Kiếm Chủ Bát Hoang

Chương 117: Khinh thường


2 năm

trướctiếp

Vì những người của Thiên Kiếm phong cũng tới tham dự Dược Vương thịnh hội nên Tiêu Trần càng không cần một mình vội vàng đến Cửu Tiêu cung, chỉ cần đợi người của Thiên Kiếm phong tới, đến lúc đó trở về cùng bọn hắn là được.

Tình cờ nghe thấy hai tin tức này, Tiêu Trần dự định ở lại Dược Vương thành đợi thêm ba ngày, vừa có thể nhìn ra sự kiện Dược Vương thịnh hội đang xôn xao giang hồ này có gì dị thường, mặt khác, hắn cũng nhân tiện tụ họp với người của Thiên Kiếm phong. Hắn đã biến mất một thời gian khá lâu, nghĩ đến hai người Tần Thủy Nhu và sư phụ chắc hẳn đều đã lo lắng cho mình lắm rồi.

Dược Vương thành này là một thành thị lớn của Thiên Đan phủ với rất nhiều Luyện dược sư. Hơn nữa, Dược Vương thành còn là lãnh địa của Dược gia, mà lão tổ Dược gia chính là một trong những vị trưởng lão chủ tọa của Thiên Đan cốc. Vì vậy, tiếng tăm của Dược Vương thành được xem là cực kỳ vang dội trên khắp toàn bộ Trung Thổ thần vực.

Trong lúc nhàn rỗi, Tiêu Trần đi ngao du trong Dược Vương thành, vì là nơi tụ hội của các Luyện đan sư, nên đương nhiên Dược Vương thành không thiếu tiệm thuốc. Một số dược thảo và đan dược rất khó thấy ở ngoại giới cũng có thể tìm được ở đây. Tất nhiên, giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.

Sau khi đến hơn mười cửa tiệm thuốc, Tiêu Trần đã mua không ít đan dược để tu luyện. Chỉ trong hai, ba canh giờ, Tiêu Trần đã tiêu hết gần năm vạn linh thạch hạ phẩm. Trước khi đi, Long Thanh đã đưa cho hắn mười vạn linh thạch hạ phẩm. Tuy nhiên, số linh thạch này cũng đều lấy từ Yêu Thú đế quốc.

Tiêu Trần hoàn toàn không có ý niệm về linh thạch. Đối với hắn mà nói, những thứ như linh thạch này, nếu như không tiêu xài thì chẳng qua cũng chỉ là vật trưng bày mà thôi. Chỉ khi những tài nguyên này thực sự được chuyển hóa thành sức mạnh thì mới phát huy được hết tác dụng của nó.

Sau một hồi chọn mua, Tiêu Trần tìm được một quán trọ và ở lại đó, vừa tu luyện, vừa chờ Dược Vương thịnh hội khai mạc.

Thời gian ba ngày nói nhanh cũng rất nhanh, chớp mắt chỉ còn lại một ngày. Mà một ngày này, người của các đại thế lực cũng lần lượt đổ xô tới Dược Vương thành.

Một số thế lực bình thường không được Dược gia chiêu đãi, cho nên chỉ có thể tìm một quán trọ trong thành để trú chân, còn thất đại thế lực bá chủ thì đương nhiên sẽ được Dược gia xem như khách quý.

Cùng với rất nhiều thế lực, đám người Thiên Kiếm phong cưỡi Kim Sí Đại Băàng tiến đến Dược Vương thành vào giữa trưa, do Thương Long dẫn đầu, ngoài ra còn có tám gã đệ tử của Thiên Kiếm phong tháp tùng.

Khi người của Thiên Kiếm phong tới, bọn hắn đương nhiên được mời vào Dược gia. Đồng thời, tới cùng lúc với Thiên Kiếm phong còn có người của Bách Chiến phong, vị trưởng lão dẫn đầu của Bách Chiến phong có tu vi cao hơn Thương Long rất nhiều.

Cửu Tiêu cung chỉ có hai người cũng coi như là người đầu tiên của bát đại thế lực bá chủ đến đây, gia chủ của Dược gia là Dược Minh, cùng với thiếu chủ của Dược gia là Dược Trường Thanh, đích thân xuất hiện đón tiếp. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Với tư cách là gia chủ của Dược gia, tu vi đã bước vào Đạo Môn Cảnh đại viên mãn, cộng thêm Dược Trường Thanh vốn là thiếu chủ của Dược gia, đồng thời cũng là một vị thiên kiêu đỉnh cấp, tuy mới ba mươi tuổi nhưng tu vi đã đạt đến Huyền Nguyên Cảnh đại thành.

Hai phụ tử cùng nhau hiện thân, trước tiên Dược Minh chào hỏi trưởng lão của Bách Chiến phong: “Hồng trưởng lão, đường xa vất vả…”

Hồng trưởng lão tên họ là Hồng Cương, sở hữu tu vi Đạo Hóa Cảnh tiểu thành, mặc dù Thương Long đã thành công đột phá Đạo Môn Cảnh trong mấy tháng trước, nhưng giữa hắn ta và Hồng Cương vẫn có chênh lệch rất lớn.

Thái độ của Dược Minh đối với Hồng Cương vô cùng kính nể, đồng thời Dược Trường Thanh cũng đi tới phía trước một nữ đệ tử của Bách Chiến phong, trên mặt nở một nụ cười và nói: "Hà Liên sư muội…”

Đối mặt với Hà Liên, ánh mắt của Dược Trường Thanh hiện lên một tia si mê, hai người họ đã quen nhau từ lâu, hơn nữa Hà Liên cũng giống như Dược Trường Thanh, là một vị đỉnh cấp thiên kiêu. Dược Trường Thanh đã theo đuổi Hà Liên một thời gian rất dài, nhưng dường như Hà Liên không hề đoái hoài tới Dược Trường Thanh.

Với khuôn mặt xinh đẹp, Hà Liên chỉ khẽ gật đầu đáp lại lời chào của Dược Trường Thanh, không nói thêm gì cả.

Đối với Dược Trường Thanh, thái độ của nàng vô cùng thờ ơ. Dược Trường Thanh bất đắc dĩ cười gượng, sau đó đưa mắt nhìn sang đoàn người của Thiên Kiếm phong.

So với Bách Chiến phong, đội hình của Thiên Kiếm phong có hơi thua kém.

Trước tiên khoan nói tới tu vi của Thương Long, chỉ riêng đám đệ tử của Thiên Kiếm phong, rõ ràng ngay cả một người là thiên kiêu cũng không có, đương nhiên thiên kiêu đỉnh cấp bình thường nhất cũng chẳng thể đào ra.

Thiên Kiếm phong vốn có một vị kiêu vương chính là Tiêu Trần, nhưng người ta đồn rằng Tiêu Trần đã rơi xuống Vạn Thú sơn mạch, vì thế bây giờ Thiên Kiếm phong không có thiên kiêu trấn thủ.

Hơn nữa, điều nực cười nhất là với sự xuất hiện ồ ạt dày đặc của thiên kiêu, các đại thế lực đang tranh nhau thu hút sự tham gia của các đại thiên kiêu, cũng giống như chín đỉnh trong Cửu Tiêu cung vậy. Chỉ trong thời gian vài tháng ngắn ngủi, tám đỉnh còn lại lần lượt đều có thiên kiêu gia nhập, hơn nữa còn là người này nối tiếp người kia. Duy chỉ có Thiên Kiếm phong, sau khi Tiêu Trần ngã xuống, không có thiên kiêu nào chọn gia nhập trong suốt mấy tháng trời ròng rã.

Cũng bởi vì không có thiên kiêu muốn gia nhập Thiên Kiếm phong, vả lại Thiên Kiếm phong vừa mới thành lập, nền móng và thực lực còn quá non nớt. Bây giờ tam đại Phong chủ cũng chỉ có tu vi Đạo Môn Cảnh, thậm chí còn không bằng các trưởng lão của những phong khác, do đó Thiên Kiếm phong trở thành trò cười lưu truyền trong Cửu Tiêu cung.

Đối với tình huống này, ba người Thương Long vừa tức giận vừa bất lực. Không có thiên kiêu, điều này đã mang đến một vấn đề nghiêm trọng, khi ra ngoài tham gia một số hoạt động với các thế lực khác, đệ tử của Thiên Kiếm phong vốn không có người nào có khả năng xuất thủ, dẫu sao bây giờ cũng là thời đại của thiên kiêu. Không có thiên kiêu, tự nhiên bản thân cũng sẽ không có tiếng nói.

Dường như lại quay về thời kỳ Đông Kiếm Các lúc trước, cũng đã hơn một lần Thương Long tưởng tượng rằng nếu Tiêu Trần còn sống và vẫn ở Thiên Kiếm phong, quy mô của Thiên Kiếm phong bây giờ sẽ như thế nào? Cái khác thì không dám nói, chứ ít nhất sẽ có một hoặc hai thiên kiêu lựa chọn gia nhập Thiên Kiếm phong vì Tiêu Trần rồi, nhưng thật đáng tiếc bây giờ Tiêu Trần đã bặt vô âm tính.

Trong mắt Dược Trường Thanh hiện lên một tia khinh thường, thái độ cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều, hắn ta hành lễ với Thương Long rồi dửng dưng nói: “Thương Long Phong chủ, chỗ ở đã chuẩn bị xong xuôi, các vị hãy tự mình nghỉ ngơi đi…”

Đối với Bách Chiến phong, Dược gia chiêu đãi thiết yến rất nồng hậu, nhưng đối với Thiên Kiếm phong, Dược gia lại thẳng thừng coi khinh. Hơn nữa, cho đến tận bây giờ, gia chủ của Dược gia là Dược Minh thậm chí còn không buồn chào hỏi Thương Long lấy một tiếng.

Đối với hành động này của Dược Minh, những người của Bách Chiến phong cùng chung huyết mạch với Thiên Kiếm phong lại tuyệt nhiên không có ai đứng ra nói chuyện với bọn hắn. Hồng trưởng lão cũng chỉ hành lễ qua quít cho có lệ với Thương Long, rồi rời khỏi đó cùng với Dược Minh, chỉ có một tên người hầu của Dược gia đưa đoàn người của Thiên Kiếm phong đến chỗ ở mà thôi.

Khinh thường một cách trắng trợn, không đúng, đây đã là không thèm đếm xỉa rồi. Vì sự tiếp đãi như vậy, dọc trên đường đi, tám đệ tử Thiên Kiếm phong đi theo Thương Long đều có sắc mặt cực kỳ xấu xí, thậm chí có người còn lên tiếng.

"Hừm, không coi người khác ra gì, không phải là vì có hai thiên kiêu đỉnh cấp thôi sao, nếu như còn Tiêu Trần sư huynh, ta xem bọn hắn còn dám đối đãi với chúng ta…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp