Tình Lang Là Hoàng Đế

Chương 9


2 năm

trướctiếp

Khi Mậu Xuân trở về, Lâm Dao đang dựa vào bàn viết gì đó, thấy nàng ấy trở về cũng không ngẩng đầu lên liền hỏi: “Họ có nhận không? Đây là tương chúng ta tự làm, tất nhiên sẽ không thêm muối như bên ngoài bán. Ít muối không bảo quản được quá lâu, bây giờ thời tiết đang nóng nực, để vào chỗ thoáng mát cũng chỉ được tầm bảy tám ngày. Nếu có thể để vào trong hầm băng thì cũng giữ được hai mươi mấy ngày.”

“Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã dặn dò đầy đủ rồi.”

Lâm Dao nói: “Ngươi làm việc tất nhiên là ta thấy yên tâm.” Dù Lâm Dao nói rất nhiều nhưng không hề ngẩng đầu, chỉ tập trung viết. Một hồi lâu sau vẫn không thấy Mậu Xuân rời đi nàng hơi kinh ngạc, lúc này mới ngước mắt nhìn Mậu Xuân, hỏi: “Còn có việc gì sao?”

Mậu Xuân do dự nói: “Phu nhân, nô tì nhìn vị Lục gia kia thấy thế nào cũng không giống trong lời đồn.”

Lâm Dao chưa từng gặp qua vị lão gia này, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa nàng lại còn là một nữ tử đã hòa ly nên càng phải cẩn thận hơn. Nhưng dường như vị lão gia kia cũng không quá muốn gặp người khác, Mậu Xuân đi theo thê tử Trương Sơn qua đó mấy lần mà không hề gặp lần nào. Hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy tận mặt người ta.

“Không giống thế nào?”

“Mọi người đều nói Lục gia kia là công tử phóng đãng, phong lưu thành tính, là một tên lưu manh hám sắc, có phải không ạ?”

Lâm Dao ho khan một tiếng thật lớn, cảm thấy nói sau lưng người ta như vậy không được thích hợp cho lắm. Mậu Xuân lại như không nhìn thấy ám chỉ của nàng, có lẽ là không nhịn được nữa, nên lại nói tiếp: “Phu nhân, nô tỳ cứ nói về lần này thôi nhé. Nô tỳ thấy vị Lục gia này cực kỳ uy nghiêm! Người còn nhớ lúc trước khi nô tỳ đi cùng người đến nhà Cố đại nhân không. Khi đó nhìn thấy Cố đại nhân từ rất xa mà nô tỳ đã cảm thấy tuy ngài ấy đang cười nhưng vẫn khiến cho nô tỳ căng thẳng không dám nói lời nào. Người còn nói như vậy gọi là uy nghiêm áp người, nhưng vị Lục gia này còn ghê gớm hơn Cố đại nhân nữa kìa.”

Cố đại nhân là thầy của Hoàng đế. Hiện giờ ông ta không còn giữ chức vụ trong triều nữa nhưng vẫn còn một chức Thái phó hư danh. Ông ta có mạng lưới quan hệ rất rộng trong triều, chính vì Vương Chính Trạch bái dưới danh nghĩa vị Cố đại nhân này nên mới có thể còn trẻ như vậy đã được vào nội các, một bước lên mây.

Lâm Dao không ngờ Mậu Xuân lại đánh giá về vị Lục gia này như vậy.

Tào thị đang bưng trà tới, nghe thấy hai người nói chuyện bà đứng bên cạnh nói: “Mậu Xuân, ngươi còn rất trẻ, lại chưa có gia đình, không biết những người thích ra vẻ đạo mạo sẽ thế nào đâu! Có phải ngươi nghĩ là vị Lục gia kia nhìn thấy nữ nhân sẽ chảy nước miếng không?”

Mậu Xuân thoáng cái đã bị nghẹn, nàng ấy thật sự có ý nghĩ như vậy.

Tào thị bày xong nước trà, lại đặt đĩa dưa hấu đã cắt sẵn lên bàn, sau đó nói: “Ngươi ấy à, xem thoại bản nhiều quá rồi đấy. Vị Lục gia kia tốt xấu gì cũng xuất thân từ phủ Ninh Quốc công. Ninh Quốc công là gia đình như thế nào? Chính là nhà thân mẫu của Thái hậu đấy. Trong số những hoàng thân quốc thích cũng đứng hàng đầu. Loại người này luôn có sự kiêu ngạo riêng, dù có tâm tư xấu xa bẩn thỉu thì cũng chỉ biểu hiện sau cánh cửa nhà, sao có thể biểu hiện hành vi phóng đãng ở ngoài đường chứ? Đã hiểu chưa!”

Mậu Xuân vẫn cảm thấy không cam lòng, lại nói: “Thật sự không giống mà. Hơn nữa người này trông cũng rất đẹp, dáng vẻ đó…” Mậu Xuân nói đến đây hai tai đã không kìm được mà đỏ lên, hiển nhiên là cảm thấy mình còn là một cô nương chưa lập gia đình, khen một nam nhân bên ngoài như vậy thật sự không thích hợp.

Lần này Lâm Dao đã hoàn toàn bị kích thích lòng hiếu kỳ. Lục gia này rốt cuộc dáng dấp thế nào mà có thể khiến cho tất cả mọi người xung quanh ba lần bảy lượt tán dương hắn đến vậy?

Thật ra diện mạo của Vương Chính Trạch cũng rất xuất chúng. Trong đám người cùng lứa hắn ta cũng được coi là người khiến ánh mắt người khác nhìn vào phải sáng lên. Mậu Xuân đi theo hầu hạ nàng, tất nhiên nhìn lâu đã quen, vậy nên tầm mắt cũng không phải là thấp. Đến nàng ấy cũng nói là bề ngoài đẹp… Lâm Dao thật sự muốn được nhìn mặt vị Lục gia này một lần.

Nhưng lúc này người đó đã đi về rồi, cũng không biết lần tới gặp mặt sẽ là lúc nào?

“Đừng nói nữa.” Lâm Dao nhanh chóng dập tắt suy nghĩ vừa rồi.

Mậu Xuân nghe Tào thị nói như vậy cũng cảm thấy rất đúng. Tri nhân tri diện bất tri tâm, dù gì người ta cũng là công tử phủ Quốc công, có háo sắc thì cũng không có khả năng lộ liễu như kẻ lang thang ngoài đường.

“Phu nhân, người đang viết gì vậy? Trông giống như là một tờ thực đơn?” Vừa rồi Mậu Xuân đã thấy Lâm Dao vẫn luôn viết gì đó.

Lâm Dao ngừng bút, nói: “Là thực đơn, ta muốn mở một Thực phủ.”

“Thực phủ? Vậy không thích hợp cho lắm đâu ạ!”

Mậu Xuân và Tào thị cùng đồng thanh nói, rõ ràng cả hai người đều cảm thấy như vậy là không quá thỏa đáng.

Mấy ngày nay Lâm Dao đã suy nghĩ rất lâu. Nàng không thể mở cửa hàng tơ lụa, vậy thì còn có thể làm gì? Đang nghĩ cách thì lại được sự khích lệ của vị lão gia nhà hàng xóm dẫn dắt. Từ nhỏ đến giờ nàng vẫn luôn có thiên phú về việc nấu nướng, làm việc này là đúng sở trường nhất rồi, vì sao lại không mở một Thực phủ chứ?

“Trước kia không phải các ngươi đều nói ta làm đồ ăn rất ngon sao? Chẳng lẽ chỉ để dỗ dành ta thôi à?”

“Đương nhiên không phải, chỉ là...”

Lâm Dao biết điều họ lo ngại. Tiểu thương cũng chia thành nhiều loại khác nhau, trong đó mở Thực phủ là loại kém nhất, sẽ bị coi thường. Nhưng đây là chuyện nàng thích làm, hơn nữa giờ nàng đã là nữ tử hòa ly, đã đến bước này rồi, còn có gì đáng để e ngại?

“Cửa hàng kia của chúng ta sang năm sẽ không cho thuê nữa. Trang trí lại là có thể mở Thực phủ rồi, vừa vặn không cần phải tìm địa điểm. Năm nay trong trang có nuôi một ít gà vịt, chuẩn bị thêm một ít nguyên liệu nấu ăn thì không cần phải mua đồ ở bên ngoài nữa, một công đôi việc.” Rõ ràng Lâm Dao đã tính toán hết, nhưng vẫn còn có chỗ nàng cảm thấy không thỏa đáng, lại nói tiếp: “Chỉ có điều những món ăn ta làm tuy có ngon nhưng đều là những thứ tầm thường mọi người đều làm được. Cần phải làm được những món không thể tìm được ở nơi khác.”

Tào thị và Mậu Xuân liếc nhìn nhau, họ hiểu rõ việc này đã không thể ngăn cản nữa. Phàm là chuyện phu nhân đã quyết định thì sẽ rất khó quay đầu lại.

Hoàng đế lên xe ngựa, xe chạy được nửa canh giờ, hắn cũng đã ngủ một giấc nhưng lại không thấy Lý Hiện đến hầu hạ mình, trong lòng thấy hơi kỳ quái, liền hỏi: “Lý tổng quản đâu?”

Tiểu thái giám ở bên ngoài nói: “Thưa lão gia, Lý tổng quản đang ngồi phía sau ạ.”

“Phía sau?” Bình thường Lý Hiện toàn đi theo xe ngựa của hắn để tiện hầu hạ bất kỳ lúc nào. Hắn ta sợ nhất là bị cướp mất việc, căn bản không cho người khác cơ hội được xuất hiện. Việc này kỳ lạ đây!

Tiểu thái giám do dự nói: “Tổng quản đang ôm vò tương cay bát bảo, không cho ai đụng vào.”

Hoàng đế tưởng tượng đến hình ảnh đó cũng không nhịn được mà cười ra tiếng. Tiểu thái giám là tiểu đồ đệ của Lý Hiện, tất nhiên sẽ hướng về hắn ta. Thấy Hoàng đế nở nụ cười tiểu thái giảm ấy mới thở dài một hơi, giọng điệu cũng có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn căng thẳng như trước. Hắn nói: “Tổng quản nói là gần đây lão gia ăn gì cũng không ngon miệng, sau khi hồi cung chỉ có thể dựa vào tương cay này để ăn với cơm. Mấy người nô tài tay chân vụng về, sợ là sẽ làm rơi vỡ mất, cho nên ngài ấy muốn tự mình ôm mới an tâm.”

Đoạn đường này đi mất mấy canh giờ, nếu muốn ôm suốt cả chặng đường cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Hoàng đế biết rõ Lý Hiện đang nịnh nọt mình, nhưng không thể không nói việc này quả thực hữu dụng. Hắn đang rất chán nản, chủ yếu là vì thực sự không muốn về cung. Mỗi lần về nơi đó hắn lại nghĩ tới Hoàng hậu mới mất cùng đứa con vẫn còn trong bụng chưa kịp ra đời. Nhưng sau khi nghe xong chuyện này thì tốt rồi, phiền muộn lập tức đã được giải tỏa.

Sau khi Hoàng đế trở lại hoàng cung, toàn bộ cung điện bỗng như sống lại, thoáng cái đã trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Lúc trước Hoàng đế không có ở đây, Thái hậu lại quanh năm lễ Phật, không muốn quản việc gì. Đã không còn Hoàng hậu nên nội vụ trong hậu cung tạm thời do Đức phi cai quản, là người có phẩm cấp cao nhất, cũng chính là sinh mẫu của Tam công chúa. Như thế thì coi như dù có ai có ý định gì cũng không tạo nên được sóng gió.

Hoàng đế đến vấn an Thái hậu trước, sau đó tới cung Đức phi thăm Tam công chúa. Lúc trước Hoàng đế có hai Công chúa, nhưng chỉ nuôi được một người, cho nên Tam công chúa hết sức được coi trọng.

Công chúa Đức Dương bẩm sinh đã yếu ớt, quanh năm phải sống dựa vào thuốc men, đã năm tuổi mà trông nhỏ gầy như mới lên ba. Nhìn thấy Hoàng đế, cô bé nhỏ nhẹ gọi một tiếng “phụ hoàng” rồi lại bắt đầu ho khan.

Thái y lập tức được gọi tới. Đây là bệnh cũ, cô bé là một đứa trẻ sinh non, vốn sinh ra đã yếu ớt, chỉ có thể từ từ nuôi lớn. Nhìn nữ nhi gầy yếu suy nhược nằm trên giường, Hoàng đế vừa lo lắng vừa cảm thấy uể oải, hắn cảm thấy dù mình ở ngôi vua cao quý nhưng đối mặt với những chuyện này cũng đành bó tay chịu thua. Hắn cũng không muốn ở đây lâu, dặn dò vài câu rồi lập tức rời khỏi cung Đức phi.

Sau một hồi bận rộn cuối cùng cũng đã đến bữa tối, ngự thiện phòng làm ra cả bàn mỹ thực bưng lên, nhưng Hoàng đế không hứng thú lắm. Những thứ đồ ăn kia hắn không ăn cũng biết có mùi vị gì, đã ăn đến vài chục năm rồi, hương vị vẫn chẳng có gì thay đổi... Những người này chỉ muốn ổn định, dù sao cũng có đến hơn hai mươi ngự trù, ai cũng muốn duy trì công việc của mình, không muốn mạo hiểm sáng tạo cái mới. Lý Hiện như đã sớm đoán được chuyện sẽ như thế này, vì vậy liền mang tới tương cay bát bảo của Lâm Dao, xúc một thìa để lên bát cơm nóng, nói: “Tiểu nha đầu kia đã nói cách ăn là như thế này, trực tiếp trộn lẫn với cơm rồi ăn.” Hắn ta nói tiếp: “Nô tài đã ăn thử rồi ạ, chỉ cần một muỗng tương là có thể ăn hết một chén cơm.”

Hoàng đế nghe vậy cũng thấy động lòng, liền ăn thử một miếng. Vừa đưa vào miệng liền cảm nhận được vị cay nồng của ớt đỏ, sau đó là mùi thơm của mỡ heo, tiếp nữa là mùi vị tươi mới của nấm, vị giòn thanh mát của măng xắt hạt lựu… trong đó còn có cả nhân hạch đào và đậu phụ khô.

Càng ăn thì càng thơm, càng cay, càng ăn càng bốc lên đầu, chờ đến khi ăn xong mới phát hiện đã ăn hết sạch một chén cơm.

Hoàng đế lau mồ hôi trên trán, chỉ cảm thấy ăn rất thoải mái, ngay cả những cảm xúc tích tụ trước đó cũng đã bị quét sạch.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp