Đích Nữ Trọng Sinh: Nịch Sủng Tàn Vương Phi

Chương 35: Xiêm Y Mùa Thu


2 năm

trướctiếp

Hoa Diên chớp chớp mắt nhìn trưởng công chúa. Nhìn ánh mắt Hoa Diên như vậy, trưởng công chúa cảm thấy nhìn giống như một kẻ độc ác chia rẽ uyên ương, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.

Bất quá vì nữ nhi của mình, vai ác này bà nhất định sẽ diễn.

Đỗ Kiều trời sinh tính đơn thuần, nghĩ sao nói vậy rất dễ đắc tội với người khác. Vì tính tình đơn thuần nên sẽ rất dễ dàng bị người khác lợi dụng. Nếu là một gia đình bình dân thì cũng không có vấn đề gì, nhưng Đỗ Kiều lại có mẫu thân là người của hoàng gia, một khi bị người khác lợi dụng chắc chắn sẽ gây ra đại họa không thể cứu vãn được.

Trưởng công chúa hi vọng nữ nhi của mình có thể an bình vui vẻ mà sống, tốt nhất nàng không nên biết gì về những việc gọi là tính kế người khác hay bị người khác tính kế. Bởi vậy, bà luôn đề phòng những người giao kết cùng Đỗ Kiều. Nếu có người mang tâm tư mà giao kết với nữ nhi bà, bà nhất định sẽ ra tay ngăn cản.

Hoa Diên nhìn chiếc vòng được đặt trên bàn nói: “ Chiếc vòng này nhìn thật đẹp mắt.”

Trưởng công chúa hỏi: “Vậy ngươi muốn sao?”

Hoa Diên lắc đầu: “ Mẫu thân ta từng nói qua, hai người giao kết với nhau quý trọng nhau là ở lòng thành, nên ta không thể nhận lễ vật quý giá như vậy từ mẫu thân của Đỗ Kiều được. Như vậy, ta và Đỗ Kiều sẽ không còn giao kết đơn thuần nữa, ta sẽ rất hổ thẹn với Đỗ Kiều.”

Trưởng công chúa cười cười, trong mắt bà hiện lên một mạt tán thưởng, bà lại nói: “ Vì ngươi và Đỗ Kiều là bằng hữu chi giao nên ta mới tặng lễ vật này cho ngươi, ta muốn ngươi thay ta hảo hảo chiếu cố Đỗ Kiều.”

Hoa Diên vẫn lắc đầu: “ Ta vẫn không thể nhận, ta là bằng hữu của Đỗ Kiều, nên hiển nhiên sẽ phải chiếu cố nàng thật tốt.”

Vòng tay này quả nhiên là cực phẩm, kiếp trước Hoa Diên cũng từng nhìn thấy vòng tay này. Chẳng qua lúc ấy là nàng nhìn thấy nó được đeo trên tay của Hoa Nguyệt Phỉ. Đây là một trong những sính lễ mà Độc Cô Dạ tặng cho Hoa Nguyệt Phỉ. Nghĩ đến nàng cảm thấy thật buồn cười.

Bất quá kiếp trước Hoa Diên lại không biết vòng tay này vốn dĩ là của trưởng công chúa, tại sao vòng tay này lại rơi vào tay của Độc Cô Dạ? Hoa Diên cảm thấy kiếp trước mình thật hồ đồ. Tất cả mọi việc cho đến ngày hôm nay nàng cũng không hiểu rõ hết được. Bất quá nàng đã được trọng sinh, thì với những người có tâm tư đen tối, nàng sẽ làm cho họ không có cơ hội thực hiện được.

Trưởng công chúa biết nữ nhi của mình rất coi trọng vị bằng hữu Hoa Diên này, nên bà cũng không muốn tiếp tục làm khó nàng. Bà vẫy vẫy tay, nói: “ Ngươi lui xuống đi. Sau này ngươi và A Kiều phải đối xử tốt với nhau, nên nhớ ngươi phải đối xử tốt với nàng.”

“ Ân, ta sẽ.”

Hoa Diên từ nơi ở của trưởng công chúa vừa bước ra, nàng nhìn thấy Đỗ Kiều đang đứng chờ nàng cách đó không xa. Nhìn thấy Hoa Diên bước ra, Đỗ Kiều chạy đến gần nàng, hỏi: “ Thế nào? Mẫu thân ta không là khó dễ ngươi đi?”

Hoa Diên cười cười: “Không có đâu.”

Khi Hoa Diên rời đi, thì yến hội bên kia cũng kết thúc. Khi nàng trở lại, Hoa Nguyệt Phỉ tức giận hỏi nàng: “ Trưởng công chúa gọi ngươi sang đó một mình là có chuyện gì?”

Hoa Diên nói: “Trưởng công chúa là quan tâm A Kiều nha. Biết ta là bằng hữu tốt của A Kiều nên bảo ta phải đối xử thật tốt với nàng a.”

“ Chỉ vì chuyện này thôi sao?”



“Ân.”

“ Không có tặng lễ vật gì cho ngươi sao?”

Hoa Diên híp híp mắt, cười nói: “Không có a.”

“Nga.”

Sau khi hồi phủ, Hoa Diên theo thói quen, nàng sang viện của Nguyên thị thỉnh an bà trước.

Hôm nay, tâm tình Nguyên thị nhìn cũng không tệ lắm. Nhìn thấy Hoa Diên bước tới, bà vội vàng nói: “Diên Nhi đã về rồi, mau tới đây nhìn xem, nhị cữu cữu của ngươi sai người mang một ít hạt giống sang đây. Biết ngươi thích các loài hoa cỏ kỳ quái nên nhị cữu cữu cố tình sai người mang đến cho ngươi.”

Hoa Diên mắt sáng ngời. Tuy rằng Thương Nguyệt quốc có rất nhiều sản vật nhưng rất nhiều loài thảo dược quý hiếm chung quy là không có nhiều. Nàng tìm được trong thư phòng của Hoa phủ một quyển sách, viết về cách trồng và chăm sóc các loại cây cỏ. Quyển sách này thuộc về nông thư nên nhiều năm như vậy cũng không có ai phát hiện ra quyển sách này. Cuối cùng lại tiện nghi cho Hoa Diên nàng. Sách viết bao quát về các loại thực vật hữu dụng, lại cáng viết rất tỉ mỉ về cách trồng, cách chăm sóc và công dụng của các loại thực vật quý hiếm.

Quyển sách lại không có ghi tên tác giả nhưng Hoa Diên đoán rằng đây là một nhân vật vô cùng vĩ đại. Xem qua sách, nàng biết người này đã đi rất nhiều nơi, nhưng không giống với những người khác sau khi đi du ngoạn về thì viết hồi ký về những cảnh đẹp nơi họ đã đi qua. Còn người này lại viết về một số cách chữa bệnh đặc biệt nơi mà người ấy đã đi qua hoặc là một số loại thực vật có thể ăn được.

Nếu như kết hợp quyển sách này với y thư mà người kia đã đưa cho nàng, Hoa Diên biết được xung quanh nàng có vô số các loài thực vật có khả năng trị bệnh.

Cữu cữu thân là tướng quân, năm trước đã xuất chinh sang Đông Ô, không nghĩ tới lại mang về cho nàng không ít thứ tốt đi.

Hoa Diên vui mừng cầm lấy cái túi, bên trong có rất nhiều túi nhỏ đựng các loại hạt giống, mỗi túi ước chừng có khoãng mười hạt.

“Cữu cữu thật tốt.”

Nguyên thị nghiêng người liếc nhìn nàng một cái: “ Nha đầu ngươi không biết học ai lại yêu thích những thứ này. Một cô nương gia yêu thích những cái này sau này không gả đi được, ngươi đừng có mà khóc nhè đó.”

“ Không gả được thì đã có mẫu thân và huynh trưởng nuôi ta.”

Hoa Diên dẩu dẩu cái miệng nhỏ nói.

Những lời này nghe như là trẻ có không hiểu chuyện nói đùa nhưng với Hoa Diên thì đây là những lời thật tâm của nàng.

Kiếp trước nàng gặp phải ngươi như Độc Cô Dạ, hư tình giả ý lừa gạt nàng, cuối cùng đem nàng đẩy vào kết cục vạn kiếp bất phục. Tình yêu hiện giờ đối với nàng mà nói giống như độc dược, ngay cả chạm vào nàng cũng không muốn chạm.

Nàng thậm chí từng suy nghĩ, nàng cũng có thể sống an ổn đến cuối đời, vì sao nàng lại phải gả chồng?



Nguyên thị trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: “ Những lời như vậy sao có thể nói ra được? Nữ tử gả chồng sinh con, chăm sóc cho gia đình, đó mới là cuộc đời hoàn chỉnh của nữ nhân. Sau này, những suy nghĩ như vậy ngươi không nên có.”

Hoa Diên bĩu bĩu môi: “Đã biết mẫu thân.”

Nàng dùng tay chọc chọc vào bụng Nguyên thị, hỏi: “ Mẫu thân, hôm nay đệ đệ có quấy người không?”

“ Không, đệ đệ của ngươi ngoan hơn ngươi nhiều.”

“Phải không?”

Nguyên thị vẻ mặt ôn nhu cười cười.

Nàng nghĩ, đó là vì trong bụng hài tử nên mẫu thân mới gắng gượng lên sao?

Lại thêm mấy ngày trôi qua, cơn mưa đầu mùa thu lại đến, khí trời chuyển lạnh. Tuy mới vào cuối tháng chín, nhưng cả kinh thành đã tràn ngập không khí lạnh lẽo.

Hoa phủ đang chuẩn bị may xiêm y mùa thu.

Nguyên thị mời tú nương đến, tú nương mamg theo rất nhiều loại vải vóc, sau đó đo kích thước cho các chủ tử trong phủ, thuận tiện có giúp chủ tử chọn màu sắc và hoa văn.

Nguyên thị cùng tú nương đi đến viện của Hoa lão phu nhân đầu tiên. Mỗi năm khi may xiêm y, thì Hoa lão phu nhân là người chọn đầu tiên, sau đó mới lần lượt tới các chủ tử khác chọn.

“ Mẫu thân, chúng ta đang chuẩn bị may xiêm y mùa thu, nhi tức thấy màu sắc vải này cũng không tồi, mẫu thân mời ngài xem qua.”

Những màu sắc này hoàn toàn phù hợp với Hoa lão phu nhân, nhưng bà ta cứ nhìn phải chọn trái, Hoa Diên biết Hoa lão phu nhân đang tìm cớ phát tác với mẫu thân nàng.

Quả nhiên, Hoa lão phu nhân liền nói: “ Sao chỉ có hai màu sắc cùng hai loại hoa văn thôi? Còn nói là để lão thân hảo hảo chọn lựa, sợ là ngươi không muốn may xiêm y cho ta.”

Mấy năm nay, Nguyên thị đã quen với tính tình của Hoa lão phu nhân, nên khi bị bà ta làm khó làm dễ, Nguyên thị cũng tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Nguyên thị trả lời bà ta: “ Hồi mẫu thân, những hoa văn còn lại tương đối tươi tắn, phù hợp với bọn hậu bối hơn. Mẫu thân thân phận cao quý sẽ không phù hợp với những hoa văn đó. Tuy nhiên nếu mẫu thân thích thì nhi tức sẽ dâng lên ngài.”

Tuy rằng hiện tại Nguyên thị quản gia, nhưng bà thấy chỉ cần mình không quá kém là được, còn về chuyện trang quyền đoạt lợi bà hoàn toàn không quan tâm.

Nguyên thị vừa dứt lời, lão phu nhân liền nói: “Ta biết, ta đã tuổi lớn rồi, nên không phù hợp với những màu sắc tươi sáng đâu.”

Hoa lão phu nhân đúng là không ngại mất mặt. Rõ ràng là bà ta vô cớ kiếm chuyện gây rối, ngay cả Sở Sở hầu hạ bên cạnh bà ta lâu năm cũng không dám nhìn khuôn mặt dữ tợn của bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp