Ảnh Hậu Của Phỉ Boss Vừa Ngọt Vừa Manh

CHƯƠNG 19


2 năm

trướctiếp

Mặt Dư Nghệ đỏ bừng bừng, hận không thể tự tát chính mình một bạt tai.

Cô còn đang suy nghĩ chính sự, đâu còn tâm trí mà nghe Phỉ Hành Vân nói, dường như đầu óc cô chỉ toàn những chuyện lộn xộn này. Bây giờ còn không có cách nào giải thích được.

Trên mặt Dư Nghệ ngập tràn vẻ bi thương, đầu cúi thấp, không dám nói nhiều thêm một câu.

Thật vất vả cuối cùng cũng tới nơi, cô vội vàng nói cảm ơn, mở cửa xe, giống như đang chạy trốn, hồn nhiên không có chú ý tới ánh mắt của Phỉ Hành Vân vẫn đang dõi theo cô ở phía sau, cho tới lúc bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất.

Tài xế lặng lẽ trở về ghế lái, thấp giọng hỏi: “Tổng tài, bây giờ xuất phát sao?”

Phỉ Hành Vân thu hồi ánh mắt, hắn đưa tay lên nhéo nhéo thái dương, muốn xua tan chút gợn sóng trong lòng hắn, sau đó ngước mắt lên khôi phục bộ dáng lãnh đạm ngày thường: “Đi thôi!”

Mãnh thú Porsche lại lần nữa khởi động, nhanh chóng lái ra khỏi cửa khách sạn.

Dư Nghệ ngán ngẩm chạy vào trong khách sạn, suýt nữa thì va phải Tiểu Vương đang đi ra, hắn “ai da” một tiếng, vội vàng lùi về nửa bước tránh sau cánh cửa, lúc này mới không làm cho đồ vật đang cầm trên tay rớt xuống đất.

Tiểu Vương thở dài một hơi, nhìn Dư Nghệ một cái, bất đắc dĩ nói: “Tổ tông của tôi ơi, cô đang vội chạy đi đâu vậy? Tới đường xá cũng không thèm nhìn.”

“Xin lỗi nha!”. Dư Nghệ xấu hổ cười: “Tôi không chú ý, cậu không sao chứ?”

“Tôi thì không sao hết, nhưng mà cái này mà xảy ra chuyện thì thật sự sẽ có vấn đề lớn đó”. Tiểu Vương bĩu môi, chỉ về phía hộp quà lớn đang buộc ruy băng lụa mà hắn đang cầm trên tay, “Có biết đây là đãi ngộ của thương hiệu cao cấp dành cho nhân vật lớn nào không?”

Dư Nghệ lắc đầu.

Vẻ mặt Tiểu Vương thần thần bí bí, nhìn trái ngó phải xung quanh một vòng, sau đó nhích sát lại gần tai cô, nhỏ giọng bát quái cùng cô: “Bạch Tuyết đó! Là nữ chính của chúng ta, đại minh tinh đó! Mới vừa nhận được giải thưởng Thanh Hoa, bây giờ đang là tâm điểm của truyền thông, thương hiệu quốc tế còn chủ động gửi lễ phục đến cho cô ấy, thật sự làm cho người ta hâm mộ mà.”

Hắn chép miệng, xoay xoay chiếc hộp trong tay, tiếp tục thở dài: “Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy lễ phục của thương hiệu quốc tế hàng đầu đó, rất nặng, mấy cái thứ liên quan tới nghệ thuật thì tôi không hiểu, nhưng mà cái hộp này nhìn cũng đâu có gì đặc biệt lắm đâu, sao có thể đắt tới như vậy?”

Dư Nghệ cúi đầu nhìn thoáng qua, lễ phục được xếp bên trong cái hộp, cũng không nhìn được hình dáng của nó, cô không có tâm trạng bà tám cũng Tiểu Vương, gật đầu cho có lệ muốn xoay người rời đi, trở về phòng ngủ một giấc cho đầu óc tỉnh táo mới được.

Còn chưa đi được mấy bước thì sau lưng đã vang lên tiếng chuông điện thoại ầm ĩ rung trời, không cần phải quay lại nhìn cũng biết là nhạc chuông điện thoại của Tiểu Vương, hắn thiết lập nhạc chuông là bộ gõ cường độ mạnh, một khi vang lên làm cho bất kỳ ai nghe được cũng cảm thấy da đầu tê dại. Nhưng hắn lại thích cái âm thanh này, tiếp điện thoại dạ dạ vâng vâng vài câu, sau đó liền chạy tới bên người Dư Nghệ, di động còn chưa tắt, không rảnh tay cho nên chỉ có thể chắn ở trước mắt cô, ánh mắt ra hiệu cô dừng bước.

Dư Nghệ chỉ có thể dừng lại, đứng yên tại chỗ nghe hắn cất cao cái giọng địa phương đặc sệt: “Em đã biết thưa đạo diễn…Dạ dạ dạ, em lập tức qua đó. Không có việc gì, em không bận, không có bận chút nào hết, có thể vì đoàn phim phục vụ chính là vinh hạnh của em. Lát nữa gặp, em lập tức tới đó!”

Tiểu Vương ngắt điện thoại, nhìn về phía cô cười lấy lòng, còn chưa kịp lên tiếng thì Dư Nghệ đã lùi về phía sau một bước, hai tay bắt chéo làm cái động tác cự tuyệt: “Ngưng, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”

“Tôi biết là cô hiểu tôi nhất mà”. Tiểu Vương cười hắc hắc, hắn nâng hộp quà qua: “Làm ơn, bên kia đang rất gấp, đạo diễn có việc đột xuất nên mới tìm tôi, chậm chân một chút là mất luôn chén cơm này, thật sự là không thể phân thân.”

“Ai biểu cậu cứ thích ôm đồm..”. Dư Nghệ liếc hắn một cái, nhìn thấy bộ dáng của hắn thật sự như lửa cháy tới lông mày, cuối cùng cũng không đành lòng từ chối. Tiểu Vương này tốt xấu gì cũng là người bạn duy nhất của cô ở đoàn phim, cô nhận lấy hộp quà, thở dài: “Đưa tới chỗ nào?”

“Tôi biết là cô sẽ giúp tôi mà!”. Tiểu Vương làm bộ làm tịch lau nước mắt, cười hì hì nói: “Chính là bên chỗ tập huấn, tối nay Bạch Tuyết còn phải tham gia một hoạt động, bây giờ còn phải đi trang điểm và tạo hình, sợ là không kịp thời gian.”

“Trợ lý của cô ta đâu?”

“Hình như là cậu ta cũng đang bận gì đó, bằng không sao có thể tới tìm tôi chưa? Cô đi qua đó trực tiếp tìm trợ lý của Bạch Tuyết là được.”

Cũng đã nhận lời rồi, Dư Nghệ không còn cách nào khác đành phải căng da đầu đi một chuyến này thay hắn.

Vị Bạch Tuyết này, cô thật ra cũng không quen biết cô ta. Giới giải trí này nói lớn không lớn, nhưng tuyệt đối không được gọi là nhỏ.

Hơn nữa, nếu cô nhớ không lầm thì cô ta chính là nghệ sĩ ký hợp đồng chính thức với Trục Lãng. Mấy phút trước cô còn trốn chạy từ trên xe của boss Phỉ, lúc này lại phải xuất hiện trước mặt nghệ sĩ dưới trước hắn. Không hiểu sao từ lúc trọng sinh tới bây giờ cô luôn dính dáng tới Trục Lãng.

Nghiệt duyên!

Dư Nghệ than ngắn thở dài chạy tới phòng tập huấn, xin phép chỉ đạo võ thuật một tiếng rồi mới đi về phía phòng tập huấn chuyên dụng dành cho diễn viên chính.

Đại minh tinh tất nhiên sẽ có đãi ngộ đặc biệt.

Từ sau khi Bạch Tuyết tiến tổ cũng chưa có lộ mặt. Sở Thanh Y thì sẽ có lúc xuất hiện ở đây nói hai ba câu với đám diễn viên nhỏ, kiên nhẫn chia sẻ một ít kỹ thuật và vấn đề khi diễn xuất. Ngay từ đầu cô đã không tìm thấy người này, tới nỗi xe để chuẩn bị rời đi cũng chờ sẵn ở cửa hông. Thỉnh thoảng còn có trợ lý của cô ta tới đây quát lớn yêu cầu người đang huấn luyện phải giữ im lặng, đừng ảnh hưởng tới cô ta đang nghỉ ngơi.

Vừa nhìn liền biết ngay là một bà chủ khó tính.

Dư Nghệ gõ cửa, bên trong yên tĩnh không một tiếng động, cô đẩy cửa ra thấy bên trong không có ai hết, làm gì có bóng dáng của Bạch Tuyết gì đó ở đây.

Chẳng lẽ đi rồi sao?

Vậy lễ phục này…

“Ai ai ai? Cô tới đây làm gì?”

Cô còn chưa nghĩ ra nên xử lý lễ phục này như thế nào, bả vai bỗng nhiên bị người từ phía sau chụp mạnh một cái, Dư Nghệ có chút lảo đảo, suýt chút nữa là hộp qua trong tay cũng bị văng xuống đất.

Cũng may là cô vừa kịp ổn định lại thân thể, Dư Nghệ quay đầu nhìn, người đến là một người đàn ông trẻ tuổi, tướng mạo bình thường, đôi mắt tam giác dài, ánh mắt lạnh lùng đảo ở trên người cô, trong đó toàn bộ là cảnh giác cùng đánh giá.

“Tôi tìm người, cậu là ai?”

“Tìm người?”. Người đàn ông nhíu mày, cười nhạo một tiếng: “Chỗ này là phòng riêng của diễn viên chính, cô còn có thể tới tìm ai?”

Ngữ khí của hắn không tốt, thái độ cũng không đẹp đẽ gì, trong lúc nói chuyện còn dùng khóe mắt liếc liếc Dư Nghệ, không hề che giấu thái độ khinh miệt của hắn ta.

Dư Nghệ nhìn như vậy cũng không giận. Cô đã gặp qua rất nhiều loại người. Người này vừa nhìn liền biết hắn là trợ lý của nghệ sĩ nào đó, quen thói kiêu ngạo, cho rằng nghệ sĩ nhà hắn là lớn nhất, đi tới đâu cũng thái độ khắp nơi.

Cô nâng nâng cái hộp quà trong tay lên, nhàn nhạt nói: “Lễ phục của Bạch Tuyết, anh là trợ lí của cô ta thì tới cầm đi.”

Ở đây cũng chỉ có hai diễn viên chính, nhân viên của Sở Thanh Y sẽ không có loại người như vậy, chỉ còn lại Bạch Tuyết.

Trợ lý nam sửng sốt, vội vàng nhận lấy hộp quả, kiểm tra trong ngoài một hồi, trong miệng còn bất mãn lẩm bẩm: “Dặn dò cậu ta có chút chuyện cũng làm không xong, còn giao cho người khác, gấp cái gì cũng không tới đây một chuyến được, nếu để cho người tay chân không sạch sẽ làm hỏng rồi…”

Lời nói vừa lẩm bẩm được một nửa, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu liếc mắt dò xét Dư Nghệ, vẻ mặt đầy cảnh giác hỏi: “Cô không có mở cái hộp ra chứ? Đây chính là mẫu lễ phúc mới nhất, nếu mà đụng hư một chút, bán cô cũng không bồi thường nổi đâu!”

Cho dù là người có tính tình tốt cỡ nào nghe hắn âm dương quái khí nói một hồi cũng nhịn không được mà nổi giận, huống chi là Dư Nghệ vốn không phải là người quá nhu thận gì, trong lòng cô đang có tâm sự, lười so đo với hắn, nhưng cái người này người ta cho mặt mũi hắn lại không cần, cứ ở đây không ngừng lải nhải.

Dư Nghệ tức giận cười ra tiếng: “Tôi không chỉ mở cái hộp này ra, tôi còn dùng hai chân dẫm lên nó, ném thêm mấy cây kim nữa, cậu cần phải kiểm tra từng chút từng chút một mới có thể để cho cô ta mặc đó.”

From TYT & Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp