Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh

Chương 80: Em không thể rời khỏi đây


2 năm

trướctiếp

"Anh cùng cô ấy hủy hôn rồi..."

Bầu không khí sau câu nói đó bỗng nhiên trầm lặng nặng nề đến lạ thường, Sở Hòa dừng động tác lâu người lại. Thẩn thờ không biết đang nghĩ gì.

Bạch Dương Vĩ lại tiếp tục lên tiếng.

"Anh hiện tại không cần gì nữa, chỉ cần mình em thôi... Sau này hãy làm người nhà của anh đi"

Bạch Dương Vĩ có lẽ vì sợ mất Sở Hòa đến nổi nói chuyện cũng có chút không suy nghĩ, trong đầu hắn hiện tại suy nghĩ cái gì thì nói cái đấy.

Sở Hòa thở dài, mơ hồ làm kí hiệu ngôn ngữ.

"Lí do là vì sao? Vì cảm thấy có lỗi với tôi sao?"

Bạch Dương Vĩ đại khái hiểu được thông điệp cậu muốn truyền đến, vội vàng lắc đầu nói.

"Không phải, bọn anh nhận ra đối phương đều không phải nửa kia của mình. Anh cần em hơn cô ấy"

Sở Hòa lắc đầu không muốn nghe, đây không phải là kết cục cậu muốn. Đáng lẽ Bạch Dương Vĩ nên cưới vợ sinh con, không phải là vì một kẻ vừa mù vừa câm như cậu mà hy sinh quá nhiều như vậy.

Sở Hòa men theo âm thanh trong không trung, quay đầu hướng Bạch Dương Vĩ mà kêu lên.

"A...a...a..."

Vẫn âm thanh ú ớ đó, vẫn sự bất lực không thể nói kia. Sở Hòa kích động như muốn chất vấn hắn tại sao lại hủy hôn.

Bạch Dương Vĩ nhẹ nhàng ngồi xuống giường, ôm chặt Sở Hòa giải thích.

"Anh thích em, thật sự anh thích em. Không phải vì có lỗi với em hay gì cả. Tiểu Ái Nhi cũng tự nguyện hủy hôn, anh không có ép cô ấy!"

Bạch Dương Vĩ sợ Sở Hòa tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Mặc kệ cậu đang ở trong lồng ngực mình vùng vẫy, hắn vẫn cố hết sức nói.

"Em đừng náo loạn có được không?"

"A...."

Sở Hòa đẩy Bạch Dương Vĩ ra, làm hàng loạt kí hiệu ngôn ngữ.

"Tôi muốn rời đi khỏi đây, tôi không muốn liên quan đến anh. Anh hãy sống tốt cuộc sống của mình đi, đừng quan tâm đến tôi nữa."

Sở Hòa nói xong vùng vẫy định bước xuống giường. Nhưng cậu vẫn chưa quen được bóng tối, nhà của Bạch Dương Vĩ cũng chưa chuẩn bị nhiều thứ vật dụng hay là thảm chuyên dụng dành cho người mù. Cho nên Sở Hòa vừa lần mò định bước xuống giường chưa được vài phút đã bị hụt tay, cả người ngã lăn xuống đất.

"A..."

Cậu ngã xuống nền đất lạnh, đau đớn vô thức kêu lên.

"Hòa...em có làm sao không ?"

Bạch Dương Vĩ hoảng sợ chạy đến bế cậu vào lòng, cả người cậu còn chưa mặc đồ. Cơ thể trần trụi được Bạch Dương Vĩ bế lên kiểm tra kĩ một lượt.

Mặc dù cậu bị mù, nhưng hiện tại nhớ lại chuyện mình chưa mặc đồ đã chạy ra ngoài đường thì có chút xấu hổ. Hiện tại còn bị Bạch Dương Vĩ nâng tay, nâng chân lên soi từng chỗ khiến Sở Hòa càng muốn độn thổ hơn.

"Đồ ngốc, cũng may không bị sao! Ngày mai anh để người làm đi mua thảm về lót ở dưới sàn, ngã cũng sẽ ít bị đau hơn."

Sở Hòa không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào. Cậu chỉ có thể làm vướng tay vướng chân Dương Vĩ, làm sao dám phiền đến hắn.

"A..."

Sở Hòa phản kháng, biểu thị không muốn chút nào. Nhưng Bạch Dương Vĩ lại nói.

"Em hiện tại nghĩ rằng mình đủ khả năng rời khỏi đây không? Vừa đi vài bước đã ngã giường, hiện tại đang ở tầng hai. Không cẩn thận ngã cầu thang có thể mất mạng đấy..."

"..."

"Nếu muốn chạy trốn thì ít nhất em cũng phải thấy được ánh sáng. Hiện tại em không thể trốn khỏi anh đâu, ngoan ngoãn ở đây để anh chăm sóc em. Đợi sau này anh tìm được mắt cho em rồi thì muốn chơi trò trốn tìm anh sẽ chiều em"

Bạch Dương Vĩ không phải kẻ tầm thường, hắn là kẻ có tiền. Sở Hòa có thể bỏ đi được một lần là do hắn bị tai nạn, còn lần sau...

Nói không chừng Bạch Dương Vĩ còn thuê hẳn phi cơ cho cậu đi du lịch vài hôm rồi tự đến tận nơi đón về. Chưa chắc đã để cậu trốn thoát được.

Sở Hòa tức giận cắn lên tay hắn một cái.

Bạch Dương Vĩ đau đến nhíu mày nhưng vẫn nở nụ cười xoa đầu cậu đáp.

"Em dù muốn trốn cũng không trốn được nữa đâu bé ngốc. Ngoan! Anh giúp em mặc đồ, sau đó cắt tóc cho em"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp