[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 109: Trai bao.


2 năm

trướctiếp

Đưa Takemichi đến điểm quay xong thì Baji cũng không nán lại lâu, nhìn chiếc xe màu đen rời đi, Takemichi trong lòng phiền muộn.

Vừa rồi nhân lúc Baji không để ý thì cậu đã tiện tay lấy một lọ thuốc bổ, bởi vì dù sao cậu cũng không có ý định về cùng hắn tối nay.

Nhưng phải làm sao về hành động "trộm cắp" này đây, nếu hắn có hỏi thì nên giải thích như thế nào...

Quay người đi vào trong trường quay, Takemichi thở dài.

Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.

"Cuối cùng cậu cũng đến!"

Từ phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm ấm quen thuộc, Takemichi vì không kịp chuẩn bị nên đã bị hắn làm cho giật mình.

Sửng sốt nhìn Chifuyu, Takemichi chớp chớp mắt.

"Cậu...đến quay phim sao?"

"..."

Im lặng nhìn Takemichi một hồi lâu, Chifuyu thở dài mà khẳng định.

"Tôi đến tìm cậu!"

"Tìm tôi?"

Kinh ngạc trố mắt ra nhìn hắn, Takemichi trong lòng thắc mắc.

Tìm cậu có chuyện gì mới được.

Không vòng vo mà vào thẳng vấn đề, Chifuyu đảo mắt từ trên xuống dưới nhìn cậu rồi mở miệng:"Sáng sớm nay cậu đã đi đâu?"

Trong khi đêm qua muộn như vậy mới chợp mắt, vậy mà sáng nay chưa tới sáu giờ đã rời khỏi nhà.

Chifuyu hắn đã đứng đợi cậu hơn một tiếng đồng hồ, thế nhưng ngoại trừ thằng nhóc phòng bên cạnh mở cửa ra để đi học thì không còn ai khác.

Sẽ chẳng có gì nếu thằng nhóc kia không trực tiếp ngó lơ Chifuyu mà còn vì gương mặt chuẩn minh tinh của hắn mà nán lại bắt chuyện.

"Anh...tìm anh hàng xóm sao?"

Hướng đầu nhìn thằng nhóc đeo kính trước mắt, Chifuyu hiếm khi mà hoà nhã mỉm cười:"Em biết Takemichi sao?"

"V-vâng! Nhưng mà sáng nay em đã thấy anh ấy rời đi với bạn trai rồi!"

"Bạn trai?"

"À! Ý em là một người rất đẹp trai!"

Rơi vào trầm ngâm một hồi lâu, Chifuyu ngưng cười mà nói nhỏ.

"...Vậy sao?"

Thấy gương mặt của Chifuyu đột nhiên biến sắc nên thằng nhóc kia rất biết thức thời mà nhanh chóng rời đi.

Quay trở về với hiện tại, Takemichi sau khi nghe xong câu hỏi của Chifuyu thì hơi kinh ngạc mà bắt đầu suy nghĩ.

Chuyện cậu đi đâu thì liên quan gì đến hắn? Và tại sao hắn lại biết cậu rời đi vào lúc sáng sớm?

Còn chưa kể hai người Baji và Chifuyu có quan hệ thân thiết như vậy, chẳng lẽ hắn lại không biết chuyện Baji nhờ vả cậu chuyện chăm sóc hay sao?

Mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng vì không muốn có bất kì một sự hiểu lầm nào ở đây cả nên Takemichi quyết định không nói sự thật với Chifuyu.

"Sáng nay tôi đi tập thể dục!"

Lí do chính đáng mà đúng không? Quá hợp lí.

Nhớ đến lời Baji nói rằng cậu phải còn quay phim nên sau khi dứt lời thì Takemichi liền tạm biệt Chifuyu mà quay người rời đi.

Chỉ là không ngờ chân còn chưa cất lên thì cậu đã nghe thấy giọng nói của Chifuyu vang lên cực kì rõ ràng.

"Mang đồ y tá chạy thể dục vào buổi sáng, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên tôi biết đến!"

Đôi chân khựng lại giữa không trung, Takemichi cứng nhắt mà cúi đầu nhìn bộ đồ vẫn chưa thay của mình.

Cứ ngỡ đau đớn đã dừng thì Chifuyu lại bồi tiếp thêm một nhát dao cứa vào tim cậu.

"Và...cảm ơn vì chiếc áo! Baji đã mang - về - cho - tôi - từ - sáng - sớm!!!"

Mỗi câu từ của hắn đều được nhấn nhá một cách dứt khoát, rõ ràng là đang giằng mặt cậu.

Xám hối nhìn mũi giày, Takemichi cắn môi.

Một bước đi sai vạn dặm đau.

Cái này không phải là lỗi của cậu đúng không? Thật ra cậu chỉ là không muốn hai người bọn họ còn chưa đến được với nhau mà đã bất hoà đâu.

"Chi..."

"Tôi về đây! Tối tôi đến đón cậu!"

"Không cho trốn!"

Không đợi Takemichi giải thích thêm một câu từ vô nghĩa nào thì Chifuyu đã quay người rời đi.

Lại một lần nữa nhìn chiếc xe màu trắng rời đi, Takemichi trong lòng muộn phiền lại càng thêm muộn phiền.

Một buổi sáng kết thúc rất nhanh chóng, vì hôm nay Takemichi vì quay một số cảnh riêng lẻ của bản thân lên loay hoay đến sáu giờ tối thì cũng hoàn thành.

Nói mới để ý thì những người có lịch quay hôm nay đều được phân bố mỗi người một nơi nên không chạm mặt nhiều, ngoại trừ một người.

Đối với cậu thì người này tương đối ít nói, phải nói đúng hơn là Takemichi cùng người này chưa từng nói chuyện bao giờ.

"Sao vậy sao vậy, có phải cậu cũng bị Draken thu hút đúng không?"

Thấy Takemichi cứ nhìn chằm chằm vào Draken đang được trang điểm ở đằng kia, stylist đang tẩy trang cho cậu mở miệng trêu ghẹo.

Khó xử nhìn stylist, Takemichi không vui mà chỉnh đốn lại kiểu ngồi rồi hờn dỗi nói:"Em đâu có!"

"Nhưng mà có bị cậu ấy thu hút cũng bình thường thôi, chàng trai này ngoài lạnh trong nóng, lại còn có gia thế không tầm thường, đáng tiếc là có một vài lời đồn không tốt...bằng không cũng không phải đi làm diễn viên như thế này..."

Tò mò nhìn nữ stylist, Takemichi hỏi:"Lời đồn gì vậy, là giang hồ chợ búa hay lưu manh đầu cua tai nheo?"

"Nói gì vậy?"

Sợ hãi nhìn sang Draken chỉ cách bọn họ có năm cái ghế ngồi, nữ stylist đe doạ mà bịt miệng Takemichi lại.

"Đều không phải! Tò mò hại thân, mau đi thay quần áo rồi về đi cưng! Ngày mai lịch quay của em là buổi chiều nên nhớ đến đúng giờ đó!"

Bĩu môi nhìn stylist, Takemichi sau đó cũng không gặn hỏi thêm mà quyết định chuồn về trước khi hai con người kia đến.

Bắt taxi rồi đến thẳng BLUB của Sam, thế là xem như tránh được một đại nạn.

Ở một viễn cảnh khác, sau khi Takemichi rời đi không lâu thì gần như đồng thời Baji cùng Chifuyu đều lái xe đến.

Ngước nhìn đối phương, Chifuyu trong lòng ngổn ngang vô vàn câu hỏi nên quyết định mở miệng trước:"Sáng nay mày đưa Takemichi đi đâu?"

Nghiên đầu nhìn Chifuyu, Baji im lặng một hồi thì cũng trả lời:"Gặp ông nội!"

"Thằng khốn!"

Không nhân nhượng đấm thẳng vào mặt Baji một cái, Chifuyu tức giận mà chỉ thẳng tay vào người hắn chỉ trích:"Mày biết gia đình mày ghét nhất là đồng tính luyến ái, mày đưa cậu ấy về như vậy là có mục đích gì? Nếu mụ đàn bà kia nhắm vào Takemichi thì mày tính thế nào hả?"

Biết trước kết quả sẽ như này nên Baji mới băn khoăn trong việc có nên nói với Chifuyu không, thế nhưng không biết vì lí do nào đó mà Baji cũng tức giận, bực bội nhổ ra bãi nước bọt chỉ toàn là máu ở trong miệng ra, Baji không chút nể tình mà đấm lại vào mặt Chifuyu.

"Chính vì cái sự không hiểu chuyện này nên kế hoạch trả thù của tao mới kéo dài tận chín năm như thế, không phải mày cũng hành động rồi sao, mày nghĩ tao không biết mày đang suy nghĩ gì?"

"Vậy thì như nào? Ít ra tao sẽ không làm một việc lỗ mãng như mày, tao sẽ không bao giờ làm một việc không có kết quả!"

"Không có?" Nực cười, Baji hắn chính là cố ý làm như vậy, để mụ đàn bà kia nhắm vào không phải rất tốt sao? Cứ tố cáo đi, tốt nhất là làm cho chân thực vào, hành động nhanh lên một chút thì hắn mới có thể nhanh chóng kết thúc chuyện này.

"Dục vọng của tao trước nay đều như một, chính là lớn vô cùng, sẽ chẳng có chuyện tao để cho một người ngoài như mày phá hỏng! Tốt nhất là trong chuyện này mày không nên nhúng tay vào, bằng không tao không chắc mình sẽ trả về một Takemichi nguyên vẹn cho mày đâu!"

Đứng dậy lảo đảo rời đi, hoặc nói đúng hơn là hắn quên béng lí do mình đến đây là gì.

Đau đớn lau đi vết máu ở trên khoé môi, Chifuyu hắt giọng:"Chết tiệt Baji, mày nghĩ tao sẽ để yên cho mày làm càng sao?"

***

"Hắt xì!"

"Làm sao vậy, cảm cúm?"

Nhận lấy khăn giấy từ Sam, Takemichi lắc lắc đầu.

"Sao rồi, đã có kết quả chưa?"

"Ừ! Thế nhưng vì có một số chuyện anh vẫn đang đợi phía bên kia hồi âm lại nên ngày mai mới cho em câu trả lời cụ thể!"

"Em biết rồi, vậy còn chuyện em nhờ anh lần trước thì sao?"

Ngập ngừng nhìn Takemichi, Sam lảng tránh mà nhìn sang chỗ khác:"Chuyện xoá thông tin, anh đã thực hiện nó nhưng mà vì có một số thứ làm cho anh phân vân nên anh vẫn chưa thật sự thực hiện được!"

Nhíu mày trước lời thú tội của Sam, Takemichi không hài lòng nói:"Nói trắng ra là anh chưa làm?"

"Không phải!"

"Có một số chuyện rất kì lạ, vụ án năm đó rõ ràng người bạn của em phải được đưa lên toà để xét xử nhưng anh không rõ vì sao vụ kiện này không được khởi tố một cách rõ ràng, đặc biệt hơn là những tin đồn người bạn của em dựa vào gia thế để đe doạ gia đình nạn nhân không khởi tố không biết vì sao lại được truyền ra ngoài..."

"...Chuyện này suy đoán cũng có thể hiểu cơ mà?"

"Truyền miệng thì được, nhưng dám đưa lên cả báo chí thì anh không chắc, trừ khi...người nhúng tay là những người có liên quan trong chuyện này!"

Đưa ra một bài báo để làm ví dụ, Sam dựa vào phân tích của mình mà nói tiếp:"Có hai trường hợp, một là chính người nhà nạn nhân, hai thì chỉ có thể là người nhà của bạn em mà thôi!"

Phải rồi? Tại sao cậu không nghĩ tới lí do vì sao ông của Baji lại giao hắn cho con gái của mình nuôi dưỡng nhỉ?

"Cũng chỉ là suy đoán nhưng anh nghĩ ngay từ đầu mọi thứ vốn đã được sắp xếp sẵn, đầu tiên là lợi dụng vào việc người nhà nạn nhân khởi kiện rồi tác động vào đó làm cán cân để đẩy bạn em vào "tội ác khó dung", thế nhưng rõ ràng vì không có bằng chứng xác thực nên 100% người bạn kia sẽ được phán vô tội, thế nhưng cùng lúc này thì lại rộ ra tin đồn là người bạn kia đã dùng tiền để bịt miệng người nhà nạn nhân cũng như toà án năm đó, cũng chính vì thế nên cho dù có thật sự vô tội thì tiếng xấu vẫn mãi đồn xa, nếu là một kẻ bình thường thì chuyện bị ép chết cũng không phải là chuyện sớm muộn!"

Quả là thâm hiểm, lợi dụng vào thời điểm Baji bị xã hội chối bỏ để đóng giả như một người tốt rồi sẵn lòng đưa tay ra cứu vớt hắn.

Đẩy hắn vào chốn khốn khổ tột cùng, khiến cho hắn cả một đời cũng sống không yên ổn rồi đường đường chính chính trở thành người nuôi dưỡng hắn.

Hoàn hảo, cho dù ông Baji có thương hắn đến đâu thì với một người bị người đời đám tiếu như thế thì không thể không có mẹ, con gái ông lại vì đứa cháu này mà sẵn lòng hi sinh như thế, không phải nên mượn nước đẩy thuyền mà để Baji nhận mụ ta làm mẹ sao?

"Ngày mai, em cần thông tin xác thực của loài hoa kia cũng như tinh chất trong lọ thuốc này! Càng sớm càng tốt!"

"Đã biết đã biết! Nào, đi về sao?"

Thấy Takemichi quay lưng chuẩn bị rời đi thì Sam đã mở miệng gọi, thế nhưng có vẻ Takemichi không có ý định nán lại nên chỉ phất tay một cái rồi rời đi.

Bởi vì có thẻ VIP của Sam cấp cho nên Takemichi ra vào CLUB cũng khá dễ dàng, đặc biệt hơn là cũng ít bị quấy rối.

Lúc này vốn dĩ cậu đang có ý định sẽ trở về nhà thì lại bị thân ảnh của người vừa bước xuống xe thu hút.

Không biết là vì sao nhưng Takemichi lại vô thức mà trốn ra sau tấm biển quảng cáo để nhìn trộm, quan sát người kia đang tay trong tay với một người phụ nữ đứng tuổi, thế nhưng vẫn còn rất xinh đẹp, cho dù là muốn hay không thì trong đầu cậu lại vô thức hiện lên hai chữ.

Trai bao....

Và đặc biệt hơn thì cái con người đang đi cùng người phụ nữ kia lại chính là Draken...

Draken - Trai bao - Trai bao - Draken - Tin đồn không tốt - Trai làng chơi? - Bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền - Phục vụ quý bà?

Omg! Cậu đang nghĩ linh tinh cái gì thế này?

"Draken, làm sao vậy?"

Thấy Draken đột nhiên cảnh giác nhìn về phía biển quảng cáo khiến người phụ nữ kia kinh ngạc mà đưa tay vuốt lấy má cậu.

Đưa mắt về phía người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, Draken lắc đầu.

"Không có gì...tôi có việc bận một chút nên cô vào trong trước đi!"

"À, vậy cũng được!"

Chạm mặt nhẹ với nhau xem như là chào hỏi, Draken sau khi nhìn người phụ nữ kia quay gót rời đi thì cũng nhanh chóng mà sải bước qua cái con người đang lấp ló sau tấm quảng cáo với nhiều biểu cảm cực kì phong phú.

Thấy Draken đã phát hiện ra mình làm Takemichi vô cùng hoảng.

Làm sao giờ làm sao giờ làm sao giờ?

Nên nói thế nào? Tôi thông cảm với anh? Thật ra tôi bị chứng mù tạm thời, tôi không thấy gì cả? Tôi rất kín miệng, sẽ không đi nói với ai đâu!

Tức chết, biết vậy đã đem theo máy ảnh.

Xoắn xuýt đến độ muốn đào luôn một cái hố chôn mình, cuối cùng thì chạy vẫn là thượng sách.

Mắt thấy Draken chỉ còn cách mình vài cm nên Takemichi đã không kịp nghĩ nhiều mà co giò bỏ chạy.

Chỉ là Draken tinh mắt đã sớm nhận ra ý đồ của cậu phóng viên nên đã tăng nhanh cước bộ.

Ngay khoảnh khắc Takemichi chỉ kịp quay lưng thì tay đã bị Draken mạnh bạo nắm lấy.

Lạnh lùng nhìn Takemichi, Draken không vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.

"Cậu phóng viên ngầm, đêm hôm khuya khoắt chạy đến CLB này là muốn thoả mãn dục vọng sao?"

Khinh bỉ trước thái độ trốn tránh còn muốn bỏ chạy của Takemichi, Draken cợt nhã nói:"Sở thích của cậu?"

"Tôi-"

Cậu đến đây với một mục đích cực kì trong sáng đó? Nhưng người hỏi câu này là cậu không phải sao?

"Anh...anh, anh làm..làm..."

Anh làm trai bao sao? Anh là host sao ?

Có vô vàng câu hỏi Takemichi muốn hỏi, thế nhưng cứ nghĩ đến Draken có thể sẽ khó xử vì câu hỏi của mình nên cậu lại đành thôi.

Dù sao cũng là vấn đề tế nhị mà.

Thấy Takemichi cứ anh anh rồi tôi tôi làm Draken mất kiên nhẫn mà tính buông tay ra, dù sao hắn cũng chỉ muốn doạ dẫm Takemichi một chút thôi, hắn không hề có hứng thú với cậu.

Thế nhưng ngay lúc hắn tính buông tay để rời đi thì lại nghe một câu hỏi từ Takemichi.

"Anh, gặp khó khăn về tiền bạc chăng? Ý là tôi có thể giúp gì cho anh chứ?"

"Giúp?"

Nhíu mày nhìn Takemichi, Draken không hiểu ý đồ của cậu.

"Phải! Ý là tuy sẽ không nhiều bằng người phụ nữ kia, nhưng mà tôi sẽ cho anh mượn, ít ra tôi sẽ không đòi vội! Còn hơn là phải miễn cưỡng...."

Ngủ với một người còn đáng tuổi mẹ của mình...

Mơ hồ hiểu ra Takemichi đang muốn truyền đạt cái gì, ngay lập tức trên trán của Draken liền xuất hiện vài vệt gân xanh.

Từ nắm cổ tay


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp