Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 491: Cuộc chiến tranh không có khói lửa


2 năm

trướctiếp

Cậu nhóc đội một chiếc mũ lệch qua một bên, hai bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt đặt ở bên miệng, mắt thì quan sát từng gương mặt xa lạ, dù không bối rối nhưng mà cũng không nghe lời gọi.

Lúc này có một người dì mặc một bộ váy màu vàng nhạt đánh giá thằng bé, trong mũi lại hừ một tiếng, giống như là đang chế giễu: “Hai năm nay không nghe ai nói tới, đứa cháu của nhà chúng tôi vẫn còn chưa đầy tháng được hai hôm, vậy mà bà lại xuất hiện một cậu cháu trai hơn một tuổi, cái này không bình thường cho lắm nha..."

Nói xong rồi lại còn hỏi đám người: “Mọi người nói có đúng không?”

Lương Hạnh quay đầu lại, sau khi bước vào cửa thì đã chú ý đến một đám những gương mặt trẻ tuổi đang tụng năm tụm ba lại với nhau trước cái bàn vuông, trong số đó có một người phụ nữ với gương mặt thanh tú ôm một thằng nhóc mũm mĩm hồng hào ở trong ngực, nhưng mà dường như ôm không đúng cách cho nên đứa nhỏ cứ luôn uốn éo ở trong ngực của cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên.

“Này lão Viên, có ý gì vậy chứ?”

Mẹ Triệu nghe nói lời này thì liếc nhìn qua, rõ ràng là không hài lòng.

Chỉ là khi nói ra lời này, bởi vì hai tay đang ôm đứa nhỏ hào hứng mà lắc lư thân thể lên xuống, sau đó bà ta cũng đung đưa theo tiết tấu ấy, vốn dĩ là một câu chất vấn với khí thế hùng hồn, cũng bởi vì vậy mà yếu hơn nhiều.

Cái người được gọi là lão Viên ấy nhìn thấy bầu không khí không đúng, lại duỗi tay ra vuốt vuốt, nhìn giống như là muốn thuận khí, nhưng mà lời nói ra lại không thiện chí chút nào.

“Đừng có nóng giận mà, có ai ở đây không biết hiện tại sự nghiệp của con bà là tốt nhất, vừa mới rời khỏi Long Đằng thì liền thành lập công ty mới, còn bao trọn tiêu đề ngành giải trí kinh tế, chúng tôi ghen tị còn không đủ nữa là..."

Bà cụ mặc đồ vàng với khuôn mặt cười tươi nâng một cánh tay lên vung trong không trung một chút: “Đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng cũng là chuyện đúng mà, cũng không phải là không thể sinh con, chút chuyện này có gì tốt đâu.”

Lương Hạnh thì có thể hiểu được, một đêm trước mẹ Triệu đã dặn đi dặn lại Triệu Mịch Thanh, yêu cầu nhất định phải dẫn An Ngôn theo là vì cái gì.

Nghĩ tới đám người đang ngồi ở đây người nào cũng có gia cảnh không tệ, trong miệng thì nói con trai của mình không tốt, nói ra thì cũng coi như là giới thượng lưu, kết quả so sánh con trai xong thì lại so sánh tới cháu trai.

Mẹ Triệu nghe xong lời nói chân chọc nhằm vào mình, sắc mặt cứng lại mấy phần, trừng mắt nhìn người kia: “Lão Viên, sao mà lời nói này của bà càng nói càng mơ hồ vậy chứ, bà không tin cháu trai của tôi một tuổi rưỡi rồi, nhất định phải kêu tôi dẫn theo cho mọi người gặp mặt, bà không nhớ rõ hả? Tại sao kết quả lại không phải nữa rồi?”

Mà Lương Hạnh đổi thành một tư thế thoải mái hơn ôm đứa nhỏ vào trong ngực rồi đi qua đi lại vài vòng ở trong phòng, cậu bé chớp chớp đôi mắt to đầm đìa nước mắt, chậm rãi dừng tiếng khóc.

Người phụ nữ trẻ tuổi đi theo sau lưng Lương Hạnh, vẻ mặt xấu hổ: “Tôi cũng không biết chăm sóc con nít như thế nào, lại không yên lòng để bảo mẫu chăm sóc, thật sự ngại quá.”

Lương Hạnh cụp mắt xuống nhìn cậu bé mũm mĩm ở trong ngực, lộ ra một nụ cười hiền lành: “Thằng bé rất khỏe mạnh, cô là một người mẹ tốt.”

Sau đó, chờ đến khi đứa nhỏ yên tĩnh rồi, Lương Hạnh mới trả cậu bé về trong ngực của mẹ nó, đồng thời còn căn dặn: “Con nít ở tuổi này đứng ngồi không yên, cô đưa thằng bé đi dạo nhiều hơn đi, hoặc là tìm đồ chơi thú vị phân tán lực chú ý của thằng bé, cũng không phải là vừa khóc thì phải cho nó ăn, phải biết là nó cần cái gì.”

Giọng nói của cô không nặng không nhẹ, chỉ giống như là lời nhắc nhở bình thường, sau khi đối phương kinh ngạc hỏi thăm thì cô lại thản nhiên đáp lời: “Tôi đã sinh hai đứa nhỏ song sinh, kinh nghiệm chăm con phong phú hơn cô nhiều.”

Sau khi quay đầu lại thì phát hiện mẹ Triệu đang nhìn mình với vẻ mặt vui mừng, ngoại trừ ánh mắt của những người xa lạ khác, hấp dẫn Lương Hạnh nhất vẫn là ánh mắt thâm tình và sâu lắng của Triệu Mịch Thanh.

Cô nhún nhún vai, tiện thể cười nói với dì Viên vừa mới đi lại: “An Ngôn là con của tôi và Mịch Thanh, so với nhỏ trong nhà, hình như là mẹ của tôi càng thích uống trà nói chuyện phiếm với các dì hơn, bình thường đứa nhỏ cũng không thiếu người chăm sóc, cho nên mới không nhắc tới, xem ra là để mọi người phải chê cười rồi.”

Cô vừa mới nói xong, An Ngôn trước mắt thì vui vẻ đạp đạp chân nở nụ cười khanh khách với Lương Hạnh, gọi một tiếng: “Mẹ mẹ..."

Giọng nói mềm mại nghe chưa rõ cho lắm, nhưng mà có thể đủ để phân biệt được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp