Kiếm Chủ Bát Hoang

Chương 143: Dốc sức chiến đấu với Địa Minh Cảnh


2 năm

trướctiếp

Cứng rắn ép buộc Tiêu Trần phải đấu một trận sinh tử với đệ tử của mình, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ mục đích của Triệu Lộ khi làm như vậy, mà việc Tiêu Trần chủ động ứng chiến không chỉ khiến cho Thương Huyền biến sắc mà còn làm cho sắc mặt Tần Hằng, Tề Nghiên cùng các đệ tử thuộc phe phái của Thương Huyền cũng đều thay đổi.

Lúc mới mới bước vào Huyền Nguyên Cảnh, có thể vượt qua một đại cảnh giới giết địch đã là chuyện không dễ, bây giờ Tiêu Trần lại muốn chiến đấu với võ giả Địa Minh Cảnh, hơn nữa, có thể được Triệu Lộ nhìn trúng còn thu làm đệ tử, tất nhiên sẽ không thể là dạng người bình thường, chiến lực ở trong những người cùng cấp bậc cho dù không phải là vô địch thì chắc chắn cũng ở mức thượng thừa.

Dưới tình huống tu vi chênh lệch như vậy, Tiêu Trần có thể có phần thắng sao?

Tất cả mọi người đều thay Tiêu Trần lau mồ hôi hột. Còn Triệu Lộ, sau khi nghe thấy Tiêu Trần chủ động ứng chiến, lúc này trên mặt gã lộ ra nụ cười, cũng không quan tâm đến Thương Huyền nữa, lập tức mở miệng nói: “Được.”

Lời nói vừa dứt, Triệu Lộ đã sai người đi gọi đệ tử của mình tới. Triệu Lộ có tổng cộng hai người đệ tử, đại đệ tử tu vi đã đến Thiên Nhân Cảnh, còn tiểu đệ tử thì mới đến Địa Minh Cảnh.

Người này tên Sở Dương. Rất nhanh sau đó, Sở Dương nhận được lời gọi liền nhanh chóng chạy đến. Tướng mạo hắn ta bình thường, đầu tiên là cung kính hành lễ với Triệu Lộ, gọi: “Sư phụ.”, sau đó ánh mắt khoá chặt lên người Tiêu Trần.

Sở Dương đã biết chuyện mình sẽ phải đánh một trận sinh tử cùng Tiêu Trần, đối với việc này, trong lòng hắn ta cũng không có quá nhiều rối rắm.

Lấy tu vi Địa Minh Cảnh của mình, làm gì mà không đối phó với một tên Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn, coi như Tiêu Trần là một trong thập đại kiêu vương, nhưng trong tình huống chênh lệch tu vi như vậy, Sở Dương vẫn nắm chắc việc có thể trấn áp Tiêu Trần.

Không nói mấy lời lảm nhảm dư thừa, khi Triệu Lộ gật đầu ra hiệu, Sở Dương trực tiếp nhảy lên đài sinh tử, vững vàng đối diện với Tiêu Trần.

Hai người đứng đối diện nhau, đối mặt với trận chiến sinh tử sắp sửa bùng nổ. Thương Huyền dưới sự cam đoan liên tục của Tiêu Trần mới hết sức do dự lùi khỏi đài sinh tử. Đứng bên dưới nhìn Tiêu Trần ở trên đài, trong lòng Thương Huyền đã âm thầm quyết định một khi Tiêu Trần không địch lại được, cho dù bản thân y không phải là đối thủ của Triệu Lộ, cũng nhất định phải liều mạng cứu hắn ra.

Trong lòng y cũng không có bao nhiêu niềm tin vào Tiêu Trần, nhưng mà cũng chỉ có bản thân Tiêu Trần biết, lấy chiến lực hiện tại của hắn, đối đầu với võ giả Địa Minh Cảnh không phải là không có sức đánh một trận. Mà Sở Dương, vừa đúng lúc thành đá mài đao tốt nhất để nghiệm chứng thực lực của Tiêu Trần.

Nạp giới trên tay chợt lóe lên, Xích Phong kiếm lập tức xuất hiện trong tay, đối mặt với Sở Dương, chỉ dựa vào sức mạnh thân thể đương nhiên là không đủ, mà Tiêu Trần cũng không hề có chút xíu khinh địch nào.

Tiêu Trần lấy Xích Phong kiếm ra, cùng lúc, Sở Dương cũng lấy ra bội kiếm của mình, chẳng qua, nếu so với Xích Phong kiếm thì bội kiếm của Sở Dương rõ ràng là thấp hơn một cấp bậc. Đó chỉ là một thanh vũ khí Huyền cấp mà thôi.

Lần lượt lấy ra bội kiếm của mình, sau đó hai người gần như là ra tay cùng một lúc. Trên mặt mang theo một nụ cười khẩy, Sở Dương đâm ra một kiếm.

Đối mặt với công kích của Sở Dương, Tiêu Trần không cam lòng yếu thế, cũng xuất ra một kiếm. Mũi kiếm của hai người va chạm mạnh vào nhau, lần đầu tiên giao phong, kết quả nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Sở Dương không chiếm được lợi thế gì.

Tiêu Trần đối mặt với tu vi Địa Minh Cảnh của Sở Dương nhưng không hề có dấu hiệu rơi xuống hạ phong, thấy vậy, trong mắt Thương Huyền loé lên một chút vui mừng. Chiến lực của Tiêu Trần lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của người làm sư phụ như y.

Kiếm khí gào thét, hai người trên đài sinh tử đều nâng chiến lực của bản thân lên mức cực hạn.

Kiếm khí, kiếm pháp, võ kỹ… tầng tầng lớp lớp các loại thủ đoạn đan xen. So về thủ đoạn, Sở Dương ngoại trừ tu vi chiếm ưu thế thì những thứ còn lại đều không bằng Tiêu Trần.

Giống như kiếm khí, Sở Dương có tu vi Địa Minh Cảnh nhưng hiện tại kiếm khí chỉ đạt tới cảnh giới tiểu viên mãn, mà Tiêu Trần đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn.

Còn về kiếm pháp, lĩnh ngộ của Sở Dương đối với kiếm đạo rõ ràng là không bằng Tiêu Trần, cộng thêm sức mạnh cơ thể, thể xác của Tiêu Trần hoàn toàn không thua kém gì Sở Dương, chính vì vậy, cho dù Sở Dương có chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt tu vi nhưng khi đối chiến với Tiêu Trần, căn bản là cũng không chiếm được chút lợi thế nào.

Trận chiến đã hoàn toàn biến thành thế lực ngang nhau, Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn lại có thể kịch chiến cùng Địa Minh Cảnh, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ là mọi người ở đây cũng không dám tin là thật.

“Đây chính là thực lực của kiêu vương sao? Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn có thể chiến đấu với Địa Minh Cảnh lại còn không thua.” Rất nhiều đệ tử trong lòng đều sinh ra ý nghĩ như vậy.

Vượt qua một đại cảnh giới chưa nói, Tiêu Trần không những vượt một đại cảnh giới mà còn vượt thêm một tiểu cảnh giới.

“Đáng chết…” Cả đám người đều kinh hãi, nhưng sắc mặt Triệu Lộ lúc này đã hoàn toàn thay đổi.

Vốn tưởng rằng Sở Dương có thể tuỳ tiện trấn áp Tiêu Trần, thế nhưng có ai ngờ được, chiến lực của Tiêu Trần lại có thể mạnh đến mức này, đối mặt với Sở Dương mà vẫn có thể đánh một trận ngang sức. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chuyện phát triển hoàn toàn ngược lại với suy tính của Triệu Lộ, mắt thấy Sở Dương hoàn toàn không hề chiếm được một chút ưu thế nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, ai thắng ai bại thật sự khó mà nói trước được. Nếu như đến lúc đó, ngược lại là Tiêu Trần đánh chết Sở Dương, vậy thì Triệu Lộ gã chính là mất cả chì lẫn chài, không những mất sạch mặt mũi mà đệ tử cũng sẽ bị chôn vùi ở đây.

Trong lòng nghiễm nhiên là đã không còn quá nhiều phấn khích, mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động trên đài sinh tử, Triệu Lộ chỉ hận không thể tự mình ra tay, một tát chụp chết Tiêu Trần, đương nhiên, gã biết rõ hậu quả của hành động này, cho nên Triệu Lộ mới không dám làm.

Sắc mặt nhân mã hai phe phái hoàn toàn khác nhau, phía Thương Huyền từ lo lắng ban đầu đã biến thành mừng rỡ.

Chiếu theo trận chiến trước mắt, thực lực của Tiêu Trần cho dù không có cách nào giết chết được Sở Dương, nhưng chuyện tự vệ hẳn là không có quá nhiều vấn đề, như vậy, đám người Thương Huyền tự nhiên sẽ hoàn toàn yên tâm.

Không hề để ý đến sắc mặt biến hoá của những người xung quanh, sau khi trải qua một đợt kịch chiến cùng Sở Dương, Tiêu Trần cũng có cái nhìn trực quan, thấu hiểu nhất đối với thực lực của bản thân.

Dựa vào chiến lực hiện tại của mình, đã không còn phải sợ hãi võ giả Địa Minh Cảnh như Sở Dương nữa.

“Mặc dù muốn giết ngươi có lẽ cần phải đánh đổi một số thứ, nhưng vậy thì đã sao, hôm nay nhất định phải giết chết ngươi trên võ đài.” Vừa chiến đấu, Tiêu Trần vừa âm thầm suy nghĩ.

Muốn đánh giết Sở Dương chắc chắn không phải là một chuyện dễ dàng, chẳng qua Tiêu Trần vẫn có niềm tin có thể làm được. Đương nhiên, đánh đến lúc này, Khẳng định là Sở Dương vẫn còn át chủ bài chưa thi triển ra, tiếp theo mới là thời điểm hai bên thật sự quyết đấu sinh tử.

Giống như suy nghĩ của Tiêu Trần, đánh mãi không xong, tâm trạng Sở Dương càng lúc càng nóng nảy, lúc này hắn ta đã bất chấp những thứ khác, chỉ có thể thi triển ra sát chiêu.

Kiếm khí, kiếm pháp cơ bản, thân thể đều không bằng Tiêu Trần, nếu còn kéo dài như vậy, chỉ sợ là mình sẽ bị Tiêu Trần áp chế, đây là chuyện mà cho dù thế nào Sở Dương cũng không thể tiếp thu được, cho nên hắn ta quyết định ra một chiêu phân định thắng thua.

Khí tức của Sở Dương bắt đầu liên tục tăng cao, trong mắt loé lên một vệt sát ý cực hạn, trường kiếm trong tay từ từ bốc lên Liệt Diễm. Hắn ta không chút do dự chém ra một kiếm, kiếm khí mang theo ngọn lửa mạnh mẽ đánh úp về phía Tiêu Trần. Cùng lúc đó, Sở Dương còn lạnh giọng quát lên: “Ma Diễm Kiếm Pháp”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp