Trọng Sinh Thành Bà Cốt

Chương 49: Lời nguyền của Long Vương gia


2 năm

trướctiếp

Sau khi xuống xe, chỉ thấy trước mắt là dòng sông Hoàng Hà cuộn trào dữ dội, nước sông đậm màu phù sa ào ạt lao nhanh đánh vào hai bên bờ sông.

“Việc tiếp theo chúng ta phải làm chính là ở đây.” Đồng Ngũ lo lắng nhìn dòng sông Hoàng Hà khí thế hào hùng này.

Trương Manh vừa định hỏi tại sao thì thằng nhóc kia đã rời đi.

Sau khi xuống xe, đoàn người bọn họ đi đến một thôn bản địa tìm một hộ nhà nông trú lại.

Người dân thời này vô cùng kính trọng quân nhân.

Chủ nhân hộ gia đình này đã lấy ra hết những món có thể ăn được để tiếp đãi nhóm người Trương Manh.

Mỗi người bưng một bát cháo loãng trong suốt. Nhìn cách tiếp đãi này, sắc mặt bảy người đều có hơi kỳ lạ.

Chủ nhà thấy bảy người bọn họ không động đũa, sắc mặt xấu hổ giải thích: “Mọi người, không phải tôi không cho mọi người ăn ngon, thật sự là trong thôn chúng tôi ai cũng đói hết. Chút gạo này là chút gạo tích trữ cuối cùng trong vò gạo nhà tôi rồi đấy.”

Trương Manh nhớ lại khi cô đến thôn, nhìn thấy người dân trong thôn này ai nấy đều gầy gò như da bọc xương, thậm chí cô còn thấy có một số người đang ăn đất nữa.

“Bác à, cháu muốn hỏi thôn các bác rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Theo lý mà nói một năm nay cũng không có tai ương gì cả, nhưng tại sao ruộng đồng ở thôn này vẫn luôn trống không vậy ạ?”

Ông cụ thấy Trương Manh hỏi vấn đề mà người trong thôn không muốn nghĩ tới nhất thì thở dài, nói: “Đồng chí, cháu tưởng rằng chúng tôi không muốn trồng trọt sao? Sự thật là nơi này đã bị Long Vương gia nguyền rủa, chúng tôi không trồng ra thứ gì ăn được cả.”

“Bị Long Vương gia nguyền rủa? Bác à, câu này của bác là có ý gì?”

Trương Manh thấy sáu người bên cạnh không hỏi, đành phải tự mình hỏi tiếp.

Ông cụ lại thở dài mệt mỏi: “Đồng chí à, già này biết hiện tại Quốc gia không cho phép tin vào mấy thứ quỷ thần gì đó, nhưng mà thôn chúng tôi, thôn chúng tôi đúng thật là đã bị Long Vương gia nguyền rủa. Tôi nói cho mọi người biết, thôn chúng tôi chỉ cần trồng một thứ gì đó, thì con sông Hoàng Hà phía trước sẽ dâng lũ lớn vào tháng thu hoạch. Năm nào cũng vậy, cháu nói xem đây chẳng phải là Long Vương gia nguyền rủa chúng tôi sao?”

Trương Manh nghe vậy thì ánh mắt hơi lóe lên, vội vàng nhìn sáu người bên cạnh, trong lòng lờ mờ hiểu rõ có lẽ chuyện này là lý do bọn họ đến đây lần này.

Bảy người ăn hết chén cháo loãng đến mức có thể soi bóng. Lúc chuẩn bị đi nghỉ ngơi, mỗi người lấy ra mấy tấm phiếu lương thực trên người nhét vào tay ông cụ.

“Không được mà, không được, tôi không thể nhận được. Mọi người là các đồng chí giải phóng quân, tiếp đón mọi người là việc chúng tôi nên làm.”

Ông cụ có chết cũng không dám nhận.

Lúc này, Ngô Đạt đứng giữa nhóm người bọn họ, trông có vẻ khá lớn tuổi bỗng mở miệng: “Cụ à, nếu cụ không chịu nhận thì chúng tôi sẽ không ở đây nữa.”

Ông cụ vừa nghe câu này của ông ấy thì trên mặt lộ nét khó xử, sau đó cắn răng nói: “Vậy được, già này nhận vậy.” Nói xong, một đôi tay vừa đen vừa đầy vết thương chậm rãi nhận lấy mấy phiếu lương thực và một ít tiền.

Chờ ông cụ vừa đi khỏi, bảy người ngồi quanh chiếc bàn duy nhất trong căn phòng này.

“Lão Ngô, ông nói xem chuyện này là sao đây, chẳng lẽ thôn này thật sự bị Long Vương gia nguyền rủa sao?” Đồng Ngũ không im lặng được, lập tức hỏi Ngô Đạt ngồi đối diện.

“Theo tôi thấy, trên đời này sao có thể có Long Vương gia được. Hoàng Hà dâng lũ nhất định là do mưa to thôi.” Hà Lục nhếch miệng, khuôn mặt đầy vẻ không tin.

Ngô Đạt lập tức liếc ông ấy: “Hà Lục, cậu quên mất tổ chức chúng ta là đang làm gì sao? Trên đời này chuyện lạ nào cũng có, sông Hoàng Hà có Long Vương gia hay không không ai nói trước được.”

“Sự thật ra sao, ngày mai chúng ta đi một chuyến đến con sông Hoàng Hà kia điều tra thử thì biết ngay.” Người nói chuyện chính là một thành viên khác trong tổ chức, Lưu Nhĩ.

Trương Manh ngồi bên cạnh bọn họ nghiêm túc lắng nghe, nhưng cô không phát biểu ý kiến.

Thật ra cô tin rằng có lẽ trên đời này thật sự tồn tại truyền thuyết về Long Vương gia. Dẫu sao từ khi cô trọng sinh đến bây giờ, những chuyện xảy ra xung quanh cô đều là chuyện mà trước kia cô chưa từng tin rằng nó sẽ tồn tại.

Ngày hôm sau, sau khi bảy người ăn xong bữa sáng ngon hơn hôm qua chút đỉnh thì lập tức xuất phát đến bờ sông Hoàng Hà cách thôn này không xa.

Giống như hôm qua khi họ đến, con sông Hoàng Hà này vẫn cuồn cuộn chảy xiết, mỗi khi con sóng đánh lên bờ, dường như nó có thể dâng lên ngọn sóng cao vút mãnh liệt.

“Dòng sông này có điều kỳ lạ.” Phượng Tam trầm mặt nhìn dòng sông. Lúc này, những người ở đây đều có thể cảm nhận được dòng sông này có vấn đề.

“Mọi người ở lại đây trông coi, tôi đi xuống xem thử.” Nói xong, Ngô Đạt lấy ra một tấm bùa trấn thủy từ trong người rồi dán lên cơ thể.

Ngay sau đó bùm một tiếng nhảy xuống giữa sông.

“Oa, không ngờ Ngô lão đại lấy ra bùa trấn thủy của tổ chức chúng ta luôn, xem ra bên trên rất xem trọng chuyện này.”

Đôi mắt Đồng Ngũ phát sáng. Trương Manh nhìn Hoàng Hà sóng nước dữ dội, trong lòng cảm thấy hơi bất an, tựa như bên trong dòng sông đó có thứ gì đó đang vẫy gọi cô bước xuống vậy, cả người khó chịu.

“Này, Trương Manh, cô làm sao vậy, nhễ nhại mồ hôi, chỗ này nóng lắm sao?” Đồng Ngũ là người đầu tiên phát hiện sự khác thường của Trương Manh.

Những người khác nghe thấy vậy thì lập tức đi đến bên cạnh quan tâm nhìn cô.

Trương Manh ngại ngùng mỉm cười với bọn họ: “Tôi không sao hết, chỉ là khi nhìn dòng sông này có hơi chóng mặt thôi.”

Phượng Tam bước lên vỗ vai cô, giọng điệu dạy dỗ: “Đừng nhìn dòng sông đó nữa, dòng sông này có điều kỳ lạ, nếu con người nhìn lâu thì sẽ chóng mặt.”

Trương Manh biết cô ấy đang quan tâm mình nên mỉm cười đáp lại, đi theo bọn họ đứng dưới gốc cây cách bờ sông Hoàng Hà không xa.

Thời gian dần trôi đi, từ lúc Ngô Đạt nhảy xuống sông đã khoảng nửa tiếng trôi qua rồi. Nửa tiếng này, nhóm người bọn họ ngồi trên bờ, ai nấy đều căng thẳng nhìn chằm chằm mặt nước sông Hoàng Hà.

“Ngô lão đại đi xuống lâu vậy rồi sao còn chưa lên nữa? Chắc không xảy ra chuyện gì chứ?" Đồng Ngũ sốt ruột đi tới đi lui bên cạnh.

Hà Lục nhìn bóng dáng xoay tới xoay lui của anh ta thì thấy hoa mắt chóng mặt: “Được rồi, đừng xoay người nữa, tôi bị cậu xoay cho chóng mặt luôn rồi này.”

Đồng Ngũ đứng lại với vẻ mặt tủi thân, cáu giận nói: “Đáng tiếc tổ chức chúng ta cũng chỉ có một tấm bùa trấn thủy kia. Nếu như có dư thì bây giờ chúng ta cũng không cần chờ trên bờ, đã đi theo Ngô lão đại cùng xuống dưới từ lâu rồi.”

“Mọi người cần bùa trấn thủy sao?” Ngay lúc Đồng Ngũ vừa thốt lên câu oán giận kia thì giọng nói của Trương Manh lại vang lên.

Cô vừa hỏi xong, năm người bên cạnh lập tức nhìn cô.

Bỗng chốc bị năm người dùng ánh mắt như sói đói nhìn con mồi nhìn cô chằm chằm, Trương Manh có hơi hoảng sợ cựa quậy cơ thể, nhỏ giọng hỏi: “Tôi, tôi nói sai cái gì sao?”

Phượng Tam đi bước lớn đến bên cạnh cô: “Có phải vừa nãy em hỏi chúng tôi có cần bùa trấn thủy hay không?”

Trương Manh gật đầu: “Đúng vậy, vừa nãy em mới hỏi câu này, có vấn đề gì sao?”

Không đợi Phượng Tam trả lời, giọng nói kích động của Đồng Ngũ đã vang lên: “Đương nhiên là có vấn đề rồi. Trương Manh, có phải cô mới vào nghề nên không biết sự lợi hại của bùa trấn thủy hay không. Tôi nói cho cô biết, bùa trấn thủy này phải cần thầy bùa cấp một mới có thể vẽ ra được, trong tổ chức chúng tôi tấm bùa trấn thủy đó là do bên trên trên khen thưởng chúng tôi nên mới lấy được, cô cho rằng tấm bùa trấn thủy này dễ làm vậy sao.”

Trương Manh xấu hổ mỉm cười, cúi đầu lấy ra gần mười tấm bùa trấn thủy từ trong chiếc balo của mình: “Mọi người nhìn xem cái này được không?”

Năm người trợn to mắt nhìn chằm chằm khoảng mười tấm bùa trấn thủy bỗng nhiên lấy ra nằm trên tay cô với cùng một ánh mắt không thể tin được.

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp