Ảnh Hậu Của Phỉ Boss Vừa Ngọt Vừa Manh

CHƯƠNG 22


2 năm

trướctiếp

Hỏa khí trong lòng Bạch Tuyết càng thêm bùng cháy khó chịu, cô ta vốn là người quen được người khác xu nịnh, bây giờ lại có người dám không nhìn sắc mặt cô, quả thực chính là một sự sỉ nhục, tất nhiên không thể cứ như vậy mà cho qua.

Nếu như Dư Nghệ bị dọa cho sợ hãi rồi lau nước mắt khom lưng xin lỗi cô, tâm tình cô tốt đẹp, có khả năng còn có lòng tốt mà buông tha cho cô ta một con đường sống.

Nhưng bây giờ…

Tuyệt đối không có khả năng!

Vốn dĩ thương hiệu đưa tới cho cô một bộ lễ phục cúp ngực, trong bụng cô đã ngập đầy một bụng hỏa khí. Kiểu quần áo này, nếu cô thật sự mặc ra ngoài, sợ là tin tức trên báo chí ngày mai còn chưa kịp lên tiếng thì những anti-fan kia đã lôi quá khứ bôi đen của cô ra một lần nữa rồi.

Hình tượng thanh thuần này đã duy trì không ít năm, cô cũng không có kế hoạch chuyển đổi hình tượng.

Bạch Tuyết lại liếc mắt trừng trợ lý thêm một cái nữa, sau đó gọi một cuộc điện thoại lại càng tức giận hơn, chờ cúp điện thoại, cô ta hít sâu hai cái, có thời gian tìm Dư Nghệ gây phiền toái.

Thật tình cờ.

Dư Nghệ đang muốn trốn đi, cả căn phòng này chỗ nào cũng là phiền phức, cô không muốn trở thành nơi cho nữ minh tinh này trút giận.

Lúc Bạch Tuyết nhìn qua thì tay của Dư Nghệ đã chạm tới cánh cửa, làm sao có thể để cô rời đi dễ dàng như vậy, Bạch Tuyết cười nhạo một tiếng, hất cằm về phía trợ lý.

“Mắt cậu bị mù sao? Cô ta tới đây gây sự một hồi, bây giờ còn muốn chạy, cậu cứ tính đứng nhìn như vậy sao?”

Trợ lý sửng sốt, hoảng loạn liếc nhìn Dư Nghệ một cái, lặng lẽ cân nhắc trong lòng một phen, lại không tiếng động nói lời xin lỗi, vội vàng đưa người qua giơ tay chặn cửa lại.

Hắn thậm chí còn không dám nhìn mặt Dư Nghệ.

Lễ phục đóng gói hoàn hảo, tuyệt đối không có chuyện mở ra xem rồi có thể trả về chỗ cũ hoàn hảo mà không có tổn hao gì như vậy. Chỉ vì bộ lễ phục mà thương hiệu gửi tới không hợp ý Bạch Tuyết, cô ta không dám tức giận với bên đó, chỉ có thể trút giận lên đám con tốt là bọn họ.

Còn có mấy lời khi nảy Lâm Hân nói….

Đây chính là đụng trúng họng súng rồi.

Rời đi không được, Dư Nghệ liếc mắt nhìn trợ lý một cái, hắn né tránh ánh mắt của cô, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Xem ra chuyện này không thể giải quyết đơn giản như vậy.

Dư Nghệ dứt khoát xoay người lại, nhìn về phía Bạch Tuyết, trên môi xả ra một nụ cười nhưng trên gương mặt vẫn không có biểu tình.

“Chị Bạch, xin được hỏi chị muốn thế nào?”

Thấy cô đang cúi đầu, Bạch Tuyết ngạo nghễ nâng cầm lên, hất hất mặt về phía hộp quà bị đá văng trên mặt đất: “Nhặt lên, đừng nói tôi vu oan cho cô, cô tự mình xem cho kỹ đi.”

Dư Nghệ không nhúc nhích.

Nhưng Lâm Hân lúc này lại chớp chớp mắt, trong đầu cô ta vừa nảy ra một ý tưởng, nhanh chạy tới nhặt cái hộp lễ phục đang nằm trên mặt đất, cô ta dùng hai tay siết chặt một cái, cẩn thận ôm cái hộp lên.

Cô ta còn chưa từng được chạm qua quần áo đắt tiền như vậy.

Chất liệu cao cấp, sờ vào cảm xúc mềm nhẵn, trọng lượng lại không nặng, cầm ở trong tay rất nhẹ. Lâm Hân nuốt một ngụm nước miếng, động tác càng thêm cẩn trọng, sợ không cẩn thận sẽ để lại dấu vết gì ở trên bộ lễ phục, lúc đó còn phải bồi thường cho Bạch Tuyết. Cô ta cầm quần áo đưa tới bên người Bạch Tuyết, cung kinh hạ eo, thái độ cực hèn mọn.

“Chị Tuyết, chị xem thử…”

Bạch Tuyết liếc mắt nhìn lễ phục một cái, tất nhiên là lễ phục không có vấn đề gì, ngoại trừ vừa rồi bị đá văng trên mặt đất dính một chút bụi ra thì vẫn hoàn hảo vô khuyết như ban đầu.

Nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Một diễn viên nhỏ mà thôi, nhìn chương mắt, có đôi khi không cần lấy cớ làm gì, trực tiếp đuổi cô cũng không có ai dám ra mặt ý kiến, bị làm cho tức giận như vậy, thật lãng phí thời gian.

Cô ta hừ nhẹ một tiếng: “Tuổi tác không lớn, thái độ lại rất ngạo mạn, bây giờ mấy diễn viên trẻ tuổi thật sự càng ngày càng tệ hại, vẫn còn chưa nổi tiếng mà lòng dạ đã cao hơn tầm mắt rồi.”

“Đúng vậy, ỷ vào bản thân có vài phần tư sắc, không chừng chính mình là cái tầng lớp gì cũng quên luôn rồi”. Lâm Hân lập tức ở một bên phụ họa: “Cô ta cũng không biết trong cái vòng này, những cô gái đẹp nhiều tới cỡ nào, nhìn mãi cũng không thấy có gì đặc biệt nữa. Tới chút lễ phép là phải tôn trọng tiền bối cô ta cũng không biết, còn muốn nổi tiếng sao, em thấy cô ta trở về nằm mơ còn không có đẹp như vậy đâu!”

“Cô ta diễn nhân vật gì?”

“Quỳnh Hoa.”

Trong mắt Lâm Hân hiện lên một tia ghen ghét, cô ta xem như cũng có chút danh tiếng, nhưng nhân vật mà cô ta nhận trong bộ phim này thậm chí còn không phải nữ năm. Suất diễn tuy không ít nhưng phần lớn đều làm phông nền, lời kịch chỉ có vài câu, tính cách càng không có gì nổi bật.

Cho dù là như vậy, vẫn có không biết bao nhiêu người suy nghĩ nát óc để nhận được vai diễn này.

Mà Dư Nghệ chỉ là một người mới ra đời, tuổi còn rất trẻ, không có tác phẩm, vừa tới liền được nhận vai nữ tư Quỳnh Hoa này.

Quỳnh Hoa chính là nhân vật mà Lâm Hân đã dòm ngó trong suốt một thời gian dài, lúc trước mục tiêu thử kính của cô ta cũng là vai diễn này, ai biết bị Dư Nghệ đoạt trước, hơn nữa sau đó giữa hai người lại có mâu thuẫn, cho nên càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Tức giận mà không phát tác ra được, chờ tới bây giờ mới xem như là tìm được cơ hội.

“Dư Nghệ này cùng với người phụ trách đoàn phim của tụi em là Tiểu Vương quan hệ không tầm thường, hai người cũng rất có máu mặt, ngày thường không để tụi em vào mắt, cũng không biết là có bản lĩnh gì, em còn tưởng lúc cô ta nhìn thấy chị Tuyết sẽ thu liễm một chút, ai ngờ…”. Lâm Hân không ngừng cảm thán, tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Ngay cả chị đứng đây mà cô ta còn không nể mặt chị, bây giờ còn chưa có khởi động máy đâu, nếu chính thức tiến tổ, không biết cô ta còn kiêu ngạo tới cỡ nào.”

Cô ta hạ quyết tâm phải cho Dư Nghệ một bài học suốt đời khó quên, trong đôi mắt của cô ta không hề che giấu oán độc chút nào.

Chờ tới khi bị đuổi khỏi đoàn làm phim, để xem Dư Nghệ còn có thể kiêu ngạo được tới đâu.

Căn phòng này cũng thật lớn, Lâm Hân hất bát nước bẩn tới, Dư Nghệ cũng không có chỗ nào để trốn, đây là cố ý nhằm vào cô, Bạch Tuyết kia cũng đang muốn tìm nơi để trút giận, cô căn bản là không cần giải thích.

Mà trợ lý nam lúc này dường như lương tâm bất an, hắn lặng lẽ buông lỏng cánh tay đang đè chặt ở cửa. Nhưng mà Dư Nghệ có đi được thì sao, các cô ấy có thể buông tha cô sao?

Đây chính là tai bay vạ gió.

Chuyện bắt nạt người mới trong đoàn phim vẫn luôn tồn tại, diễn viên nhỏ trở thành nơi trút giận cho các minh tinh lớn, nhân viên công tác của đoàn phim còn phải xem sắc mặt của họ mà làm việc, một khi không vừa ý cái gì, thay đổi người hoặc đuổi việc nhìn mãi cũng quen mắt.

Lâm Hân dám lợi dụng Bạch Tuyết đối phó Dư Nghệ, cô ta cũng đã suy nghĩ trước là Dư Nghệ không thể nhấc lên được sóng gió gì.

Một màn này, giống như đã trở thành cảnh đẹp trong mắt cô ta. Dư Nghệ không có khả năng xoay chuyển tình thế!

Vai nữ bốn này, chờ Dư Nghệ bị đuổi khỏi đoàn phim, Lâm Hân sẽ năn nỉ Bạch Tuyết một hồi, có khả năng sẽ đổi thành cô tới diễn cũng không chừng.

Còn Tiểu Vương kia….

Hắn ta là cái thá gì?

Dư Nghệ trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên cười: “Chị Bạch, em có lòng tốt đưa quần áo tới cho chị, không hợp ý chị cũng là chuyện của chị, em chỉ đáp ứng sẽ giúp Tiểu Vương hoàn thành chuyện này, tới đây là đủ rồi. Còn cô ta…”. Cô liếc mắt nhìn Lâm Hân một cái, cười nhạo: “Giữa em và cô ấy xác thật là có chút mâu thuẫn, nhưng mà chị thật sự nguyện ý bị cô ta lợi dụng để đối phó em, em không còn gì để nói.”

Từ đầu tới cuối Dư Nghệ cũng chưa biểu hiện ra chút sợ hãi nào, thái độ cư xử với Bạch Tuyết, đây có thể xem như là người có thể chèn ép được Dư Nghệ hoặc không, cô cũng không có ý tứ muốn nịnh hót.

Nếu không sai, dựa vào cái gì mà phải cúi đầu?

Với thân phận của Bạch Tuyết này cũng xứng sao?

Dư Nghệ hồn nhiên không sợ, ngẩng cằm lên, nhìn Bạch Tuyết đang ngạo nghễ ở đối diện. Bạch Tuyết sửng sốt, khuông vui nhíu mày lại, đã bao lâu rồi không có một diễn viên nhỏ dám không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm cô ta như vậy, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào, chỉ có ngập tràn…kiêu ngạo.

Quả là một cái xương cứng.

Trong đầu cô ta chớt hiện lên bóng dáng một người, hồi ức không vui trong quá khứ quên chưa được bao lâu lúc này đã bị đào lại, sắc mặt Bạch Tuyết nhất thời trầm xuống.

“Vậy à, ý của cô là nói tôi ngu ngốc, tùy tiện để cho người ta lợi dụng sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp