Trọng Sinh Thành Bà Cốt

Chương 30: Cứu em trai


2 năm

trướctiếp

Vì không ai đến tìm mình đuổi quỷ nên kế sinh nhai trong những ngày tiếp sau đó của Trương Manh là xuống ruộng tìm công điểm.

Sau hai lần "giúp" người này, bây giờ trong nhà không lo ăn. Tuy nhiên, đây cũng không phải mong muốn của Trương Manh, điều cô ước ao là mình có thể khiến bà nội trong nhà, còn cả em trai nữa, đều được đủ đầy, không lo ăn chẳng lo uống.

Còn để sau này em trai duy nhất có thể học lên đại học.

Bữa cơm sáng hôm nay, bà nội Trương ăn rất ít, biểu cảm trông cũng đau lòng hơn bình thường.

Trương Manh hỏi ra mới biết mấy ngày nữa là đám giỗ ba mẹ đã chết của mình.

Tuy nhiên, ngày đó khiến Trương Manh nhớ đến một chuyện đáng sợ hơn nhiều - Ở kiếp trước, em trai của cô, Tiểu Trương Đào đã qua đời đúng hôm trước ngày giỗ ba mẹ.

Nghĩ đến chuyện đó, cả người Trương Manh lạnh như băng, hệt như cô vừa được vớt lên từ một hố băng giữa mùa đông lớn vậy.

Trương Manh nhìn em trai đang ăn bữa sáng ngon lành, thầm thề rằng, nhất định đời này cô sẽ khiến em trai bình an lớn lên, để bản thân tận mắt thấy cậu bé sinh con, cưới vợ.

Ăn sáng xong, nhân lúc rảnh rỗi khi bà nội Trương rửa chén trong nhà bếp, Trương Mạnh gọi em trai đang cho gà ăn trên sân tới dặn dò kỹ lưỡng: "Em trai, em có nghe lời chị nói không?"

Tiểu Trương Đào gật đầu: "Đào Nhi nghe."

Trương Manh xoa cái đầu tròn đáng yêu của em trai đầy trìu mến, còn dặn dò rất nghiêm túc: "Nhỡ kỹ lời chị nói, mấy ngày này không được đi đâu hết, đặc biệt là tới những nơi có nước. Em nhớ chưa?"

"Vì sao ạ?" Tiểu Trương Đào tò mò hỏi.

"Hỏi nhiều vậy làm gì? Tóm lại chị nói vậy cũng vì tốt cho em thôi, em nghe theo chị được rồi, có biết chưa? Tuyệt đối không được đi đến nơi có nước, đặc biệt là bờ sông."

"Dạ." Tiểu Trương Đào đồng ý với giọng mềm mại. Trương Manh vẫn không yên tâm lắm, phải bắt em trai này của mình lặp lại lời ban nãy một lần nữa. Chắc chắn thằng bé đã ghi nhớ rồi, bấy giờ cô mới yên tâm tiếp tục ra ngoài tìm công điểm.

Làm ruộng hết một ngày, Trương Manh về đến nhà, phát hiện trong nhà có rất nhiều khách tới.

"Bà Tam, vì sao bà lại đến đây? Có phải trong nhà lại xảy ra chuyện gì nữa không ạ?"

Bà Tam cười xua tay: "Không có gì không có gì, đến để thăm các cháu thôi, xem có phải chỗ các cháu cần giúp đỡ không?"

Trương Manh không biết bây giờ ở trong lòng bà Tam, hình ảnh cô vĩ đại giống như thần linh mà người người tin tưởng vậy.

"Không có chuyện gì thì tốt rồi. Bà Tam, bà ngồi trước đi ạ, cháu vào đổi quần áo đã."

Mặc đồ làm việc cả một ngày, bây giờ trên quần áo cô toàn là bùn đất.

Bà Tam vội nói: "Được, cháu mau đi thay quần áo đi."

Trương Manh vào phòng đổi một bộ đồ sạch sẽ rồi đi ra lần nữa.

Bà Tam đang giúp bà nội Trương nấu ăn lập tức lau nước trên tay đi, vỗ vỗ cái ghế đã được chuẩn bị xong từ lâu: "Tiểu Manh, bà Tam xin cháu một chuyện, cháu coi chỗ cháu còn bùa thừa nào không, cho bà Tam một lá được chứ? Bà Tam trả tiền cho cháu cũng được."

"Bà Tam, đang bình thường sao bà lại cần bùa làm gì?"

Bà Tam mỉm cười xấu hổ, thành thật nói: "Còn không phải do sau chuyện của anh Tam Cẩu cháu, lòng bà còn sợ hãi hay sao. Cháu nói xem, nhỡ một ngày kia quỷ quái đó lại tìm tới người nhà bà thì làm sao bây giờ. Bà vẫn nên dán bùa trong nhà để cảm thấy yên tâm một chút."

Trương Manh nghe xong lời giải thích của bà ấy, không kìm được mà cười một tiếng. Cuối cùng cô cũng cho bà Tam bốn, năm lá bùa trấn quỷ mình vẽ.

Tất nhiên cô không lấy tiền. Mọi người đều ở chung khu, lấy tiền này không phải lẽ.

Mắt thấy mai đã đến ngày giỗ ba mẹ, vì em trai được cô dặn nên cũng không đi tới bờ sông, bây giờ cậu bé vẫn còn bình an vô sự. Thấy được tất cả những điều này, cuối cùng trong lòng Trương Manh cũng yên tâm rồi.

Ở kiếp trước, hôm nay là ngày em trai chết đuối. Một đời này, không có chuyện gì xảy ra cả, vậy có phải tai nạn của em trai cô qua rồi không?

Ngày hôm sau, bà nội Trương dẫn hai người cháu trai cháu gái lên núi bái tế con trai con dâu đã qua đời.

Lạy xong, Trương Manh lại lập tức ra đồng làm việc.

Bấy giờ mọi người trong thôn đều biết hôm nay là ngày giỗ ba mẹ Trương Manh, ai cũng đều có ý tốt, cố gắng nói mấy lời khiến người ta vui để dỗ dành cô.

Trong lúc đoàn người có ý tốt xây dựng bầu không khí, chút đau xót trong đầu Trương Manh cũng chậm rãi được xua đi rồi.

Gần đến giờ hoàn công, một cậu bé chừng tám tuổi hoảng hốt chạy tới tìm Trương Manh.

"Chị Trương ơi, không hay rồi, Trương Đào có chuyện rồi, cậu ấy rơi xuống sông." Cậu bé này tên Trương Gia Minh, là một thành viên trong đám bạn tốt của Tiểu Trương Đào.

Trương Manh bị dọa đến mức cái cuốc trên tay rớt xuống. Cô lập tức chạy nhanh về phía bờ sông.

Khi cô chạy tới nơi, trên bờ sông đã có không ít thôn dân tụ tập.

Trong đó đã có hai, ba thôn dân nam đang tìm vớt người.

Lòng Trương Manh nóng như lửa đốt, nhìn con sông yên ả, nước mắt cô không kìm được mà chảy xuống.

Đúng lúc này, không biết trong đám người có ai lớn tiếng la lên một câu: "Tìm được rồi."

Trương Manh vội vã ngẩng đầu nhìn về phía giữa sông, thấy lúc này em trai đáng yêu của mình được một thôn dân nam ôm từ dưới nước lên bờ, không còn chút sức sống nào cả.

Cô đi ngay tới trước, nhìn khuôn mặt tái nhợt của em trai: "Đào Nhi, là chị của em đây, em mở to mắt ra nhìn chị đi."

"Tiểu Manh, xin lỗi cô nhiều. Em trai cô, cậu bé... có thể nó chết rồi." Khuôn mặt thôn dân nam ôm Trương Đào đầy áy náy, nói Trương Manh biết sự thật này.

Trương Manh vừa ngẩng đầu lên, bỗng cô nhìn thấy một gã đàn ông sũng nước đứng nơi giữa sông. Không, phải gọi là quỷ nước!

Hai mắt quỷ nước nhìn chằm chằm Tiểu Trương Đào phát ra ánh sáng xanh lục.

Lúc này Trương Manh lập tức nhớ tới một câu chuyện cổ về quỷ nước cô từng đọc được trong sách.

Lại nói, bình thường người chết đuối thì hồn phách sẽ ở lại dưới nước, cũng chính là quỷ nước. Quỷ nước này không thể đầu thai ngay, chỉ có thể tìm được thế thân rồi mới rời khỏi nơi chết kia được, xuống âm phủ chuyển thế đầu thai.

Nếu cô không đoán nhầm, bây giờ em trai cô chính là thế thân mà nam quỷ nước này tìm được.

Trương Manh lập tức đoạt lấy Tiểu Trương Đào, đặt cậu bé xuống đất, sai đó gọi mấy thôn dân tới thì thầm vài câu. Trong mắt mấy thôn dân hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng họ vẫn gật đầu.

Trương Manh lập tức ngồi xổm xuống trỏ mấy cái lên trán Tiểu Trương Đào và những người khác, miệng lẩm nhẩm vài câu chú ngữ.

Trỏ xong, cô lập tức đưa mắt ra hiệu với mấy thôn dân mình dặn dò khi nãy.

Bọn họ lập tức lớn giọng hô: "Ơ, mọi người nhìn đi, Tiểu Đào tỉnh lại rồi, cậu bé không sao cả!"

"Đúng rồi, may quá đi mất, nếu còn ở ngốc trong nước thêm chút nữa, mạng này của Tiểu Đào cũng không còn rồi."

Quỷ nước đứng giữa sông vừa nghe mấy thôn dân trên bờ nói vậy, trong mắt hiện vẻ nôn nóng. Anh ta lập tức cúi đầu mở lòng bàn tay của mình ra, bỗng một luồng sáng nhiều màu sắc bay vụt từ đó ra ngoài, lao về phía Tiểu Trương Đào ở bên này.

Ngay lúc luồng sáng kia bay tới đây, Trương Manh lập tức đưa tay ra chạm vào, nắm cái luồn sáng kia một cách chính xác, đẩy mạnh vào người Tiểu Trương Đào.

Lúc này, Tiểu Trương Đào nằm trên đất lớn tiếng ho mấy cái, miệng toàn là nước.

"Chị ơi." Tiểu Trương Đào vừa tỉnh lại sợ hãi, lập tức nhào vào lòng của Trương Manh.

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp