Kiếm Chủ Bát Hoang

Chương 122: Bách Tuế Đan


2 năm

trướctiếp

Trừ đệ tử của thất đại thế lực bá chủ, người của các đại thế lực khác đều vô cùng chờ mong vào việc thu nhận đệ tử ngày mai.

Có vài người vì quá rảnh rỗi, không có việc gì để làm nên ngồi trên ghế và xem từng viên đan dược đang được bày bán đấu giá. Thật lòng mà nói thì những viên đan dược này không phải không tốt, chỉ là tạm thời Tiêu Trần không cần đến, mà đã không cần thì dĩ nhiên là cũng chẳng có hào hứng gì.

Nhưng khi thấy vài đệ tử của Thiên Kiếm phong lần lượt cầm lên vài viên đan dược và rồi mọi người thi nhau mua, Tiêu Trần mỉm cười. Xem ra sau khi đến Cửu Tiêu cung, cuộc sống của mọi người trong thời gian qua đã tốt hơn, linh thạch trong túi của họ cũng đã dồi dào hơn xưa rất nhiều rồi. Lúc trước, khi còn ở Đông Dương vực, những đệ tử này dù làm thế nào cũng chỉ kiếm được chừng tầm trăm viên linh thạch hạ phẩm là cùng, nhưng bây giờ có thể thấy mọi chuyện đã khác, chỉ cần phẩy tay một chút họ có thể có được hàng nghìn viên linh thạch hạ phẩm.

Và đương nhiên, để thay đổi được như vậy chắc chắn không thể thiếu sự trợ giúp từ Cửu Tiêu cung. Lúc mới đến Cửu Tiêu cung, thực lực của Thiên Kiếm phong có thể nói là nằm dưới đáy trong chín phong, nếu so với tám đỉnh còn lại thì chênh lệch về thực lực là rất lớn. Do đó Cửu Tiêu chúa tể cũng hy vọng Thiên Kiếm phong có thể mau chóng phát triển và lớn mạnh hơn, nên xét về tài nguyên tu luyện, hẳn là ngài sẽ cấp cho Thiên Kiếm phong nhiều hơn, nhất là với ba người Thương Long, Thương Huyền và Thương Vân. Cửu Tiêu chúa tể rất hy vọng bọn hắn sẽ mau chóng đột phá Đạo Hóa Cảnh, Đạo Vương Cảnh hay thậm chí là Đạo Tôn Cảnh.

Vì thông thường, tất cả chín vị Phong chủ của Cửu Tiêu cung đều là cường giả Đạo Tôn Cảnh, tu vi bây giờ của ba người Thương Huyền quả thật là quá thấp, so với trưởng lão của tám đỉnh còn lại thì không bằng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể được.

Tạm thời về tài nguyên tu luyện thì không cần lo lắng, bởi với sự chiếu cố của Cửu Tiêu chúa tể, có thể nói tài nguyên tu luyện của Thiên Kiếm phong giờ đây đã vượt qua tám đỉnh còn lại. Nhưng sự ưu tiên này chắc chắn sẽ không kéo dài, cho nên đám người Thiên Kiếm phong nhất định phải chớp lấy khoảng thời gian quý giá này và nâng cao tổng thể thực lực càng nhanh càng tốt.

Tiêu Trần khẽ nở nụ cười, vì đang mải nghĩ đến chuyện của Thiên Kiếm phong nên hắn không nhận ra cách đó không xa, có một đôi mắt xinh đẹp đang mải mê quan sát và đánh giá hắn.

Hà Liên, thiên kiêu của Bách Chiến phong, sau khi tận mắt nhìn thấy Tiêu Trần đấu kiếm chống lại mười ba tên thiên kiêu kia, đã không kìm được lòng mình và nảy sinh tình cảm yêu mến với Tiêu Trần.

Vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, khí chất xuất thần huyền ảo, khi giải quyết công việc thì lại điềm đạm và bình tĩnh như không, còn thực lực vô cùng dũng mãnh, tất cả những thứ trên cộng lại khiến Tiêu Trần tràn đầy sức hút khó có thể cưỡng lại.

Từ nhỏ đến lớn, Hà Liên đã gặp qua không ít thiên kiêu, nhưng cho đến nay, dù là phương diện nào cũng không có ai có thể sánh được với Tiêu Trần. Vào lúc này, Tiêu Trần dường như đã trở thành người tình trong mộng của Hà Liên rồi.

Tiêu Trần không nhận ra ánh mắt đầy si mê của Hà Liên. Đúng lúc hắn đang rảnh tay rảnh chân, có hai viên đan dược có tên là Bách Tuế Đan đã được mang lên và bắt đầu đấu giá với giá khởi điểm là hai nghìn linh thạch hạ phẩm.

Thấy hai viên Bách Tuế Đan này, cuối cùng Tiêu Trần cũng cảm thấy hứng thú rồi. Dù hai viên đan dược này không có công dụng gì với hắn nhưng lại vô cùng hữu ích với phụ thân và mẫu thân của hắn.

Vì thiên phú tu luyện của Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt đều chỉ ở mức bình thường, nên dù Tiêu Trần đã cung cấp cho bọn hắn rất nhiều tài nguyên tu luyện nhưng hiện giờ hai người cũng chỉ đang ở Địa Minh Cảnh sơ cấp.

Bách Tuế Đan này có công dụng đúng như tên của chúng, đó là có thể tăng thêm thọ nguyên cho người.

Đối với phụ mẫu của mình, Tiêu Trần không cần hai người phải sở hữu chiến lực mạnh mẽ dữ dội, hắn chỉ mong họ có thể sống lâu trăm tuổi. Vừa nghĩ đến một ngày phụ thân và mẫu thân của mình rồi sẽ hóa thành cát bụi, trong lòng Tiêu Trần không hề muốn như thế, nên với Tiêu Trần, có càng nhiều đan dược có thể tăng thêm thọ nguyên càng tốt. Bản thân hắn không cần, nhưng hắn có thể đưa cho phụ thân và mẫu thân dùng. Tiêu Trần muốn họ có thể sống thật lâu, đã là người một nhà thì việc mãi mãi không bao giờ chia xa là tốt nhất.

Sau khi gia chủ vừa mới chào hàng với giá năm nghìn, Tiêu Trần không do dự mở miệng nói: “Một vạn…”

Tiêu Trần tăng giá lên gấp bội. Khi mua đồ cho chính mình, hắn đều không nhăn mày suy nghĩ, mà đây lại là mua đồ cho phụ thân và mẫu thân hắn, Tiêu Trần lại càng không bận tâm đến giá tiền. Với Tiêu Trần, cho dù có phải bỏ ra mười vạn hắn cũng phải giành cho bằng được hai viên Bách Tuế Đan này.

Hắn nhất định phải sở hữu được chúng. Cuối cùng, phiên đấu giá kết thúc và Tiêu Trần đã mua được hai viên Bách Tuế Đan với giá ba vạn linh thạch hạ phẩm.

Tiêu Trần cất hai viên đan dược vào trong nạp giới thật cẩn thận, đợi khi nào có thời gian về Lĩnh Sơn quận sẽ biếu cho song thân.

Nghĩ đến thế, hắn bỗng nhiên mỉm cười. Vào các phiên đấu giá sau, Tiêu Trần không mở miệng báo giá giành mua nữa. Sự kiện đấu giá kéo dài đến tận chạng vạng mới kết thúc. Sau đó, Dược gia mở tiệc rượu và mời người đến từ tất cả các đại thế lực đến tham gia.

Đại tiệc được tổ chức tại quảng trường chính của Dược gia, một thị nữ nhanh chóng sắp xếp xong bàn ghế, bát đĩa và đũa. Các thế lực dùng bữa ngay tại sân chính, còn thất đại thế lực bá chủ sẽ dùng bữa tại sảnh chính cùng với gia chủ của Dược gia.

Giờ đây không còn ai khinh thường Thiên Kiếm phong nữa, ai nấy đều cùng đoàn người Thương Long nhập tiệc và thưởng thức những món cao lương mỹ vị do Dược gia dày công chuẩn bị. Tiêu Trần cũng không có hứng thú bắt chuyện với những người khác, nhưng đúng vào lúc này, Hà Liên mặc bộ váy dài màu xanh lại chủ động bước đến trước mặt hắn.

Hà Liên là nữ thiên kiêu duy nhất tham gia nên nàng ta đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người, hơn nữa bản thân Hà Liên cũng là một mỹ nhân. Thấy Hà Liên chủ động đến tìm Tiêu Trần, mọi người chia làm hai phe, một bên là các thiên kiêu vẫn giữ nguyên mơ tưởng đẹp đẽ với nàng ta, phe còn lại đều nở một cười đầy đau khổ và bất lực.

Nếu như không có chuyện xảy ra buổi sáng hôm nay, thì những thiên kiêu kia sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy thân thể dũng cảm của Tiêu Trần, bọn hắn nào còn dám đi trêu chọc Tiêu Trần. Hơn nữa ai cũng thấy Hà Liên đã nảy sinh thiện cảm với Tiêu Trần, nếu dám cướp nữ nhân với Tiêu Trần thì chẳng phải đang tự rước họa vào người, tự tìm đường chết cho chính mình hay sao?

Hà Liên chủ động bước tới bên cạnh Tiêu Trần, với gương mặt xinh đẹp đang đỏ bừng, nàng hỏi nhỏ: “Chuyện là… Tiêu Trần sư huynh, ta có thể ngồi chỗ này không?”

Giọng nàng ta có chút thẹn thùng, nghe vậy, Tiêu Trần mỉm cười, đáp lại: “Được.”

Trong lòng Hà Liên vô cùng vui mừng, nàng ta ngồi xuống bên cạnh Tiêu Trần rồi không ngừng tìm kiếm chủ đề để tán gẫu với Tiêu Trần. Nhưng mà, trong suốt cuộc trò chuyện, tuy rằng biểu hiện bên ngoài của Tiêu Trần vô cùng bình dị và gần gũi, nhưng cũng để lại cho người ta một cảm giác khó có thể thân thiết.

Tiêu Trần không có chút cảm giác nào với Hà Liên. Dù rằng dung mạo của nàng ta cũng xinh xắn, nhưng so với Tần Thủy Nhu, người đã thức tỉnh âm linh thể, thì vẫn còn kém xa. Đương nhiên Tiêu Trần không thể bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Hà Liên được.

Bầu không khí của tiệc rượu vô cùng nhộn nhịp, Thương Long cũng bị cường giả của thất đại thế lực kéo đi uống rượu, còn Tiêu Trần thì phải ngồi tiếp chuyện với Hà Liên.

Khi tất cả mọi người đang tụ tập với nhau, trong gian phòng của Mộc Phong, Mộc Phong và Dược Trường Thanh đang ngồi với nhau với vẻ u ám. Mộc Phong nhìn Dược Trường Thanh rồi lạnh lùng nói: “Tiêu Trần, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi...”

Vì bị đánh cho bị thương, bầm dập cộng thêm việc bị mất mặt với tất cả mọi người, Mộc Phong và Dược Trường Thanh không tham gia bữa tiệc hôm nay. Thù hận trong lòng bọn hắn nhiều đến nỗi như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Trần. Ngồi đối diện với gương mặt lạnh như băng của Mộc Phong, ánh mắt của Dược Trường Thanh cũng lóe lên sự nham hiểm và tàn độc.

“Mộc huynh yên tâm, ta đã nghĩ ra một cách chắc chắn có thể khiến Tiêu Trần mất hết mặt mũi...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp