[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 107: Mặc kệ.


2 năm

trướctiếp

Cả đoạn đường lái xe về nhà cả hai đều duy trì trầm mặc, bởi vì Takemichi không chủ động mở miệng nên Chifuyu cũng giữ im lặng theo.

Không mất quá nhiều thời gian thì đã đến khu phố nơi Takemichi sống, dừng xe, Chifuyu nhìn sang cậu vẫn đang lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra là chăm chú đến nỗi không nhận ra là đã đến nơi.

Sau một hồi vẫn không thấy Takemichi phản ứng nên Chifuyu phải đành mở miệng mà kéo cậu về lại thực tại.

Hắn nói.

"Nếu cậu không xuống thì tôi sẽ chở cậu về nhà tôi đấy."

Từ trong mạch suy nghĩ thoát ra, Takemichi hơi sửng sờ mà quan sát tình hình hiện tại một chút, nhìn bầu trời đêm không biết từ khi nào đã tạnh mưa, thông qua ánh đèn hôn ám chạy dài cả một đoạn đường khiến cậu cảm nhận được sự quen thuộc mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Về nhà rồi...

Bình tĩnh mở cửa xe rồi bước xuống, Takemichi cảm kích mà quay đầu nhìn Chifuyu.

"Cảm ơn cậu...."

Phải nói mặc dù đôi lúc cậu cảm thấy người này thật khó hiểu nhưng suy cho cùng vẫn là người tốt, nếu đêm nay không có hắn đột nhiên xuất hiện thì cậu cũng không biết mình bao lâu mới được về nhà.

Thái độ nghiêm túc của Takemichi làm Chifuyu đang ngồi trong xe hơi khó chịu mà ló đầu ra nhìn cậu, nhìn thật lâu...

Cảm thấy áp lực trước cái nhìn chăm chú của Chifuyu, Takemichi mím môi.

Ánh mắt hắn rõ ràng đang rất mong chờ điều gì đó....

Một lúc sau vẫn không thấy Chifuyu lái xe rời đi nên Takemichi dù không muốn hiểu cũng phải hiểu mà gượng gạo mở miệng.

"Cậu có muốn vào trong ngồi một chút không? Tuy hơi nhỏ-"

Lời còn chưa dứt thì Chifuyu đã mãn nguyện cười rồi dứt khoát cởi dây thắt an toàn ra.

Cười khổ một cái, Takemichi tuy bất lực nhưng cũng phải đành dắt Chifuyu vào trong nhà của mình.

Bởi vì đã từng vào nhà của Takemichi một lần nên Chifuyu rất sảng khoái mà xung phong đi trước, chỉ là cho đến chuẩn bị tới nơi thì bước chân của Chifuyu đột nhiên khựng lại, từ phía sau thấy hắn thay đổi nhịp độ làm Takemichi cũng kinh ngạc mà nhìn hắn theo.

Toan mở miệng hỏi lí do thì đuôi mắt cậu đã nhìn thấy một người bí ẩn đang ngồi trước cửa phòng, rõ ràng vóc dáng người này không hề nhỏ bé nhưng có lẽ vì tư thế ngồi bo gối lại như vậy khiến cho cậu mang theo một cảm giác thương cảm cực kì.

Là ai vậy ?

Không đợi Takemichi thắc mắc thì dường như người kia vì nghe thấy tiếng bước chân nên đã ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía này.

Dựa vào chút ánh sáng màu vàng nhạt tại dãy hành lang nên cả Takemichi và Chifuyu đều nhận thức được người này.

Mừng rỡ khi cuối cùng cũng đợi được người mà mình muốn gặp sau hơn ba tiếng đồng hồ, Sanzu vốn dĩ đang ủ rũ lại phấn chấn mà mỉm cười nhìn cậu, chỉ là nụ cười kia ngay sau đó đã tắt ngúm vì sự xuất hiện của một kẻ không mời mà đến.

Cúi đầu để che giấu đi sự căm phẫn trong lòng, Sanzu hít thở sâu rồi lấy một trạng thái tốt nhất mà hắn đã chuẩn bị từ đầu để tiến lại gần Takemichi...

Rõ ràng chỉ còn khoảng chừng ba bước nữa là có thể ôm chầm lấy cậu, thế nhưng Sanzu lại đột nhiên dừng lại rồi cúi đầu mà nhìn vào mũi chân, dáng vẻ ưu thương cực kì.

Có thể nói thái độ e dè này của Sanzu làm cho Takemichi vốn dĩ đã quen với tính cách ngang tàn của hắn thì nay cũng có phần mủi lòng, nhớ đến lời của Hina nói khi ở hội trường rằng Sanzu xin phép vắng mặt để đi đón cha mẹ khiến cậu bận tâm mà gọi hắn một tiếng:"Sanzu..."

Không một tiếng đáp trả lại, còn nghĩ Sanzu không muốn nói chuyện với mình thì đôi mắt của Takemichi lại rơi trên những đốt ngón tay đang rỉ máu của hắn, vết thương nặng nhẹ giống như bị người ta dùng tay cào xé qua.

Một dự cảm chẳng lành khiến cậu không biết lấy đâu ra dũng khí mà đem mặt hắn kéo lên rồi đưa tau giật mạnh cái khẩu trang ra.

Cảm giác lạnh lẽo truyền đến trong lòng bàn tay cùng với gương mặt bầm tím cực kì khó coi của Sanzu làm Takemichi không khỏi sửng sốt.

Hôm qua không phải còn tốt sao? Vậy mà trong một ngày có thể tàn tạ đến mức này...

Thảo nào lại muốn giữ khoảng cách với cậu, thì ra đây là nguyên nhân.

Nhẹ nhàng cầm tay hắn lên rồi vỗ nhẹ, Takemichi nhỏ giọng:"Đã ngồi ở đây bao lâu rồi?"

Cả người đều như ướp qua từ nước đá, nếu nói chỉ vài phút thì không có khả năng.

Quả nhiên, sau một hồi đắn đo thì Sanzu cũng chậm rãi nêu lên một con số.

"Bốn tiếng rồi...."

Bốn tiếng...

Sanzu vẫn mà ngồi đợi cậu bốn tiếng.

"Tại sao không vào nhà? Anh không phải không có chìa khoá?"

Lần trước không phải đột nhập vào nhà cậu dễ dàng lắm sao? Vậy tại sao bây giờ lại tử tế mà ngồi đợi chủ nhà trở về?

Lắc lắc nhẹ cái đầu, Sanzu thành thật mà ngước đầu nhìn cậu.

"Anh sợ em giận, anh không muốn bị em ghét bỏ..."

Đứng một bên nhìn hai người tay trong tay tâm tình thắm thiết khiến Chifuyu trong lòng phỉ báng Sanzu thủ đoạn rồi khinh bỉ mà nhìn hắn.

"Thôi vậy, hay là cùng nhau vào đi, Chifuyu, cậu còn muốn vào chứ?"

Bây giờ cũng đã không còn sớm nên nếu cứ đứng ở đây thì thầm to nhỏ thì kiểu gì cũng sẽ bị hàng xóm chạy qua mắng vốn, thôi thì tạm thời cứ vào trong đã rồi chuyện gì tính sau.

Nghĩ vậy, Takemichi sau khi quyết định xong thì cũng không quên quay đầu nhìn sang Chifuyu vẫn đang im lặng đứng quan sát bên cạnh mà ngỏ lời hỏi hắn.

Không chần chừ mà gật đầu, Chifuyu tất nhiên là dễ gì mà để Sanzu cùng Takemichi có không gian riêng tư.

Gật gù xem như đã hiểu, Takemichi từ chối cho ý kiến rồi đưa tay mở khoá, lúc này, nhân lúc cậu còn đang loay hoay mở cửa thì Chifuyu bắt đầu trở mặt mà cười khiêu khích với Sanzu một cái.

Một tia chết chóc xẹt qua nơi đáy mắt, Sanzu lạnh lùng lườm Chifuyu rồi quay người đi vào trong.

Đưa tay mở điện lên rồi cởi giày ra, khi Takemichi còn chưa kịp nghĩ xem tiếp theo nên làm gì thì Sanzu đã chụp lấy tay cậu rồi chần chừ nói:"Anh đói, Takemichi..."

"Hả?"

Không hiểu nhìn Sanzu, Takemichi nghệch mặt ra.

"Anh chưa ăn tối sao?"

Gật gật, Sanzu đưa tay chọt lấy má cậu.

"Nhưng hiện giờ nhà tôi chỉ có mì thôi!"

"Gì cũng được mà..."

Được rồi, nhìn đến vết thương vẫn còn mới trên người Sanzu khiến Takemichi dù mệt vẫn đáp ứng yêu cầu của hắn mà hạ mình đi nấu.

Dù sao tối nay cậu cũng chưa ăn gì nhiều, đã thế còn nốc quá trời rượu vang nên bây giờ cũng hơi đói, nhìn sang Chifuyu đang yên vị ngồi trên ghế mà bắt chéo chân nhìn hai người, Takemichi theo phép lịch sự đề nghị:"Tôi nấu cho cậu một phần luôn nhé?"

Thấy Takemichi quan tâm Chifuyu làm Sanzu khó chịu mà lên tiếng can ngăn:"Cậu ta từ trước đến nay đều có khẩu vị ăn uống điều độ, giờ này rồi sao có thể ăn mì được cơ chứ."

"Tôi có nói mình không ăn sao?"

Nhíu mày khi Sanzu khi không lại thay mình lên tiếng, Chifuyu sau khi tỏ thái độ khó chịu với Sanzu xong thì hiền hoà mà nhìn sang Takemichi đang đứng đợi đáp án bên cạnh.

"Cho tôi một phần, cảm ơn!"

"A không nghĩ đến, quý tử nhà Matsuno được nuông chiều từ nhỏ thế mà lại có lúc chạy đến nhà người khác ăn chực đấy? Không phải nhà ai đó có cả đầu bếp riêng sao, nếu cảm thấy đói bụng thì có thể chạy về nhà để được người hầu hạ tận miệng cơ mà?"

Chướng mắt đúng là vẫn chướng mắt, Sanzu nãy giờ đã nhún nhường hai lần thì cuối cùng vẫn không nhịn được mà hạ tone giọng mỉa mai.

Đứng trước thái độ xem thường của Sanzu, Chifuyu bình tĩnh mà đáp lại:"Hình như đại công tử nhà Sanzu cũng đâu phải hạng tầm thường gì, từ nhỏ đến lớn chắc hẳn chỉ ăn qua cao lương mỹ vị...thế nào mà lại ăn được món mì bình dân?"

Đứng bên trong nấu mì nhưng tai Takemichi vẫn nghe rõ cuộc đối thoại mang ý tứ châm chọc của hai người kia, nhìn vào ba gói mì trên tay, Takemichi thắc mắc.

Mì thôi mà? Cũng là đồ ăn thôi, sao phải phân biệt là quý tử hay thường dân làm gì ấy nhỉ?

Còn nữa, một bữa ăn thôi có cần phải căng thẳng thế không?

Lắc lắc đầu khó hiểu, đúng là cậu đến bây giờ vẫn thắc mắc là rốt cuộc đám cậu ấm kia lớn lên như thế nào mà lại có mấy suy nghĩ thiển cận như thế...

Mười lăm phút sau, Takemichi sau khi nấu xong thì hào hứng bưng ra.

Đặt một nồi mì nóng hổi lên mặt bàn, cậu vui vẻ nói:"Tuy chỉ là mì nhưng tài nghệ của tôi không tồi đâu, hai người cứ tự nhiên!"

Thật ra ban đầu Chifuyu không đói lắm, vả lại hắn còn không có thói quen ăn khuya nhưng vì không muốn thua thiệt Sanzu nên hắn mới gật đầu đồng ý, chỉ là không ngờ một nồi mì lại có thể hấp dẫn như thế...

Thật ra Sanzu nói cũng có phần đúng, từ nhỏ đến lớn tuy không phải lúc nào cũng là ăn cao lương mỹ vị nhưng chắc chắn là hắn chưa phải ăn qua mì ăn liền bao giờ, phải nói đây là chính là lần đầu tiên.

Không tự chủ được mà cầm chén lên, Chifuyu chúc ngon miệng một câu rồi bắt đầu ăn.

Ban đầu còn bình thường, thế nhưng không biết vì nguyên nhân nào đó mà Sanzu cùng Chifuyu bắt đầu ăn đua.

Ngơ ngác cầm chén đũa trên tay, Takemichi sau một hồi cũng phải sợ hãi mà bỏ đũa xuống, nhường lại sân chơi cho hai con người đang ăn ngấu nghiến kia.

Một nồi mì không ít lại bị hai người này dùng đúng ba phút chén sạch, Takemichi cười trừ.

Cậu có cảm giác như một lũ quét nạn đói vừa quét qua, bằng không sao có thể ăn nhanh như vậy.

"No rồi?"

Nhìn Sanzu và Chifuyu thoả mãn vỗ bụng, Takemichi nhướn mày hỏi.

Gật đầu đáp ứng, Chifuyu mỉm cười nhìn cậu:"Tôi không nghĩ mì ăn liền lại có thể ngon như vậy."

"Nói nhảm, này không phải là do người nấu sao! Còn anh?"

Đảo mắt sang Sanzu, Takemichi chớp mắt mong chờ.

Nhận được một cái "Like" từ Sanzu, Takemichi thoả mãn.

"Ăn no nê rồi đúng chứ?"

Gật gật.

"Vậy đi rửa chén đi."

Như đồng loạt nghệch mặt ra trước câu nói của Takemichi, Sanzu cùng Chifuyu nhướn mày để tỏ rõ sự thắc mắc của mình.

Để khẳng định câu nói của mình, Takemichi chắc nịch gật đầu.

"Ở đây có ai mà cho không ai gì, hai người, mau vào rửa chén đi!"

Rửa chén là cái quái gì chứ, hai người họ có bao giờ học qua khái niệm này đâu.

Nhìn hai cái bản mặt thộn ra khiến Takemichi hả hê mà cười trong bụng, rũ lòng thương xót mà miêu tả lại quá trình rửa chén, Takemichi sau một hội làm động tác bỏ xà phòng rồi xoay xoay rửa rửa trong không trung xong thì nói:"Hiểu rồi chứ? Mau mau hành động đi!"

"Cái gì chứ...tôi có thể bỏ tiền ra để thuê người về rửa không?"

Ủ rũ nhìn Takemichi, Chifuyu đưa ra đề nghị.

Nhận lấy một cái nhìn bác bỏ của Takemichi, Chifuyu trong lòng tuyệt vọng.

Thấy Chifuyu đã thất bại trong việc chối bỏ trách nhiệm nên Sanzu chỉ có thể tự mình ra trận.

"Anh có thể bỏ tiền thuê em!"

Nghe câu đề nghị chắc nịch của Sanzu làm Chifuyu đứng bên cạnh xém một chút đã trừng lòi con mắt, bộ hắn muốn chết hả?

Ấy thế mà ngoài ý muốn hơn là Takemichi sau khi nghe xong thì chỉ thản nhiên nhìn hai người rồi nhún vai đáp ứng:"Được thôi!"

"Thật hả?"

Mắt Chifuyu sáng lên, thế nhưng ngọn lửa rực sáng kia đã nhanh chóng tắt vụn khi nghe câu sau của Takemichi:"Sau khi tôi gọi bảo vệ lên tống cổ hai người vào đồn vì tội xâm nhập quyền riêng tư bất hợp pháp!"

Tráo trở, rõ tráo trở, là cậu mời hai người vào kia mà.

Thấy Takemichi có vẻ không nói đùa khi cậu thật sự cầm điện thoại lên thì hai con người vốn dĩ không ưa gì nhau lại ăn nhập mà cùng quay lưng đi vào bếp.

Chậc một cái, Takemichi bĩu môi, còn muốn bỏ tiền thuê cậu?

Ung dung ngồi cầm điều khiển lên mở TV xem, Takemichi sau đó liền không quan tâm mà bắt đầu theo dõi bộ phim đang chiếu trên màn ảnh.

Bên trong nhà bếp, Sanzu sau một hồi nghiên cứu thì cũng bắt đầu làm theo mấy cái hành động của Takemichi đã miêu tả.

"Đầu tiên là bỏ xà phòng vào tô!"

"Đồ ngốc! Không phải nên bỏ nước vào trước à?"

Thấy Sanzu không làm đúng trình tự Takemichi đã miêu tả nên Chifuyu phải đành xắn tay áo lên mà nhập cuộc.

"Là bỏ xà phòng vào trước mới đúng!"

Không cam lòng khi Sanzu lại gân cổ lên cãi mình, Chifuyu bực bội mà nhíu mày nhìn hắn.

"Là nước!"

"Xà phòng!"

"Nước!"

"Đệch mợ, Takemichi!!!!!"

Cãi qua cãi lại một hồi thì cuối cùng Sanzu phải đành rống tên của Takemichi, ngồi trong phòng khách thì nghe có người gọi mình, Takemichi lười đứng lên nên chỉ ngửa cổ mà đáp lại một tiếng.

"Làm sao!!"

"Bây giờ là nên bỏ xà phòng và tô trước hay bỏ nước vào trước?"

Nghe câu hỏi của hai người họ, Takemichi nhíu mày.

Bỏ nước vào trước hay bỏ xà phòng vào trước?

Không phải đều như nhau sao?

"Hai người đang đùa tôi đó à? Hai cái đó khác nhau chỗ quái nào chứ???"

Không thể hiểu nỗi là tại sao bọn họ có thể cãi nhau vì vấn đề nhạt nhẽo này, Takemichi cho dù đang tịnh tâm cũng muốn bùng nổ mà gào thét.

Không một tiếng đáp lại, Takemichi ngồi xuống, cậu hình như cảm thấy không ổn rồi.

Quả nhiên, đúng hai phút im lặng sau đó thì cậu đã nghe thấy vài tiếng đổ vỡ vang lên.

Vội vàng chạy vào xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Takemichi câm nín.

Nhìn mấy cái chén tội nghiệp bị người ta tàn nhẫn làm rơi mỗi nơi mỗi cái, Takemichi trong lòng khóc lớn.

Bộ chén này là thời học sinh cậu được người ta tặng, tuy không quý giá nhưng đối với cậu có nhiều kỉ niệm vô cùng.

"Là Sanzu làm vỡ đó!"

Như một anh hùng mà đứng ra chỉ điểm kẻ chủ mưu, Chifuyu rõ ràng cũng có một phần trách nhiệm lại như tự hào mà phủi sạch liên quan.

Trừng mắt nhìn Chifuyu, Sanzu khó tin mà nhìn hắn:"Mới tiếp xúc với Takemichi một thời gian thôi mà sao cậu có thể học được cái thói tráo trở đó hả?"

"Gì hả?"

Bị Sanzu nhắc tên khiến Takemichi bực bội lại càng thêm bực bội, được rồi, là cậu giao trứng cho ác, có sai là Takemichi này sai.

Xua tay đuổi hai người kia di giá nhẹ nhàng ra ngoài phòng khách, Takemichi trong này cũng bắt đầu xử lí mấy mảnh vỡ một cách cẩn thận.

Khó chịu


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp