Kiếm Chủ Bát Hoang

Chương 150: Thần đồng luyện đan


2 năm

trướctiếp

Dựa theo sự chỉ dẫn của Đan Vân Đạo Tôn, đem các loại linh thảo linh dược ném vào trong đan lô. Sau khi tại tất cả linh dược đều bị Tiêu Trần ném vào trong đan lô, hắn sẽ phải bắt đầu dung hợp dược lực bên trong những linh dược này, cuối cùng là ngưng tụ thành đan hoàn.

Lần đầu tiên chính thức luyện đan, Tiêu Trần cẩn thận khống chế Thiên Hỏa tôi luyện ra linh lực bên trong từng loại linh dược, chẳng qua trong quá trình này, bởi vì có chút chủ quan, một gốc linh dược đã bị Thiên Hỏa thiêu hủy.

Lần đầu luyện đan cuối cùng vẫn là thất bại. Cảm nhận được lần đầu tiên luyện đan của Tiêu Trần thất bại, Đan Vân Đạo Tôn đã về đến phòng bỗng nở nụ cười.

Chuyện này rất bình thường, bất kỳ người nào lần đầu luyện đan cũng sẽ thất bại, bởi vì việc khống chế ngọn lửa nhất định phải trải qua vô số lần thử nghiệm thì mới có thể thành công. Thế lửa quá mạnh không được, sẽ thiêu hủy linh dược. Thế lửa quá nhỏ cũng không được, vậy thì sẽ không cách nào tinh luyện đan lực trong linh dược ra được.

Lần đầu nếm thử thất bại, thấy linh dược trong đan lô đã hoàn toàn hóa thành tro tàn, chỉ còn lại có một đống cặn thuốc màu đen cùng tạp chất, Tiêu Trần bất đắc dĩ cười khổ.

Khoảng thời gian này, Tiêu Trần cũng đã luyện tập khống chế thiên hoả vô số lần, vốn tưởng rằng đã đủ thành thạo rồi, thế nhưng đến thời điểm luyện đan thực tế, lại vẫn còn kém một bước.

Luyện tập cùng thực chiến vẫn có điểm khác biệt rất lớn, điểm này Tiêu Trần cũng đã biết rõ.

Cũng không hề nhụt chí, hít sâu một hơi, Tiêu Trần tiếp tục bắt đầu lần thứ hai luyện chế.

Hoàn toàn quên đi tất cả mọi việc bên ngoài, lúc này trong đầu Tiêu Trần chỉ có luyện đan, mà dựa theo thất bại lúc trước, Tiêu Trần đã tiến bộ từng chút từng chút một.

Ba canh giờ ròng rã trôi qua, sau khi đã trải qua ba mươi chín lần thất bại, cuối cùng Tiêu Trần cũng thành công luyện chế được một lò Hồi Linh Đan.

Tuy chỉ có chỉ là bốn viên thành đan, hơn nữa đều là thanh sắc, nhưng điều này đã đủ nghịch thiên lắm rồi. Điểm này có thể thấy được từ biểu cảm mà Đan Vân Đạo Tôn đang ở trong phòng để lộ ra.

Ngay vào khoảnh khắc Tiêu Trần thành đan, Đan Vân Đạo Tôn vốn đang nhắm mắt ngủ say bỗng mạnh mẽ mở bừng hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn ra ngoài cửa.

Đây đúng là gặp quỷ mà, lần đầu tiên luyện đan, chỉ ngắn ngủi ba canh giờ đã thành công. Tốc độ này, cứ cho là chính bản thân Đan Vân Đạo Tôn cũng không làm được.

Nhớ năm đó, lần đầu tiên Đan Vân luyện đan cũng là Hồi Linh Đan này, nhưng mà Đan Vân Đạo Tôn lại dùng trọn một ngày một đêm mới thành công, nữ nhi của mình, u Dương Nhu Tuyết, bây giờ là kiêu vương của Thiên Đan cốc, lần đầu luyện chế Hồi Linh Đan cũng mất trọn tám canh giờ, thất bại hơn trăm lần mới thành công.

Thế nhưng Tiêu Trần lại có thể trong vòng ba canh giờ ngắn ngủi, chỉ thất bại ba mươi chín lần đã thành công.

Trợn mắt há mồm từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Đan Vân Đạo Tôn, Tiêu Trần có chút buồn bực nói:

"Thiên phú của ta có phải là hơi bị kém quá rồi không? Thử bốn mươi lần mới thành công, hơn nữa chỉ thành đan được bốn viên, còn đều là thanh sắc."

Không để ý đến vẻ mặt biến hoá của Đan Vân Đạo Tôn, Tiêu Trần mở miệng nói. Mà sau khi nghe được mấy lời này, Đan Vân Đạo Tôn lập tức muốn đạp cho hắn một cước, tiểu tử này còn dám ra vẻ buồn bực à?

Phải biết là chỉ mất có ba canh giờ, bốn mươi lần đã có thể thành đan, thiên phú bậc này đã không thể dùng từ tốt để hình dung nữa, mà hẳn là phải dùng hai chữ nghịch thiên mới đúng.

Cũng không biết nên nói gì nữa, nhìn Tiêu Trần, nửa ngày sau Đan Vân Đạo Tôn mới chậm rãi mở miệng:"Không tệ, không tệ... "

Trong lời nói là đang khen ngợi Tiêu Trần, nhưng khi nói chuyện khoé miệng Đan Vân Đạo Tôn lại không tự chủ mà giật giật. Từ đáy lòng mà nói thì thiên phú của Tiêu Trần đã khiến cho Đan Vân Đạo Tôn nhận về không ít đả kích.

Từ trước đến nay đều nhận định rằng thiên phú của mình cho dù không phải là đứng đầu, nhưng tuyệt đối không hề yếu. Nhưng nếu so sánh với Tiêu Trần, Đan Vân Đạo Tôn chỉ cảm thấy thiên phú của mình đơn giản mà nói thì chính là cặn bã.

Nghĩ đến Tiêu Trần, ba canh giờ đã thành công, lại nghĩ về mình, dùng hết trọn một ngày.

Cũng không có tâm trạng tiếp tục dạy bảo Tiêu Trần gì nữa, Đan Vân Đạo Tôn trực tiếp ném qua cho hắn một chiếc nạp giới. Trong đó có một ít đan phương Phàm cấp, cùng các loại linh dược cần để luyện đan, nhìn về phía Tiêu Trần, Đan Vân Đạo Tôn nói:

"Tự ngươi luyện tập đi, lúc nào có thể luyện chế được toàn bộ các đan phương trong này thì xem như ngươi đã trở thành một luyện đan học đồ chân chính."

Nói xong, không đợi Tiêu Trần đáp lời, Đan Vân Đạo Tôn đã quay người đi vào phòng. Lần này, Đan Vân Đạo Tôn còn đóng chặt cửa phòng lại, nhận được đả kích sâu sắc, giờ này Đan Vân Đạo Tôn chỉ muốn yên tĩnh một mình. Nhiều năm như vậy, sống thật con mẹ nó vô dụng uổng phí.

Nhìn bóng lưng Đan Vân Đạo Tôn rời đi cùng cửa phòng đóng chặt kia, vẻ mặt Tiêu Trần tràn đầy bất đắc dĩ, thầm nghĩ thế này là thế nào đây? Mới vừa rồi còn bình thường mà, có phải là ngại thiên phú của mình quá thấp hay không?

Không biết được ý nghĩ trong lòng Đan Vân Đạo Tôn, nhưng nếu để cho Đan Vân Đạo Tôn biết được suy nghĩ của Tiêu Trần, vậy thì sợ là Đan Vân sẽ đạp cho hắn một cước, tức giận mắng một tiếng: CÚT.

Lắc đầu, Tiêu Trần cũng không nghĩ nhiều nữa. Mấy ngày tiếp theo, Tiêu Trần vẫn luôn ở chỗ Đan Vân Đạo Tôn học tập luyện chế đan dược. Đan Vân Đạo Tôn cho Tiêu Trần ba tờ đan phương Phàm cấp hạ phẩm, hai tờ đan phương Phàm cấp trung phẩm, một tờ đan phương Phàm cấp thượng phẩm, tổng cộng là sáu tờ.

Cắm đầu học tập luyện đan, hai ngày qua đi rất nhanh, đến ngày thứ ba, Tiêu Trần gần như là không có lúc nghỉ ngơi, rốt cuộc cũng luyện chế thành công sáu đan phương này.

Trong đó, ba đan phương Phàm cấp hạ phẩm đối với Tiêu Trần mà nói thì không có khó khăn gì, nhưng hai đan phương Phàm cấp trung phẩm cùng đan phương Phàm cấp thượng phẩm lại khiến Tiêu Trần thất bại rất nhiều lần, cho nên, dùng trọn hai ngày Tiêu Trần mới luyện chế thành công, đây là kết quả của việc không ngủ không nghỉ.

Đã hoàn toàn quên mất thời gian, đến tận khi đan phương Phàm cấp thượng phẩm cuối cùng cũng bị mình luyện thành, Tiêu Trần mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lập tức cầm đan dược tự mình luyện chế được, bước nhanh tới bên ngoài cửa phòng Đan Vân Đạo Tôn gõ vang.

Rất nhanh, phòng cửa mở được ra, thấy người tới là Tiêu Trần, hơn nữa mới qua hai ngày, Đan Vân Đạo Tôn tất nhiên sẽ không cho rằng Tiêu Trần đã thành công luyện được sáu loại đan dược, cho nên mở miệng hỏi: "Thế nào? Có chỗ nào không hiểu à?"

Còn tưởng rằng Tiêu Trần có chuyện cần thỉnh giáo, nhưng mà một khắc sau, câu trả lời của hắn lại khiến cho Đan Vân Đạo Tôn sững sờ ngay tại chỗ:

"Không có, ta đã học xong toàn bộ rồi, đây là sáu loại đan dược đã thành đan, nhưng đáng tiếc, toàn bộ đều là thanh sắc, ngay cả một viên xích sắc cũng không có."

Cũng không phải tới thỉnh giáo vấn đề, mà đến nói với Đan Vân Đạo Tôn là mình đã luyện chế thành công, nghe được mấy câu nói của Tiêu Trần, Đan Vân Đạo Tôn gần như là đã rơi vào tình trạng đờ đẫn, tiếp nhận sáu chiếc bình ngọc trong tay Tiêu Trần, theo thứ tự mở ra nhìn thoáng qua. Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, Tiêu Trần thế mà lại thật sự thành công.

Người so với người chính là muốn chọc người tức chết mà, chỉ dùng thời gian hai ngày, Tiêu Trần đã trở thành một luyện đan học đồ chân chính, đổi lại là những người khác, chỉ sợ nguyên một tháng cũng không thể làm được.

Sau khi xác định những đan dược này đều không có vấn đề gì, nhìn thấy vẻ mặt hơi có vẻ mỏi mệt của Tiêu Trần, lần đầu tiên trong đời Đan Vân Đạo Tôn sinh ra hoài nghi với thiên phú của bản thân. Mình thật sự được xem là thiên tài luyện đan sao? Nếu thật sự là vậy, thế Tiêu Trần tính là gì? thần đồng luyện đan à?

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp