[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 132


2 năm

trướctiếp

Trong một căn phòng vệ sinh đầy chật hẹp, Draken ở trên người Takemichi lục tới lục lui, cho đến khi cậu bị hắn làm cho nhột hết cả người thì mới đưa tay ra ngăn cản.

Chụp lấy cánh tay không yên phận của Draken kéo xuống, Takemichi nhăn mặt, đẩy hắn ra.

"Làm gì thế, anh làm tôi nhột lắm!"

"Thẻ đâu?"

"Thẻ gì?" Takemichi ngơ ngác.

"Thẻ bố tôi đưa cho cậu." Draken nghiêm túc trả lời.

"...Cất rồi, ê đợi chút, thật sự cất rồi, không có ở trên người tôi."

Nhìn thấy Draken đang có ý định tiếp tục, Takemichi cao giọng, giải đáp thắc mắc cho hắn.

Thế nhưng Draken dường như không hài lòng với kết quả này, hắn thản nhiên xoè năm ngón tay thon dài ra, ở trước mặt cậu ra lệnh:"Trả lại cho tôi."

Giọng hắn chắc nịt khẳng định, làm cho Takemichi nghe xong cũng phải hơi giật mình mà ngớ người trố mắt.

Toan kéo tay Takemichi ra ngoài phòng chứa chuyên để đồ dùng cá nhân của diễn viên lấy, thế nhưng hắn lại bị cậu hất hủi đẩy ra.

Takemichi nói:"Sao tôi phải trả cho anh, cái này là bố của anh cho tôi."

"Cho là cậu nhận? Cậu cũng nói tôi với cậu không phải người yêu rồi thì cậu nhận cái này nữa làm gì? Mau lấy trả tôi."

"Không trả đâu!"

Này là Sohara đưa cho cậu, mặc dù đúng là cậu không có ý định xài nhưng thà cậu cứ khăng khăng giữ bên người còn hơn là giao trứng cho ác.

Cứ coi như cậu thay Sohara bảo vệ một khoản tiền này đi.

Thấy Draken không còn phản ứng gì nhiều nên Takemichi tính quay lưng đi ra ngoài, tiếc là hắn ngay từ đầu đã không có định để cho cậu rời đi, không ép buộc được thì làm nũng vậy.

Vòng tay ôm lấy eo của Takemichi, Draken để cằm lên vai của cậu rồi thỏ thẻ.

"Mau trả lại cho bố của tôi, sau đó tôi đưa thẻ của tôi cho cậu được chưa..."

Trước sự cám dỗ của Draken, Takemichi ngờ ngợ cả người, từ phía đuôi mắt nhìn sang gương mặt phóng đại của hắn, cậu trầm ngâm.

Draken vậy mà chịu xuống nước trước.

Đem khoảng cách hai người kéo giãn ra, Takemichi xoay người lại đối diện với hắn, ở phía sau, cậu nhanh trí cầm lấy chốt khoá cửa để chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhìn vào đôi mắt của Draken, Takemichi thở dài một hơi rồi mở miệng nói một câu.

"Tôi không cần thẻ của anh, với lại so với anh chắc chắn Sohara có nhiều tiền hơn rồi."

Lè lưỡi ra để chọc tức Draken, Takemichi khiêu khích xong thì liền quay lưng bỏ chạy.

Có chuẩn bị trước tất nhiên hắn có muốn cũng không bắt kịp được cậu.

Với lại một tiếng gọi Sohara phát ra từ miệng của người kia cũng đủ khiến cho hắn giật bắn mình.

Từ trước đến nay hình như ngoại trừ hắn ra thì không ai dám gọi thẳng tên của bố nuôi hắn như vậy.

Dù sao ông cũng là người có tiếng tăm trong giới chính trị, ngoại cách gọi thường ngày là "Ông chủ" ra thì hẳn là có rất ít người biết tên thật của ông.

Takemichi đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ mới quen bố của hắn được hai ngày, chỉ với hai ngày đã gọi thẳng tên như thế, muốn hắn không suy nghĩ nhiều liệu có được không đây?

Chạy ra ngoài đại sảnh, Takemichi hí hửng đi tìm đám người Mizo để tỉ tê một chút chuyện, hôm nay cậu thật sự rất vui, đúng là còn gì hạnh phúc khi một người mình đã xa cách bao lâu thì nay lại xuất hiện trước mặt mình, lại còn ở gần mình đến như thế.

"Anh làm mất rồi? Sao lại bất cẩn như thế?"

Bước qua một ngã rẽ nối tiếp giữa hai cầu thang, Takemichi toan bước tiếp thì lại bị giọng nói có phần lớn tiếng ở phía dưới làm cho khựng lại.

"Xin lỗi Angry, ngày hôm qua đi cùng thằng nhóc đó đến nhiều nơi quá, căn bản anh không nhớ mình đã làm mất nó ở đâu..."

Đây chẳng phải là giọng của Smiley sao, hắn làm mất cái gì chăng? Còn thằng nhóc đó, không phải là nói Yuu đi...

Nép tai về phía trước để nghe cho rõ hơn, Takemichi mím môi, âm thầm theo dõi cuộc trò chuyện.

"Làm sao đây...đó là thứ duy nhất còn sót lại..."

Đang nói giữa chừng thì Angry lại bối rối ngắt đoạn, thể như điều bí ẩn phía sau rất khó để nói ra.

"Quên đi, nếu mất rồi thì thôi, dù sao đó cũng là quá khứ rồi!"

Giọng Smiley như một liều thuốc an ủi một Angry đang dần mất đi khống chế, thật không rõ rốt cuộc hắn đã làm mất cái gì mà lại trở nên suy sụp như thế.

Tựa lưng vào góc khuất cầu thang để đợi hai anh em kia rời đi trước, ngay sau đó Takemichi cũng nhấc chân rời đi sau.

Tìm đến Kazashi trước tiên vì hắn là người duy nhất đang rãnh rỗi, theo lời kể thì Makoto cùng Akkun vẫn đang quay phân đoạn riêng của bọn họ, còn Takuya thì đã xin phép đi đọc lời thoại, bây giờ thì chỉ còn mỗi cậu cũng Kazushi ngồi ở ghế chờ để tán gẫu mua vui.

"Này, hay là chơi game đi."

Ngồi không cũng nhàm chán, Takemichi thấy Kazushi vẫn đang luyên thuyên mấy cái chuyện không đâu vào đâu thì hứng trí đề nghị, thà im lặng ngồi solo còn hơn nghe hắn nói nhảm mấy cái vấn đề trên trời dưới đất.

Đáp ứng yêu cầu của Takemichi, cả hai từ trong túi lấy ra một cái điện thoại để bắt đầu hiệp một.

Bởi vì Takemichi đang mặc áo khoác nên trong lúc lục lọi tìm chiếc điện thoại thì một chiếc móc khoá cậu đã nhặt được ngày hôm trước cũng vì thế mà rơi ra.

Nghe thấy tiếng động, Kazushi cúi người giúp Takemichi nhặt nó lên rồi đem phủi sạch bụi bẩn vừa bị bám vào.

Nhìn thấy chiếc móc khoá có phần thiết kế vừa ngộ nghĩnh vừa trẻ con, Kazushi đối với Takemichi cười nhạo một tiếng rồi đem nó đưa lại cho cậu.

"Lớn đầu rồi còn xài ba cái đồ con nít này, mày không phải muốn hồi xuân đó chứ."

Thản nhiên nhận lại chiếc móc khoá, Takemichi đối với Kazushi bĩu bĩu môi, một chút cũng không đồng tình với câu nói của hắn.

Cậu phản bác:"Cái này là tao nhặt ở trên đường, vì thấy có khắc tên nên mới giữ nó lại bên người thôi, nhìn xem, ở đây có dòng chữ này."

Đưa mặt sau của con gấu lên để chứng minh cho lời nói của mình, Kazushi nghe thế cũng tò mò nhìn theo.

Đập vào mắt là dòng chữ Nahoya được khắc vô cùng tinh tế và đẹp mắt, Kazushi một khắc nhìn thấy đã vô cùng kinh ngạc.

Hắn nói:"Nahoya, không phải nghe thấy rất quen sao?"

"Có sao?" Takemichi tò mò hỏi.

Gật gật đầu, Kazushi lấy điện thoại ra rồi mở vào danh sách tên của những người có mặt trong đoàn phim này.

Đưa ra cho Takemichi xem, Kazushi chậm rãi giải thích:"Ở trong đoàn phim cũng có người tên Nahoya này, Smiley chỉ là nghệ danh của cậu ta thôi."

Thật đáng kinh ngạc, Takemichi nghe xong cũng có chút sửng sốt.

Nhưng nói cũng phải, ngày hôm đó Smiley cũng có mặt, việc chiếc móc khoá này là của hắn cũng không có gì đáng kinh ngạc hay bất ngờ.

Nhớ lại cuộc đối thoại của hai anh em nhà Kawata ở dưới cầu thang kia, Takemichi nhíu mày như chợt hiểu ra điều gì đó.

Đem chiếc móc khoá cất vào lại túi áo, Takemichi tựa như không có gì xảy ra mà bắt đầu cùng Kazushi chơi game như những gì đã nói trước đó.

Giết thời gian bằng cách chơi game đúng là vô cùng hiệu quả, nhìn mặt trời đã bắt đầu lặn, Takemichi cùng Kazushi đồng loạt vươn vai thở dài.

Thấy Akkun cùng Makoto đang tiến lại gần đây, Takemichi đẩy Kazushi ra phía trước rồi kéo theo Takuya cùng nhau rời khỏi đoàn phim.

Ở trước cửa thông hành, cậu đề nghị:"Chúng ta đi ăn đi, lâu lắm rồi mới có dịp hội tụ đủ."

"Nói cũng phải, bây giờ thì ăn gì?"

Takuya gật gù.

"Đi ăn shushi đi!"

Kazushi háo hức nêu ý kiến.

"Thôi, đi nhậu đi cho vui!"

Phớt lờ Kazushi, Makoto tay bá cổ Takemichi, hòng muốn lôi kéo cậu đi về phía mình.

Đúng lúc đang phân vân việc nên chọn thế nào mới phải thì không biết từ đâu Smiley lại đi đến, ló đầu vào nhóm người bọn họ rồi đột nhiên nhập hội:"Hay lắm hay lắm, chi bằng đi vào club chơi đi!"

Sự xuất hiện của Smiley là một nảy sinh ngoài ý muốn mà không ai trong số bọn họ lường trước được, kể cả Takemichi.

Nhớ đến chiếc móc khoá của hắn vẫn đang nằm trong túi áo, Takemichi không lên tiếng phản đối, xem như là ngầm đồng ý rồi.

Theo sau Smiley, thế mà có cả Kazutora cũng đã cầm sẵn chìa khoá xe rồi nói:"Lên xe của tôi đi, có thể chứa được cả mười người."

"...." Takemichi im lặng.

"Vừa hay, tôi cũng đang rãnh."

Còn chê mọi thứ chưa đủ phiền phức thì một Mikey lại không ngại nhiệt tình tham gia.

"...." Takemichi lại tiếp tục lặng im.

Thế là từ một buổi họp mặt của anh em lại trở thành một cuộc dạo chơi với sự tham gia của những người ngoài.

Bị Makoto nhiệt tình kéo đi theo nên cậu cũng không tiện từ chối, chỉ là ai mà ngờ khi đến được đây thì Takemichi đã bị những thứ ồn ào và không khí vui tươi của club quật cho tan nát.

Không mất quá nhiều thời gian Takemichi đã bắt đầu hoà nhập, nhóm người bọn họ chọn một khu vực ở trên tầng hai, ở vị trí này nhìn xuống có thể nhìn thấy những vũ nữ ở trên khán đài nhảy múa nhiệt tình nóng bỏng, những đường cong trên cơ thể cũng đủ đốt mắt người nhìn.

Đúng lúc này, từ giai điệu bay bổng sôi nổi lại trong một khúc nhạc dạo đã đổi thành âm vang chầm chậm như thể bị kéo dài vang lên, một khúc Blues mang đầy âm hưởng.

Ánh đèn xanh đỏ ban đầu lại trong chớp nhoáng đã đổi sang một màu vàng nhạt đủ tình sắc, kéo theo tâm trạng của những người đang hưởng thụ như rót thứ rượu khiến tâm hồn ta ngất ngây.

Sự chuyển đổi hợp tấu bất ngờ làm Takemichi từ hưng phấn cũng trở nên trầm lắng để hưởng thụ, môi nhấp một ít rượu vang màu nhạt đồng đương với ánh sáng nhạt nhoà của club, ở trong tiềm thức, Takemichi bị Mikey ở bên tai lớn tiếng gọi ra.

Ngơ ngác nhìn Mikey không biết tự* lúc nào đã đứng ở ngay bên cạnh, Takemichi thuận miệng hỏi:"Có việc gì sao?"

Sao không cùng mọi người ngồi ở trong kia mà lại ra đây tìm cậu.

"Em cảm thấy Kazutora là người như thế nào?"

Đối diện với đôi mắt tràn ngập ánh sáng của Takemichi, Mikey quay lưng lại với khán đài, đứng lựa vào tấm phân cách trong suốt.

Nghe Mikey hỏi mình một câu không rõ ý tứ, Takemichi nghiền ngẫm, sau đó lại thành thật trả lời.

"Không phải người tốt."

Nghỉ một chút, Takemichi lại nói tiếp:"Nhưng cũng không phải người xấu."

Một câu trả lời huề vốn, không dài dòng cũng không quá phô trương, thế nhưng Takemichi đã bày tỏ rõ suy nghĩ của cậu dành cho Kazutora, chính là vô cùng bình thường.

Bắt chước cách đứng của Mikey, Takemichi bỏ hai tay lên thanh sắt ở phía sau rồi thở một hơi thật dài.

Không rõ vì sao nhưng hiện tại trong lòng cậu đang chồng chất quá nhiều phiền muộn não nề, một cảm giác cực kì ưu trương lại bành trướng ra vì giai điệu của bài nhạc.

Ở bên tai, giọng nói dễ nghe của Mikey lại một lần nữa cất lên, hắn kể chuyện.

"Cách đây tầm mười bốn năm trước, tôi cùng với Kazutora từng là bạn cùng trường.

Có thể nói, nếu người ta ca ngợi tôi là thiên tài thì Kazutora chính là một hình ảnh hoàn toàn đối lập lại với tôi.

Từ thầy cô, bạn bè, cho đến ba của cậu ấy cũng luôn đem chúng tôi ra để so sánh, và họ lấy đó làm lí do để chà đạp, cô lập Kazutora.

Một đứa trẻ luôn đến trường với cơ thể chi chít những vết đòn roi, gương mặt tái nhợt bị người ta dùng tay đánh nát, sưng vù lên không khác gì một quái vật.

Bạn bè trong trường hễ nhìn thấy Kazutora đến thì cứ như nhìn thấy một vật gì đó rất dơ bẩn, dần đà, việc cậu ta học kém nhất trường cũng bị người ta đem ra làm trò đùa cợt nhã rồi công khai gọi với một biệt danh.

Rác rưởi."

Dừng một lúc để quan sát Takemichi, Mikey không nhanh không chậm, nói tiếp:"Cho đến một năm sau đó, tôi còn nhớ vào một đêm trời mưa rất to, bên ngoài sấm chớp không ngớt, hàng cây thay nhau đổ rạp ở bên đường như báo hiệu một tại hoạ chuẩn bị ập đến.

Tiếng chuông cửa đột nhiên reo lên, đúng mười hai giờ đêm chỉ có mỗi tôi nghe thấy, khi xác định người nhà không ai bị đánh thức thì tôi đã rón rén đi ra ngoài mở cửa.

Tôi không còn nhớ rõ lúc đó bản thân đang bày ra vẻ mặt gì, thế nhưng khi nhìn thấy một người vốn dĩ mình còn chẳng quan tâm đến lại đang đứng trước cửa nhà của mình với một cơ thể nhuộm đầy máu tươi, ở trên cổ dọc xuống, chính là một vết thương dài không tả nổi, như thể đã bị một vật sắt nhọn gì đó rạch qua.

Đối diện với đôi mắt sắc lạnh của Kazutora, tôi chỉ còn nhớ đúng một câu nói của cậu ấy.

Ở bên ngoài, sấm chớp một tiếng rầm vang, thế nhưng ngoại trừ một gương mặt bình thản đến độ kì lạ thì cậu ta không nói thêm một lời gì nữa."

"Cậu ấy nói câu gì?"

Takemichi chậm rãi hỏi.

Đáp lại với sự mong chờ của Takemichi, Mikey chỉ ngậm ngùi cúi đầu, thở ra một hơi rõ dài.

Hắn từ tốn, chậm rãi thuật lại y hệt biểu cảm của Kazutora ngày hôm đó.

"Mẹ tôi giết người rồi."

Nhìn thấy cánh tay của Takemichi đang run lên, Mikey ở bên cạnh, khẽ vỗ về tấm lưng trần của cậu.

"Đó là sự thật, ngày hôm sau báo chí đã đưa tin vô cùng rộn ràng, điều đáng bất ngờ là sau câu chuyện chấn động kia Kazutora vẫn đi học như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, không lâu sau thì trên cổ của Kazutora lại xuất hiện một hình xăm, khéo léo che đi vết sẹo đã có từ trước.

Thành tích học tập cũng tỉ lệ thuận với tính cách của cậu ta, đều thay đổi đến một cách đột ngột."

"Tôi thật không rõ tâm trạng của Kazutora vào hôm mưa bão đó rốt cuộc là như thế nào, nhưng việc tìm đến một người đã từng là nguyên nhân khiến cho mình bị chế nhạo để dựa dẫm vào thì hẳn cậu ta đã vô cùng tuyệt vọng.

Càng trưởng thành, Kazutora càng sa đà vào vòng tay của phụ nữ, từng chút từng chút một để bản thân chết chìm trong vòng vây đồi truỵ, người ta nói hắn bị bao nuôi hắn cũng không quan tâm, bởi vì đó là cách duy nhất khiến cho hắn quên đi những gì khiến cho hắn khó chịu."

Nhẹ nhàng dời mắt sang Takemichi, Mikey trân trọng xoa lấy mái tóc mềm mại của cậu rồi từ từ mở miệng.

"Ở trong đoàn phim này, bất cứ một ai cũng có quá khứ vô cùng bi thảm, sở dĩ chúng tôi không hoà hợp là vì không ai trong chúng tôi muốn quá khứ mình muốn chôn sâu nhất lại bị phanh phui ra, Takemichi...nếu Kazutora có hành vi nào lỗ mãng với em, tôi thay mặt cậu ấy gửi đến em một lời xin lỗi."

Kinh ngạc mở mắt, Takemichi nhíu mày nhìn ngược lại hắn.

Thế nhưng những lời muốn nói cũng đều nuốt vào bụng, 90% cái lần cậu bị Kazutora đùa cợt ở ban công ngày khai máy kia chắc chắn đã bị Mikey vô tình nhìn thấy.

Mikey nói đúng, bất cứ ai ở đây chắc hẳn đều đã từng trải qua một quá khứ đầy bi thảm.

Một trái tim đầy vết thương vụn vẫn chưa được chữa lành.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp