Ác Độc Nữ Xứng Là Nữ Chủ Đầu Quả Tim Sủng

Chương 51: Cả đời


2 năm

trướctiếp

Chương 51: Cả đời.

Văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, "ngủ" cũng phân ra rất nhiều tầng ý nghĩa.

Đỗ Thanh Thanh có điểm thẹn thùng, giương mắt nhìn nàng, mặt đỏ hồng tim nhảy dựng, bỗng dưng phát nghẹn, hơn nửa ngày cũng chưa nói nên lời, trầm mặc một lúc lâu, chân mày đột nhiên nhướn nhướn lên trên.

Đại khái là muốn cùng nàng tiến hành tâm linh tương thông, giao lưu không cần ngôn ngữ với nhau.

Tô Kỷ Miên thấy thế bỗng dưng có chút muốn cười.

Suy nghĩ cũng bắt đầu lơ mơ, trong đầu thực mau xẹt qua một ít ký ức ngày xưa.

Vốn dĩ không tính làm gì cả, lại thình lình bị nàng câu ra rất nhiều ý tưởng, dứt khoát tiếp nối câu nói kia, kéo dài giọng nói với nàng: "Còn muốn hôn hôn, muốn ôm một cái...."

"Ngày mưa thật là lạnh." Nàng ghé vào trên vai Đỗ Thanh Thanh nhẹ giọng lẩm bẩm, "Sét đánh cũng thật đáng sợ quá đi."

Thế nhưng không hề có thành ý mà còn nói dối.

Nàng sao lại thế này nha.

Đỗ Thanh Thanh hít một hơi, bị nàng làm cho trong lòng có điểm chột dạ, đầu óc cũng lý giải được rồi, hẳn là tầng ý nghĩa sâu nhất của từ "ngủ" đi.

Xấu hổ quả thực không chỗ dung thân.


Im lặng một lúc lâu sau, cuối cùng mắt trông mong ngẩng đầu lên, nhìn Tô Kỷ Miên, giọng nói rất nhỏ đáp câu được.

Nói cho hết lời, còn theo bản năng quay đầu lại nhìn xem cửa phía sau đã đóng hay chưa.

Như là con mèo nhỏ chuẩn bị trộm cá, thân thể gắt gao căng chặt, đôi mắt mở to tròn, tay nhỏ khẩn trương nắm chặt.


Kỳ thật đối với những việc này nàng là có chút sợ, bởi vì trước kia chưa từng có, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.


Nhưng mà thật ra không biết ở lúc nào đó có xem qua một ít kiến thức về phương diện này, nói cái gì mà ngủ cũng là một phương thức biểu đạt của yêu thích, yêu một người, khẳng định muốn cùng nàng ngủ với nhau.

Bản thân mình thích Tô Kỷ Miên sao, khẳng định là thích.

Vậy muốn ngủ với em ấy sao?



Đỗ Thanh Thanh hơi hơi giương mắt, nhìn đến khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Tô Kỷ Miên, nhẹ nhàng cong khóe miệng, đáy mắt cất giấu ôn nhu, sau một lúc lâu nhẹ nhàng trả lời vấn đề kia.


Đúng vậy, nàng muốn.


Gương mặt đều sắp hồng thành cà chua chín, cũng may bởi vì mây đen giăng kín che khuất ánh trăng, khiến cho toàn bộ ánh sáng trong phòng đều bị diệt trừ.

Nhờ vậy mà tiểu tâm tư này cũng miễn cưỡng có thể che giấu.

Đỗ Thanh Thanh ho nhẹ một tiếng, giả vờ đứng đắn cởi giày, hít sâu một hơi rồi bò lên trên giường, bọc lấy chăn của Tô Kỷ Miên, bịch một tiếng nằm lên giường.

Đem chính mình bọc giống y cái xác ướp, mặt đỏ tim đập một hồi lâu, lại nhịn không được hơi hơi giơ đầu lên xem, muốn quan sát một chút người nọ ở mép giường rốt cuộc có lên hay chưa.


Thật sự quá đáng yêu.


Một giây sau, Tô Kỷ Miên xuất hiện ở trước mắt nàng.

Tay chống lên giường nghiêm túc ngắm nhìn nàng, lúc sau chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn khóe môi nàng.

Ngay sau đó lại thoáng biến hóa tư thế, ngón tay xuyên qua sợi tóc nàng, đầu ngón tay mềm mại xoa xoa gương mặt, lướt qua lỗ tai, từ khẽ hôn dần biến thành liếm láp, rồi hoàn toàn thâm nhập, thậm chí cả trái tim và linh hồn toàn bộ giao điệp bên nhau.


Không giống bất kỳ nụ hôn nào trước kia, làm người phát cuồng động tâm.



Đỗ Thanh Thanh bị nàng câu dẫn, ý thức cũng bắt đầu mơ mơ hồ hồ, sớm đã nghe không được bất kì thanh âm gì, vang vọng bên tai chỉ còn hơi thở của người kia.

Nghe nàng kêu tên mình, nghe tiếng tim đập động lòng người của nàng, cũng cảm thụ cánh môi nàng dần đi xuống phía dưới, đến cổ, xương quai xanh, ôn nhu sâu lắng hôn xuống, lại yêu quý trân trọng gặm cắn.

Tê tê dại dại, làm người hoàn toàn rối loạn hô hấp, hốc mắt cũng tràn ra vài giọt nước mắt sinh lý.

Chưa kịp chảy xuống đã được một nụ hôn nhẹ nhàng đón lấy, hợp lại cùng tiếng gió tiếng mưa rơi.

Chỉ để lại một câu.

"Em yêu chị".

"......"

-

Trước khi vào cửa Đỗ Thanh Thanh căn bản không đoán được sẽ phát sinh cục diện như vậy.

Hai người thế nhưng thật sự làm, gắt gao ôm nhau, linh hồn dán linh hồn, nhịp tim hòa lẫn vào nhau.


Lại còn làm...... Không chỉ một lần.


Đỗ Thanh Thanh ngẫm lại liền đỏ mặt, tuy rằng vừa mệt vừa buồn ngủ, sớm đã mơ mơ màng màng, nhưng trong lòng vẫn tổng kết ra một kế hoạch, ngày mai phải tìm cái khe chui xuống đất thôi.

Tô Kỷ Miên thật sự quá ôn nhu, toàn bộ quá trình vẫn chưa hề khiến nàng cảm nhận được một chút không khoẻ nào, hai người giống như mệnh trung chú định (định mệnh đã sắp đặt) , thế nhưng tại phương diện này thực sự rất ăn ý, nhất cử nhất động đều cực kỳ hợp phách.


Làm cho Đỗ Thanh Thanh thật sự trong nháy mắt sinh ra ảo giác, dường như trước kia cũng từng phát sinh qua loại sự tình này.


"Miên Miên." Nàng có chút buồn ngủ, đôi mắt sắp không mở lên nổi nữa, giống cún con mắc mưa dụi dụi chui rúc vào ổ chăn, nằm trong lòng ngực Tô Kỷ Miên, lẩm bẩn lầm bầm kêu tên nàng.

"Ơi." Tô Kỷ Miên nghe vậy nhẹ giọng trả lời nàng, nghiêng đầu hôn mặt nàng, "Làm sao vậy?"

"Buồn ngủ." Nàng nói, hơi há mồm nhỏ giọng ngáp một cái, mơ mơ màng màng ôm chặt Tô Kỷ Miên, "Ngày mai em có tiết không?"

"Chạng vạng phòng vẽ tranh có tiết học." Tô Kỷ Miên nói, "Không vội, ngày mai ở lại nấu cơm cho chị."

"Ừm." Biết ngày hôm sau tỉnh lại người yêu vẫn sẽ bên cạnh, Đỗ Thanh Thanh an tâm gật gật đầu, rốt cuộc chịu yên lòng ấp ủ cơn buồn ngủ, "Vậy là tốt rồi."

"Ừ." Tô Kỷ Miên đáp, không lại nói chuyện nữa, nhẹ nhàng nâng tay đắp chăn đàng hoàng cho nàng, nhỏ giọng nói câu ngủ ngon.

Người trong lòng ngực không đáp lại, chỉ sợ lúc này đã đi gặp mặt Chu Công, sớm đã ngủ say.

Dáng vẻ lúc ngủ của nàng thực ngoan ngoãn, nào có nổi nửa phần bóng dáng đại tiểu thư kiêu ngạo cao quý.

Tô Kỷ Miên xoay người, dán sát lại gần, ở trong bóng đêm ngắm kỹ nàng, bên môi từ đầu đến cuối đều treo nụ cười.

Vừa định giơ tay giúp nàng sửa sang lại tóc mái.

Còn không chờ động, lại đột nhiên nghe được người trước mắt nhỏ giọng nhấp môi.

Có lẽ là trong lúc ngủ mơ vô thức nỉ non, thanh âm thực nhỏ thực nhẹ, phải để sát vào chút mới nghe được.

Nàng đang kêu tên mình: "Miên Miên."

"Em đây." Tô Kỷ Miên gật gật đầu, giống như vừa rồi, đồng dạng nghiêm túc đáp lời nàng.

Thực mau, Đỗ Thanh Thanh ở trong mộng nhỏ giọng khúc khích.

Nâng tay lên sờ sờ, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay nàng, gắt gao nắm lấy.

Môi cũng khẽ mở, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng hàm hồ nỉ non: "Chúng ta, có phải hay không từ rất sớm trước kia đã quen biết rồi nha......"

Tiếng nói vừa dứt, Tô Kỷ Miên tại đây một giây mở to hai mắt nhìn.

-

Sau một đêm mưa, buổi sáng hôm sau cuối cùng cũng thấy mặt trời.

Ánh dương ấm áp theo cửa sổ tiến vào, bao phủ trên người, thoải mái dễ chịu, khiến đáy lòng cũng ấm áp theo.

Ánh mặt trời tốt như vậy, Lưu thúc bọn họ khẳng định muốn cùng đi ra ngoài ruộng.

Đỗ Thanh Thanh mơ mơ màng màng cầm lấy di động nhìn một chút, thấy lúc này đã trễ, đuổi cũng không đuổi kịp, cũng không lại sốt ruột.

Mở miệng nhẹ giọng ngáp một cái, vừa mới chuẩn bị rời giường, cái mũi hơi nhích, đột nhiên ngửi thấy được một trận hương thơm dạt dào.


Hình như là từ dưới nhà truyền tới, ngửi thấy hình như là canh gà.



Đỗ Thanh Thanh lập tức lên tinh thần, giương mắt mới thấy Tô Kỷ Miên bên cạnh đã không thấy bóng dáng, thực mau phản ứng lại đây người này chắc chắn là chạy tới phòng bếp làm cơm sáng cho mình rồi.

Đáy lòng tức khắc nổi lên một trận sung sướng, ngồi dậy mang dép lê, lảo đảo lắc lư đến toilet rửa mặt.

Mới vừa rửa mặt xong liền chui ra, hoàn toàn đã quên mất chuyện tối qua còn nghĩ muốn chui xuống đất.

Mặc dù lúc này bởi vì eo đau, xác thật tốc độ có chút hạn chế.

Nhưng tối hôm qua lăn lộn lâu như vậy, Đỗ Thanh Thanh đã sớm đói bụng, cũng không lại quản mấy cái tiểu tiết này, kéo thân thể nhu nhược của mình bay nhanh xuống dưới lầu.

Một đường lập tức đi vào phòng bếp, vừa nhấc mắt, Tô Kỷ Miên quả nhiên đang đứng ở bên trong hầm canh.

Trên người đeo cái tạp dề, tóc dài cột thành đuôi ngựa, làn da trắng nõn bị ánh mặt trời chiếu sáng, ngay cả bóng dáng nhìn qua cũng thực ôn nhu.

"Miên Miên." Đỗ Thanh Thanh có chút thẹn thùng, vừa thấy nàng những cái ký ức tối hôm qua lại lần nữa chạy phim trong đầu, không dám bước đến, chỉ dám bám ở khung cửa ngó vào trong, "Em đang làm món ngon gì vậy nha?"

"Hầm canh gà." Tô Kỷ Miên nói, xoay người hướng nàng cười cười, "Cũng làm chút sủi cảo hấp."

"Trên bàn có nước ấm em vừa mới rót." Nàng nói, "Như Ca nếu khát thì uống một chút trước đi, cơm sáng lập tức sẽ xong ngay."

Suy xét thực quá chu đáo.

Đỗ Thanh Thanh trong lòng ấm áp, thực mau gật gật đầu đến bên cạnh bàn ừng ực uống chút nước, sau đó lại ngồi xuống ghế chờ nàng lại đây cùng nhau ăn cơm.

Vui vui vẻ vẻ, đáy mắt cũng tràn ra ý cười, ánh mắt xinh đẹp lấp lánh.

Lại một lần nữa cảm nhận được không khí sinh hoạt gia đình, đáy lòng cũng lần nữa cảm nhận được cảm giác có gia đình.

Mà mỗi một lần như vậy, đều là bởi vì đang cùng Tô Kỷ Miên ở bên nhau.

......

Canh gà thực ngon, mỗi một lần uống đều làm người cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Sủi cảo hấp cũng vậy, Tô Kỷ Miên gói độ lớn thực thích hợp, một ngụm là hết một cái, nhấm nuốt xuống cảm nhận hương vị thật ngon.

"Ăn ngon sao?" Tô Kỷ Miên ngẩng đầu xem nàng, cười ôn nhu.

"Ăn ngon." Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, không chút nào bủn xỉn cho lời khen, "Là canh gà ngon nhất chị từng uống, sủi cảo hấp ngon nhất chị từng ăn."

"Thật sự vô cùng vô cùng tuyệt vời!" Nàng nói, dùng một đống lớn từ ngữ hình dung, cơ hồ muốn khen người bay lên tận trời cao.

"Vậy lần sau lại làm cho chị." Tô Kỷ Miên nghe vậy tươi cười, lại gắp mấy miếng sủi cảo trước mặt bỏ vào chén Đỗ Thanh Thanh.



Thật sự là quá ngon, khiến Đỗ Thanh Thanh không cẩn thận ăn có chút nhiều, sau khi ăn xong bị người an bài đến ngồi sofa uống nước, cảm giác tội lỗi nháy mắt bao vây.

Nhìn thời gian, phát hiện còn cách giữa trưa khá sớm, vì thế liền thu xếp muốn đi ra ngoài ruộng đi bộ một vòng tiêu cơm.

Còn rất kiên định, làm cho Tô Kỷ Miên không thể không đồng ý, vì thế chỉ đành cười rộ lên, cùng Đỗ Thanh Thanh ngồi lên chiếc xe yêu đi ra ngoài ruộng.

Kỳ thật mọi việc đều đã được mọi người làm không sai biệt lắm.

Đỗ Thanh Thanh đi bộ khắp nơi một vòng nhìn xem, kiểm tra một chút tình trạng của khoai tây, ngay sau đó lại lui về dưới dù phát ngốc, đột nhiên không có chuyện gì để làm.

Đang lo chán, Đỗ Nhược Thu từ sáng sớm đã theo mọi người cùng lại đây lao động bỗng dưng tiến tới, phát cho nàng và Tô Kỷ Miên mỗi người một ly trà sữa.

Nghe nói là nhãn hiệu mới khai mở gần đây, lấy chủ đề tình yêu, cái ly nhìn qua đặc biệt có tâm tư thiếu nữ, trên mặt còn dùng dây tơ hồng cột lấy một tấm thẻ ước nguyện.

Vốn là vô tình mua về, dù sao thì chỗ bán trà sữa quanh đây chỉ có nhà bọn họ.

Nhưng lại vừa lúc chó ngáp phải ruồi được đưa cho đôi tình nhân Đỗ Thanh Thanh và Tô Kỷ Miên này, khiến hai người đầu tiên là giật mình, sau đó lại theo bản năng nhìn nhau cười.

Vui vui vẻ vẻ cảm tạ Đỗ Nhược Thu, còn chưa chờ uống xong trà sữa đã liền tìm người mượn bút, chuẩn bị cùng nhau viết lên tấm thẻ ước nguyện.


Vẫn là lần đầu tiên dùng thử cái này.

Đỗ Thanh Thanh nghiêng đầu cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng động bút, ở trên thẻ nghiêm túc viết xuống mấy chữ: Cận Như Ca muốn cùng Tô Kỷ Miên cả đời ở bên nhau.

Viết xong vui vẻ khép lại cầm trong tay, vô cùng chờ mong đi tới bên cạnh Tô Kỷ Miên.

Cố nén không xem người ta viết gì, sau đó lại cùng nhau đứng dậy đi tìm một cây to ở gần đó, nỗ lực nhón mũi chân treo lên cây.

"Miên Miên viết cái gì vậy?" Đỗ Thanh Thanh vui vui vẻ vẻ quay đầu nhìn về phía nàng, có chút thẹn thùng nhỏ giọng thì thầm, "Chị viết là muốn cùng em cả đời ở bên nhau."

"Trùng hợp ghê." Tô Kỷ Miên vừa nghe liền cười, "Em và chị giống nhau."

"Em viết Tô Kỷ Miên muốn cùng Cận Như Ca cả đời ở bên nhau." Nàng nói, "Còn có......"

Lời còn chưa dứt, đột nhiên có một trận gió thổi tới, còn khá lớn, đến nỗi hai tấm thẻ kia cũng bị thổi bay lên một cái.

Vừa lúc là tấm của Tô Kỷ Miên.

Đỗ Thanh Thanh thực mau theo bản năng giương mắt nhìn lại, cũng thực mau chú ý tới nội dung viết trên đó.

Đầu quả tim lập tức không tự giác mềm nhũn, chóp mũi cũng đột nhiên lên men, xoay người đi đến đứng yên bên cạnh Tô Kỷ Miên, dùng sức ôm nàng hôn hôn, gật gật đầu nói: "Chị biết rồi."

Là đang trả lời tấm thẻ.

Tô Kỷ Miên thực mau gợi lên khóe môi, giương mắt nhìn tấm thẻ kia, đáy mắt thực mau nổi lên ý cười.


Chỉ thấy mặt trên viết là——

【 Tô Kỷ Miên muốn cùng Cận Như Ca cả đời ở bên nhau. 】

【 cũng muốn hầm canh gà cho nàng cả đời. 】

--------------------

Editor có lời muốn nói: Éc éc (,,ԾㅂԾ,,) Đừng bảo tui nói sai, thực ra sâu thẳm trong lòng các bạn ai cũng muốn "Ngủ với chị" nghĩa này hết đúng khơm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp