Ảnh Hậu Của Phỉ Boss Vừa Ngọt Vừa Manh

CHƯƠNG 24


2 năm

trướctiếp

Lâm Hân không tình nguyện bị bắt rời đi.

Cô ta còn muốn ở lại cười nhạo Dư Nghệ một hồi nữa, nhưng trợ lý nam vẫn ở bên cạnh thúc giục, sợ động tĩnh bên này thu hút những người khác tới xe, đến lúc đó ảnh hưởng tới thanh danh của Bạch Tuyết thì càng tệ hơn nữa.

Chờ tới khi trên hành lang chỉ còn lại một mình trợ lý nam, hắn nuốt xuống một ngụm nước miếng, hắn ngồi xổm xuống một tay ôm bả vai một tay ôm đầu, trong lòng ít nhiều có chút hụt hẫng.

Rốt cuộc là chuyện như thế nào thì trong lòng bọn họ đều biết rõ. Dư Nghệ chẳng qua chỉ bất đắc dĩ trở thành chỗ trút giận thôi.

Cũng không biết tại sao hôm nay Bạch Tuyết lại tức giận tới như vậy. Trước giờ tâm tình không tốt thì sẽ ngầm nói với đạo diễn một tiếng, muốn xử lý ai cũng là giải quyết từ đâu kia, không đáng ô uế tay cô ta.

Nhưng mà Dư Nghệ…

Trợ lý nam thở dài, dịch chuyển bước chân về hướng xa cửa phòng hơn một chút.

Chỉ có thể nói là cô ta xui xẻo!

Tất cả mọi người, bao gồm cả Bạch Tuyết, đều đang cho rằng Dư Nghệ sẽ hoảng sợ tới mức run bần bật ở trong phòng, lòng tràn đầy sợ hãi mà chờ đợi ngày mai mau tới, nếu tố chất tâm lý yếu thêm chút nữa có khả năng bị dọa tới ngất xỉu.

Cũng đúng thôi, đắc tội với nữ chính của đoàn phim thì làm sao mà không sợ hãi cho được.

Dư Nghệ ngồi trước gương không khỏi bật cười.

Chỉ như vậy?

Thật đúng là quá ấu trĩ!

Cô cũng không phải là đứa nhỏ ba tuổi một sớm một chiều không thể ngủ một mình, cần có cha mẹ dỗ dành quan tâm một cái. Cũng chỉ là một đêm mà thôi!

Hơn nữa di động vẫn còn ở trên người cô, đêm khuya mệt mỏi còn có thể gọi người tới mở cửa giúp rồi trở về khách sạn ngủ một giấc, sáng mai quay trở lại.

Dư Nghệ nhắm mắt lại, khóe môi nở ra một nụ cười nhàn nhạt. Cô rất chờ mong nhìn thấy biểu tình của Lâm Hân vào sáng ngày mai, khi cô ta nhìn thấy cô hoàn hảo không tổn hao gì, không khóc nháo cũng không suy sụp, hẳn là sẽ rất thất vọng đúng không?

Thời gian cứ chầm chậm trôi đi.

Phòng nghỉ của nghệ sĩ trong đoàn phim đều được cải biến tạm thời từ những căn phòng nhỏ, tất cả đều không có cửa sổ, một căn phòng vuông vức với đủ thứ quần áo và đồ vật vứt lung tung rối loạn bên trong.

Xung quanh là một mảnh an tĩnh. Chỉ có tiếng hít thở là không ngừng phóng đại. Thế giới lúc này dường như chỉ còn lại một mình Dư Nghệ.

Dư Nghệ chưa bao giờ là người thích làm ra vẻ, cô vốn không cha không mẹ, lúc còn nhỏ chịu qua không ít khổ cực, sau này đi đóng phim cho dù là cảnh quay khó nhiều nguy hiểm tới đâu cô cũng chưa từng dùng đến thế thân.

Nhưng bây giờ không giống như trước nữa. Mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, cô chính là cô, nhưng lại không phải là cô. Dường như cô đang bị kéo vào trong bóng đêm, bất giác nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, tai nạn xe cộ, thi thể, lễ tang, còn có…những suy đoán không biết là giả hay thật kia.

Dư Nghệ thở dài, cô lấy di động ra định gọi cho Tiểu Vương. Sắc trời đã tối, chắc là trợ lý của Bạch Tuyết đã rời đi rồi.

Cô cho rằng một mình có thể nhẹ nhàng trải qua một đêm ở căn phòng tối tăm lạnh lẽo này. Nhưng những kí ức cũ vừa ùa về, trọng sinh một lần, cô cũng không có kiên cường như mình nghĩ.

Điện thoại vẫn còn pin, sẽ không xảy ra chuyện tạm thời tắt máy. Dư Nghệ vừa mới thở nhẹ ra một hơi, đảo mắt liếc qua phía trên góc trái màn hình, ở vị trí tín hiệu, hiệu hiện rõ ràng một cái dấu chấm than.

Không có tín hiệu?

Dư Nghệ trợn tròn mắt, cô nhớ rõ ràng là lúc nảy Bạch Tuyết vẫn có thể gọi điện thoại mà, chẳng lẽ di động của cô là hàng rẻ tiền cho nên lúc này mất tín hiệu?

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, thử bấm một dãy số, nhưng không nghe thấy tiếng chuông mà thay vào đó là một giọng đọc điện tử lạnh lùng. Hơn nữa đã hết một ngày, di động thật sự là sắp hết pin rồi. Đúng là họa vô đơn chí!

Đèn phòng nghỉ nhấp nháy vài cái, sau đó hoàn toàn tắt ngấm, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối. Dư Nghệ cúi đầu, dưới ánh sáng của màn hình điện thoại nhìn thấy đã 11 giờ. Lúc này cô còn không biết bên ngoài đã náo loạn tới trời cũng muốn sập.

Tiểu Vương hoàn thành công việc mà đạo diễn giao phó, muốn đi tìm Dư Nghệ nói cảm ơn, ai biết hỏi tới ai cũng nói không nhìn thấy cô, di động gọi cũng không được. Ban đầu hắn cũng không để ý gì nhiều, nhưng chờ tới nữa đêm vẫn không thấy Dư Nghệ trở về.

Chuyện như thế này thật không đơn giản.

Tiểu Vương sợ hãi, diễn viên mất tích cũng không phải là chuyện nhỏ. Hắn vội vàng liên hệ với phó đạo diễn, đồng thời chạy đi hỏi từng diễn viên hôm nay có gặp Dư Nghệ không. Mọi người đều nói cả buổi chiều không nhìn thấy Dư Nghệ. Hắn thật sự quá hoang mang cho nên không chú ý tới sắc mặt mất tự nhiên khi nói chuyện của Lâm Hân.

Phó đạo diễn cuối cùng cũng tới nơi, thời điểm ông ta nhận được điện thoại còn trả lời rất miễn cưỡng giống như không để chuyện này vào mắt, ai biết chưa quá vào phút đã chạy tới khách sạn, hơn nữa bên cạnh còn có đạo diễn đầu trọc và nhà làm phim. Tiểu Vương còn chưa hết kinh ngạc đã nhìn thấy Phỉ Hành Vân đang từ phía sau đi tới.

Sao Phỉ tổng lại tới đây nữa?

Cái miệng của Tiểu Vương há to tới độ có thể nhét vừa một cái trứng ngỗng. Lúc trước còn muốn hỏi mấy chuyện bát quái thì giờ phút này dường như hắn đã có câu trả lời rồi. Hắn còn chưa kịp hưng phấn quá mười giây, đạo diễn đã chạy tới đánh mạnh vào gáy của hắn một cái, mắng:

“Sao lại ngẩn người? Người đâu? Sao lại thế này? Một người đang sống sờ sờ lại không thấy tăm hơi?”

Tiểu Vương quay đầu lại, ôm cái gáy bị đánh đau hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn lén đưa mắt nhìn Phỉ Hành Vân, lúc này cũng không dám giấu giếm, vội vàng đem hết mọi chuyện phát sinh buổi chiều nói lại một lần.

“Chuyện là…Lúc tôi ở bên khu tập huấn, trợ lý của Bạch Tuyết đột nhiên gọi cho tôi, nhờ tôi giúp anh ta một việc nhỏ là trở về khách sạn nhận lễ phục của nhà tài trợ, buổi tối Bạch Tuyết phải mặc nó đi thảm đỏ. Anh ta có việc khác cần phải làm, không phân thân ra được. Lúc đó tôi cũng không bận gì, cho nên liền đồng ý. Sau khi nhận được lễ phục lập tức muốn mang tới cho bọn họ thì thấy Dư Nghệ trở lại. Tôi thấy cô ấy có chút khác thường, hồn vía như ở trên mây, cho nên có gọi cô ấy lại nói chuyện vài câu.”

Tiểu Vương nuốt một ngụm nước miếng, nhìn đạo diễn một cái: “Chuyện sau đó thì ông cũng biết rồi, tôi nhận điện thoại của ông, nhờ Dư Nghệ mang lễ phục qua cho Bạch Tuyết giúp tôi, sau đó…”

Hắn không dám nói tiếp nữa. Nói như thế nào thì hắn cũng không thoát được trách nhiệm.

Đạo diễn hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thật muốn mắng tên này một trận. Nhưng nghĩ lại thì chuyện này cũng có chút liên qua tới mình, lập tức hắng giọng, lời lẽ chính đáng: “Những diễn viên khác nói sao? Có hỏi qua hết chưa?”

“Đã hỏi qua, không có ai biết!”

“Bạch Tuyết đâu?”

“Gọi không bắt máy!”

Đạo diễn gật đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc xoay người lại, biểu tình nháy mắt trở nên ôn hòa không ít, hắn xoa xoa tay, đi đến bên cạnh Phỉ Hành Vân, thấp giọng nói:

“Phỉ tổng, tôi đã hỏi qua, có thể là nghệ sĩ tự chạy ra ngoài chơi, di động hết pin nên tắt máy. Hay là anh trở về trước, chờ ngày mai có tin, tôi lập tức báo với anh?”

Đạo diễn vẫn không hiểu chỉ một chuyện cỏn con như vậy, vì sao Phỉ Hành Vân phải đích thân tới đây. Chỉ cho rằng lúc nảy âm thanh trong điện thoại của phó đạo diễn lớn quá lọt vào tai Phỉ Hành Vân, anh nghe được cho nên thuận đường tới đem xem một cái. Chỉ là một nữ diễn viên nhỏ mà thôi, làm sao xứng đáng được Phỉ Hành Vân coi trọng.

Phỉ Hành Vân liếc hắn một cái: “Hỏi lại một lần nữa, ông tự mình đi hỏi.”

Đạo diễn sửng sốt, vội vàng gật đầu. Hắn lập tức đi tập hợp các diễn viên trong đoàn lại, đám người phó đạo diễn cũng không dám nhàn rỗi, vội vàng chạy theo giúp một tay.

Phỉ Hành Vân đứng ở cửa khách sạn, lấy di động ra gọi một cuộc gọi. Chờ vài phút liền có một dãy số được gửi tới qua tin nhắn. Đằng sau dãy số là hai chữ Bạch Tuyết.

Hắn quay dãy số, nhạc chờ vang lên một hồi, là một giọng nam, thanh âm dường như đang cố tình đè thấp, xung quanh là những tiếng ồn.

“Xin chào, tôi là trợ lý của Bạch Tuyết, chị ấy còn đang tiếp nhận phỏng vấn, bây giờ không thể nghe điện…”

“Tôi là Phỉ Hành Vân, nói cô ta lập tức nghe điện thoại của tôi, lập tức.”

Trợ lý nam lập tức im bặt, hút một ngụm khí lạnh, sau đó rối loạn một hồi, thanh âm khẩn trương của Bạch Tuyết ở đầu dây bên kia mới vang lên.

“Chủ tịch, em là Bạch Tuyết, không biết anh có chuyện gì giao phó?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp