Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp

Chương 67: Vạn nhân mê (22)


2 năm

trướctiếp

Editor: Diệp Hạ

Một tháng sau, trên núi tiến vào thâm đông, tuyết rơi khắp nơi, phủ trắng một mảnh trời.

Vương Bất Dịch bị chặt đứt một cánh tay, bất đắc dĩ đành ở lại một thôn trang nhỏ dưỡng thương một thời gian, nhưng khi hắn xuất hiện ở tu chân giới lần nữa, lại nghe thấy một tin tức cực kì khủng khiếp.

Thẩm Nghi Đăng đã chết.

Chết dưới tay người giết hại Thẩm phụ nhiều năm trước, Thẩm Nghi Hoàn.

Quán rượu quán trà các nơi đều thảo luận xôn xao, nói hai người là vì tranh đoạt bí tịch tuyệt thế Thẩm phụ năm đó lưu lại nên mới phản bội nhau, dẫn tới tình cảnh ngày hôm nay. Gần như không bao nhiêu người biết quan hệ của hai người, ở trong miệng bọn họ, cùng lắm chỉ là hai tên ma đầu giết hại lẫn nhau mà thôi, chết bên nào cũng là niềm vui to lớn.

Vương Bất Dịch say sưa ở tửu quán ba ngày, sau khi trải qua những chuyện liên tiếp, hắn cảm thấy mình như sụp đổ.

Sau trận hỗn chiến nửa năm trước, hắn vẫn luôn tin chắc rằng Thẩm Nghi Đăng không chết, cho nên mới bôn ba khắp nơi tìm tung tích chủ thượng, hơn nữa cho rằng chỉ cần tìm được chủ thượng, môn phái sẽ có thể khôi phục nguyên khí như trước một lần nữa.

Nhưng hiện tại, Thẩm Nghi Đăng đã chết, hết thảy không còn tồn tại nữa...... Dù cho bây giờ có tụ tập mọi người trong môn phái lại cũng không có ý nghĩa gì.

Cứ chết đi như vậy sao?

Dù thế nào hắn cũng không dám tin tưởng!

Nếu chỉ nghe được tin này từ miệng những người đó thì có lẽ hắn sẽ không tin, nhưng, hắn đã trơ mắt nhìn thấy huyết thề mà mình ký xuống cùng Thẩm Nghi Đăng bị chặt đứt...... Đó có nghĩa, là chủ thượng thật sự đã chết, ít nhất là hồn phách đã biến mất khỏi thế giới này.

Hắn điên cuồng, phẫn nộ, lại mờ mịt, không biết tiếp theo nên đi con đường nào.

Vương Bất Dịch uống say mèm mấy ngày liên tiếp, sau khi những cảm xúc đó biến mất, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là lấy mạng trả thù. Mặc dù hắn biết dù mình có tu luyện thêm mười năm, trăm năm nữa cũng không có khả năng giết Thẩm Nghi Hoàn.

Nhưng lòng hắn đã có ý muốn chết, kết quả với hắn mà nói đã không còn quan trọng.

Khi hắn một mình lên núi, trở đổ một trận tuyết to, sắp đến đêm giao thừa, nhưng trên núi lại vô cùng quạnh quẽ.

Kết giới dưới chân núi đều bị gỡ bỏ, không biết Thẩm Nghi Hoàn suy nghĩ gì, dường như đang chờ người có quan hệ với Thẩm Nghi Đăng đến, nói với hắn vài lời về chuyện của ca ca.

Trời vẫn chưa tối mà phòng đã có ánh nến, chiếu rọi lên cửa sổ.

Thế mà trên cửa sổ lại dán giấy đỏ, bị ánh nến chiếu vào tạo thành những cái bóng dài trên sân. Đại khái là bởi vì sắp giao thừa, trên đỉnh núi quạnh quẽ rất nhiều năm cũng treo hai cái đèn lồng ở mái hiên.

Vương Bất Dịch cõng đao siết chặt tay, chỉ cảm thấy lòng đầy phẫn nộ, hắn luôn không thể nhìn thấu tâm tư của Thẩm Nghi Hoàn này. Đã nhiều năm như vậy, ít nhiều gì hắn cũng phải có chút tình thân với chủ thượng, thế mà sau khi chủ thượng chết vẫn còn có tâm tình châm nến cắt giấy.

Trong phòng, trên bàn bày rượu và mấy cái chén nhỏ, thanh niên mặc hắc y ngồi trên giường băng, ôm chặt một người trong lồng ngực.

Hắn nghe thấy có một người lên núi, đi vào trong sân, thế mà mí mắt cũng không nâng một chút.

Mấy ngày nay, bởi vì luôn đưa chân khí vào lồng ngực người này mà tu vi của hắn bị hao tổn nặng nề, nhưng trừ gương mặt tái nhợt, hốc mắt đầy tơ máu thì không nhìn ra cái gì.

Hắn thong thả kéo chăn lên cho người trong lồng ngực, che đi cần cổ không có huyết sắc, sau đó lại sờ sờ gương mặt người trong lồng ngực, nói: "Ca, thuộc hạ trung thành tận tâm của huynh đến rồi."

Vương Bất Dịch đứng trong sân, nghe động tĩnh trong phòng.

Thẩm Nghi Hoàn cuồng vọng tự đại đến mức không lập một kết giới nào, cho nên hắn dễ dàng dò thần thức, nhìn thấy Thẩm Nghi Đăng đã chết lâu ngày ——

Thân thể sau khi chết được bảo tồn rất khá, luôn đông cứng trên giường băng, còn có chân khí dự trữ nuôi dưỡng, thế cho nên không đến mức hư thối biến dạng. Nhưng gương mặt kia lại tái nhợt xanh tím, đã hoàn toàn cứng đờ, không thể khôi phục.

"Quả nhiên đã......" Vương Bất Dịch lẩm bẩm, tức khắc lảo đảo.

Tuy rằng hắn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy thi thể chủ thượng, trong đầu vẫn cứ lộn xộn rối nùi, không thể chịu nổi.

Qua một lát, thanh niên trong phòng mới bế người lên, ngồi xuống bên cạnh bàn. Hắn đặt thi thể Thẩm Nghi Đăng ở trên ghế, dùng một bàn tay ôm lấy, bởi vì thân thể đã chết cứng đơ, cho nên Thẩm Nghi Đăng cứ ngồi yên đó không nhúc nhích, thoạt nhìn như vẫn còn sống.

Thanh niên dùng một tay rót rượu, đưa tới trước mặt Thẩm Nghi Đăng, chất lỏng sóng sánh trong chén.

Trong phòng chỉ còn tiếng rót rượu và chạm chén.

Vương Bất Dịch nhìn, cảm thấy quỷ dị vô cùng.

"Không đúng, không thể uống nhiều vậy được, ca ca tửu lượng kém, còn lại để ta uống đi." Thẩm Nghi Hoàn bỗng nhiên cười rộ lên, lấy chén rượu về, rót một nửa ra rồi lại đặt trước thi thể Thẩm Nghi Đăng lần nữa.

Hắn uống một hơi cạn sạch, sau đó chống đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm gương mặt đã không còn huyết sắc.

Qua một lát, lại lẩm bẩm: "Đến hôm giao thừa hãy uống thêm, hôm nay về giường sớm chút đi, không thôi lát nữa huynh lại khó chịu."

Vương Bất Dịch nổi hết da gà, sau một lúc lâu mới gian nan nói: "Y đã chết......"

Trong phòng không có tiếng động nào, Thẩm Nghi Hoàn lại ôm thi thể kia về giường, chu đáo đắp chăn lên. Sau đó hắn cũng nằm nghiêng bên cạnh, vươn cánh tay vuốt ve gương mặt lạnh băng, rồi nghiêng đầu dựa vào cổ thi thể, tràn ngập yêu thương.

Vương Bất Dịch nhìn gương mặt tương tự Thẩm Nghi Đăng của Thẩm Nghi Hoàn, chỉ cảm thấy lòng càng thêm phẫn nộ. Nếu không phải vì người này, nửa năm trước giáo phái bọn họ sẽ không chết không thương, chủ thượng cũng sẽ không bị thương nặng rồi biến mất vài tháng, lần thứ hai xuất hiện lại bị người này bắt đi.

Rồi tin tức y đã chết trên tay Thẩm Nghi Hoàn truyền đến.

Đã chết rồi, thế mà người này còn tàn nhẫn độc ác đến mức ngay cả thi thể cũng không buông tha.

"Ngươi định khi nào chuẩn bị hậu sự?" Vương Bất Dịch lạnh giọng hỏi. Sau khi xử lý hậu sự của chủ thượng xong, hắn sẽ lập tức quyết chiến với tên hung thủ giết người này, mặc dù có chết cũng không lui.

Thẩm Nghi Hoàn không tức giận, mặt không cảm xúc nói: "Chưa chết mà xử lý hậu sự cái gì?"

Vương Bất Dịch thống hận người này vô cùng, nếu không phải vì hậu sự của chủ thượng vẫn chưa ổn thì hắn cũng sẽ không luyên thuyên ở đây nhiều như vậy. Giờ thấy bộ dáng này của hắn, cảm xúc bi thương chết lặng này cũng không giống như là giả vờ. Đột nhiên lại muốn bồi thêm hai câu đau đớn, nói gì đó làm hắn như bị đao kiếm xuyên tim.

"Ngươi không muốn biết năm đó sau khi chủ thượng tách ngươi xuống núi đã làm gì sao?" Hắn hỏi.

Thẩm Nghi Hoàn không dao động, nhàn nhạt nói: "Mấy năm ca ca rời đi, nhất cử nhất động đều nằm dưới sự giám thị của Ám Linh, hàng ngày đi đâu gặp ai ta đều rõ ràng, không cần ngươi đến nói cho ta biết."

Vương Bất Dịch đi theo Thẩm Nghi Đăng từ rất sớm, vốn dĩ hắn là người Thẩm phụ sắp xếp để hầu Thẩm Nghi Đăng tập luyện, sau này Thẩm Nghi Đăng trốn xuống núi hắn cũng trợ giúp một tay.

Hắn căn bản không ngờ là trong giáo phái của mình lại có Ám Linh của Thẩm Nghi Hoàn, mà hắn và Thẩm Nghi Đăng lại chưa từng phát hiện ra. Một trận lạnh lẽo nảy sinh trong lòng, hắn nghĩ, thảo nào ngày đó bạch đạo có thể quấy loạn giáo phái của họ đến long trời lở đất dễ như vậy, tám phần là do có Thẩm Nghi Hoàn làm khó dễ.

Hắn lại hận Thẩm Nghi Hoàn nhiều hơn, lạnh lùng nói: "Ta không hiểu, vì sao đã nhiều năm vậy rồi mà ngươi vẫn luôn quấn lấy chủ thượng không bỏ. Liên tục thả ra những tin tức bất lợi với chủ thượng, làm hại người khác thường xuyên tới cửa gây chuyện, y luôn mệt mỏi ứng phó, làm lụng vất vả quá độ. Nếu không phải nửa năm trước bị thương nặng, với tu vi của y, sao có thể lưu lạc như bây giờ? Thế mà giờ ngươi còn không chịu để y an tâm xuống mồ, thật là buồn cười!"

Cuối cùng cảm xúc của Thẩm Nghi Hoàn cũng có dao động, giọng nói khàn hơn: "Ta cũng không hiểu."

Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Mấy năm nay đúng thật là hắn thống hận Thẩm Nghi Đăng đến nỗi muốn tự tay giết y, nhưng mà, hắn thật sự không...... Hắn thật sự không ngờ có một ngày người này thật sự bởi vì mình mà chết.

Hắn ngẫm lại những hận ý tích góp qua mấy năm nay, cùng lắm chỉ vì bốn chữ "Cầu mà không được" mà thôi.

Cầu không được, ý nan bình, cho nên càng thêm thống hận đối phương vứt bỏ mình. Nhưng hôm nay nghĩ lại, bị bỏ rơi thì có sao đâu, tại sao hắn không thể chủ động đi tìm người kia? Cũng là bởi vì lòng tự trọng dối trá thôi, luôn nghĩ, nếu ép người kia vào đường cùng, người kia sẽ chủ động trở về xin tha.

Là hắn sai rồi......

Hắn luôn kỳ vọng quá nhiều, hy vọng xa vời quá nhiều, lại không chịu buông tay.

Cho nên hắn bị trả thù, sau này không thể nhìn thấy người trong lồng ngực mở to mắt, dịu dàng nói chuyện với hắn nữa. Từ nay về sau, người này sẽ luôn mang gương mặt tái nhợt như vậy, không tỉnh lại nữa, càng không kêu hắn một tiếng "A Hoàn".

Ca ca mới vừa đối xử tốt với hắn, nắm tay áo hắn, nói hắn đừng rời khỏi...... Hắn còn tưởng rằng, giết chết Tần Dung xong sẽ có thể đưa ca ca đến một nơi không có ai, từ từ dỗ dành ca ca, để y đối xử tốt với mình hơn một chút......

Thẩm Nghi Hoàn nuốt nước bọt, liều mạng áp chế cảm xúc của mình.

"Đó không phải là thứ ngươi không hiểu." Vương Bất Dịch lắc lắc đầu, cắn răng oán hận: "Ngươi không nên hận y, ngươi làm phiền y nhiều năm như vậy, nếu y thật sự muốn đối phó ngươi, với giáo phái to lớn đó, y đã sớm giết ngươi, nhổ cỏ tận gốc. Nhưng y không làm, y căn bản không muốn động đến ngươi."

Con ngươi Thẩm Nghi Hoàn giật giật, như là lần đầu tiên nghe thấy những lời này, hơi mờ mịt.

"Huống hồ, chắc ngươi không biết, năm đó sau khi bỏ ngươi trốn xuống núi, y lập tức chạy như bay đến tìm trưởng lão của ta, thậm chí không tiếc chủ động dâng tiên căn của mình ra, quỳ gối trước mặt trưởng lão cầu xin lão hãy cứu ngươi, chỉ là sau đó bị ngất đi. Lúc đó.... ngươi cho rằng y tham sống sợ chết bỏ ngươi đi đào tẩu một mình, nhưng khi đó y chỉ nghĩ, nếu không chạy nhanh xuống núi tìm người cứu mạng, ngươi sẽ không có cơ hội sống sót!"

"Ngươi đang gạt ta." Cuối cùng Thẩm Nghi Hoàn cũng nghiêng đầu nhìn Vương Bất Dịch, thanh âm khàn vô cùng.

Vương Bất Dịch cả giận: "Ta lừa ngươi làm gì? Với thực lực của một mình chủ thượng, tuyệt đối không thể cứu ngươi dưới tay Thẩm phụ, cho nên mới xuống núi tìm viện binh. Mà ngươi, chẳng qua là ngươi ích kỷ hy vọng y bồi ngươi đồng quy vu tận mà thôi, thậm chí bởi vì y không chết cùng ngươi mà bị trách tội nhiều năm!"

Con ngươi Thẩm Nghi Hoàn rung động kịch liệt, hốc mắt đỏ lên, giận dữ nói: "Câm miệng!"

Thân cây trước người Vương Bất Dịch chia năm xẻ bảy, đổ sập xuống, nhưng lòng hắn cũng phẫn nộ vô cùng, hoàn toàn không né tránh, chỉ dùng ánh mắt thống hận lại thương hại nhìn người trong phòng.

Đầu Thẩm Nghi Hoàn vô cùng rối loạn, lòng đau như cắt, không biết nên làm như thế nào. Hắn chỉ biết ôm người trong lồng ngực càng chặt hơn, không dám nơi lỏng giây nào. Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều những ký ức khi còn bé, những hình ảnh của hơn một tháng trước, ca ca còn ở nhân thế, bị hắn giam cầm ở trên chiếc giường này.

Hắn không biết thời gian ở chung lại ngắn ngủi như vậy, hắn còn cố ý đến hàn đàm tu luyện cả ngày không trở về, còn không nhìn ca ca một lần nào. Hắn tưởng rằng có rất nhiều thời gian để tra tấn ca ca, không cần nóng lòng. Nhưng hắn thật sự không ngờ......

Hắn không dám tin tưởng lời Vương Bất Dịch, nhưng lại cố tình muốn tin. Vui buồn đan xen làm chân khí cả người rối loạn rất nhanh.

Đúng vậy, nếu ca ca thật sự không quan tâm hắn, thì sao lại liều một thân tu vi chỉ vì muốn giúp hắn sống sót...... Vì khống chế hắn suýt tẩu hỏa nhập ma mà không tiếc tính mạng mình.

Một thân tu vi tan đi trong nháy mắt là cảm giác thế nào, có phải là toàn thân lãnh lẽo trong chớp mắt?

Hắn không biết, hắn phát hiện, mình chưa bao giờ hiểu được ca ca.

Nhưng mà hết thảy đều đã muộn, từ nay về sau, cơ hội đó không còn nữa.

......

Thẩm Nghi Hoàn hoảng sợ bối rối, trước kia hắn chưa có được thứ gì, bây giờ lại mất đi tất cả.

Vương Bất Dịch lạnh lùng nhìn Thẩm Nghi Hoàn, thấy hắn đang dao động kịch liệt, vì thế lặng lẽ nắm chặt chuôi đao trên lưng —— mặc kệ như thế nào, nhất định phải báo thù, mặc dù có chết ở đây đi chăng nữa.

Chân khí trong sân đột nhiên kích động, tất cả đều hướng về thanh đao trên lưng Vương Bất Dịch, hắn rút thanh đao của mình ra, động tác nhanh như chớp, giây tiếp theo, ánh sáng loé lên, dùng sức lực toàn thân bổ vào cổ Thẩm Nghi Hoàn ——

............

Sau khi hồn phách của Tạ Quan Sư rời khỏi thân thể Thẩm Nghi Đăng thì luôn du đãng bên người Tần Dung. Suy cho cùng, y là bị cưỡng chế rời khỏi Thẩm Nghi Đăng, không phải chủ động rời đi cho nên không thể trở lại thế giới chủ. Chỉ có thể chờ mong Tần Dung tìm cho y một thân thể thích hợp sớm một chút.

Hôm đó Tần Dung cũng bị trọng thương, không cướp đoạt thi thể với Thẩm Nghi Hoàn mà trực tiếp xuống núi. Thẩm Nghi Hoàn đang bị thương nặng, thêm cả nỗi đau to lớn nên cũng không rảnh quan tâm hắn.

Tần Dung xuống núi xong lập tức đến trấn Bạch Lộc. Nơi này là nơi nhân sĩ bạch đạo khắp tu chân giới lui tới nhiều nhất, người nhiều, ngư long hỗn tạp, ngày nào cũng có mấy trận đánh khốc liệt, tay chân gãy rời bị ném ra. Cho nên hắn đưa hồn phách Tạ Quan Sư đi vào nơi này cũng không làm ai chú ý.

Một tháng sau đó Tần Dung đều ở khách điếm không ra ngoài, bắt đầu nuôi hồn phách Tạ Quan Sư.

Ban đầu Tạ Quan Sư có hơi nôn nóng, bởi vì thấy hình như Tần Dung không hề có ý muốn tìm thân thể cho y, không có thân thể bát tự thích hợp, có nuôi hồn phách tốt cỡ nào cũng vô dụng.

Lại qua một tháng sau, Tạ Quan Sư mới nhận ra ý định của Tần Dung, cảm thấy hoài nghi cuộc đời sâu sắc......

Tần Dung căn bản không định tìm thân thể mới cho y, mà định trực tiếp đưa hồn phách của y nuôi trong thân thể mình.

Thân thể Tần Dung có thể nói là thân thể hoàn hảo nhất tu chân giới, không chỉ có tiên căn trời sinh mà còn có huyết mạch có thể hạ gục hết thảy trong nháy mắt. Chẳng qua giờ hắn vẫn chưa hiểu hết năng lực huyết mạch của mình mà thôi, một khi hắn nhận ra được năng lực của mình, đó cũng là lúc con đường của hắn bắt đầu.

Thân thể này của hắn cũng là nơi nuôi dưỡng hồn phách tốt nhất, dù bát tự hắn không hợp với hồn phách của Tạ Quan Sư, thế nhưng thân thể cũng đủ mạnh để cất chứa hồn phách này.

Chẳng qua, Tạ Quan Sư không ngờ Tần Dung lại chịu hi sinh một nửa sinh mệnh để cất chứa một người khác.

Dù người tu chân sinh mệnh dài lâu, nhưng chung quy vẫn có lúc kết thúc, Tần Dung đưa ra quyết định này đã suy nghĩ không phải một ngày hai ngày, nói cách khác, hắn không chút do dự nguyện ý dâng một nửa quãng đời còn lại cho Tạ Quan Sư.

Hơn nữa, hắn cũng không biết thời gian còn lại của Tạ Quan Sư chỉ có hai tháng.

Tâm trạng hiện giờ của Tạ Quan Sư vô cùng phức tạp, thật ra y không ngại việc ở nhờ trong thân thể người khác một thời gian, dù sao cũng chỉ còn hai tháng, chỉ cần Tần Dung tìm cho y một người đẹp trai chút là được.

Chứ tác dụng vạn nhân mê vẫn chưa biến mất, nếu tìm cho y một thể xác vừa lùn vừa xấu vừa béo, nghĩ đến cảnh tượng toàn bộ Tu chân giới cuồng si vì người như vậy, thật là nhức nhối.

502 phỉ nhổ:【Cậu đừng tự mình đa tình cho rằng Tần Dung muốn bảo vệ hồn phách của cậu tốt hơn mới đưa hồn phách của cậu vào thân thể hắn, cậu nhìn giá trị hắc hoá của hắn bây giờ đi, lên đến 80 rồi, hắn chỉ đang ghen ghét với thể xác có thể cất chứa hồn phách cậu, cho nên mới giữ hồn phách cậu lại trong thân thể của chính mình.】

Tạ Quan Sư:【......】

Một tháng trước, khi Tần Dung tận mắt nhìn thấy y chết, độ hắc hóa đã là 60, trong một tháng giày vò, độ hắc hóa dần tăng lên, hiện tại đã là 80......

Tạ Quan Sư bỗng nhiên cảm thấy không rét mà run.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp