Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính

Chương 47: Càng thích cậu hơn


2 năm

trướctiếp

Edit: Hana

Beta: Heloaphr

**********

Đêm khuya, tại trại tạm giam của Cục Cảnh sát Dung Thành.

Vu Hoàn dựa lưng vào tường, thẫn thờ nhìn vào một nơi nào đó, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng lúc cô ta bị cảnh sát tra khảo.

Trong trường quay to như vậy, dưới cái nhìn của hàng trăm đôi mắt, cô ta bị cảnh sát mặc cảnh phục đưa đi.

Mặc dù cô ta đã tự nhủ không cần quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, nhưng những giọng nói xì xào đó vẫn truyền vào tai cô ta một cách vô cùng rõ ràng.

"Không ngờ Vu Hoàn lại là người như vậy..."

"Ngay cả mẹ ruột cũng có thể lấy ra để chịu oan thay mình, thật là tàn nhẫn."

"Vừa nghĩ tới việc bản thân đã cùng ăn và ở chung với một người như vậy mấy tháng trời tôi liền cảm thấy sau lưng ngứa ngáy."

"..."

Vu Hoàn vẫn đang mặc trên người bộ đồng phục huấn luyện do chương trình phát, con số 1 được phóng to trên bảng tên gắn trước ngực lúc này đã trở thành sự chế nhạo sâu sắc nhất đối với cô ta.

Mấy ngày trước cô ta vẫn còn là thí sinh ở vị trí center, ánh sao rực rỡ, tiền đồ rộng mở, nhưng bây giờ, ai cũng có thể giẫm lên cô ta, ngay cả thí sinh mà cô ta chưa bao giờ để vào trong mắt, cũng vô cùng khinh thường cô ta.

Vu Hoàn không khỏi suy nghĩ, tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này?

Rõ ràng là mọi chuyện đang trở nên tốt đẹp hơn không phải sao?

Chỉ cần có tác dụng thêm vài ngày nữa, cư dân mạng sẽ dần dần chuyển sự chú ý lên người Vu Mân Hàm, không những không mắng cô ta, mà còn thương cho cô ta là một đứa trẻ đáng thương bị mẹ kiểm soát mười mấy năm.

Đến lúc đó, cô ta vẫn là người trong sạch, vẫn là Vu Hoàn mà vạn người chú ý.

Ánh mắt Vu Hoàn chuyển hướng, tầm mắt rơi trên người Vu Mân Hàm.

À đúng rồi, tất cả là do bà ta.

Nếu không phải vì Vu Mân Hàm ngu ngốc, thì làm sao kế hoạch của mình có thể thất bại được.

Cô ta từng nghĩ rằng, Vu Mân Hàm là một người trợ giúp tốt hiếm có, thủ đoạn cao siêu, tâm cơ sâu sắc.

Đối với tình huống có lợi cho bản thân, Vu Hoàn không ngại coi bà ta như mẹ ruột mà đối xử, nhưng chuyện đến ngày hôm nay, Vu Hoàn mới coi như đã thấy được bộ mặt thật của Vu Mân Hàm.

Tâm cơ gì, thủ đoạn gì, đây chẳng qua chỉ là vở kịch mà bà ta dùng để lôi kéo đàn ông mà thôi.

Vừa gặp phải chuyện lớn đã không giữ được bình tĩnh, chỉ là bắt bà ta phải kiên nhẫn đợi vài ngày thôi, nhưng sao bà ta lại có thể không khống chế được mà chạy đi tìm Tô Sầm Sầm cơ chứ?

Hại cả hai người bây giờ phải ở cái nơi tồi tàn này!

"Hoàn Hoàn." Vu Mân Hàm yếu ớt tỉnh dậy, tay không có sức bám lấy Vu Hoàn.

Nhưng hiện tại Vu Hoàn không muốn thấy nhất chính là bộ dạng này của bà ta, hay nói cách khác, bây giờ Vu Mân Hàm có làm gì thì trong mắt của cô ta cũng là sai hết.

Cô ta tránh né một cách chán ghét, thậm chí còn nhích sang bên cạnh vài bước.

Vu Mân Hàm nhận ra sự tránh né của cô ta, nhưng trước mắt có một chuyện khác thu hút bà ta hơn.

"Đây là đâu?"

Bà ta nhớ sau khi mình lên xe cảnh sát không lâu thì mất đi ý thức.

Vu Hoàn cười chế giễu: "Nhờ phúc của mẹ, chúng ta đều bị bắt rồi."

Mặc dù cảnh vật xung quanh đã lờ mờ ám chỉ điều gì đó, nhưng khi tận tai nghe thấy lời giải thích của Vu Hoàn, Vu Mân Hàm vẫn không tránh khỏi ngẩn ra tại chỗ.

Bà ta máy móc mở miệng, nhưng lại phát hiện ra mình không thể nói được gì.

Những ân hận muộn màng tràn ngập trong lòng bà ta.

"Đúng, là lỗi của mẹ." Vu Mân Hàm ấp úng giải thích: "Mẹ quá bốc đồng rồi."

Bà ta thấy vẻ mặt thờ ơ của Vu Hoàn nên lo lắng muốn cứu vãn: "Mẹ sẽ không để con phải ở đây quá lâu đâu, mẹ, mẹ có thể tìm người giúp đỡ."

"Tìm ai?" Vu Hoàn lạnh lùng liếc bà ta một cái: "Tô Minh Viễn? Hay là người tình mới của mẹ?"

"Nếu họ thật sự để mẹ ở trong lòng thì có thể đưa mẹ vào Cục Cảnh sát sao?"

"Tiết kiệm chút sức lực đi."

Vu Mân Hàm bị công kích đến nỗi không thốt nên lời.

Bà ta nhìn thằng vào Vu Hoàn, trong lòng tự hỏi tại sao đứa con gái mà mình tự tay nuôi lớn lại xa lạ đến vậy.

Nghĩ kỹ lại, hình như đã bắt đầu từ rất lâu về trước rồi.

Lúc cần bà ta giúp đỡ sẽ nhẹ nhàng gọi mẹ, nhưng một khi chuyện không được như ý muốn của cô ta, thì lại lạnh mặt khinh thường.

Hơn nữa, có ai lại nỡ đẩy mẹ ruột của mình ra làm khổ sai chứ?

Cho dù bà ta có bằng lòng, nhưng khi nghe thấy "yêu cầu" này của Vu Hoàn thì tim vẫn lạnh đi một nửa.

Thấy bà ta cứ bất động bám bên cạnh mình, trong lòng Vu Hoàn càng thêm bực bội, không nhịn được đưa tay ra đẩy một cái.

Cô ta vốn không hề để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Vu Mân Hàm, tự mình gọi hệ thống lên.

"Hệ thống vẫn có thể giúp tôi đúng không?"

Hệ thống: [Ký chủ muốn cái gì?]

"Đạo cụ... hoặc là cái gì cũng được!" Vu Hoàn vội vàng trả lời: "Chỉ cần có thể giúp tôi ra ngoài."

Chỉ cần rời khỏi chỗ này, cô ta vẫn còn cơ hội trở mình.

Hệ thống trầm mặc.

Một lúc sau, nó mới lên tiếng: [Nhưng mà...]

Đến bây giờ, hệ thống cũng không còn che giấu ác ý của nó nữa, giọng nói u ám làm người khác phải run rẩy: [Cô đã mang linh hồn thế chấp cho tôi.]

[Ký chủ còn thứ gì nữa có thể lấy ra trao đổi đây?]

Thấy Vu Hoàn không trả lời được, hệ thống cười lớn, âm thanh của dòng điện chạy tán loạn trong đầu Vu Hoàn, sự tê dại từng chút một chạy khắp cơ thể cô ta.

[Cô nghĩ rằng, tôi là loại hệ thống từ thiện sao?]

[Đối với tôi mà nói, cô đã không còn bất cứ giá trị lợi dụng nào nữa rồi.]

[Hãy trân trọng những tháng cuối cùng này đi.] Tiếng cười của hệ thống càng lúc càng xa: [Khi thời gian tới, tôi sẽ đến để lấy đi linh hồn của cô.]

Những chuyện về sau hoàn toàn không cần Tô Sầm Sầm phải lo lắng, có Tô Minh Viễn ở đó, tất nhiên sẽ mời một đội luật sư giỏi nhất cho cô.

Lần này sự việc dần dần đi đến hồi kết, sau một thời gian, thiện chí của cư dân mạng đối với Tô Sầm Sầm đã lên đến đỉnh điểm.

Cách đây vài tháng trước, không ai có thể ngờ được mọi chuyện sẽ diễn biến như vậy.

Nguyên tác Vu Hoàn tài năng được bọn họ tâng bốc lên tận trên trời, thật ra là một người lòng dạ độc địa, vì để đạt được mục đích mà nhẫn tâm hại người khác, người phải chịu bạo lực mạng, ngày ngày bị người khác chửi rủa là tiểu thái muội*, Tô Sầm Sầm là đồ quái dị, mới là người trong sạch đáng thương.

*Gốc là 小太妹: là một thuật ngữ bắt nguồn từ Đài Loan, Trung Quốc. Ban đầu được gọi là TABLEDANCE - những người khiêu vũ, sau đó thì được dùng để chỉ những cô gái là côn đồ hoặc những cô gái chơi với nhóm người côn đồ khác. (nguồn: baidu)

Mà tất cả đoàn đội trước đây của nhân vật công chúng Vu Hoàn, cũng đều bị đưa ra xử tội.

Trong số đó người gặp rắc rối nhất lớn nhất không ai khác chính là Trần Kỳ.

Ngày trước cô ta vì chính nghĩa lên tiếng ủng hộ nguyên tác của Vu Hoàn, vậy nên đã thu hút được rất nhiều fan.

Sau khi sự thật được phơi bày, Vu Hoàn giậu đổ bìm leo, Trần Kỳ cũng ảo não xóa weibo, muốn coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng đó là dựa vào tiền đề tất cả cư dân mạng đều ăn dưa, bây giờ chuyện đã đến hồi kết, cũng đã đến lúc phải giải quyết mọi chuyện rồi.

Trong vài tiếng đồng hồ, fan trên weibo của Trần Kỳ ít đi mười mấy vạn, mỗi bài đăng weibo trước đó đều có người vào đặt câu hỏi:

[Xin lỗi đâu?]

Ngoài cái này ra, còn có người bắt Trần kỳ phải giải thích trước đây nói Tô Sầm Sầm dựa vào quan hệ bất chính để vào tổ tiết mục là có ý gì?

Rất nhanh ngay sau đó, phía chương trình đã đưa ra câu trả lời.

[Tất cả đều là lựa chọn tốt nhất, chúng tôi công bằng chính trực, không thẹn với lòng. @Tiểu Tô Đáng Yêu]

Đồng thời, một tài khoản weibo tự xưng là nhân viên của tổ tiết mục cũng tung ra đoạn video ở khu vực chờ ngày phỏng vấn.

Rốt cuộc là vì thấy chuyện bất công ra tay chính nghĩa hay là vì ghi hận mà cố ý bôi nhọ, vừa xem liền hiểu ngay.

Không có Vu Hoàn chắn trước cho, Trần Kỳ không thể chịu được làn sóng dữ dội từ cư dân mạng nữa nên đóng bình luận, xóa weibo.

Sau đó thông báo là sẽ rút khỏi mạng vô thời hạn.

Tất nhiên, những chuyện này đều không nằm trong phạm vi mà Tô Sầm Sầm quan tâm.

"Đây quá nhiều rồi." Tại phòng bảo vệ ở cổng trường, hôm nay đã là lần thứ bảy Tô Sầm Sầm đến nhận chuyển phát không biết tên.

Mặc dù trên mỗi một phần chuyển phát nhanh đều không ghi tên, nhưng cô có thể đại khái đoán được rằng đây đều là do những cư dân mạng cảm thấy có lỗi với cô gửi tới.

Mấy ngày nay cô không chỉ liên tục nhận được chuyển phát nhanh, mà trên weibo cũng có rất nhiều tin nhắn riêng xem không hết.

Cứ tiếp tục như thế này là không được.

Tô Sầm Sầm vừa lén lút ngắm Bách Thanh, vừa nghĩ trong lòng.

Tối nay về nhà đăng một bài trên weibo là được rồi.

Nếu không, đồ đạc còn chưa thu dọn xong thì Bách Thanh đã bùng nổ trước rồi.

"Nhưng cậu cũng đâu cần phải hẹp hòi như thế chứ?" Tô Sầm Sầm xoa nhẹ mặt Bách Thanh: "Cái này chỉ là muốn tỏ ý xin lỗi với tớ thôi, cũng chẳng phải mấy thứ như thư tình."

"Vậy sao?" Bách Thanh nhìn cô một cái.

"Cái khăn quàng cổ lúc sáng gửi đến, ở bên trên viết cái gì thế nhỉ?"

Bách Thanh dừng lại, nghĩ một lúc: "Chiếc khăn này do chính tay anh đan đó, bảo bối nhất định phải dùng nhé, yêu em..."

Lời còn chưa nói hết, Bách Thanh đã không chịu nổi nữa.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Tuy Tô Sầm Sầm thấy cũng chẳng có gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến Bách Thanh vì mấy món đồ đó mà nổi máu ghen tức giận, khóe miệng cô không nhịn được khẽ cong lên.

Cô quay đầu nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai chú ý đến họ, mới hôn một cái lên cằm Bách Thanh: "Vốn dĩ tớ cũng không định dùng."

"Ngày mai, không, tối nay, tớ sẽ gói lại rồi gửi về hết."

"Như thế có được không?"

Bách Thanh nhìn xuống, dường như đang suy nghĩ về tính khả thi của kế hoạch này, một lúc lâu sau mới trầm ngâm gật đầu: "Được thôi."

Bị quấy rầy như thế này, lúc hai người trở về lớp học cũng đã gần tới tiết tự học buổi tối.

Gần đây bọn họ biểu hiện rất tốt, trùng hợp hôm nay lại là giáng sinh, dưới sự ồn ào của học sinh cả lớp, Thành Mẫn miễn cưỡng đồng ý tối nay xem phim.

Người vẫn chưa đến đủ, trong lớp đã có không khí đón lễ.

Có rất nhiều ruy băng pháo hoa rực rỡ được treo, trên bàn của mỗi người có một phần quà nhỏ được được đóng gói rất tinh tế.

Trong sự ồn ào náo nhiệt, Tô Sầm Sầm chuyển một chiếc ghế đến ngôi bên cạnh Bách Thanh.

Cô dùng đầu gối huých nhẹ vào chân Bách Thanh, ánh mắt đầy mong chờ: "Cậu chuẩn bị quà cho tớ chưa?"

Tất nhiên là anh đã chuẩn bị quà rồi, nhưng nhìn thấy đôi mắt nhỏ sáng như sao của Tô Sầm Sầm, đột nhiên Bách Thanh không muốn đưa cho cô một cách dễ dàng như vậy.

Anh hỏi ngược lại: "Thế cậu chuẩn bị quà cho tớ chưa?"

Tô Sầm Sầm ngẩng đầu: "Ừm hứm."

"Cho tớ xem nào?"

Tô Sầm Sầm miễn cưỡng đồng ý: "Được thôi."

Cô chạy về chỗ ngồi lấy một cái hộp được đóng gói tinh tế, đưa cho Bách Thanh: "Chắc chắn cậu sẽ thích cái này."

Lúc trước cô có nghe Bách Thanh vô tình nhắc đến một lần, sau đó Tô Sầm Sầm về nhà tìm kiếm thử, là chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn mới được phát hành năm nay của thương hiệu Z, rất có ý nghĩa kỷ niệm,

Vì để giành được cái đồng hồ này mà cô đã không quản chênh lệch về thời gian thức đến tận 3 giờ sáng.

Cũng may, Bách Thanh nhìn có vẻ rất thích.

Nhưng Bách Thanh chỉ nhìn món quà một cái, rồi liền đóng nắp hộp lại.

Tô Sầm Sầm: "Tại sao cậu không đeo nó?"

Khi nói chuyện, bàn tay dưới gầm bàn bị ai đó nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau, nóng rực.

Trong lớp học không thể làm những hành động quá thân mật, nhưng chỉ nắm tay đơn giản như này, Tô Sầm Sầm cũng cảm thấy ngọt ngào sôi sục.

Bách Thanh cũng vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt vô cùng vô cùng dịu dàng.

Ngón tay bị vuốt ve vài cái, sau đó Tô Sầm Sầm nghe thấy Bách Thanh thì thầm:

"Cảm ơn, tớ rất thích."

"Nhưng mà." Anh dừng lại, trong giọng nói mơ hồ mang theo ý cười: "Càng thích cậu hơn."

Không ngoài dự đoán Tô Sầm Sầm lại đỏ mặt.

Cô cảm thấy Bách Thanh thật sến sẩm, nhưng cũng không kìm được mà rất thích.

Tô Sầm Sầm mấp máy môi, lại hắng giọng, nhỏ giọng trả lời anh: "Tớ, tớ cũng thích cậu."

Bộ dạng cô cúi đầu muốn nhìn lại nhưng lại không dám nhìn anh thật sự rất đáng yêu, Bách Thanh trêu chọc cô: "Tớ chưa nghe rõ, cậu nói lại lần nữa đi."

Tô Sầm Sầm: "..."

Vậy thì chắc chắn cô sẽ không nói.

"Cậu chuẩn bị gì cho tớ thế?"

Bách Thanh như cười như không nhìn cô một cái, lười biếng trả lời: "Ừm... là thứ gần đây cậu rất thích."

"Hả?"

Lẽ nào là cái túi mà gần đây cô rất rất muốn có?

Bách Thanh tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa, mỗi ngày cậu còn phải nhìn nó mấy lần."

Được rồi, phá án rồi.

Tô Sầm Sầm rất quả quyết: "Tớ đoán ra rồi, cậu lấy ra đi."

Lúc này Bách Thanh mới chậm rãi lấy từ trong ngăn bàn ra một hộp quà.

Chỉ là...

Tại sao hộp quà này không giống với hộp quà trong tưởng tượng của Tô Sầm Sầm nhỉ?

Tô Sầm Sầm nhướng mày, chiếc túi xách thương hiệu D từ khi nào lại dùng cái hộp lớn như vậy?

Tô Sầm Sầm nghi ngờ liếc nhìn Bách Thanh.

Bách Thanh: "Mau mở ra."

Lúc này Tô Sầm Sầm mới đưa tay lên.

Vài giây sau, trong lớp vang lên một tiếng hét giận dữ:

"Bách Thanh."

"Ai lại đi tặng "Ba Ôn Năm Thi" làm quà chứ?"

*Gốc là 五三 (五年高考三年模拟) - 5 năm thi đại học 3 năm mô phỏng: là một cuốn sách tổng hợp đề ôn thi đại học của Trung Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp