Kiếm Chủ Bát Hoang

Chương 141: Không thương hoa tiếc ngọc


2 năm

trướctiếp

Ngoại trừ Tề sư muội, chỉ sợ là đã không còn ai có thể là đối thủ của Tiêu Trần, dựa theo lời nói của tên đệ tử Thiên Nhân Cảnh này, rất nhanh đã có người đi thông báo với Tề sư muội.

Không còn người nào dám bước lên đài nữa, sau khoảng một khắc đồng hồ, hai bóng người từ phía xa chạy nhanh tới, trong đó có một người là thiếu nữ, tướng mạo không tệ, cũng coi như một mỹ nữ, chỉ là thần sắc giữa hai đầu lông mày có chút kiêu căng ngạo mạn.

Nhanh chóng lao đến đài sinh tử, nhìn thấy sáu thi thể được xếp thành một hàng ở bên dưới, thiếu nữ cau mày. Người này rõ ràng chính là Tề sư muội – Tề Tiêu Tiêu.

Ánh mắt Tề Tiêu Tiêu lần lượt đảo qua sáu cỗ thi thể, cùng lúc đó, tên đệ tử Thiên Nhân Cảnh khi nãy cũng từ từ đi đến bên cạnh Tề Tiêu Tiêu, nói:

“Tề sư muội, việc này chỉ có thể làm phiền muội. Kẻ này quá ngông cuồng ngang ngược, nhất định phải giết chết hắn ngay ở đây.”

Nghe được lời sư huynh, Tề Tiêu Tiêu khẽ gật đầu, giọng điệu lạnh lùng nói:

“Sư huynh yên tâm, muội nhất định sẽ giết chết kẻ này ngay trên đài sinh tử.”

Đã tận mắt nhìn thấy sáu thi thể bị Tiêu Trần đánh giết, nhưng sắc mặt Tề Tiêu Tiêu vẫn không có chút xíu thay đổi nào, rõ ràng là nàng rất có lòng tin đối với thực lực của mình.

Tiếng nói vừa dứt, trong sự reo hò của tất cả đệ tử phe phái Triệu Lộ, Tề Tiêu Tiêu bước lên đài sinh tử, đi tới vị trí cách Tiêu Trần khoảng ba mét thì dừng lại, cho đến lúc này, Tề Tiêu Tiêu mới tỉ mỉ quan sát Tiêu Trần.

Mày kiếm mắt sáng, khí chất như có như không, y phục toàn thân trắng như tuyết, tướng mạo anh tuấn kia khiến bất kỳ thiếu nữ nào cũng phải rung động. Hơn nữa, sau khi giết chết sáu người, Tiêu Trần vẫn hờ hững lạnh nhạt như vậy, điều này càng khiến cho khí chất của hắn hoàn toàn lộ rõ.

Hai người bốn mắt đối diện nhau, mặc dù bị khí chất cùng dung mạo của Tiêu Bùi hấp dẫn, nhưng Tề Tiêu Tiêu vẫn không có ý định nương tay. Tiêu Trần đã giết chết sáu người trong phe phái Triệu Lộ, hôm nay nhất định phải giết chết hắn.

Trường kiếm trong tay nàng được rút ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào Tiêu Trần, Tề Tiêu Tiêu lạnh giọng nói:

“Tiêu Trần, xuất kiếm đi, nếu không người sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Đối phó với ngươi vẫn chưa cần dùng đến kiếm.” nghe được lời nói của Tề Tiêu Tiêu, Tiêu Trần hờ hững trả lời.

Tề Tiêu Tiêu là người mạnh nhất trong số Địa Minh Cảnh đầu nhập vào phe phái Triệu Lộ, nhưng với Tiêu Trần mà nói thì vẫn không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào, nếu như toàn lực đối phó, hiện tại Tiêu Trần đã đủ sức đánh một trận cùng võ giả Địa Minh Cảnh rồi.

Thấy Tiêu Trần không hề coi trọng mình, trong mắt Tề Tiêu Tiêu cũng thoáng hiện lên vẻ tức giận, nàng không nói thêm lời nào nữa, nhanh chóng đâm ra một kiếm. Kiếm quang lấp loé, đối diện với nhát kiếm này của Tề Tiêu Tiêu, Tiêu Trần mỉm cười, cong ngón tay búng ra. Trường kiếm trong tay Tề Tiêu Tiêu lập tức bị ép phải đổi hướng, một kiếm đâm trượt.

“Kiếm pháp căn bản quá kém, xem ra ngươi cũng chưa từng coi trọng việc luyện tập kiếm pháp căn bản, chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài mà thôi.” Chỉ một cái búng tay đã đánh văng công kích của Tề Tiêu Tiêu, Tiêu Trần hờ hững nói.

Đương nhiên, nói kiếm pháp căn bản của Tề Tiêu Tiêu quá kém cũng chỉ là dưới cái nhìn của Tiêu Trần mà thôi. Nếu như là những người khác, chỉ sợ sẽ không nói như vậy, có thể trở thành một võ giả Minh Cảnh Đạo nhập môn mạnh nhất trong phe phái Triệu Lộ, thực lực của Tề Tiêu Tiêu sao có thể yếu được chứ.

Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh cùng lời nói coi thường của trắng trợn của Tiêu Trần, sắc mặt Tề Tiêu Tiêu sa sầm lại, lửa giận trong lòng cũng liên tục tăng cao. Nàng ngay lập tức thi triển ra sát chiêu của mình. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Lạc Diệp Phân Hoa”, Tề Tiêu Tiêu quát khẽ một tiếng rồi vung múa trường kiếm trong tay. Sau đó, những tia kiếm khí xung quanh nàng biến thành từng mảng cánh hoa màu hồng phấn.

Đây chính là sát chiêu của Tề Tiêu Tiêu, võ kỹ Huyền cấp thượng phẩm. Chỉ thấy cánh hoa hồng phấn đang bay lượn đầy trời đồng loạt đánh về phía Tiêu Trần. Thấy vậy, trên mặt Tiêu Trần cũng lộ ra nụ cười, nói:

“Võ kỹ không tệ, nhưng mà đáng tiếc, ngươi chưa luyện đến hoá cảnh.”

Không hề có ý định tránh né một chút nào, Tiêu Trần hờ hững nói. Dứt lời, chỉ thấy ngón tay hắn khẽ điểm, thi triển thức thứ nhất trong Cửu Thiên Kiếm Chỉ.

Đây là võ kỹ Trần Lăng đã truyền thụ cho Tiêu Trần, cụ thể là cấp bậc nào thì ngay cả bản thân Trần Lăng cũng không biết được, nhưng mà mới chỉ là thức thứ nhất đã có thể so sánh võ kỹ thượng phẩm thông thường.

“Thuần Quân Kiếm Chỉ”

Tiêu Trần nhẹ giọng quát một tiếng, thức thứ nhất của Cửu Thiên Kiếm Chỉ có tên là Thuần Quân, không có gì đặc biệt, một ngón tay điểm ra, tựa như một thanh kiếm sắc bén, giết thẳng về phía đối thủ.

Bạch quang gào thét, một tia kiếm khí bắn ra từ ngón trỏ của Tiêu Trần, nháy mắt đã đánh tan mấy chục cánh hoa.

Thấy Tiêu Trần chỉ cần một ngón tay đã phá hết mấy chục cánh hoa của mình, sắc mặt Tề Tiêu Tiêu hơi thay đổi, chẳng qua rất nhanh nàng đã nở nụ cười, mặc dù Thuần Quân Kiếm Chỉ kia rất sắc bén, có thể so với võ kỹ Huyền cấp, nhưng đáng tiếc là phạm vi quá nhỏ, so với cánh hoa bay đầy trời, mấy chục cánh hoa bị Thuần Quân Kiếm Chỉ phá nát đúng là không đáng nhắc tới.

Phạm vi sát thương quá nhỏ chính là nhược điểm lớn nhất của Thuần Quân Kiếm Chỉ. Thấy nụ cười hiện ra trên mặt Tề Tiêu Tiêu, đương nhiên là Tiêu Trần biết nàng đang suy nghĩ điều gì. Có lẽ nữ nhân này cũng không tin là mình có thể phá được Lạc Diệp Phân Hoa của nàng.

Đúng là phạm vi sát thương của Thuần Quân Kiếm Chỉ nhỏ thật, nhưng Thuần Quân Kiếm Chỉ có thể phóng ra liên tục được, hơn nữa lại không có khoảng cách giữa các lần phóng thích, điểm này thì Tề Tiêu Tiêu không hề biết.

Vừa mới thoáng hiện lên nét cười, nhưng rất nhanh, Tề Tiêu Tiêu đã thấy kiếm khí mãnh liệt không ngừng bắn ra từ ngón trỏ của Tiêu Trần, tốc độ rất nhanh, quả thực làm cho người ta xấu hổ.

Thời gian một hơi thở đã bắn ra mười mấy tia Thuần Quân Kiếm Chỉ, tốc độ như vậy, chỉ trong vòng mấy nhịp thở ngắn ngủi, cánh hoa hồng phần bay đầy trời đã bị kiếm khí hoàn toàn phá huỷ.

Đúng thật mà súng máy hình người, hơn nữa lại còn là cái loại không cần đổi băng đạn.

Lạc Diệp Phân Hoa hoàn toàn vỡ vụn, vẻ mặt Tề Tiêu Tiêu kinh hãi, nhưng Tiêu Trần cũng không có ý định nương tay. Nữ nhân thì sao, Tiêu Trần cũng không phải loại người thấy gái là không bước chân đi được. Chỉ cần là kẻ địch, bất kể là nam hay nữ thì đều như nhau cả, chuyện không biết thương hương tiếc ngọc, không phải là Tiêu Trần chưa từng làm qua.

Vẫn chỉ dùng một ngón tay điểm, Thuần Quân Kiếm Chỉ điên cuồng bắn ra, kiếm khí đầy trời gào thét lao về phía Tề Tiêu Tiêu. Đối mặt với nhiều kiếm khí như vậy, đương nhiên nàng khó mà ngăn cản được.

Tề Tiêu Tiêu liều mạng vung trường kiếm trong tay, nhưng cũng chỉ giữ vững được trong thời gian mấy nhịp thở, trường kiếm của nàng đã bị đánh bay.

Không có trường kiếm, có thể tưởng tượng ra tình cảnh của Tề Tiêu Tiêu. Từng tia kiếm khí sắc bén đến cực điểm không ngừng xuyên thủng cơ thể nàng.

Tay chân tứ chi, ngực bụng, thậm chí là cả trên trán nàng cũng bị kiếm khí xuyên thủng, rất nhanh, toàn thân Tề Tiêu Tiêu đã hoàn toàn thay đổi, đồng thời, sức sống trên người cũng nhanh chóng tiêu tan.

Tử trạng thê thảm quá mức, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào lành lặn, máu thịt be nét. Một lần nữa nhìn lại Tề Tiêu Tiêu đã bị đánh chết, nguyên cả đám đệ tử phe phái Triệu Lộ dưới đài đều ngân ngẩn cả người.

Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Trần ngoại trừ lửa giận còn mang theo một chút sợ hãi. Thằng nhãi này đúng thật là ma quỷ, máu lạnh đến cực điểm.

Đối diện với một mỹ nữ như Tề Tiêu Tiêu, vậy mà Tiêu Trần cũng có thể ra tay không chút lưu tình, chẳng lẽ hắn không hề có một chút ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc nào hay sao? Rất nhiều đệ tử đều nghĩ thầm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp