Mùa Hè Nồng Nhiệt Tại Thị Trấn Pero

Chương 7: Sau mưa


2 năm


Chuyển ngữ: Mắt Bão

Nhiệt độ cơ thể nóng ấm cùng với hơi thở nóng hổi tràn ra từ cổ họng khiến cả căn phòng nóng lên. Không ai quan tâm là ai bắt đầu trước, động tác thô lỗ kia như muốn nhân tiếng sấm mà phát tiết chính mình.

Là Chu Tầm bắt đầu trước, đầu tiên là giấu thứ tình cảm không thể nói rõ này vào trong mây, sau đó càng tích càng nhiều, càng tích càng nặng, cho đến khi mưa to tầm tã đổ xuống cọ rửa tất cả.

“Nhanh lên đi…”

Trước khi mưa to ngừng lại, trước khi Ed lớn lên. Anh nhận ra mình không còn trẻ, nếu không sao lại do dự trước sau trong cuộc trầm luân sai trái này, anh đã không còn sự cố chấp không biết sợ của tuổi trẻ, cho nên chỉ có thể dùng động tác gần như thô bạo để khiến đối phương mê muội trong thời gian ngắn, để cho chính mình lên tới đỉnh.

Là Ryan bắt đầu trước, tiếng sóng biển vỗ đá ngầm dữ dội ngoài xa chính là minh chứng rõ nhất. Mùa hè của anh vừa mới bắt đầu đã sắp sang thu khiến anh sợ hãi – ánh mặt trời không phá nổi tầng mây, cỏ xanh úa vàng, hoa hồng úa tàn đều nói với anh rằng anh sẽ lại tiếp tục ở trong căn nhà cũ nát chờ đến khi biến chất.

Anh sợ hãi, vì thế anh hy vọng nước biển lại bao phủ lấy Chu Tầm, lần này anh sẽ không cứu đối phương nữa, Chu Tầm nên ở lại trong biển Pero, đầu tiên là giãy dụa, rồi hết dưỡng khí, cuối cùng là chìm xuống.

Cuồng phong cuốn sóng biển, mưa to nặng hạt như đầu đạn bắn vào cửa sổ, việc này khiến Chu Tầm bị thương, khiến Ryan nghẹn ngào, tiếng thở dốc bắt đầu hổn hển, nâng lên sóng lớn trong thân thể. Mưa rơi vào trong phòng, sóng biển vỗ ướt mép giường, cái chăn mỏng rơi trên đệm cũng bị tẩm ướt theo.

_____

Tạnh mưa rồi, giọt nước từ mái hiên rơi tí tách xuống vũng nước, như dư âm sau khúc cao trào.

“Lộc cộc”, tiếng bước chân cắt ngang sự ấm áp ngắn ngủi hiếm có, ga giường bên người Chu Tầm lạnh lẽo, anh ngẩn người nhìn trần nhà, bên tai vang lên tiếng trẻ con ồn ào.

Ed bị thương, là do chui vào bụi hoa hồng bị gai đâm thương, khi bôi thuốc thì khóc đến rung trời lở đất. Âm thanh quá trong sáng như đang phê phán một sai lầm tưởng như không phải sai lầm. Thay vì bị giữ chân bởi cuộc phóng đãng kia, Ryan đáng ra nên đi trông con, trông nó cẩn thận để nó không bị thương.

Chu Tầm rời giường kéo rèm, mùi vị trong phòng tan đi. Trải qua một trận bão táp, vườn hoa hồng ngoài cửa sổ đã thành đống lộn xộn, lá cây bị thổi rụng trải đầy đất, chiếm lấy vị trí vốn là nơi lộng lẫy.

“Đừng cử động” Ryan ngồi dưới đất, dùng cồn lau vết thương trên cẳng chân của Ed, “Lần sau con còn muốn chui bụi hoa không?”

Đau đớn vốn đã làm thằng bé khó chịu, lời trách móc của ba không khác nào cắt đứt dây thần kinh yếu ớt của nó. Ed ngẩng đầu khỏi gối dựa, khóc lóc kể lể: “Con gọi ba sang đón con về, ba không nghe thấy! Ba chẳng nghe thấy cái gì cả!”

Tay Ryan khựng lại, nhưng không ngẩng đầu. Anh vốn chẳng phải một người cha đủ tư cách, không chăm sóc tốt cho con, hiện giờ ngay đến tiếng gọi của con cũng không nghe được.

Anh cúi đầu thật thấp, như đang nhận sai, lại như đang cảnh tỉnh.

Chu Tầm mở cửa, đi vào bếp lấy bia lạnh, tựa lên khung cửa uống ừng ực. Ryan vẫn không có hành động gì như cũ, tiếng khóc lớn của Ed biến thành tiếng nức nở nho nhỏ. Hai người cứ duy trì như vậy thật lâu.

Chu Tầm đặt vỏ bia rỗng lên bàn, đi lại bế Ed: “Quần áo con ướt rồi, thầy đưa con đi thay quần áo, bằng không sẽ cảm lạnh đó.”

Ed ghé đầu lên vai Chu Tầm, mắt ngấn nước nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi quỳ trên thảm dưới đất, không cam lòng hỏi: “Vừa nãy thầy có nghe thấy con gọi không? Con gào lớn tiếng như vậy mà!”

“Con muốn mặc quần áo màu gì đây?” Chu Tầm cầm từng món quần áo ướm lên người Ed, khéo léo đánh trống lảnh, làm bộ như không nghe thấy.

Mà đúng là anh không nghe thấy, lúc ấy trong tai anh chỉ có tiếng nước, tiếng thở dốc, tiếng ván giường lắc lư mà bỏ qua tiếng gào ở cách một bức tường.

“Mặc cái này, được không?” Chu Tầm chọn một bộ quần áo nhỏ mới tinh, thay cho Ed. Khi thay quần áo miệng Ed vẫn còn than thở, như một bà cụ non.

“Đã hết giận chưa?” Chu Tầm xoa xoa đầu nó, mái tóc màu rám nắng rối bời, “Nếu đã hết giận, chúng ta nên đi nghe truyện cổ tích, lần trước thầy kể đến chỗ nào rồi?”

“Quên mất rồi” Ed xoắn hai ngón tay vào nhau.

“Quên rồi thì kể lại từ đầu đi.”

Trong phòng còn lưu lại sự ngột ngạt sau cơn mưa, Ed ngồi trong lòng Chu Tầm, nghe đến khi buồn ngủ, cái đầu nhỏ liên tục gật gù. Chu Tầm không đánh thức nó, đỡ lấy trán nó, tự mình kể cho mình.

Không có câu hỏi của trẻ con, truyện kể xong rất nhanh, một quyển sách dày cộp nháy mắt chỉ còn lại tờ cuối cùng. Lúc này, phòng bếp phát ra tiếng nồi niêu xoong chảo, là Ryan đang làm bữa tối.

“Kể xong rồi”

Giọng Chu Tầm nghe có hơi cao, đây là giọng điệu của anh khi nói chuyện với trẻ nhỏ, nhưng ánh mắt anh lại thật cô đơn.

Giọng nói đánh thức Ed, ngủ dậy xong, cơn giận cũng vơi mất nửa. Nó cầm lấy trang giấy cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: “Còn chưa kẻ hết đâu, còn một câu chuyện cuối cùng.”

“Nhưng mà hôm nay chúng ta đã kể rất nhiều câu chuyện rồi, câu chuyện cuối cùng này để lại cho ba con kể đi.”

Ed không hiểu hàm ý trong lời đó, chỉ nói: “Ba sẽ không kể chuyện, ba chưa bao giờ kể truyện cổ tích cho con nghe.”

“Ba con sẽ kể, trong sách có phiên dịch và chú thích, ba con có thể đọc hiểu nó. Quyển sách này sẽ tặng cho con.”

Ed mừng rỡ ôm sách vào lòng như tìm được kho báu. Cười khanh khách một lúc xong lại ngẩng cái mặt còn vương nước mắt, nghi hoặc nói: “Tặng con rồi thì của thầy đâu?”

“Thầy có thể mua một quyển mới.”

“Ơ~” Ed thở dài nói: “Hiệu sách không bán loại sách này, con đã kiểm tra từ lâu rồi.”

Sau khi đôi vợ chồng già kia đi rồi, dưới sự nhõng nhẽo của Ed, Ryan đã đi hiệu sách trong thành phố để tìm bản dịch của sách này nhưng tìm tất cả các hiệu sách, đừng nói là sách dịch, ngay cả một quyển sách tiếng Trung cũng không có, việc này về sau cũng đành chịu.

“Đó là vì con tìm không đúng nơi” Chu Tầm nói “Có một nơi mà tất cả hiệu sách đều bán loại sách này.”

“Ở đâu cơ?”

Chu Tầm vươn tay chỉ về phía đông, Ed nhìn theo lại chỉ thấy mặt tường trắng xoá.

Ed mặt mày nhăn nhó: “Nói dối.”

“Không…”

Tiếp gõ cửa vang lên rất đúng lúc, cắt ngang lời Chu Tầm định nói. Ryan đeo tạp dề đứng ở cửa hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”

“Thầy nói có một…”

“Tạnh mưa rồi, tôi muốn đưa Ed ra ngoài chơi một lát” Chu Tầm ôm cổ Ed, ghé vào tai nó thì thầm, “Không phải con thích ra bờ biển nhặt vỏ sò sao?”

Ed nhảy phắt xuống đất, kéo tay Chu Tầm lách qua Ryan ra khỏi cửa.

“Lát sẽ về” Chu Tầm thông báo một câu đơn giản, khi bước ra ngoài rồi mới nghe tiếng Ryan hô phía sau:

“Bữa tối muốn ăn gì?”

“Gì cũng được”

Sương mù dày đặc không thể xua tan, giống như tầng sa mỏng trải xuống từ mây, làm mặt biển trong veo thường ngày mờ đi. Trên lá cây còn đọng nước, rung rinh lấp lánh phát ra tia sáng nhỏ bé, ốc sên đội vỏ bò ra đè cong ngọn cỏ non mới phá đất nhú lên.

Chu Tầm tuỳ tiện ngồi xuống một tảng đá, không thèm để ý quần có ướt hay không. Anh thấy Ed lại làm bẩn bộ quần áo mới tinh kia, trong túi áo đựng đầy vỏ sò đủ kiểu.

Ngày anh tới đây cũng là ngày mưa, sau khi tới nhà ga anh đã trú dưới hành lang dài có mái che, đọc hết năm tờ báo mưa mới tạnh, trong lúc đó anh vẫn nghĩ thân chủ sẽ đến đón mình, bởi vì Annie nói với anh, thân chủ là người tốt.

Nhưng thực tế, Annie đã nói ba hoa chích choè trước mặt Chu Tầm vì muốn lấy tiền môi giới, nghe như thân chủ là bậc thánh thần, chỉ cần Chu Tầm đến đó là có thể được siêu độ thành thần.

Nhưng mà vị “thánh thần” này không chỉ làm đau anh, mà đến cả ô cũng không tặng được một cái. Chu Tầm mở tờ báo thứ sáu, nhìn một loạt chữ, rồi thô lỗ nhét báo lại vào giá sách, đi đôi giày da sáng màu cả nửa năm chẳng đeo mấy lần, tức giận bước xuống vũng nước.

Anh rất hối hận vì không đi dép lê.

Chu Tầm cầm tờ giấy, bên trên viết địa chỉ nhà thân chủ, nhưng lại bị nước mưa thấm ướt, rất khó đọc. Anh đi dọc theo con đường đá xanh, nghĩ thầm, nếu không tìm thấy nhà thân chủ thì liền quay đầu về, nhưng lúc này một vùng biển xông vào tầm mắt anh.

Mây đen rợp trời dung hoà với mặt biển nơi cuối tầm mắt, trên bãi biển tràn ngập tiếng cười đùa của trẻ con, một người lớn có mái tóc rám nắng đang bắt lấy đứa trẻ nhà mình, nhìn vẻ mặt nghiêm túc đó thì hẳn là đang răn dạy.

Nơi này tốt lắm, giống với thôn núi nhỏ trước đây anh sống – đây là suy nghĩ đầu tiên của Chu Tầm.

Anh quyết định sẽ thích nơi này, nhưng việc đầu tiên là phải tìm được nhà thân chủ, nếu không anh sẽ không có chỗ ở.

Anh hỏi thăm dọc đường, cuối cùng đi vào ngôi nhà vườn kia. Anh đứng trước cửa gỗ, trong lòng còn bất mãn vì sao thân chủ không đi đón mình, anh muốn gõ cửa thật mạnh để biểu đạt tức giận nhưng lại thấy như vậy quá trẻ con, cuối cùng vẫn lễ phép gõ ba cái.

Người mở cửa là trẻ con, anh thấy đứa bé này trông rất quen, chờ đến khi bước qua huyền quan gặp được ba nó – vị thân chủ thấy trời mưa to cũng không đi đón anh, anh mới hiểu.

Hoá ra vị thân chủ này vì đang bận dạy dỗ đứa con nghịch ngợm mới không đi đón anh.

Vậy được, tha thứ cho anh ta.

Ed nhặt rất nhiều vỏ sò, đến tận khi túi không nhét vừa nữa mới mừng rỡ chạy đến bên cạnh Chu Tầm, khoe khoang thành quả lao động.

Chu Tầm xoa đầu của nó: “Con nhặt nhiều như vậy để làm gì?”

“Làm nhà!”

Trong tủ kính cửa hàng quà tặng trưng bày một căn nhà nhỏ làm bằng vỏ sò, Ed vừa thấy nó đã thích, những lần đó ba kéo nó đi quá nhanh nên chưa kịp đòi ba mua đã đi qua mất, cho nên nó quyết định tự làm một căn nhà nhỏ.

“Nhưng tần này còn chưa đủ” Ed nói “Phải đợi lần thuỷ triều sau lại cuốn vỏ sò lên, lại đi nhặt lần nữa là đủ rồi.”

“Vậy lần sau lại nhặt.”

“Ba sẽ không cho con đi ra bờ biển trừ phi có thầy đi cùng con, lần sau thầy cũng đi với con nha?”

Sắc trời tối dần, hôm nay không có tà dương, mây đen dần chìm xuống, mặt biển hình như thành màu đen, cũng vô cùng bình yên, tĩnh lặng như nước, phủ bụi lên sự mãnh liệt lúc trước, và cái hôn dài lúc trước.

Chu Tầm đưa Ed về nhà, thong thả nhịp bước quét qua những vũng nước mưa ven đường. Ed cẩn thận bọc lấy vỏ sò, đề phòng rơi mất, Chu Tầm nghiêm túc mở miệng, nói nhỏ:

“…Không đi với con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play