Kiếm Chủ Bát Hoang

Chương 130: Tiêu Trần trở về


2 năm

trướctiếp

Thật ra Đan Vân Đạo Tôn và Thiên Đan chúa tể là phu thê, nhưng ở cái đất Thiên Thần lục địa này, cực kì ít người biết được bí mật đó. Thấy Thiên Đan chúa tể đang ngồi trong hoa viên, Đan Vân Đạo Tôn nấc cụt vì hơi rượu, sau đó loạng choạng bước tới ngồi bên cạnh nàng, nở một nụ cười tươi như hoa rồi nói:

“Sao thế? Nàng vội đến tìm ta như thế có phải là vì quá nhớ ta không?”

Nghe xong câu cười đùa giỡn cợt nhả của Đan Vân Đạo Tôn, Thiên Đan chúa tể liếc nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng rồi đáp: “Từ trước đến nay huynh chưa bao giờ tỏ ra đứng đắn chút nào, ngay cả Thiên Đan cốc do chính tay huynh lập nên huynh cũng không buồn trông coi, suốt ngày chỉ lo ăn chơi đàn đúm ở bên ngoài. Huynh nghĩ xem liệu trên đời này có nam nhân nào như huynh không? Lại để chính thê tử của mình lo liệu, quán xuyến mọi thứ, còn nam nhân sức dài vai rộng như huynh thì bận trăng hoa, chơi bời và tiêu xài phóng khoáng ở ngoài.”

“Ầy, này này, đây chẳng phải là phúc phần của ta sao, ta đã tìm được một người thê tử thông minh tháo vát như vậy còn gì.” Dù bị Thiên Đan chúa tể trách mắng, Đan Vân Đạo Tôn tiếp tục nở nụ cười không chút xấu hổ hay ngại ngùng.

Thiên Đan chúa tể thật sự không biết nên nói gì với phu quân của nàng. Lúc nào ông ta cũng thế này, nàng không hiểu lúc xưa nàng đã bị ông ta thu hút ở điểm nào. Nếu xét ở mọi phương diện, rõ ràng ông ta mạnh hơn nàng rất nhiều. Dù là thiên phú, tâm tính hay tu vi, tất cả đều mạnh hơn nàng, nhưng lần nào ông ta cũng lười như hủi, chẳng bao giờ để ý hay chăm lo cho Thiên Đan cốc mà suốt ngày chỉ biết uống rượu.

Nàng thở dài đầy ngao ngán và bất lực. Chuyện Thiên Đan chúa tể và Đan Vân Đạo Tôn là phu thê có vài người thuộc cao tầng tại Thiên Đan cốc cùng sáu vị chúa tể còn lại biết, dù sao thì chuyện như thế này đâu thể giấu bọn hắn được. Nhưng thứ thực sự khiến Đan Vân Đạo Tôn lo sợ chính là trừ Thiên Đan chúa tể, thê tử của ông ta, ngay cả u Dương Nhu Tuyết, con gái của họ, cũng không biết rõ phụ thân của mình mạnh đến mức nào.

Trong con mắt của người ngoài, Đan Vân Đạo Tôn chính là cường giả siêu cấp Đạo Tôn Cảnh, nhưng không ai nghĩ được rằng so với ông ta, Thiên Đan chúa tể yếu hơn nhiều. Phu quân của nàng là người có thiên phú mạnh nhất mà nàng từng thấy, nếu tìm hết cả Thiên Thần lục địa, e là chỉ có Cửu Tiêu chúa tể mới có thể so sánh được.

Chỉ tiếc là, dù thiên phú của hai người họ là ngang nhau nhưng tính cách lại khác biệt hoàn toàn. Cửu Tiêu chúa tể là người sáng lập Cửu Tiêu cung, khí phách tỏa ra từ người hắn ta cao ngút trời, nhưng phu quân của nàng thì ngược lại. Ông ta rõ ràng cũng có thực lực nhưng lại lười biếng, chẳng buồn động tay động chân hay quan tâm đến bất cứ chuyện gì, để thê tử của mình phải lo liệu mọi việc cho Thiên Đan cốc, còn bản thân thì mai danh ẩn tích, tự do tự tại, ngày ngày vui chơi mà không cần lo nghĩ gì.

Thấy Thiên Đan chúa tể khó chịu, Đan Vân Đạo Tôn cũng không nói gì nhiều, chỉ nhếch mép cười ngây ngô. Một lúc sau, khi thấy Thiên Đan chúa tể sắp mất kiên nhẫn, Đan Vân Đạo Tôn mới mở miệng nói.

“Phu nhân, nàng đoán thử xem chuyến đi đến Dược Vương thành lần này của ta có xảy ra chuyện gì không?”

“Ngoài việc thu nạp thêm đệ tử thì còn gì khác à, ta đã nói với huynh rồi, nếu huynh rảnh rỗi như thế thì mau dạy cho Nhu Tuyết đi, tiểu nha đầu đó cũng là nữ nhi của huynh đó. Huynh nói ta nghe từ khi Nhu Tuyết còn nhỏ cho đến bây giờ, huynh dạy được gì cho Nhu Tuyết rồi?” Nghe Đan Vân Đạo Tôn nói xong, Thiên Đan chúa tể bực bội, dù gì nàng cũng là chưởng môn của Thiên Đan cốc, Dược Vương thành nếu có xảy ra chuyện gì cũng đâu thể qua được con mắt của Thiên Đan chúa tể.

Vì biết phu quân của mình vừa thu nạp thêm đệ tử, nên trong lòng Thiên Đan chúa tể mới cảm thấy bực bội và chua xót, bởi từ lúc nữ nhi của họ còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, ông ta không dạy dỗ được gì cả. Nhưng giờ đây ông ta thu nạp thêm đệ tử, hơn nữa đó còn là đệ tử cuối cùng được thu nhận, làm thế chẳng khác nào có ý muốn truyền lại tài nghệ và thiên phú của bản thân mình cho người ngoài, nên khi nghe nói thế, người làm mẫu thân như Thiên Đan chúa tể sao có thể vui vẻ và thoải mái được.

Ai nấy đều nghĩ bản lĩnh, sức mạnh và kỹ năng mà u Dương Nhu Tuyết có được đều do Đan Vân Đạo Tôn truyền lại, nhưng thực ra bọn hắn không hề biết sự thật hoàn toàn không phải như vậy. Từ lúc còn bé cho đến bây giờ, Đan Vân Đạo Tôn chẳng dạy cho u Dương Nhu Tuyết được ngày nào. Những thứ nàng học được đều do mẫu thân, cũng chính là Thiên Đan chúa tể chỉ dạy và truyền lại.

Nàng vô cùng bất lực, hai người cũng từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng dù Thiên Đan chúa tể có không hài lòng như thế nào, Đan Vân Đạo Tôn cũng không đồng ý chỉ dạy cho nữ nhi của mình.

“Chậc, nếu toàn bộ khả năng của Nhu Tuyết được truyền lại từ huynh như người ngoài bàn tán thì tốt biết bao, nếu được huynh chỉ dạy thì thành tựu mà ngày hôm nay Nhu Tuyết đạt được chắc chắn sẽ vượt xa hiện tại.” Thiên Đan chúa tể thở dài bất lực nói.

Một điều hiển nhiên là nếu một vị phụ thân như Đan Vân Đạo Tôn đích thân dạy bảo u Dương Nhu Tuyết thì những thành tựu mà ngày nay nàng ta có được chắc chắn sẽ vượt xa bây giờ. Nhưng đáng tiếc, phụ thân của nàng lại là người như vậy.

Thấy Thiên Đan chúa tể thở dài, Đan Vân Đạo Tôn đành đáp lại: “Phu nhân, ta đây cũng chẳng còn cách nào khác. Sư phụ đã từng nói, dòng dõi nhà chúng ta chỉ được truyền lại cho nam chứ không cho nữ. Mà Nhu Tuyết lại là nữ nhi, nàng nói xem người làm phụ thân như ta phải truyền dạy lại thế nào đây? Ta cũng không thể làm trái mệnh lệnh của sư phụ và các vị trưởng lão được.”

“Nhưng xin phu nhân hãy yên tâm, tên tiểu tử Tiêu Trần này cũng được lắm. Ta rất hài lòng về hắn, vả lại ta cũng đã suy nghĩ chu toàn cả rồi, khi tên tiểu tử này học được hết toàn bộ những gì ta truyền lại, lúc ấy ta sẽ để hắn cưới Nhu Tuyết, đến lúc ấy chẳng phải chúng ta sẽ là người một nhà sao? Nàng thấy ta nói có đúng không?”

Vốn đã có ý định để Tiêu Trần cưới u Dương Nhu Tuyết, nay lại nghe Đan Vân Đạo Tôn nói thế, Thiên Đan chúa tể bật dậy rồi nói: “Ta không thèm quan tâm huynh nữa, huynh thích làm gì thì mặc kệ huynh, nhưng đừng chọc Nhu Tuyết bực đến nỗi không chịu nhận huynh làm phụ thân. Nếu chuyện này mà xảy ra thì đến lúc đó huynh đừng quấy rầy ta.”

Nói xong, Thiên Đan chúa tể rời đi ngay. Nàng không rảnh rỗi như Đan Vân Đạo Tôn, mọi chuyện ở Thiên Đan cốc đều do nàng tự tay lo liệu, vì thế nàng không có nhiều thời gian để nói chuyện nhảm nhí với tên sâu rượu này.

Đan Vân Đạo Tôn vừa nhìn theo bóng lưng thê tử của ông ta vừa mỉm cười, sau đó ông ta hét lên: “Phu nhân, trong khoảng thời gian này ta muốn đến Cửu Tiêu cung một chuyến, nếu có chuyện gì cứ phái người đến Thiên Kiếm phong của Cửu Tiêu cung tìm ta nhé...” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Tùy huynh.” Thiên Đan chúa tể tức giận trả lời.

Một Thiên Đan cốc rộng lớn như thế mà ông ta mặc kệ, không những thế ông ta còn muốn đến Cửu Tiêu cung. Thấy thế, đương nhiên trong lòng Thiên Đan chúa tể vô cùng bực bội.

Thấy Thiên Đan chúa tể nổi giận, Đan Vân Đạo Tôn mỉm cười. Sau đó ông ta lảo đảo rời khỏi Thiên Đan cốc và tiến thẳng về hướng mà ông ta đang nhắm tới, hướng đó hẳn là đi đến Cửu Tiêu cung.

Hoàn toàn không hề hay biết bí mật của Đan Vân Đạo Tôn, năm ngày qua, đoàn người Tiêu Trần cũng đã trở về Cửu Tiêu cung từ Dược Vương thành. Nghe tin Tiêu Trần còn sống, cả Thiên Kiếm phong rất đỗi vui mừng. Thương Huyền và Thương Vân đích thân ra đón bọn hắn trở về. Thấy Tiêu Trần bình an vô sự, Thương Huyền xúc động đến nỗi rơi nước mắt.

Tiêu Trần chính là niềm hy vọng của Thiên Kiếm phong, giờ đây Tiêu Trần còn sống cũng chứng tỏ ngọn lửa hy vọng của Thiên Kiếm phong vẫn chưa bị dập tắt. Cũng giống như Thương Long, hai người Thương Huyền cũng hỏi Tiêu Trần rốt cuộc đã có chuyện gì xảy suốt mấy tháng qua, vì vậy Tiêu Trần giải thích thêm một lần nữa và đương nhiên, chuyện không nên nói Tiêu Trần cũng chẳng hé răng nửa lời.

Trả lời câu hỏi của Thương Huyền và Thương Vân xong, Tiêu Trần cũng trò chuyện vài ba câu cùng với những người vô cùng thân thuộc khác như Mạc Kiệt, Tề Nghiên, Tần Hằng. Sau đó hắn vội chạy đến nơi ở của Tần Thủy Nhu.

Bởi trước đây tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết, nên hai nha hoàn của hắn là Thanh Dao và Thanh Lạc cũng đã đi theo Tần Thủy Nhu. Giờ đây hắn đang cố gắng chạy thật nhanh đến nơi Tần Thủy Nhu đang ở. Bởi vì Tiêu Trần mà Tần Thủy Nhu đã đối xử với hai người các nàng vô cùng tốt, không thua kém đám người Tần Hằng một chút nào. Thấy trên cổng treo ba chữ “Vô Trần cư” rất lớn, Tiêu Trần mỉm cười, đây chắc chắn là do Tần Thủy Nhu làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp