Đế Hoàng Thư

Chương 131: "Từ nay về sau, Hàn Diệp, ta là Tấn Nam vương Đế Tử Nguyên."


9 tháng

trướctiếp

Edit: Gấu Gầy

Chương 131

Sau khi xuống núi Phù Lăng, đến ngày thứ hai thì Ôn Sóc trở về Đông cung, Lâm Song đích thân đến Tông Nhân phủ một chuyến.

Hàn Diệp nghe ông bẩm báo xong, trầm mặc thật lâu, chỉ nói một câu: "Làm khó cho hắn rồi."

Trước khi Gia Ninh Đế chính thức triệu kiến sứ đoàn của Bắc Tần và Đông Khiên, đã hạ vài đạo thánh chỉ khiến người ta nghẹn họng. Mấy vị lão thần đức cao vọng trọng, xưa nay luôn trung thành tuyệt đối với hoàng thất bị Gia Ninh Đế lấy lý do thay mặt Thiên tử đi tuần tra phái ra khỏi kinh thành. Một đám lão thần còn chưa kịp phục hồi tinh thần, các quan lại trẻ tuổi ở các bộ đã được Gia Ninh Đế đề bạt mạnh mẽ. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, triều đình Đại Tĩnh đã trở thành cục diện vững chắc giữa thế tộc và quan viên mới.

Các thế tộc thâm căn cố đế ở kinh thành ảnh hưởng đến triều đình đã lâu. Bọn họ phần lớn là lão thần tử từ khi thành lập Đại Tĩnh, lần này bị Gia Ninh Đế đột nhiên phân chia quyền lợi, dĩ nhiên sẽ không vui. Nhưng Gia Ninh Đế đã chiếm lấy đại cuộc, hoàng mệnh đã hạ, không cho phép bọn họ xen vào, những lão công hầu này chỉ đành lòng đầy phẫn nộ mà chấp nhận sự thật.

Nhưng không thể phủ nhận, lão thần trong triều đình đối với Gia Ninh Đế đã ngày càng cảnh giác hơn. Dù sao dựa vào vết xe đổ của Đế gia, bọn họ đương nhiên cũng sợ một ngày nào đó nếu Gia Ninh Đế không vui, sẽ rơi vào kết cục tan cửa nát nhà.

Hơn nữa, Đế gia quật khởi, thế lực hai nhà Hàn Đế lại trở nên cân bằng giống như hai mươi năm trước, làm triều thần nhất thời không biết nên lựa chọn thế nào.

Triều đình Đại Tĩnh rơi vào sự trầm mặc trước nay chưa từng có, cho nên vào lúc này, quốc hôn giữa ba nước càng được chờ mong và chú ý.

Ngày mai chính là ngày sứ thần hai nước diện thánh trên điện Kim Loan.

Gần chạng vạng, trong phủ Tĩnh An Hầu, Đế Tử Nguyên thay thường phục đang chuẩn bị rời phủ, Lạc Minh Tây gặp được nàng trước cửa thư phòng.

"Muội muốn ra ngoài?"

Mấy ngày nay Đế Tử Nguyên vẫn bố trí chuyện trên triều đình theo kế hoạch, bận đến mức chân không chạm đất, còn có thời gian ra ngoài sao?

Đế Tử Nguyên gật đầu: "Có một chuyện cần phải làm."

Nàng vừa nói như vậy, Lạc Minh Tây liền hiểu, từ sau khi Hàn Diệp bị nhốt ở Tông Nhân phủ, Đế Tử Nguyên chưa từng đến lần nào.

"Tử Nguyên, hiện tại lúc này có thích hợp không?"

Lạc Minh Tây có chút lo lắng, Hàn Diệp trảm Tả tướng trước cổng Trùng Dương coi như vì vụ án của Tần gia, bây giờ hầu hết những thay đổi bất thường trên triều đình đã truyền đến tai Hàn Diệp, Tử Nguyên cũng không vì Hàn Diệp mà nhượng bộ nửa phần, như thế ít nhiều sẽ làm tổn thương Hàn Diệp, lúc này y chưa chắc muốn gặp nàng.

Đế Tử Nguyên dừng bước, chuyển chủ đề: "Các lão thần ta từng gặp qua đều bị Bệ hạ đuổi ra khỏi kinh thành rồi?"

Lạc Minh Tây gật đầu, có chút kỳ quái: "Tử Nguyên, làm sao muội biết Bệ hạ sẽ phái những người này ra khỏi kinh thành nhanh như vậy?"

Đế Tử Nguyên chậm rãi buộc dây áo choàng: "Trước yến tiệc của phủ Minh vương, Đế Thừa  n lan truyền tin tức nàng ấy sẽ tham dự cùng Hàn Diệp, ta sớm đã biết nàng ấy sẽ đến."

"Vậy hôm đó muội đến phủ Minh vương gặp Hàn Diệp là vì Đế Thừa  n?"

Lạc Minh Tây vẻ mặt ngạc nhiên, hắn không ngờ Đế Tử Nguyên sau khi tìm được phong thư năm đó lão Hầu gia để lại ở Quy Nguyên Các lập tức quyết đoán bố trí một loạt chuyện sau đó.

Đế Tử Nguyên gật đầu: "Nếu Hàn Trọng Viễn mới là hung thủ thật sự năm đó, vậy tất cả kế hoạch bố trí của chúng ta đều phải tiến hành sớm hơn. Đế Thừa  n là quân cờ Hàn Trọng Viễn đặt ở Đông cung, lời nàng ấy nói Hàn Trọng Viễn dĩ nhiên sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ, ta gặp Hàn Diệp, nàng ấy nhất định sẽ đi theo. Cho nên..."

Đế Tử Nguyên nhướng mày: "Ngày đó ở phủ Minh vương, ta cố ý ở trước mặt Hàn Diệp nói ta muốn đoạt thiên hạ Hàn gia. Với sự căm hận của Đế Thừa  n đối với ta, nàng ấy tất nhiên sẽ dùng tốc độ nhanh nhất truyền lời này đến tai Hàn Trọng Viễn, nếu đồng thời hắn biết được ta bí mật gặp mặt đại thần trong triều, với bản tính cố chấp tự phụ của hắn, nhất định sẽ đuổi tất cả những người từng tiếp xúc với ta ra khỏi kinh thành, thế lực trung thành với hoàng gia trong triều không cần ta động tay vào, hắn đã tự tổn hại hơn phân nửa."

Lạc Minh Tây cười cười: "Cũng may trước khi chúng ta vào kinh đã thu thập được không ít chuyện mờ ám của những lão thần này, nếu không bọn họ cũng sẽ không vì lo sợ theo vết xe đổ của Tả tướng, mà đồng ý bí mật gặp mặt muội. Hiện giờ những người này bị giáng chức, cũng giống như người câm 'ngậm bồ hòn làm ngọt', có nỗi khổ mà không thể nói được."

Đế Tử Nguyên lắc đầu, híp mắt lại: "Những lão thần công hầu này trải qua mấy triều đại, thế lực rất rộng, lại vô cùng mưu trí. Bọn họ hẳn là đã nhìn ra Đế gia và Hàn gia sẽ có một trận ác đấu, không muốn bị cuốn vào, nên mới dứt khoát nhận lệnh rời kinh trốn họa. Huynh cứ chờ xem đi, đợi ngày sau tân đế xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ trung thành hơn bất cứ ai."

"Có điều... nếu không phải Hàn Diệp tìm ra nơi giấu hoàng kim, trảm Tả tướng trước cổng Trùng Dương, Hàn Trọng Viễn cũng không đến mức bị rối loạn tâm thần, khiến kế hoạch của cho chúng ta thành công như vậy."

Lạc Minh Tây nhìn thoáng qua Đế Tử Nguyên, nói.

Đế Tử Nguyên hơi trầm mặc, nhíu mày, không lên tiếng.

"Tử Nguyên, sau này muội định làm thế nào, việc chúng ta tranh đấu với hoàng gia xem như đã bày ra trước mắt, tin rằng trải qua chuyện thay đổi các lão thần, hơn phân nửa triều quan đều đã nhìn ra. Với dã tâm và thủ đoạn của Gia Ninh Đế, sợ là sẽ không cho chúng ta cơ hội thứ hai. Mật thám trong cung truyền tin Gia Ninh Đế có động tĩnh lạ, theo như kế hoạch... vài ngày nữa chúng ta nên trở về Tấn Nam."

"Chuyện này chờ ta trở về rồi nói sau, huynh cứ ở trong phủ đợi ta."

Nhìn thoáng qua sắc trời, Đế Tử Nguyên trả lời một câu rồi xoay người ra khỏi thư phòng.

Lạc Minh Tây gọi nàng lại: "Tử Nguyên."

Hắn chần chờ một chút mới nói: "Ngày đó ở phủ Minh vương, nếu như muội là vì cố ý để Đế Thừa  n mắc bẫy, mới nói ra chuyện muốn đoạt giang sơn Hàn gia, với võ công của Hàn Diệp, hắn không thể nào không phát hiện ra Đế Thừa  n đang ở bên ngoài."

"Ta biết."

Đế Tử Nguyên dừng bước, giọng nói có chút xa xăm: "Minh Tây, đây chính là nguyên nhân vì sao ta phải đi gặp huynh ấy. Trước khi rời khỏi kinh thành, ta cũng muốn hỏi cho rõ ràng."

Hàn Diệp biết rõ nàng đang lợi dụng y, lại xem như chuyện gì cũng không biết.

Y là Thái tử Hàn gia, cho dù y không giúp Gia Ninh Đế, cũng nên bảo vệ ngôi vị trữ quân của mình. Hiện giờ ván cờ chém giết đã đến bước cuối cùng, nàng hiểu rõ Gia Ninh Đế và thiên hạ này, nhưng cũng bắt đầu không hiểu được Hàn Diệp.

Đế Tử Nguyên dứt lời, đi thẳng về hướng tiền viện.

Đợi nàng đi xa, Uyển Cầm vừa lúc bước vào thư phòng, hành lễ với Lạc Minh Tây: "Công tử, ta làm theo phân phó của người đi điều tra Ôn Sóc, mấy ngày nay huynh ấy không có xảy ra chuyện gì hết. Có cần tiếp tục điều tra không?"

Lạc Minh Tây thần sắc hơi thay đổi, lắc đầu: "Không cần, hôm đó là ta đã quá nhạy cảm."

Với thủ đoạn của Hàn Diệp, nếu y đã bị Tả tướng bắt chẹt chuyện của Ôn Sóc một lần, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm tương tự, nhất định đã xóa sạch quá khứ của Ôn Sóc rồi.

Uyển Cầm gật đầu, nhìn Lạc Minh Tây ra khỏi thư phòng, không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác bất an.

Mấy ngày nay, Tông chính của Tông Nhân phủ ăn không được, ngủ không yên, tóm gọn một câu chính là cuộc sống vô cùng không thoải mái. Tất nhiên phải vậy rồi, Hữu tướng mới đi khỏi, công chúa Bắc Tần Mạc Sương còn đang ở bên trong, giờ lại thêm Tĩnh An Hầu quân lại đến phủ. Tông Nhân phủ của hắn còn là nơi giam giữ tội nhân sao, sắp thành phố xá náo nhiệt mất rồi.

"Đại nhân, hay là ngài cản Hầu Quân lại trước, mời ngài ấy đến nội đường ngồi một lát rồi đi vào sau?"

Thị vệ đề nghị.

Tông Chính trừng mắt: "Có gan cản ngài ấy thì ngươi đi đi? Đừng có lôi kéo đại nhân của ngươi vào!"

Ngay cả đương kim Thái hậu cũng ngỏm trên tay Tĩnh An Hầu quân, huống chi hắn chỉ là Tông chính của Tông Nhân phủ!

"Đi, ngươi đi dẫn Hầu Quân đến phòng giam, cho toàn bộ thị vệ lui xuống. Chuyện của bọn họ để bọn họ tự giải quyết, chúng ta đừng có xen vào."

Tông chính ngồi trên ghế mây uể oải xua tay, làm con rùa rụt đầu trong nội đường. Hắn tốt xấu gì cũng là người lớn tuổi trong gia tộc Hàn gia, tuy thân phận không cao quý, nhưng muốn trốn cũng không phải không thể.

"Vâng."

Thị vệ thở dài, lĩnh mệnh mà đi.

Đế Tử Nguyên được thị vệ mặt mày đau khổ dẫn đến lối vào phòng giam, thị vệ này nhìn rất thông thạo, hẳn là mấy ngày qua đã quen với việc dẫn đường, sau khi hành lễ với Đế Tử Nguyên liền cho đám thị vệ lui xuống rồi lập tức chuồn lẹ.

Đế Tử Nguyên nhìn đám thị vệ hận không thể mọc cánh bay đi, lắc đầu, thầm nghĩ chỉ vì một động thái của Hàn Diệp mà cả một phủ lương thiện cũng bị vạ lây, quả thực có chút không nên.

Nàng đi thêm vài bước, nghe thấy giọng nói của một nữ tử trong phòng giam, mới hiểu ra nguyên nhân đám thị vệ đó muốn mọc cánh bay đi.

Đế Tử Nguyên suy nghĩ một chút, làm một chuyện không mấy đúng đắn lắm. Nàng dựa thẳng vào tường nghe lén.

"Điện hạ, người gọi ta tới nơi đây là vì chuyện này?"

Bên ngoài phòng giam, Mạc Sương hoàn toàn không che giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt.

"Ta hy vọng công chúa có thể thành toàn."

Hàn Diệp một thân áo vải, bình thản mở miệng.

Mạc Sương cau mày: "Thái tử điện hạ, người có biết ngày mai Bệ hạ tiếp kiến ta và tam hoàng tử Đông Khiên, sau khi ban quốc hôn ba nước, người có thể rời khỏi Tông Nhân phủ, ngôi vị chủ nhân Đông cung cũng sẽ vững chắc, triều thần Đại Tĩnh các người cũng sẽ không có nửa lời đàm tiếu."

"Ta biết."

"Vậy tại sao Điện hạ còn từ chối mối hôn sự này?"

Cách đó không xa, Đế Tử Nguyên nghe thấy những lời này hơi giật mình, đứng thẳng người nhìn về phía phòng giam, chỉ thấy nét mặt kinh ngạc của Mạc Sương.

Hàn Diệp cười cười, vẫn không trả lời, chỉ nói: "Mong công chúa thành toàn."

Mạc Sương nhìn y một lúc lâu: "Hàn Diệp, có đáng không? Hai nhà Hàn Đế thâm thù khó giải, Tĩnh An Hầu quân có lẽ cả đời này cũng không thể ở bên cạnh người, người làm như vậy, có đáng không?"

Hàn Diệp ngồi trong phòng giam đột nhiên nhìn về phía Đế Tử Nguyên, lập tức cười nói: "Công chúa nói đùa rồi, chẳng qua là bởi vì nữ tử mà ta thích không giống công chúa, cho nên mới cự tuyệt hôn sự này, không liên quan đến Tĩnh An Hầu quân."

Mạc Sương nhíu mày, chẳng ừ hử gì: "Bỏ đi, ta cũng là công chúa một nước, người không muốn cưới, ta cũng sẽ không miễn cưỡng gả cho người, làm mất thể diện của Bắc Tần ta. Ngày mai trên yến tiệc, ta sẽ nói với Bệ hạ hủy bỏ hôn sự này. Nếu muốn hai nước giao hảo, để đại huynh ta cưới nữ tử trong tông thất của người làm phi cũng không phải không được."

Hàn Diệp thành tâm thành ý nói với Mạc Sương: "Đa tạ công chúa."

Mạc Sương che giấu đi tiếc nuối nơi đáy mắt, hào sảng nói: "Điện hạ không cần như thế, ta nợ người một mạng, cũng nên làm như vậy. Chắc là không đợi được Điện hạ rời khỏi Tông Nhân phủ, ta đã phải trở về Bắc Tần rồi, sau này sợ rằng khó có ngày gặp lại. Mong Điện hạ bảo trọng!"

Mạc Sương nói xong, dứt khoát chắp tay xoay người rời đi. Nàng đi được vài bước, nhìn thấy Đế Tử Nguyên, chỉ cười cười, vẫy tay xem như chào hỏi.

Một lát sau, trong phòng giam ở cuối bậc thềm đá, Hàn Diệp nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm, quay đầu lại.

Đế Tử Nguyên một thân tấn y đậm màu, đứng bên ngoài phòng giam. Nhìn chằm chằm Hàn Diệp một lúc lâu, nàng lấy từ phía sau ra hai bình rượu: "Cùng ta uống một bình?"

Trong mắt Hàn Diệp lộ ra một chút ý cười, bước tới, tiếp nhận bình rượu trong tay của nàng rồi cụng một cái, dựa vào song sắt, ngồi thẳng xuống đất, nhướng mày: "Nữ nhi này hồng không tệ, ít nhất đã ủ mười năm."

Đế Tử Nguyên cười cười, vén vạt áo ngồi xuống. Nàng uống một ngụm rượu, đánh giá xung quanh: "Tông Nhân phủ cũng rất yên tĩnh."

"Đúng vậy, nơi này chắc là yên tĩnh nhất kinh thành rồi, nàng cũng muốn vào ở hai ngày?"

"Tĩnh An Hầu phủ của ta rất thoải mái. Sao hả? Huynh thực sự không muốn ra ngoài? Ngay cả hôn sự của Bắc Tần cũng từ chối."

Đế Tử Nguyên nhướng mày.

Hàn Diệp dựa vào song sắt, ực một ngụm rượu lớn: "Nghỉ ngơi mấy ngày ấy mà, nơi này tự tại."

"Làm sao huynh biết Bệ hạ nhất định sẽ thả huynh ra?"

Hàn Diệp chỉ chỉ nàng: "Không thả ta ra, đợi sau khi phụ hoàng trăm tuổi, thiên hạ Đại Tĩnh chắc sẽ đổi họ, ông ấy nỡ sao."

Đế Tử Nguyên bật cười, trầm mặc trong chốc lát, nàng đột nhiên lên tiếng: "Ngày đó ở phủ Minh vương, huynh biết những lời ta nói là để cho Đế Thừa  n nghe."

"Tử Nguyên, nàng cũng là nói cho ta nghe, nàng quả thật muốn gian sơn Đại Tĩnh."

"Tại sao không nói với Bệ hạ?"

Hàn Diệp trầm mặc, lại hớp một ngụm rượu.

"Tại sao cố ý đưa Trương Kiên vào tay Trường Thanh, làm chứng cho Đế gia?"

"Tại sao trước cổng Trùng Dương trảm Tả tướng?"

"Tại sao phải tự nhốt mình ở Tông Nhân phủ?"

Đế Tử Nguyên hỏi từng chuyện một, nhưng Hàn Diệp nửa câu cũng không trả lời, trong phòng giam vô cùng yên tĩnh.

"Nàng không phải loại người thích hỏi nguyên nhân. Tử Nguyên, nàng đoán xem, tại sao?"

Đế Tử Nguyên bị Hàn Diệp nhìn chằm chằm, nhất thời có chút giật mình.

"Bỏ đi, chuyện đã xảy ra rồi, huynh không muốn trả lời thì thôi."

Nàng đứng lên nhìn Hàn Diệp: "Hàn Diệp, huynh vẫn là Thái tử Đại Tĩnh, nhưng ta đã không còn là Tĩnh An Hầu quân của triều đình nữa."

Thần sắc Hàn Diệp khẽ động, tay cầm bình rượu cứng đờ.

Đế Tử Nguyên mặt mày trầm xuống, đột nhiên thay đổi lời nói, thần sắc lạnh băng: "Tương lai ta ắt sẽ lấy thiên hạ Đại Tĩnh, lấy lại vinh quang của Đế gia ta. Từ nay về sau, Hàn Diệp, ta là Tấn Nam vương Đế Tử Nguyên."

Không thần phục triều đình, tự xưng vương, Đế gia đây là muốn tạo phản. Giữa bọn họ rốt cục vẫn đi tới bước đường này.

Hàn Diệp bình tĩnh nhìn nàng, hớp một ngụm rượu: "Ta biết."

Đế Tử Nguyên dời mắt qua, giọng nói có chút xa xăm: "Ngày đó ở phủ Tịnh An Hầu, huynh nói không muốn che chở cho ta nữa, kỳ thật ta lại cảm thấy thoải mái hơn một chút. Hàn Diệp, Hàn gia nợ ta, nhưng huynh không nợ, sau này huynh đừng vì tôi làm bất cứ chuyện gì nữa, cả đời này chỉ sợ giữa chúng ta nhất định là tử cục."

Nàng ném chai rượu rỗng trên mặt đất rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Hàn Diệp cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng càng lúc càng xa.

Bước chân nơi xa đột nhiên dừng lại, âm thanh của Đế Tử Nguyên truyền đến: "Hàn Diệp, quyết định của ta sẽ không thay đổi vì bất kỳ ai, trước kia đã không, tương lai cũng vậy. Cho nên không nên lưu tình với ta, huynh lưu tình, thua không chỉ là mạng của huynh. Tương lai giang sơn đổi chủ, ta sẽ không tha cho người nào trong hoàng tộc Hàn thị."

Nàng nói xong bước ra ngoài, chỉ chốc lát, bóng người biến mất ở cuối phòng giam.

Thật lâu sau, Hàn Diệp vẫn duy trì tư thế, y nhìn về phía Đế Tử Nguyên biến mất, vẻ mặt trầm lặng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Ta biết, Tử Nguyên."

Vẫn luôn thanh tỉnh nhìn thấy rõ ràng hơn ai hết, nàng sớm đã không phải là Đế Tử Nguyên vô tư năm đó, mà là vương giả nắm giữ Tấn Nam.

Ta vẫn luôn đợi ngày này, lần sau gặp mặt, không biết quang cảnh sẽ như thế nào.

Tử Nguyên, nàng phải bảo trọng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp