[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 158


2 năm

trướctiếp

Ánh đèn nhấp nháy của hộp đêm làm người khác phải quay cuồng.

Tiếng người hò hét hòa nhịp trong cơn men say đầy tình ái.

Nhưng ở đâu đó trong đám đông lại tồn tại một nam sinh trông thật trẻ tuổi, mặc bộ đồng phục, đôi mắt hàm chứa vô số cảm xúc phức tạp.

Ly rượu nâng lên rồi hạ xuống, song mâu hắn thẳng tắp ngắm nhìn thứ chất lỏng màu đỏ trong ly rồi cười tự giễu.

Bây giờ, đã 12h đêm.

Mitsuya thầm thở dài, lần nào cũng vậy, rồi nhất định cũng phải trở về.

Đã không biết qua bao lâu, hắn dừng chân lại một dinh thự sang trọng, vẻ hào nhoáng đầy choáng ngợp làm cho mắt hắn trở nên mơ hồ.

" Con về rồi. "

Mitsuya như một cổ máy móc được định sẵn, thân cứng nhắc mở cửa, giọng trang trọng mang tính uy nghiêm.

Không khí trong nhà đầy âm u khiến hắn căng thẳng.

Người ngồi giữa chính điện đầy giận giữ nhìn hắn, ông đứng lên, bước từng bước thật chậm tiến về phía Mitsuya, sau đó đưa tay.

Chát. Chát.

Gương mắt tuấn tú bị đánh lệch sang một bên, cả hai bên má truyền đến từng cơn đau tê dại.

Ông của hắn lần nào cũng vậy, mỗi lần ra tay đều thật ngoan độc.

Có lẽ đã quá quen thuộc với những lần bị ông nội giáo huấn nên hắn bình tĩnh đến kì lạ.

Nén cơn đau truyền lại trên cơ mặt, hắn mỉm cười nhìn ông như không có việc gì xảy ra, kính trọng nói.

"Thưa ông, đêm đã khuya xin người đi nghỉ ngơi, Takashi xin phép lên phòng."

Dứt lời, Mitsuya cúi người theo góc 45 độ chuẩn xác chào ông nội của mình rồi không quan tâm đến ánh nhìn đầy thương cảm của hạ nhân trong nhà, hắn quay gót bước đi.

"Đứng lại."

Người vừa lên tiếng cũng là người ban cho hắn hai cái tát đầy tàn nhẫn, Mitsuya quay người, cúi đầu chờ nghe ông nói.

"Có biết vì sao ta đánh con hay không?"

Mitsuya không nhanh trả lời, hắn từ tốn đáp.

"Ông đánh cháu ắt có nguyên nhân, cháu không cần biết lí do."

Nghe vậy, ông hừ lạnh, sai quản gia đem những thứ cần đem ra.

Ban đầu Mitsuya còn thật bình tĩnh, nhưng khi nhìn đến những bản thiết kế trang phục và trang sức thì cả người thờ thẫn.

Rõ ràng đã giấu rất kĩ, tại sao ?

Nhìn vẻ mặt không tin vào mắt của cháu trai mình, ông càng tức giận, lập tức nổi trận lôi đình.

"Thân là người thừa kế của cả một gia tộc, mày nghĩ mình đang dành thời gian cho những việc vô bổ gì đây?"

Đem những tấm thiết kế được xem là vô bổ kia giẫm nát dưới chân, ông của hắn căm phẫn nói tiếp.

"Cái tát hôm nay chỉ là cảnh cáo nhất thời, nếu còn để lão già này phát hiện thêm lần nữa, hậu quả mày tự gánh lấy. "

Phất tay bỏ đi, trước đó, ông nội hắn còn không quên sai khiến người trong nhà đem tất cả những thứ liên quan tới vẽ đốt sạch sẽ, ngay cả ngân hàng của hắn cũng đóng băng lại, hoàn toàn đem hi vọng cùng ước mơ của hắn dập tắt hoàn toàn.

Người ông này, rốt cuộc còn nhớ hôm nay là sinh nhật của cháu trai mình hay không ?

Chua chát tận đáy lòng, Mitsuya đảo mắt, cánh tay khẽ siết chặt để che giấu chút lòng tự trọng còn sót lại của chính mình.

Hắn thật không tài nào hiểu nổi cái gì gọi là người thừa kế, thế nhưng có nhiều lúc hắn thật sự muốn hỏi rằng, liệu nếu hắn chỉ được sinh ra ở một gia đình bình thường thì có phải sẽ không cần từ bỏ sở thích của bản thân không?

Cuộc đời này tại sao lại cay nghiệt đối với sự có mặt của hắn như thế?

Tại sao vậy?

***

Tại một gốc khá khuất cây ở phía sau công ty, Takemichi đem tập thiết kế đưa ra cho Mitsuya rồi trực tiếp vào thẳng vấn đề:"Cái này là của anh phải không? Lần trước hình như anh để nhầm vào vali của tôi rồi."

Căn bản là cậu không cần hỏi mấy câu vô bổ như thế này, bởi vì lần trước ở nhà của Mitsuya cậu đã nhìn thấy vô vàn bản thiết kế tương tự như vậy, tám phần mười cậu đã chắc chắn cái này là của hắn nên mới dám tự tiện hẹn hắn ra để đem vật hoàn lại chủ.

Hơi khựng lại tầm hai giây để tiêu hoá vấn đề trước mắt, Mitsuya chậm chạp cầm bao bì màu nâu từ trong tay của Takemichi rồi nhẹ nhàng mở ra.

Ngay từ đầu hắn đã suy đoán được đây là cái gì, thế nhưng hắn vẫn muốn xác định lại xem có phải là thứ mà hắn đã nhờ Hakkai đem ném đi hay không...

Quả nhiên khi nhìn đến những bản thiết kế chỉ thêm khơi gợi vết thương lòng sâu thẳm trong tim hắn, Mitsuya không cẩn thận, đem toàn bộ làm rơi xuống đất.

Theo phản xạ kêu lên một tiếng bất mãn, Takemichi dùng tay không đỡ vội nên đã làm toàn bộ giấy trắng rơi xuống nền tuyết trắng lạnh lẽo.

Ngồi sụp xuống giúp hắn nhặt từng bản vẽ lên trước khi nó bị thấm ướt, Takemichi vừa nhìn Mitsuya vừa nói:"Mau phụ đi chứ, nếu nó bị tuyết làm ướt thì không còn đẹp nữa đâu."

"Kệ nó đi..."

Mitsuya nhỏ giọng.

Nhìn thấy Takemichi vẫn không để ý lời nói của hắn mà tiếp tục sắp xếp từng bản vẽ lại ngay ngắn với nhau, Mitsuya nhăn mặt tức giận.

Đem Takemichi từ dưới đất kéo lên, hắn không cho cậu tiếp tục nhặt nữa mà phẫn nộ gằn giọng:"Tôi bảo là cậu mặc kệ nó, tôi không cần nó nữa, cậu không nghe rõ sao?"

Đột nhiên bị Mitsuya rống lên như thế khiến Takemichi vừa kinh ngạc vừa bất mãn mà hất tay hắn ra.

"Anh làm gì thế, anh làm tôi đau đó."

Xuýt xoa cổ tay bị hắn siết cho ửng đỏ hết cả lên, Takemichi thiệt không tài nào hiểu nổi đám người trong cái đoàn phim này.

"...Cậu thì biết gì, đây suy cho cùng cũng chỉ là rác rưởi, mấy thứ vô bổ này cậu còn nhặt chúng làm gì?!"

"..."

Im lặng nhìn phản ứng có chút không thoả đáng của Mitsuya, Takemichi nhíu chặt mày khó hiểu.

Rác rưởi sao...

Nói vậy là có ý gì chứ?

"Tôi tất nhiên là không hiểu anh! Chúng ta căn bản tiếp xúc bao nhiêu, nói chuyện mấy lần tôi còn chẳng nhớ, vậy anh muốn tôi hiểu anh cái gì?"

Cúi người xuống để tiếp tục nhặt những tấm vẽ đáng thương kia lên, Takemichi xếp gọn gàng rồi đứng dậy đưa cho hắn.

"Tôi chỉ biết đây không phải là đồ vật của tôi nên tôi muốn đem chúng trả lại."

Nhướn mày ý bảo Mitsuya cầm lấy, thế nhưng vượt ngoài sự tưởng tượng của cậu, Mitsuya đem tay bỏ vào túi áo rồi quay lưng lại hướng ngược cậu, hắn nói:"Đem nó ném đi, dù sao cũng chỉ là đồ bỏ không được ai công nhận."

Lời nói hàm ý quá khái quát khiến cậu không thể nào tiêu hoá ngay lập tức, thế nhưng có một điều cậu khá chắc chắn là Mitsuya đang chối bỏ công sức của chính mình.

Đôi mắt thẳng tắp nhìn bóng lưng ngay thẳng của hắn đang chậm chạp rời đi, Takemichi mấp môi.

"Nếu ngay cả thành quả do chính mình tạo ra anh cũng không trân trọng, vậy anh muốn ai trân trọng nó chứ?"

Ngay cả chủ nhân cũng muốn vứt bỏ nó, vậy nó xứng đáng được công nhận sao?

Hơi khựng lại trước lời nói của Takemichi, Mitsuya siết chặt tay, đến cuối cùng hắn vẫn chọn quay lưng rời đi.

Cứng đầu cố chấp có lẽ là điểm chung duy nhất của tất cả các diễn viên đang có mặt ở bộ phim này.

Thật là làm cậu không biết phải làm như thế nào mới phải.

Thật sự phải ném đi sao?

Takemichi chậm chạp nhìn vào từng bản thiết kế cực kì đẹp mắt, mặc dù cậu không am hiểu quá nhiều về thời trang nhưng ít nhất cậu nhận ra những bộ trang phục và trang sức này rất đẹp, cho dù là thời đại nào cũng không bao giờ lỗi mốt.

"Rõ ràng rất tuyệt mà? Sao lại không muốn chứ...?"

Khó hiểu ngồi xuống phiến ghế đá gần đó, Takemichi ngẩng đầu nhìn lên cao.

Suy ngẫm thật lâu...

Rảo bước trên con đường tấp nập người, Mitsuya vừa đi vừa nhìn vào đôi bàn chân đang để lại dấu vết trên mặt đất...

Cuộc sống hắn đã vì hai từ "hoàn hảo" mà hoàn toàn đảo lộn, đầu tiên là bị chính bố mẹ ruột thờ ơ, sau đó là bị ông nội ép buộc để đeo trên lưng cái gông mà ông mong muốn, cho đến thời điểm hiện tại thì mọi thứ mà hắn làm đều chỉ là vì hai đứa em còn nhỏ dại mà thôi.

Đã bao lâu rồi? Hắn không còn nhớ rõ.

Đã bao lâu rồi hắn không thiết kế nữa...

Luna, Mana, rốt cuộc anh hai phải làm như thế nào thì mới thoả đáng được đây...

***
"Anh ơi, trong lúc anh ốm thì bạn anh đã đến chăm cho anh đấy ạ! Anh ấy còn nấu ăn cho Mana nữa, ngon lắm!"

"Ai cơ, là Hakkai sao?"

"Không không, là một người, gọi là...gọi là..."

Mana ấp úng.

Em quên mất tên anh ấy rồi.

"Là Takemichi, Mana ngốc nghếch."

Ngồi một bên đung đưa chân nhắc nhở em gái nhỏ, Luna vui vẻ mỉm cười kể lễ:"Anh Takemichi thật sự rất tốt, lần sau anh đưa anh ấy đến chơi với bọn em được không?"

Ôm lấy hai đứa em trong tay, Mitsuya im lặng không trả lời.

Hắn còn nhớ việc em gái của mình rất bài xích đối với người lạ, thế nhưng tại sao Takemichi lại có thể dễ dàng tiếp cận bọn nó như thế...còn chưa kể đến việc rời đi mà không để lại lời nhắn nào, người này rốt cục là muốn gì đây?

Hắn đã đắn đo suy nghĩ về Takemichi thật lâu, cho đến ngày hôm sau khi hắn nhìn thấy cậu xuất hiện cùng Yuzuha ở bữa tiệc của nhà Shiba.

Cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn, Mitsuya đã luôn chờ đợi cậu mở lời đòi hỏi hay đưa ra đề nghị gì đó về việc cậu đã giúp hắn hạ sốt kiêm luôn việc chăm sóc cho Mana và Luna, thế nhưng đợi mãi, cuối cùng Takemichi vẫn chỉ khách sáo nhìn hắn, hoàn toàn không đề cập đến chuyện đó dù chỉ một lần.

Giống như cậu muốn hoàn toàn che giấu nó đi....

Sao lại không nhắc lại? Hắn đang đợi cậu đây, bởi vì làm gì có một người nào chịu đứng ra giúp đỡ người khác mà không có mục đích gì khác?

Hắn không tin.

Cứ thế, thời gian thấm thoát trôi qua, một tháng sau hắn đã gặp lại cậu, thế nhưng không phải là một câu chào hay gì khác, mà là một tập thiết kế mà vốn dĩ đã bị hắn vứt bỏ từ lâu...

Cái đôi mắt trong veo nhìn hắn kia, cùng với ngữ điệu ấy.

Nếu ngay cả thành quả do chính mình tạo ra anh cũng không trân trọng, vậy anh muốn ai trân trọng nó chứ?

Nhẹ nhàng nhưng đầy chất vấn, khiến cho tâm của hắn không tài nào yên ổn.

Đem tay đặt lên trái tim đang bị bóp nghẹn của chính mình, Mitsuya dừng cước bộ.

Hắn thích vẽ, rất thích.

Hắn thích thiết kế, cực kì yêu nó, còn hơn cả bản thân mình.

Không thể từ bỏ, không thể ném đi...không thể.

Vội vàng quay trở lại gốc cây nơi hắn đã nhẫn tâm ném đi công sức của chính mình, Mitsuya thả chậm tốc độ.

Ở cách hắn không xa, Takemichi vẫn ngồi đó, trên tay cậu đang cầm chính là những bản vẽ của hắn.

Như một đứa ngốc giữa cái tuyết lạnh lẽo ban đêm, Takemichi ngồi tỉ mỉ xem từng mẫu thiết kế, thái độ cẩn trọng và nghiêm túc vô cùng.

Lần đầu, lần đầu tiên có người thật sự muốn xem những gì mà hắn làm ra.

Takemichi, cậu luôn khiến hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, hắn ghen tị đối với sự hồn nhiên và lạc quan của cậu, mỗi lần thốt ra những lời khó nghe thật ra cũng là vì hắn đố kị mà thôi...

Takemichi, cậu thắng rồi, khiến tôi tâm phục khẩu phục, hoàn toàn bại trước tay cậu.

Nở một nụ cười mãn nguyện, Mitsuya cúi đầu, thở ra một hơi, như vừa đưa ra được một quyết định trọng đại trong đời, hắn nhanh chân chạy về phía của Takemichi rồi nắm lấy bàn tay của cậu.

"Đi! Tôi dẫn cậu đến căn cứ bí mật của tôi."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp