẻ Hai Chân sẽ la thét đuổi chân Mây đi. Mèo rừng vốn thường không được ưa ở Khu nhà của Hai Chân. Nhưng kẻ Hai Chân này lại cúi xuống và vuốt ve chân Mây; thằng mèo nhướng người lên để áp sát đầu vào bàn tay đang vuốt mình, trong khi gã Hai Chân lầm bầm gì đó với nó. Qua dáng bộ của kẻ Hai Chân thì rõ ràng họ đã chào nhau theo kiểu này từ trước rồi. thất vọng ê chề, cảm thấy đắng như nuốt phải mật chuột khi Tim Lửa thấy chân Mây mừng rỡ chạy qua cánh cửa và biến mất vào hang ổ của gã Hai Chân.

Tim Lửa bần thần ở lại trên nhánh cây mỏng manh của cây bạch dương một hồi lâu sau khi cánh cửa nhà gã Hai Chân đóng lại. Lính nhỏ của anh đang bị cám dỗ trở về với cuộc sống mà Tim Lửa đã quay lưng đi. Có lẽ Tim Lửa đã hoàn toàn lầm về nó. Đắm chìm trong suy nghĩ, anh chỉ bừng tỉnh khi mặt trời bắt đầu lặn xuống phía sau rừng cây và mang một cơn gió lạnh đến thổi tốc bộ lông của mình. Anh lướt nhẹ xuống hàng rào và nhảy xuống đất phía bên ngoài.

Tim Lửa thất thểu bước trở về rừng, mù quáng đưa chân theo những dấu mùi cũ của mình, trở lại con đường mà anh đã đi qua. Hành động của chân Mây giống như một sự phản bội khủng khiếp, tuy nhiên, cũng khó mà nổi giận với nó. Tim Lửa đã quá sốt sắng muốn chứng minh rằng mèo kiểng cũng tốt không kém gì mèo sinh ra trong bộ tộc, thậm chí anh còn chưa nghĩ đến chuyện chân Mây có thể sẽ thích sống với Hai Chân hơn. Tim Lửa yêu cuộc sống trong rừng, nhưng chính anh đã chọn cuộc sống đó cho mình. Chỉ bây giờ anh mới nhìn ra rằng chân Mây đã bị mẹ nó đem cho bộ tộc, bị đưa vào bộ tộc khi nó còn bé tí tẹo, chưa đủ lớn để tự quyết định cho mình.

Tim Lửa cứ bước và bước, chết lặng trước cảnh vật và mùi của khu rừng, cho đến khi anh đột nhiên nhận ra rằng mình đã đến hàng rào nhà chị mình. Anh nhìn sững vào cái hàng rào, kinh ngạc hết sức. Phải chăng chân anh đã cố tình đưa anh đến đây? Anh quay lại, chưa sẵn sàng chia sẻ phát hiện của mình với Công Nương. Anh không muốn thú nhận với chị là chị đã sai lầm khi cho chân Mây vào bộ tộc. Với các chân nặng như đeo đá, anh dợm bước về phía Rừng Thông để về trại.

"Tim Lửa!" Giọng nhẹ ru của một chị mèo vang lên phía sau anh. Công Nương!

Tim Lửa đứng sựng như trời trồng, tim lặng đi, nhưng anh không thể bứt đi khỏi chị, không phải chỉ vì chị đã trông thấy mình. Anh quay lại khi Công Nương nhảy khỏi hàng rào. Bộ lông mướp pha trắng của chị gợn lăn tăn khi chị phóng về phía anh.

"Lâu quá rồi chị không gặp em!" Chị meo, và dừng kít lại. Giọng chị nổi rõ vẻ lo lắng. "Cả chân Mây cũng chẳng ghé thăm chị gì hết. Mọi việc vẫn ổn chứ?"

"M-mọi việc vẫn ổn." Tim Lửa lắp bắp. Anh cảm thấy giọng mình thắt lại và vai mình căng ra khi cố nói dối chị.

Công Nương chớp mắt đầy biết ơn, tin ngay những lời anh nói, và chạm mũi chị vào mũi Tim Lửa để chào hỏi. Anh rúc mõm vào chị, hít thật sâu cái mùi quen thuộc gợi nhắc anh về thời thơ ấu. "Chị mừng lắm," chị rù rừ. "Chị đang bắt đầu lo lắng. Sao chân Mây không đến thăm chị? Chị vẫn ngửi thấy mùi của nó, nhưng chị không gặp nó lâu rồi." Tim Lửa không thể nghĩ ra câu gì để nói và cảm thấy bớt sượng sùng khi Công Nương tiếp tục meo. "Chị nghĩ là em quần thảo nó dữ lắm với việc luyện tập," chị meo. "Lần cuối cùng đến thăm chị, nó bảo rằng em rất ấn tượng với sự tiến bộ của nó. Nó bảo nó bỏ xa các lính nhỏ khác!" Công Nương sung sướng meo, mắt chị sáng lóng lánh, hãnh diện.

Chị cũng như mình, rất mong muốn chân Mây trở thành một chiến binh vĩ đại, Tim Lửa nghĩ. Cảm thấy áy náy, anh lầm bầm. "Nó tỏ ra nhiều triển vọng lắm, Công Nương à."

"Nó là đứa con đầu lòng của chị mà," Công Nương rù rừ. "Chị biết là nó rất đặc biệt. Chị luôn nhớ tới nó, mặc dù chị biết nó đang vui vẻ thế nào."

"Em chắc chắn tất cả các con của chị đều có điểm đặc biệt gì đó." Tim Lửa ước gì mình có thể kể cho chị nghe sự thật, nhưng anh không có can đảm để nói với chị rằng sự hy sinh của chị đã vô ích. "Em phải đi đây." Thay vào đó, anh meo.

"Nhanh vậy?" Công Nương thảng thốt. "Ồ, trở lại thăm chị nhé. Và lần sau nhớ dắt theo chân Mây đấy!"

Tim Lửa gật đầu. dù không muốn trở về trại ngay, nhưng cuộc trò chuyện này làm anh ray rứt, như thể chính mình đang phải đương đầu với cái hố ngăn cách không thể vượt qua giữa cuộc sống trong rừng và cuộc sống mèo kiểng.

Tim Lửa về trại theo đường vòng thật xa, để mặc cho màu xanh thân thiết của rừng xoa dịu mình. Khi anh ló ra khỏi rừng cây tới đỉnh khe núi, anh thấy mình mong mỏi có Vằn Xám ở đây để trải lòng ra với cậu ấy biết nhường nào.

"Xin chào!" Giọng meo của Bão Cát khiến anh ngạc nhiên. Cô đang leo ra khỏi khe núi và chắc hẳn là đã ngửi thấy mùi của anh. "Việc huấn luyện thế nào? Chân Mây đâu?"

Tim Lửa nhìn khuôn mặt tinh anh màu da cam của cô mèo. Đôi mắt xanh lá cây của cô sáng rừng rực, bỗng nhiên anh biết rằng mình có thể tâm sự với cô. Anh ngó trước nhìn sau. "Cô đi một mình à?"

Bão Cát nhìn lại anh, tò mò. "Ừ. Tôi nghĩ mình có thể đi săn một chút trước giờ ăn."

Tim Lửa bước đến rìa đỉnh dốc và ngó xuống mảng ngọn cây che chở cho trại ở phía dưới. Bão Cát ngồi cạnh anh. Cô không nói gì, chỉ nép sát mình vào anh vẻ đồng cảm. Tim Lửa biết thậm chí lúc này mình có thể đi và cô sẽ không hỏi bất kỳ điều gì.

"Bão Cát." Anh ngập ngừng bắt đầu.

"Sao cơ?"

"Cô có nghĩ là tôi đã quyết định sai lầm khi mang chân Mây vào bộ tộc không?"

Bão Cát im lặng một thoáng, và khi cô nói, lời lẽ của cô rất chân thật và cẩn trọng. "Hôm nay khi trông thấy nó nằm ở ngoài hang của nó, tôi chợt nghĩ trông nó giống mèo kiểng hơn là một chiến binh. Sau đó tôi nhớ lại cái ngày mà nó bắt được con mồi đầu tiên của mình. Ngày ấy nó bé tí xíu, nhưng nó đã ra ngoài giữa trời tuyết để bắt con chuột đồng đó. Điệu bộ nó chẳng có gì là sợ hãi cả, lại quá hãnh diện với những gì mình làm được. Lúc đó nhìn nó chẳng khác gì một con mèo được sinh ra và lớn lên trong bộ tộc."

"Vậy là tôi đã ra một quyết định đúng?" Tim Lửa meo một cách hy vọng.

Lại một quãng im lặng nặng nề khác. "Tôi nghĩ chỉ có thời gian mới trả lời được." Cuối cùng Bão Cát trả lời.

Tim Lửa lặng thinh. Đây không phải là sự trấn an mà anh hy vọng được nghe, nhưng anh biết là cô nói đúng.

"Có chuyện gì xảy ra với nó à?" Bão Cát meo, mắt nheo lại vẻ lo lắng.

"Lúc chiều, tôi đã thấy nó đi vào hang ổ của một Hai Chân," Tim Lửa thừa nhận thẳng thừng. "Tôi nghĩ nó đã để họ cho nó ăn một thời gian rồi."

Bão Cát cau mày. "Nó có trông thấy anh không?"

"Không."

"Anh nên bảo cho nó biết," Bão Cát khuyên. "Tự chân Mây cần phải quyết định là nó thuộc về đâu."

"Nhưng nhỡ nó quyết định trở về với cuộc sống mèo kiểng thì sao?" Tim Lửa phản đối. Hôm nay anh mới nhận ra là mình muốn chân Mây ở lại bộ tộc biết chừng nào. Không phải chỉ vì bản thân anh, hay để chứng tỏ với những mèo khác rằng chiến binh không nhất thiết phải sinh ra trong bộ tộc, mà còn vì chân Mây nữa. Nó có rất nhiều thứ để trao tặng cho bộ tộc, và nó sẽ được đền đáp xứng đáng bằng lòng trung thành của họ. Tim Lửa cảm thấy tim mình bắt đầu đập mạnh khi nghĩ đến những gì mà chân Mây có thể vứt bỏ.

"Thì đó là quyết định của nó." Bão Cát từ tốn meo.

"Phải chi tôi là một mèo bảo trợ tốt hơn..."

"Đó không phải là lỗi của anh," Bão Cát cắt ngang. "Anh không thể thay đổi được những gì trong tim nó."

Tim Lửa nhún vai bất lực.

"Hãy nói chuyện với nó đi," Bão Cát giục. "Xem nó muốn gì. Rồi cứ để nó tự quyết định cho bản thân nó." Mắt cô tròn xoe, hết sức thông cảm, nhưng Tim Lửa vẫn thấy khổ sở. "Đi tìm nó đi." Cô meo. Tim Lửa gật đầu khi Bão Cát đứng dậy và bước đi khuất vào rừng cây.

Với trái tim u uất, anh lại bò xuống khe núi, đi thẳng đến hõm cát huấn luyện, thắc thỏm mong chân Mây sẽ trở về trại bằng lối mà nó đã đi. Anh không muốn đối mặt với lính nhỏ của mình như thế này; anh sợ rằng mình sẽ đẩy chân Mây đi mãi mãi. Nhưng anh cũng biết rằng Bão Cát nói đúng. Chân Mây không thể sống trong bộ tộc Sấm mà vẫn đặt một chân vào cuộc sống mèo kiểng được.

Tim Lửa ngồi trong hõm cát khi mặt trời chìm xuống phía sau rặng cây. Không khí vẫn còn ấm áp cho dù những cái bóng dài đã vắt ngang qua nền cát. Sắp đến giờ cho ăn tồi rồi. Tim Lửa bắt đầu tự hỏi không biết chân Mây có trở về hay không. Vừa lúc, anh nghe thấy tiếng bụi cây sột soạt, rồi tiếng những bàn chân nhỏ xíu bước đi và biết rằng chân Mây đang tới, trước cả khi anh ngửi được mùi của nó.

Thằng lính nhỏ chạy lon ton vào khoảng đất trống với đuôi và tai dựng đứng lên. Nó phớn phở tha một con chuột chù nhỏ xíu trong miệng, cái thứ mà nó bỏ ngay xuống khi nhìn thấy Tim Lửa. "Cậu làm gì ở đây vậy?" Tim Lửa nghe như có sự hờn trách trong giọng của tên mèo trẻ. "Cháu đã hứa với cậu là cháu sẽ trở về vào giờ ăn mà. Cậu không tin cháu sao?"

Tim Lửa lắc đầu. "Không."

Chân Mây nghẹo đầu sang một bên, lộ vẻ bị xúc phạm. "Hừ, cháu đã bảo là cháu sẽ về mà, thì cháu đã về rồi đây." Nó phản đối.

"Tôi đã thấy cháu." Tim Lửa meo cộc lốc.

"Thấy ở đâu?"

"Tôi thấy cháu đi vào nhà của kẻ Hai Chân đó." Anh ngừng.

"Thì sao?"

Tim Lửa sửng sốt đến gần như á khẩu trước thái độ ơ hờ của chân Mây. Chẳng lẽ nó không nhận thức được điều nó đã làm hay sao? "Đáng lẽ trò phải đi săn cho bộ tộc." Anh rít lên, cơn giận sôi sùng sục trong bụng anh.

"Thì cháu đi săn mà." Chân Mây trả lời.

Tim Lửa nhìn con chuột chù mà chân Mây vừa để xuống đất một cách khinh bỉ. "Thế, trò nghĩ có bao nhiêu mèo sẽ no bụng với con chuột đó."

"Ừm, cháu chẳng lấy gì cho bản thân mình cả." Chân Mây meo.

"Chỉ vì trò đã no căng với mớ thức ăn mèo kiểng rồi!" Tim Lửa quát. "Tại sao trò còn quay về đây làm gì?"

"Tại sao cháu không được quay về? Cháu chỉ ghé thăm Hai Chân để kiếm thức ăn thôi mà." Chân Mây meo với vẻ bối rối thật sự. "Có vấn đề gì à?"

Điên tiết lên vì thất vọng, Tim Lửa ngao. "Tôi thật sự không thể không tự hỏi xem mẹ trò có đúng không khi đem cho đứa con đầu lòng của bà đi cho nó trở thành mèo bộ tộc."

"Ừm, thì bây giờ bà đã làm rồi còn gì," chân Mây rít trả lại Tim Lửa. "Bởi vậy cậu bị kẹt với cháu rồi!"

"Tôi có thể bị kẹt với trò như là một lính nhỏ, nhưng tôi có thể ngăn trò trở thành chiến binh đấy!" Tim Lửa đe dọa.

Mắt chân Mây mở to ngạc nhiên. "Cậu không làm được đâu! Không đời nào! Cháu sẽ trở thành một chiến binh vĩ đại đến nỗi cậu không tài nào cản được cháu." Nó ngang ngạnh nhìn Tim Lửa chằm chằm, đầy vẻ thách thức.

"Tôi còn phải nói với trò bao nhiêu lần nữa đây, rằng còn nhiều điều hơn chỉ đơn giản là đi săn với chiến đấu để trở thành chiến binh. Trò cần phải biết là mình đi săn hay chiến đấu là vì điều gì!" Tim Lửa nén lại cơn cuồng nộ đang dồn lên trong ngực mình.

"Cháu biết mình đang chiến đấu vì cái gì. Giống như cậu thôi – để tồn tại!"

Tim Lửa nhìn sững vào chân Mây, không tin nổi. "Tôi chiến đấu vì bộ tộc, không phải vì bản thân mình." Anh ngao.

Chân Mây vẫn nhìn Tim Lửa trân trân. "Thôi được," nó meo. "Cháu sẽ chiến đấu vì bộ tộc, nếu đó là tiêu chuẩn để trở thành chiến binh. Rốt cuộc thì cũng giống như nhau cả thôi."

Tim Lửa cảm thấy muốn cào cái thằng mèo óc chuột này một cái, nhưng anh hít một hơi thật sâu và bình tĩnh meo. "Cháu không thể sống với một chân trong hai thế giới được, chân Mây. Cháu sẽ phải quyết định. Cháu phải chọn xem cháu muốn sống theo luật chiến binh như một mèo bộ tộc, hay là cháu muốn sống cuộc đời của một mèo kiểng." Trong khi nói, anh nhớ lại chính xác những lời của Sao Xanh đã nói như vậy với anh khi Vuốt Cọp bắt gặp anh nói chuyện với Vết Ố, anh bạn mèo kiểng cũ của mình ở bìa rừng. Sự khác nhau ở chỗ, Tim Lửa không hề gặp khúc mắc gì trong việc nhận ra xem lòng trung thành của mình nằm ở đâu. Anh đã là một mèo bộ tộc ngay vào khoảnh khắc anh đặt chân vào rừng rồi, ít nhất là trong tâm trí của anh.

Chân Mây trông có vẻ sững sờ. "Tại sao cháu phải chọn chứ? Cháu thích sống theo cách của mình, và cháu sẽ không thay đổi nó chỉ để làm cậu vui lòng hơn đâu!"

"Điều đó không phải để làm tôi vui lòng hơn," Tim Lửa quát. "Điều đó là tốt cho cả bộ tộc! Cuộc sống của mèo kiểng đi ngược lại tất cả những điều lệ trong luật chiến binh." Anh chưng hửng nhìn khi chân Mây chẳng đếm xỉa gì đến mình, nhặt con chuột chù của nó lên, rồi ngang nhiên băng qua mặt anh về phía trại. Tim Lửa hít một hơi thật dài, cố nén sự thôi thúc muốn đuổi chân Mây ra khỏi lãnh thổ bộ tộc Sấm một lần và mãi mãi. Cứ để nó tự quyết định. Anh lầm thầm lặp lại lời của Bão Trắng khi đi theo thằng lính nhỏ trở về trại. Suy cho cùng thì, anh ráo riết tự nhủ, chân Mây chẳng gây hại gì khi xơi thức ăn của mèo kiểng. Anh chỉ hy vọng đừng có mèo nào khác phát hiện ra thôi.

Khi họ về đến gần hàng kim tước, Tim Lửa nghe thấy tiếng đất rơi lộp độp xuống khe núi. Anh dừng lại đợi, hy vọng đó là Bão Trắng đi săn về, nhưng một mùi ấm trong không khí của buổi xế chiều cho anh biết đó là Da Xỉ Than.

Cô mèo xám nhỏ nhảy loạc choạc xuống tảng đá cuối cùng. Hai hàm răng cô ngậm đầy lá thuốc và cô lê bước lặc lè.

"Cô ổn chứ?" Tim Lửa meo.

Da Xỉ Than nhả đám thảo dược xuống. "Em ổn mà, thật đấy," cô thở phù phù. "Chỉ có cái chân làm em phát cáu thôi, nó làm em mất bao nhiêu thời gian để đi tìm lá thuốc."

"Cô nên nói với Nanh Vàng," Tim Lửa meo. "Bà ấy không muốn cô quá sức đâu."

"Không!" Da Xỉ Than meo, lắc đầu nguầy nguậy.

"Được rồi, được rồi," Tim Lửa đồng ý, ngạc nhiên vì sự từ chối quyết liệt của cô. "Ít nhất thì hãy để tôi mang đám thảo dược này giùm cô."

Da Xỉ Than chớp mắt với anh vẻ biết ơn. "Cầu bộ tộc Sao đuổi hết lũ bọ chét ra khỏi ổ của thầy," cô rù rừ, mắt sáng long lanh. "Em không định cáu gắt đâu. Chỉ vì Nanh Vàng đang bận quýnh cả lên. Da Cây Liễu đã bắt đầu sinh con từ hồi trưa này."

Tim Lửa cảm thấy hơi lo lắng. Ca sinh cuối cùng mà anh thấy là của Suối Bạc. "Chị ấy ổn chứ?"

Da Xỉ Than liếc đi chỗ khác. "Em không biết," cô lầm bầm. "Em xin được đi hái thuốc thay vì ở lại trợ giúp." Một vẻ u ám thoáng sượt qua gương mặt cô. "Em... em không muốn ở đó..."

Tim Lửa đoán là cô cũng đang bị ám ảnh về Suối Bạc. "Đi nào," anh meo. "Chúng ta càng sớm biết bà ấy thế nào thì chúng ta càng sớm hết lo." Anh bước nhanh hơn.

"Khoan!" Da Xỉ Than nhăn mặt, lê bước theo anh. "Thầy sẽ là mèo đầu tiên biết em có bình phục một cách thần kỳ hay không. Nhưng bây giờ thầy phải đi chậm lại đã!"

Khi họ bước vào trại, Tim Lửa biết ngay lập tức rằng việc sinh nở của Da Cây Liễu đã trót lọt. Độc Nhãn và Đuôi Đốm Xám đang bước ra khỏi nhà trẻ, mắt họ dịu dàng đầy thương mến và những tiếng rù rừ của họ vang tới tận phía này của trảng trống.

Bão Cát lao bổ đến chào họ với tin tốt lành. "Da Cây Liễu đã sinh được hai mèo cái và một mèo đực!" Cô báo.

"Da Cây Liễu thế nào rồi?" Da Xỉ Than lo lắng hỏi.

"Chị ấy vẫn ổn," Bão Cát trấn an cô. "Đang cho chúng bú."

Da Xỉ Than bật lên một tiếng rù thật lớn. "Em phải vào xem mới được." Cô meo và tất tưởi lê bước về phía nhà trẻ.

Tim Lửa thả mớ thảo dược ra khỏi miệng và nhìn quanh. "Chân Mây đâu?"

Bão Cát nheo mắt lại một cách tinh quái. "Vằn Đen thấy nó đem về con mồi chẳng ra gì liền đuổi nó đi dọn dẹp chỗ ngủ cho các mèo già rồi."

"Tốt." Tim Lửa meo, lần đầu tiên hài lòng với sự can thiệp của Vằn Đen.

"Anh đã nói chuyện với chân Mây chưa?" Bão Cát meo, giọng cô trở nên nghiêm túc hơn.

"Rồi." Nỗi vui mừng của Tim Lửa về việc sinh nở của Da Cây Liễu tan biến như giọt sương dưới ánh mặt trời giữa trưa khi anh nghĩ về sự thờ ơ của lính nhỏ mình.

"Hả?" Bão Cát giục. "Nó đã nói gì?"

"Tôi không nghĩ là nó đã nhận ra việc làm sai trái của mình." Tim Lửa nói với vẻ chán chường.

Thật ngạc nhiên với anh, Bão Cát dường như chẳng lấy đó làm phiền. "Nó còn trẻ mà," cô nhắc Tim Lửa. "Đừng buồn. Hãy nhớ lại con mồi đầu tiên mà nó bắt được, với lại, anh với nó có chung một dòng máu mà." Cô liếm nhẹ má anh một cái. "May mắn thì một ngày nào đó nó sẽ biểu hiện ra với chân Mây thôi."

Da Bụi chạy ào tới họ và chen vào, mắt anh ta sáng quắc, tỏ rõ sự mỉa mai không thể che giấu được. "Chắc anh hãnh diện vì lính nhỏ của mình lắm nhỉ," anh ta cười cợt. "Vằn Đen bảo với tôi rằng nó đã đem về con mồi bé nhất trong ngày." Tim Lửa thấy tẽn tò khi anh ta thêm. "Chắc chắn anh là một mèo bảo trợ vĩ đại mà."

"Đi đi, Da Bụi," Bão Cát quát. "Việc gì phải ác ý thế. Chẳng khè được ai đâu, biết không?"

Tim Lửa ngạc nhiên thấy Da Bụi cụp lại như thể bị Bão Cát tát mạnh cho một cú. Anh chiến binh quay mặt biến khỏi, liếc Tim Lửa một cái qua vai với vẻ phẫn nộ hết sức.

"Mưu mẹo hay đấy," Tim Lửa meo, ấn tượng bởi sự dữ tợn của Bão Cát. "Cô phải chỉ tôi cách làm được như thế đấy nhé!"

"Tôi e là nó không có tác dụng với anh đâu," Bão Cát thở dài, rầu rĩ nhìn theo Da Bụi. Cô đã là lính nhỏ cùng thời với anh mèo mướp kia, nhưng tình bạn của họ đã dao động kể từ khi Bão Cát thân hơn với Tim Lửa. "Kệ anh ta. Tôi sẽ xin lỗi sau. Tại sao chúng ta không đi xem bọn trẻ mới sinh nhỉ?"

Cô chạy trước đến nhà trẻ, vừa lúc Sao Xanh len ra khỏi lối vào. Vẻ mặt của tộc trưởng già thư thái, đôi mắt của bà sáng lên. Khi Bão Cát lách vào trong, cô hân hoan tuyên bố. "Thêm chiến binh cho bộ tộc Sấm đây!"

Tim Lửa rù rừ. "Chúng ta sẽ sớm có nhiều chiến binh hơn bất cứ bộ tộc nào khác!" Anh meo.

Đôi mắt tộc trưởng tối sầm lại và Tim Lửa cảm thấy ớn lạnh lan khắp bộ tộc mình. "Hy vọng chúng ta có thể tin tưởng những chiến binh mới của mình hơn những chiến binh cũ." Sao Xanh ủ rũ ngao.

"Anh có vào không?" Bão Cát gọi Tim Lửa từ mảng bóng tối ấm áp của nhà trẻ. Tim Lửa rũ bỏ nỗi sợ về Sao Xanh đi và bước vào bên trong.

Da Cây Liễu nằm trong ổ được lót bằng rêu mềm. Ba con mèo con bò uốn éo trong cơ thể cuộn tròn của cô, vẫn còn ướt nhẹp và chưa mở mắt khi bọn chúng quờ quạng cái bụng của mẹ chúng.

Tim Lửa cảm thấy vẻ dịu dàng mới xuất hiện trong biểu hiện của Bão Cát. Cô lần lượt cúi xuống và ngửi mùi sữa ấm áp của từng đứa trẻ trong khi Da Cây Liễu ngước lên, đôi mắt cô có vẻ buồn ngủ, nhưng mãn nguyện.

"Chúng tuyệt thật." Tim Lửa thì thào. Thật nhẹ lòng khi lại nhìn thấy bọn mèo con, nhưng anh không thể ngăn nổi cảm giác sầu muộn nhói lên như bị gai nhọn đâm. Đám trẻ sơ sinh cuối cùng mà anh thấy là con của Suối Bạc, và tâm trí Tim Lửa lập tức nghĩ về Vằn Xám. Anh tự hỏi không biết anh bạn cũ của mình thế nào rồi – không biết cậu ấy còn đau buồn hay là cuộc sống mới cùng các con ở bộ tộc Sông đã giúp cậu ấy nguôi ngoai đi phần nào.

Tim Lửa cảm thấy đuôi mình xù lên khi ngửi thấy mùi đứa con của Vuốt Cọp. Anh quay sang xem đứa trẻ đó ở đâu, cố nuốt nỗi ngờ vực dâng lên nghẹn đắng trong cuống họng. Phía sau anh, Hoa Vàng đang cuộn tròn trong ổ của chị, mắt nhắm nghiền, đám con chị cũng đang ngáy ầm ĩ bên cạnh mẹ. Tên mèo mướp con đậm màu trông vô tư như bất cứ mèo nào đồng trang lứa với nó, và Tim Lửa cảm thấy hơi tội lỗi với sự tức giận mà đã khiến lông mình rợn lên.

Buổi sáng sớm hôm sau, Tim Lửa thức dậy. Những suy nghĩ về Vằn Xám vẫn còn nặng trĩu trong ngóc ngách tâm trí anh như những đám mây mưa. Càng lo cho chân Mây anh lại càng nhớ tới bạn cũ của mình hơn. Nói chuyện với Bão Cát cũng đỡ phần nào, nhưng anh vẫn khát khao muốn biết Vằn Xám sẽ nói gì. Tim Lửa nằm ì trong ổ một lát thì quyết định: Hôm nay anh sẽ đi đến dòng sông xem có thể tìm được bạn cũ của mình hay không.

Anh luồn ra khỏi hang và duỗi mình một cái thật lâu, thật thỏa mãn. Mặt trời chỉ vừa mới nhú ở đường chân trời, và như có thứ bột xốp gì đó trên bầu trời buổi sáng sớm. Da Bụi đang ngồi ở giữa trảng trống nói chuyện với chân Dương Xỉ. Tim Lửa nhấp nhỏm tự hỏi không biết anh chiến binh lông nâu kia muốn chia sẻ điều gì với cô lính nhỏ hiền lành của Vằn Đen. Không lẽ Da Bụi đang đầu độc tâm trí cô bé bằng những câu chuyện tầm phào hiểm ác? Nhưng lông của Da Bụi vẫn rất mượt trên đôi vai rộng của anh ta, và Tim Lửa không dò thấy có vẻ khệnh khạng trong giọng điệu của anh ta, mặc dù anh không thể nghe được anh ta đang nói gì. Thật ra anh chiến binh đang nói chuyện với chân Dương Xỉ với giọng nhỏ nhẹ tựa như chim bồ câu rừng.

Tim Lửa tiến đến chỗ hai con mèo. Khi Da Bụi thấy anh đến, mắt anh ta chợt đanh lại.

"Da Bụi," Tim Lửa chào anh ta. "Anh dẫn đội tuần tra lúc mặt trời cao nhé?"

Mắt chân Dương Xỉ lóe chói sáng lên phấn khích. "Em có thể đi cùng được không?"

"Tôi không biết," Tim Lửa thừa nhận. "Tôi vẫn chưa nói chuyện với Vằn Đen về sự tiến bộ của cô."

"Vằn Đen nói cô ấy học tốt lắm." Da Bụi meo.

"Thế thì anh có thể nói chuyện với anh ấy về việc này," Tim Lửa đề nghị. Anh không muốn khơi gợi kiểu đối đáp miệt thị của anh ta, nhưng đây có thể là cơ hội để vuốt êm sự thù địch mà Da Bụi vẫn thường tỏ ra với anh. "Hãy dắt theo chân Tần Bì và một chiến binh khác nữa."

"Đừng lo," Da Bụi cam đoan với anh. Mắt anh chàng đầy ắp vẻ quan tâm, chẳng phải là anh ta chút nào. "Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho chân Dương Xỉ."

"Ừm... tốt." Tim Lửa meo, bước đi khỏi. Anh không thể tin nổi mình vừa có một câu chuyện trọn vẹn với Da Bụi mà không bị chêm một câu cạnh khóe gai góc nào.

Khi đã ra khỏi khe núi, Tim Lửa lao băng băng qua rừng về phía gò đá Thái Dương. Mặt đất khô đến nỗi bước chân anh chạy tới đâu bụi bắn tung mù đến đó, cuồn cuộn lên như từng đám mây nhỏ. Khi đến được bãi đá lớn, anh để ý thấy những cây thân thảo mọc ở giữa những khe nứt đã chết héo, cảnh tượng khiến một ý nghĩ vụt lóe lên trong óc anh rằng đã gần hai mùa trăng rồi mà trời không hề có mưa.

Anh men theo rìa đá và tiến thẳng đến chỗ những lằn mốc mùi ở bên mé lãnh thổ bộ tộc Sông. Ở đây rừng trở nên thưa thớt đi và dốc xuống, ăn vào lòng sông. Không khí ngập tràn tiếng chim hót và những tiếng lá há thi cùng với gió, làm phông nền cho tất cả, Tim Lửa có thể nghe thấy tiếng nước vỗ đều đều. Anh dừng lại đánh hơi. Không có mùi của Vằn Xám. Nếu định đi tìm Vằn Xám, Tim Lửa sẽ phải mạo hiểm mò vào vùng đất của bộ tộc Sông. Sự cương quyết khiến anh sẵn sàng liều lĩnh hơn bình thường. Đội tuần tra bình minh của họ chắc đã khởi hành rồi, nhưng có thể có chút may mắn nào đó mà bây giờ họ đang tuần tra phần biên giới khác.

Tim Lửa thận trọng vượt ngang qua lằn mùi phân cách và chui qua bụi dương xỉ đến mép nước, cảm thấy mình lộ tơ hơ và dễ bị tấn công. Vẫn không có dấu hiệu nào của Vằn Xám. Liệu anh có dám băng qua sông và thử vận may của minh mà tiến sâu hơn vào lãnh địa bộ tộc Sông? Rất dễ qua sông – dòng nước bây giờ nông choèn, vì thế anh có thể lội qua phần lớn, ngoại trừ con kênh sâu ở giữa dòng, nơi chảy đủ chậm để bơi qua không khó lắm. Dẫu sao anh đã quen với nước hơn đa số mèo bộ tộc Sấm trong suốt thời gian lụt lội của mùa lá non vừa qua.

Một mùi không mong đợi bỗng thoáng qua cái miệng hơi há ra của Tim Lửa khiến anh tê cứng lại kinh ngạc. Đó là mùi hôi hám của bộ tộc Bóng Tối! Những mèo bộ tộc Bóng Tối làm gì ở nơi xa nhà như thế này? Toàn bộ vùng đất của bộ tộc Sấm nằm chắn giữa lãnh địa của họ với con sông.

Hoảng hốt, Tim Lửa thụt vào đám dương xỉ. Anh hít thật sâu, cố định vị xem mùi này đến từ đâu. Với một cảm giác lợm giọng, anh nhận ra có điều gì đó còn hơn là mùi bộ tộc Bóng Tối nữa. Có mùi bệnh tật tanh rình mà anh đã ngửi thấy gần đây, và nó phả đến từ phía thượng nguồn của con sông.

Tim Lửa bắt đầu bò chầm chậm qua đám dương xỉ, những chóp lá cháy nâu của chúng kêu lào xào cọ vào lông anh. Anh có thể thấy gốc cây sần sùi nhiều mấu của một cây sồi già phía trước, ngay trong vùng biên giới của bộ tộc Sấm. Những ụ rễ cong quẹo của nó trồi lên khỏi nền rừng, mặt đất xưa kia chúng từng bị chôn vùi đã bị xói mòn vì mưa gió trong khoảng thời gian rất lâu. Bây giờ ở đó có hẳn một cái bọng rỗng không, một cái hang nhỏ được bao quanh bởi những cội rễ. Tim Lửa ngửi lại lần nữa. Mùi này chắc chắn đến từ đó, đã bị ô nhiễm mùi bệnh tật không lầm vào đâu được.

Nỗi sợ hãi và ý chí bảo vệ bộ tộc mình khiến Tim Lửa giương hết cả vuốt ra theo bản năng. Bất kỳ thứ ô uế gì ở trong cái hang đó đều phải bị đuổi ra khỏi lãnh thổ bộ tộc Sấm. Ráng nuốt cục đắng đang dâng lên trong cuống họng, Tim Lửa phóng khỏi bụi dương xỉ. Anh cong vổng lưng lên và đứng án ngữ ở miệng hang, sẵn sàng chiến đấu. Nhưng anh bắt gặp một sự thinh lặng quái dị, bị phá vỡ bởi những tiếng thở gấp và ngắn.

Anh nhìn chong chong vào khoảng tối tù mù, lông cổ dựng lên. Khi mắt anh đã quen với ánh sáng nhập nhoạng trong đó, anh chớp mắt ngạc nhiên. Lần cuối cùng anh thấy những mèo này là khi chúng biến mất vào dưới đường Sấm Rền, trở về lãnh địa riêng của chúng. Đó là hai chiến binh bộ tộc Bóng tối đã tới cầu xin sự giúp đỡ từ bộ tộc Sấm – Mây Còi và Cổ Trắng.

"Tại sao bọn bay quay lại?" Tim Lửa quát. "Trở về nhà ngay, trước khi bọn bay lây bệnh cho tất cả các bộ tộc trong rừng!" Anh bành môi, nhe răng ra, thì một giọng quen thuộc vang lên phía sau anh.

"Tim Lửa, dừng lại! Để họ yên!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp