Bệnh Kiều Lão Đại Cầu Buông Tha

Chương 29: Lưu manh có độc 7


2 năm

trướctiếp


Editor: Tạ Quyên

Beta: xiaomaomi

"Đại ca?" Mập Mạp thấy Nhạc Lâm Trạch bất chợt sững người, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, đại ca chắc sẽ không vì cảnh ngục mà đánh nhau đánh Chu Anh đâu, sao lại thế được chứ, cả nhà tù chỉ có một vị bác sĩ, trân quý hơn cả quốc bảo, nếu thật sự muốn đánh đến thế, thì sau này bọn họ sẽ trở thành kẻ thù chung của hòn đảo này mất.

Cũng may Nhạc Lâm Trạch chưa mất hết lý trí, anh đứng tại chỗ một lát rồi rời khỏi. Mập Mạp thấy thế thì nhẹ thở ra, vội vàng đi theo.

Tuy Đào Ngữ đang nói chuyện với Chu Anh nhưng tầm mắt lại đặt trên người Nhạc Lâm Trạch, sau khi thấy anh rời đi, cô mới chuyển sự chú ý sang Chu Anh trước mắt.

"Cậu đeo khẩu trang làm gì vậy?" Chu Anh hỏi.

Cô liếc mắt nhìn Chu Anh, không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi lại: "Sao giờ anh mới ăn cơm?"

"Quên đi, tập luyện cho tiết mục thôi." Chu Anh buông tiếng thở dài, hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, tiết mục của khu các cậu chuẩn bị thế nào rồi? Ngày mai phải diễn tập rồi đó."

Đào Ngữ gật đầu, hơi buồn cười khi nhắc đến chuyện đó: "Khá tốt, mọi người tập luyện rất nghiêm túc, tôi tin rằng sẽ không sao đâu."

"Tốt quá." Chu Anh hơi hâm mộ: "Tôi lại không được vậy, bây giờ vẫn đang mất ổn định, sợ mất mặt vào ngày mai."

Đào Ngữ hơi bất đắc dĩ khi nghe thấy vậy: "Tội gì anh phải làm khó mình, anh nhảy hát khá tốt mà."

"Lão Thường bảo không ổn, không có gì đặc sắc." Chu Anh nhún nhún vai.

Đào Ngữ thấy hắn hiền như thế thì không khỏi trợn trắng mắt: "Ông ấy muốn đặc sắc như nào nữa, sao không tự đi tìm người mà cứ phải giao nhiệm vụ cho anh?"

"Gần đây ông ấy hơi bận, cũng không còn cách nào khác, tối nay tôi sẽ về luyện thêm, không chừng lại được thì sao." Chu Anh vẫn lạc quan, không thấy chuyện Lão Thường sai hắn bất ổn ở đâu cả, hắn nhìn Đào Ngữ rồi bất chợt nhớ ra: "Đúng rồi Đào cảnh ngục, nghe nói cậu đại diện biểu tiết mục của các cảnh ngục đúng không, tiết mục của anh là gì vậy?"

Đào Ngữ ngừng một chút, rồi chậm rì rì đối diện với cặp mắt đơn thuần ấm áp của Chu Anh, cô từ từ nói: "Tôi quên rồi."

"...... Nội dung tiết mục cũng quên được sao?" Chu Anh ngạc nhiên.

Đào Ngữ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu rồi khô cằn nói: "Tôi quên mất chuyện biểu diễn tiết mục đó."

"......" Chu Anh ở đối diện cô, phải mất một lúc lâu mới đồng cảm nói: "Đào cảnh ngục, cậu xong đời rồi." Lúc Lão Thường mắng nhiếc, khá là khó nghe.

Đào Ngữ lập tức xua tay với hắn: "Thôi không nói nữa, tôi phải đi rồi, gặp lại sau nhé!"

Nói xong cô chạy như bay tới ký túc xá.

Chết tiệt, dạo này cô rối bời đủ thứ nên quên mất chuyện đó, cô nên quay về bình tĩnh ngẫm lại đã, ngày mai nên dùng cách gì để tránh.

Khoảng cách giữa ký túc xá và nhà ăn khá xa, cô chạy như điên tới ký túc xá, mới đầu tốc độ còn hơi nhanh nhưng càng về sau càng chậm lại, khi đến gần cửa ký túc xá cô phải thở hổn hển bước đi chậm rãi.

Ánh đèn đường bên hai ven đường mờ ảo, chỉ miễn cưỡng chiếu sáng con đường, thi thoảng bên tai vang lên âm thanh tiếng sóng vỗ vào đá khiến lòng người bình yên. Sau khi trái tim của Đào Ngữ dần dần ổn định lại, tâm trạng của cô không lo âu như thế nữa, cô từ từ bước về phía trước, và tim cô thoáng đập loạn nhịp khi trông thấy bóng người mặc áo tù trước mặt.

"Cảnh ngục!" Người nọ thấy cô quay về, lập tức vui vẻ vẫy tay với cô.

Đào Ngữ thở phào nhẹ nhõm, không biết đang buông lỏng hay mất mát mà cô nở nụ cười đi đến: "Khỉ Ốm, anh ở đây làm gì?"

"Chờ anh đó." Khỉ Ốm cười nói.

Tuy hắn gầy như bộ xương khô, nhưng vóc dáng không thấp, và ánh đèn đường cũng không quá chói khi ở khoảng cách xa như vậy, vậy nên Đào Ngữ nhầm nhầm anh trong chốc lát.

Đào Ngữ khó hiểu: "Chờ tôi làm gì?"

"Đút lót thôi." Khỉ Ốm hào phóng nói hai chữ, nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Đào Ngữ, hắn lập tức vươn tay để lộ viên kẹo sữa bên trong.

Đào Ngữ vừa sửng sốt vừa hơi buồn cười: "Cảm ơn nhưng không cần đâu, anh giữ lại ăn đi, tôi nhận lòng thành là được."

"Tôi vẫn còn, cảnh ngục, anh nhận đi, không phải là món đồ quý giá gì." Khỉ Ốm vội nói, sau khi thấy cặp mắt khó hiểu của Đào Ngữ nheo lại, hắn bổ sung: "Nếu anh không nhận thì lòng tôi không yên tâm đâu, trước đấy tôi làm phiền tới anh lâu như vậy, tôi sợ...."

"Được rồi, tôi biết rồi." Bởi vì có vài lần hắn chống lại cô, nên sợ cô gây khó khu 5 sao, Đào Ngữ cười cười duỗi tay lấy viên kẹo khỏi lòng bàn tay hắn, nói: "Như vậy được chưa?"

"À, được rồi." Khỉ Ốm mất tự nhiên sờ gáy, hơi thất thần khi thấy nụ cười của Đào Ngữ.

Ánh mắt ấy.... Đào Ngữ nhíu mày một chút, còn chưa cất lời thì Khỉ Ốm đã lên tiếng trước: "Ừ thì.... Cảnh ngục, anh đừng bận tâm, tôi thấy anh giống đứa trẻ hàng xóm của mình trước đây thôi, nên mới nhìn hơi lâu."

Hắn nói xong cười khổ một tiếng, Đào Ngữ không khỏi hỏi: "Cậu nhóc đó làm sao thế?"

"Mất rồi... Bị người ta bắt cóc trên đường khi đang về nhà sau giờ tan học, đến khi đội cứu viện đến, thì thi thể đã nằm ngay ở đó." Khỉ Ốm ửng đỏ mắt khi nói đến đây.

Đào Ngữ mím môi, vừa định an ủi hai câu thì cánh rừng bên cạnh vang lên tiếng bước chân nhỏ, hai mắt cô híp lại, quay đầu thì nhìn thấy Nhạc Lâm Trạch đi ra khỏi cánh rừng, ánh đèn mờ ảo rọi xuống gương mặt anh, chiếu sáng bóng hình của anh.

"Sao anh ở đây?" Đào Ngữ nhíu mày.

Khỉ Ốm thấy Nhạc Lâm Trạch thì sững sờ, ngay sau đó hắn trưng vẻ mặt bình thản nói: "Cảnh ngục, nếu không còn gì nữa thì tôi về trước."

"Ừm, anh về đi." Đào Ngữ biết bọn họ luôn luôn bất hòa với nhau, nên cũng không miễn cưỡng thêm.

Sau khi Khỉ Ốm rời khỏi, Nhạc Lâm Trạch nắm chặt tay nhìn vào mắt cô, lạnh lùng nói: "Vui vẻ quá nhỉ."

"Còn sao nữa." Đào Ngữ nhìn anh không vui lắm: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, anh ở đây làm gì?"


Nhạc Lâm Trạch bình thản liếc nhìn cô: "Đi dạo, không được sao? Nếu hôm nay tôi không ở đây, thì sợ không biết được cảnh ngục giao du thân mật với nhiều người đến vậy."

"....." Đào Ngữ lười tung hứng với anh, nên cô lướt qua anh tiếp tục đi về phía ký túc xá.

Nhạc Lâm Trạch lười biếng nói: "Nếu để người khác biết, Đào cảnh ngục của chúng ta nhận hối lộ, cô đoán họ sẽ nghĩ thế nào?"

"Chỉ là một viên kẹo thôi mà." Đào Ngữ cường điệu chất giọng lạnh lùng.

Nhạc Lâm Trạch cười khinh một tiếng, ánh mắt xẹt qua ý xem thường: "Với cô chỉ là viên kẹo, nhưng đối với khu 6 mà nói, đó chính là chứng cứ cô thiên vị khu 5, tôi làm đại ca của khu 6, cảm thấy không cần phải chơi tiếp trò này nữa."

Lời của anh như muốn nghỉ chơi vậy, Đào Ngữ không thể rời đi, cô lạnh lùng quay đầu: "Anh uy hiếp tôi?"

Nhạc Lâm Trạch nhìn chằm chằm chiếc khẩu trang cô đeo một lúc lâu, rồi cười khinh thường: "Tại sao tôi phải uy hiếp cô chứ, nhưng...."

Anh từ từ bước đến trước mặt Đào Ngữ, đến khi khoảng cách hai người gần bằng không, nhìn vẻ mặt của Đào Ngữ không thoải mái thì anh mới dừng lại, vươn bàn tay tới trước mặt cô: "Đưa viên kẹo cho tôi thì tôi sẽ coi như không biết."

"......" Người này nói nhảm nhiều như vậy, chỉ vì muốn lừa cô ăn kẹo sao? Đào Ngữ không tin nổi mà ngẩng đầu nhìn anh, nhưng chỉ thấy được cằm anh.

"Đưa đây." Nhạc Lâm Trạch giương môi lặp lại lần nữa.

Đào Ngữ hít sâu một hơi, lùi về đằng sau ném viên kẹo cho anh, kẹo sữa đập vào người Nhạc Lâm Trạch rồi văng ra ngoài, lăn vài vòng trên mặt đất rồi rớt xuống bụi rậm bên cạnh, chỉ sợ không thể tìm thấy.

Đào Ngữ trào phúng nhìn anh: "Nếu anh muốn thì tự tìm đi." Nói xong cô lập tức đi khỏi, nhưng lại bị Nhạc Lâm Trạch tóm lấy tay.

Cô lập tức trừng mắt: "Buông tôi ra."

"Cách xa Khỉ Ốm một chút." Nhạc Lâm Trạch lên tiếng cảnh cáo.

Đào Ngữ giận: "Tôi càng không làm đấy!"


"Nghe lời đi, hắn ta nguy hiểm hơn Lý Tấn nhiều." Thấy cô nhất quyết muốn khiêu chiến với mình, Nhạc Lâm Trạch hơi bất đắc dĩ.

Đào Ngữ nhận thấy anh lo lắng, trái tim không khỏi hơi co rút, nhưng cô đã cố chấp đến tận giờ, nếu bất chợt mềm lòng thì chỉ khiến mọi chuyện thêm khó khăn mà thôi, cô ra vẻ lạnh lùng: "Chẳng lẽ tù nhân các anh có ai không nguy hiểm sao?"

"Có tôi chứ." Anh làm bộ không nghe thấy lời châm chọc của cô, Nhạc Lâm Trạch cười nhẹ, lười biếng nói: "Đáng tiếc là cảnh ngục chướng mắt tôi thôi."

..... Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lời ấy lọt vào tai Đào Ngữ lại khiến cô thấy khó chịu, bất giác xoa lồng ngực đang trướng đau của mình, không hiểu tại sao lại vậy.

Chưa thấy cô đáp lại, Nhạc Lâm Trạch rũ mắt, giấu đi vẻ tối tăm trong đó, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa lười biếng, lúc nói anh còn đặc biệt nhấn mạnh câu cuối: "Chuyện này phải nghe tôi, còn chuyện khác có thể thì tùy cô."

".... Anh là ai chứ, tại sao tôi phải nghe theo anh?" Đào Ngữ khó khăn nói, có trời mới biết cô muốn gật đầu như thế nào khi Nhạc Lâm Trạch nói với cô bằng giọng điệu "Vì muốn tốt cho cô", đây là thói quen cô giữ lại từ thế giới trước, và đó cũng chính là sự tin tưởng của cô.

Nhạc Lâm Trạch không quan tâm đến lời phản bác của cô, chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt của cô nghiêm túc nói: "Ngoan, nếu hứa với tôi thì tôi sẽ không xen vào chuyện của cô nữa."

"....." Bỗng dưng anh trở nên dịu dàng khiến Đào Ngữ không thể nói nên lời, thật lâu sau đó cô mới nghẹn ra một câu: "Tự chăm sóc mình tốt đi đã." Nói xong cô liền chạy tót đi.

"Sau này đừng đi gặp Khỉ Ốm một mình nữa, hắn ta quá nguy hiểm, coi chừng rơi vào cái bẫy của hắn." Nhạc Lâm Trạch ở đằng sau cô nhắc nhở một lần nữa, nhưng lần này cô không hề dừng bước mà lập tức biến mất ngay trước mắt.

Nhạc Lâm Trạch đứng tại chỗ một lúc lâu, ánh mắt tối tăm nhìn vào nơi viên kẹo đã biến mất.

Sau khi Đào Ngữ quay trở lại ký túc xá, lần đầu tiên cô cảm thấy hơi chán nản vì bị Nhạc Lâm Trạch uy hiếp mà bản thân mình chột. Sau đó cô lại bắt đầu thấy buồn rầu vì thái độ không dám kiên quyết của mình, cô suy nghĩ một đống chuyện trong đầu, tất cả đều là về Nhạc Lâm Trạch, ngày mai là ngày diễn tập rồi, nhưng cô không hề nghĩ tới nó dù chỉ một chút.

Sáng sớm hôm sau, khi cô nhìn gương mặt tràn đầy sức sống của mình trong gương vì đã ngủ đủ giấc, cùng với vết thương bên miệng đã không rõ nữa, cô lại rơi vào trạng thái im lặng. Xem ra hôm nay không tránh khỏi bị ai đó mắng rồi.

Cô tùy tiện rửa mặt, đeo khẩu trang rồi vội vã chạy đến sân thể dục, khi cô tới nơi, mọi người đã bắt đầu biểu diễn trên sân khấu, lão Thường cho cô thẻ số ngay khi cô vừa tới, ông cười ha ha nói: "Để cho cậu số áp chót thứ hai từ dưới lên đó, tiết mục cai ngục của chúng ta sẽ được diễn vào cuối đêm chung kết."

"..." Có vẻ như người này đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô, khóe miệng Đào Ngữ giật giật, vừa định tìm lý do để trốn khỏi buổi diễn tập hôm nay thì lão Thường đã bị người ta gọi đi, cô đứng đó nhìn chằm chằm vào thẻ số của mình, dự cảm không hề tốt chút nào.

Cách đó không xa Mập Mạp đang nhìn chằm chằm vào nhạc cụ để kiểm tra cho ban nhạc của mình, nhưng rồi hắn nhìn thấy Nhạc Lâm Trạch ở bên cạnh luôn nhìn về một hướng nhất định, hắn nhìn theo và trông thấy Đào Ngữ đang đứng ngây người ở đó.

Khóe miệng của Mập Mạp giật giật, không biết nên nói gì mới ổn, hai ngày nay bầu không khí giữa đại ca và Đào cảnh ngục không được đúng lắm, rất dễ dàng cảm nhận được sự lạnh nhạt giữa hai người họ, nghĩ lại cảm giác tình yêu giữa Đào cảnh ngục và Chu bác sĩ ngày hôm qua, hắn lại cảm thấy bất an.

Đào cảnh ngục đá đại ca rồi sao!?

Ngay khi có ý nghĩ đấy, Mập Mạp lập tức phủ định, hắn thấy đại ca của mình vừa có tướng mạo anh tuấn vừa có cơ thể cường tráng, chắc chắn hơn tên nhóc Chu Anh kia rất nhiều, Đào cảnh ngục sao có thể từ bỏ đại ca của bọn họ chỉ vì Chu Anh được.

Nghĩ vậy, Mập Mạp mới an tâm, tiếp tục vùi đầu vào tập luyện.

Đào Ngữ đau khổ nhìn thẻ số, cô hối hận vì hôm qua mình ngủ sớm, ít nhất cũng nên nghĩ chút mưu kế lừa gạt chứ.

Đang lúc cô gắng sức tự hỏi mình, thì một tên tù nhân đến gần nhắc nhở cô, xong bốn tiết mục nữa sẽ đến cô, nên bảo cô nhanh chân chuẩn bị một chút. Đào Ngữ càng xấu hổ, không thể nhớ ra gì cả.

Bốn phía loạn hết lên, cô bị người ta đụng hai lần, ngay lúc cô định tìm nơi nào đó yên tĩnh để tiếp tục, thì lại có người thứ ba lỗ mãng hấp tấp đụng vào cô, cũng may bị Nhạc Lâm Trạch túm cổ áo kéo sang một bên.

Người nọ suýt chút nữa vấp ngã, ban đầu hắn định mắng mấy câu, nhưng khi nhìn thấy Nhạc Lâm Trạch thì lập tức chạy đi.

Đào Ngữ không ngờ Lâm Trạch sẽ xuất hiện, cô nhíu mày định nói thì Nhạc Lâm Trạch xấu xa liếc mắt nhìn cô: "Nếu không muốn tôi ở đây làm phiền thì cẩn thận một chút, đừng để người khác gây sự."

"..... Tôi bị người ta gây sự hồi nào chứ?" Đào Ngữ cạn lời, cô cảm thấy sau khi mình từ chối Nhạc Lâm Trạch, hình như người này bị mắc chứng hoang tưởng ở khắp nơi rồi nhỉ?

Sân thể dục lớn đến thế mà không đụng vào người khác, cứ cố tình nhắm đúng vào cô để đụng, người phụ nữ ngốc này còn hỏi anh rằng mình bị người ta gây sự từ hồi nào. Nhạc Lâm Trạch nheo mắt lại: "Dù có tức đến cỡ nào thì cô vẫn nên cám ơn người ở đây, đồng tính luyến ái chỉ chiếm thiểu số nhưng nếu thân phận của cô bị bại lộ....."

Anh còn chưa nói xong, nhưng Đào Ngữ đã hiểu được hàm ý đó, cô quét mắt nhìn Nhạc Lâm Trạch: "Ừm."

"Chỉ ừm?" Nhạc Lâm Trạch nhướng mày.

Khóe miệng Đào Ngữ khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu nói: "Sau này tôi sẽ chú ý." Tuy cô luôn giữ khoảng cách với Nhạc Lâm Trạch, nhưng dường như anh thực sự muốn tốt cho cô, cô không thể trở thành cô thiếu nữ phản nghịch vô lương tâm được, nên chỉ đành lạnh lùng trả lời một tiếng, tỏ ý mình đã nghe thấy.

Thấy cái gai trên người cô đã giảm bớt, Nhạc Lâm Trạch sung sướng giương môi, vừa định nói chuyện thì bộ đàm bên hông Đào Ngữ reo lên, cô bắt sóng: "Sao thế?"

"Đào cảnh ngục, cậu có thể giúp tôi xin nghỉ phép được không?" Trong bộ đàm vang lên giọng nói rầu rĩ của Chu Anh.

Đào Ngữ lập tức nhíu mày: "Chu Anh? Anh sao vậy?"

"..... Hình như tôi bị cảm rồi, chắc hôm nay không đi làm được." Giọng nói của Chu Anh như bị bóp nghẹt.

Đào Ngữ nhận thấy tâm trạng hắn không ổn, cô hơi nghi ngờ, nhưng vì tôn trọng quyền riêng tư của người khác nên cô không hỏi thêm và chỉ bất chợt nghĩ rằng đây là cách xin nghỉ phép tốt: "Anh đang ở đâu? Cần tôi đến giúp không?"

"Không, không cần đâu! Anh giúp tôi xin phép là được rồi!" Chu Anh vội vàng trả lời, rồi lập tức tắt bộ đàm.

Đào Ngữ thấy bên kia đã cúp, cô giật giật khóe miệng chưa từ bỏ ý định, cuối cùng trưng vẻ mặt nghiêm túc nói với Nhạc Lâm Trạch: "Anh xin phép giúp tôi và Chu Anh với, nếu Lão Thường có hỏi thì anh cứ bảo tâm trạng của Chu Anh không ổn, tôi sợ hắn gặp chuyện nên đi thăm."


Mặc kệ Chu Anh không cho cô đến, cô vẫn phải xin phép trước đã.

"Cô bảo tôi xin nghỉ, để cô có thể đi gặp tình nhân sao?" Anh tóm lấy cánh tay cô chất vấn, tuy đã nhắc nhở mình không được thích cô, nhưng khi nghe thấy cô nói vậy, Nhạc Lâm Trạch tức giận đến bật cười: "Đào Ngữ, cô coi tôi là gì?"

"Chu Anh có bạn gái rồi..." Đào Ngữ nói xong thì cảm thấy mình không cần giải thích với anh, cô tiện tay kéo một người bên khu 5, bảo họ xin nghỉ giúp cô với Chu Anh rồi quay sang nói với Nhạc Lâm Trạch: "Tôi với hắn chỉ là bạn bè thôi, phiền anh sau này đừng hơi một tí lại bôi nhọ tôi như thế."

Vẻ mặt Nhạc Lâm Trạch trở nên lạnh lùng: "Chỉ là bạn?" Anh không biết Đào Ngữ là người nhiệt tình đến vậy, mới biết nhau mấy ngày, mà cô đã quan tâm hắn như thế rồi.

Anh từng là người được cô chăm sóc, mà giờ lại bị thay thế bởi người khác. Lòng Nhạc Lâm Trạch dâng lên cơn phẫn nộ, dường như muốn bao phủ cả hai người.

"Chẳng lẽ không phải sao?" Đào Ngữ nhẫn nại liếc mắt nhìn anh, tuy thấy mình không cần phải giải thích, nhưng cô sợ anh lôi kéo mình không buông, mà Lão Thường quay về sẽ không cho cô đi, nên cô đành trầm giọng nói: "Đừng nói là hắn chưa có bạn gái, nhưng hắn còn chưa biết giới tính của tôi, ngay cả trông tôi như thế này, hắn chắc cũng thấy chướng mắt, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi."

"Cô vậy là sao?" Nội tâm của Nhạc Lâm Trạch vốn dĩ đã thành sông cuộn biển gầm, giờ đây lại bị câu nói vô ý của Đào Ngữ làm dâng lên trận gió lớn, vẻ mặt anh dần dần khó coi: "Hay là cô thấy mình không xứng đáng với hắn?"

"Ý tôi không phải vậy.... Aiza, anh buông tay ra đi, đừng khiến tôi chậm trễ!" Đào Ngữ không giải thích rõ, dứt khoát trưng bộ mặt lạnh lùng.

Tất nhiên Nhạc Lâm Trạch không nghe theo, sau khi thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, gương mặt anh lập tức đen kịt gấp bội. Cô không khỏi hất tay anh ra vài lần, cô mấp miệng: "Mau buông tay tôi ra, anh bị sao vậy?"

"Không phải hôm qua cô nói rằng mình thích Chu Anh trước mặt mọi người sao?" Nhạc Lâm Trạch chất vấn, nhắc đến câu nói đêm qua mình nghe được, anh không thể giữ được sự bình tĩnh.

Đào Ngữ hơi sửng sốt, nhớ đến tình cảnh cạn lời ngày hôm đó: "Tôi chỉ thích tính cách của hắn thôi."

"Không thể." Nhạc Lâm Trạch quyết đoán nói.

Đào Ngữ lé mắt: "Tại sao chứ?"

Nhạc Lâm Trạch nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu rồi mới từ từ nói: "Vì hắn khác với tôi, nếu cô thích tính cách của hắn, thì có nghĩa là cô đang ghét tôi?"

"...... Đây là logic chó má gì của anh vậy!" Đào Ngữ không khỏi văng lời thô tục, cô nhìn thấy Lão Thường đang đi tới đây, lập tức luống cuống.

Nhạc Lâm Trạch nhận thấy cô chột dạ, không khỏi nhướng mày: "Đã làm chuyện gì có lỗi với lão Thường sao? Sao cô sợ ông ấy vậy?"

"..... Tôi chưa làm gì cả!" Đào Ngữ buột miệng thốt ra, thấy đám người Mập Mạp đã dọn nhạc cụ trên đài, biết lượt tiếp theo sẽ đến mình, cô vội nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch, ánh mắt thay đổi, nhẹ nhàng nhìn anh nói: "Nhạc Lâm Trạch, anh buông tôi ra được không, tôi quên chuẩn bị tiết mục rồi, nếu lão Thường biết, chắc chắn ông ta sẽ mắng tôi."

Nhạc Lâm Trạch nhìn cô trở mặt như trang giấy, trong lòng thoáng buồn cười, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng: "Chúng ta không có quan hệ gì, sao tôi lại phải giúp cô?"

"Không ai bảo anh giúp tôi, bỏ tay tôi ra là được!" Đào Ngữ cắn răng nói,

Nhạc Lâm Trạch nhướng mày: "Buông cô ra không phải là giúp cô? Không tính đâu nhỉ?"

"Tính tính tính, nhanh buông ra đi!" Trông thấy lão Thường bắt đầu tìm người khắp nơi, người giúp cô xin nghỉ phép chưa đến tìm ông, lúc này Đào Ngữ vội muốn chết, nếu bị lão Thường thấy được, chắc chắn sẽ bảo cô tập luyện trước rồi mới được đi, đến lúc đó xin nghỉ cũng vô dụng.

Cô càng sốt ruột, lòng Nhạc Lâm Trạch càng vui sướng: "Gọi tôi là ca ca."

"...... Nhạc Lâm Trạch!" Đào Ngữ gầm nhẹ.

Nhạc Lâm Trạch không dao động, lạnh lùng nhìn cô kháng cự: "Nếu không định gọi, tôi cũng không thấy lạ, không bằng...."

"Ca ca, Nhạc ca ca, Lâm Trạch ca ca, nhanh buông tay đi!" Giọng điệu vốn nên nhẹ nhàng gọi khẽ giờ đây lại giống như mang nỗi hận nghìn thù, vừa nghe đã không thấy đáng yêu chút nào.

Nhưng chính tiếng gọi ca ca không đáng yêu ấy lại khiến con tim của Nhạc Lâm Trạch rung động, anh hoàn toàn quên lời thề không thích hôm vào ngày hôm qua.

Ngón tay anh buông lỏng, Đào Ngữ lập tức tránh thoát khỏi cánh tay anh, thấy Đào Ngữ muốn chạy, anh lại tóm lấy cổ áo của cô, nói: "Quay về ký túc xá nghỉ đi, không được đi gặp Chu Anh, có nghe không?"


Đào Ngữ trợn trắng mắt: "Hắn đang bị cảm, tôi gặp hắn làm gì?"

Nhạc Lâm Trạch nhìn chằm chằm vào cô lúc lâu, chắc chắn lời cô nói là sự thật, vẻ mặt mới tốt lên chút, anh cười khinh một tiếng, hơi uy hiếp nói: "Tốt nhất là đừng làm thế, nếu không....."

Âm thanh của Mập Mạp gặp trục trặc, bỗng dưng vang lên tiếng bén nhọn, đục thẳng vào lỗ tai của mọi người gây đau đớn, Đào Ngữ mơ màng nghe thấy giọng nói của Nhạc Lâm Trạch, nhưng chưa rõ lắm nên hỏi lại: "Gì cơ?"

"Tự nghĩ đi." Nhạc Lâm Trạch nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, nói xong liền lập tức quay người đi.

"....." Đào Ngữ cạn lời chớp mắt rồi nhìn bóng dáng hơi ưu sầu của anh, gần đây cô bị ép mạnh quá, nên mới cảm giác mình bị mắc chứng tâm thần phân liệt sao?

Nhưng cô không tìm tòi nghiên cứu kỹ, sau khi nhìn thấy lão Thường đang đi về phía bên này, cô nhanh chóng trốn đi.

Rời khỏi sân thể dục, cô đang định chạy trốn về ký túc xá thì bộ đàm lại vang lên. Da đầu cô lập tức căng trướng, sau khi nhìn thấy kênh trên bộ đàm không phải của lão Thường thì mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấn nút xuống nói: "Chu Anh?"

"Ừm." Chu Anh trầm giọng nói.

Đào Ngữ cười cười: "Tôi giúp anh xin phép rồi, giờ anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng lo lắng."

"Được, cám ơn cậu." Chu Anh nói xong thì im lặng, chưa có ý định cúp máy.

Khóe miệng Đào Ngữ giật giật, nhắc nhở nói: "Còn chuyện gì sao? Nếu không thì tôi...."

"Đào cảnh ngục." Chu Anh bỗng dưng lên tiếng cắt ngang Đào Ngữ, rồi cất lời sau một lúc lâu: "Cậu, cậu đến gặp tôi được không?"

".... Vừa nãy anh bảo không cần mà." Đào Ngữ không thể hiểu nổi.

Chu Anh hơi xấu hổ: "Tôi thấy khó chịu, muốn ai đó bầu bạn cùng, nếu cậu không muốn thì để tôi hỏi lão Thường xem sao."

..... Nếu hỏi lão Thường thì chẳng phải chuyện xin nghỉ của cô bị bại lộ sao, Đào Ngữ hơi bất đắc dĩ nói: "Được, tôi đến gặp anh." Ai bảo cô đang dưới ngọn cờ theo dõi của người khác chứ.

Chu Anh lập tức đồng ý, bảo mình đang ở phòng y tế rồi cúp bộ đàm. Đào Ngữ buông tiếng thở dài, quay đầu bước đến phòng y tế.

Bên này Nhạc Lâm Trạch đang ngồi chán sắp chết ở sân thể dục, lần đầu tiên anh thấy chán đến vậy. Trước đây anh cũng thấy tất cả mọi thứ đều nhàm chán, cho nên ở đâu cũng giống nhau, nhưng lần này lý do lại là vì Đào Ngữ không ở đây, nên anh cảm thấy rất rõ ràng, hóa ra sự nhàm chán đó và sự nhàm chán này chênh lệch nhau nhiều đến vậy.

Anh ngồi một lúc, xong đứng dậy bước ra ngoài. Tiếng ồn ào bên tai Nhạc Lâm Trạch ngày càng nhỏ, anh nhận ra mình đang đến chỗ ký túc xá của cảnh ngục nên dừng một chút, trầm mặc một lúc thì anh quay đầu đi chỗ khác. Anh cảm thấy bản thân bây giờ thật ngốc nghếch, vẫn phải đi gặp bác sĩ một chút.

Sau khi Đào Ngữ tới phòng y tế, cô vừa đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô nhíu mi một chút, sau đó cô nhìn thấy khỏe mắt Chu Anh đỏ bừng, tóc rối tán loạn, quần áo không chỉnh tề, nhớ đến chuyện mà Nhạc Lâm Trạch nói cho cô biết khi ở trên đảo về một người đã điên tiết thì sẽ không kiêng kỵ nam nữ, với lại sắc mặt của Chu Anh có vẻ tệ....

Trái tim cô đập mạnh một tiếng, cô đờ người ngồi xuống hỏi: "Sao vậy?"

"Không sao, Đào cảnh ngục muốn uống bia không?" Cặp mắt sưng đỏ của Chu Anh nhìn về phía cô, có thể nhận thấy rằng hắn đã khóc một lúc lâu.

Đào Ngữ nhận lấy lon bia trong tay hắn, chỉ cầm chứ không uống, cô lẳng lặng bầu bạn với hắn, chờ hắn nói hết rồi mình mới nói.

Trong lúc cô đánh giá Chu Anh, thì trông thấy trên làn da của hắn không có mấy vết xanh đỏ nên tâm trạng cũng được thả lỏng.

Chu Anh rót hết chai này đến chai khác, đến khi rót gần hết, cuối cùng hắn mới nhẹ thở ra. hai mắt rưng rưng nhìn về phía Đào Ngữ: "Đào cảnh ngục, trước đây tôi đã nói với cậu rồi đúng không, trước khi tôi tới ngục giam, bạn gái của tôi đã mang thai."

"...... Chưa thấy anh kể bao giờ, sao thế?" Đào Ngữ thấy vẻ mặt ấy của hắn khi nhắc tới bạn gái, tâm trạng bỗng sốt sắng.

Cho Anh đau khổ cười: "Lần trước tôi về nhà, tôi đã rất hạnh phúc sau khi biết tin, cũng muốn lập tức kết hôn với cô ấy, nhưng do quá bận rộn, nên chúng tôi đã hứa với nhau rằng chờ nghỉ phép lần sau, vậy mà không ngờ...."

Nói đến đây, hắn bắt đầu nghẹn ngào: "Bạn gái của tôi tốt đến vậy, vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, chưa bao giờ chê tôi ngốc...."

Đào Ngữ thấy một người bình thường hay vui vẻ lại khóc đến nỗi này, tâm trạng cũng không dễ chịu, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Đừng nén buồn nữa, cứ trút ra hết đi."

Tuy cô đã đi theo thầy tâm lý gặp biết bao sắc thái của cuộc đời, nhưng cô vẫn không biết nên khai thông thế nào, nhưng tâm cô rất rõ, cách tốt nhất để giải quyết nỗi buồn, là trút bỏ hết tất cả cảm xúc trong lòng ra.

Tay cô hơi giơ lên, từ từ đặt lên vai hắn, để hắn dựa người vào, Chu Anh càng khóc lớn hơn, hắn nắm lấy tay cô quỳ xuống đất khóc rống.

Nhạc Lâm Trạch vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy khung cảnh ấy.

"Chẳng phải cô bảo không tới gặp Chu Anh sao?" Gương mặt anh lạnh nhạt hỏi, sau khi tầm mắt đặt lên tay cô, lập tức hiện lên vẻ sát ý.

Đào Ngữ hiểu được ánh mắt anh, vừa nhìn thấy đã biết cơn giận của anh đang gia tăng, cô vội giải thích: "Chuyện này có nguyên nhân...."

Cô giật mình, Chu Anh đang khóc đau khổ vẫn chưa buông cô ra. Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ thống khổ của Nhạc Lâm Trạch. cô cắn môi, giữa hai lựa chọn tiếp tục lạnh lùng dạy dỗ tính sói của Nhạc Lâm Trạch, và giải trừ hiểu lầm trước mắt, giảm bớt cơn tức giận của anh thì cô không do dự mà lựa chọn cái sau.

"Anh đến đây, nghe tôi giải thích." Đào Ngữ vươn tay khác định nắm lấy anh.

Nhạc Lâm Trạch cười trào phóng: "Tôi là chó của cô sao? Cô bảo tôi làm gì là tôi làm nấy? Khi nãy tôi đã cảnh cáo cô, nhưng cô không nghe..." Nói xong anh lập tức quay người rời đi.

"Nhạc Lâm Trạch!" Đào Ngữ nhíu mày muốn đuổi theo, nếu anh cứ ra ngoài như vậy, cô sợ sẽ xảy ra chuyện.

Chu Anh nắm lấy tay cô không bỏ: "Tại sao cô ấy lại như vậy...."

"Bạn gái của anh rất yêu anh, nên nếu cô ấy biết anh vì mình đau khổ thành ra vậy, chắc chắc cô ấy cũng sẽ đau lòng, linh hồn của cô ấy trên trời cao sẽ không vui vẻ đâu...." Muốn vội vã đuổi theo Nhạc Lâm Trạch, nên tốc độ khuyên giải của Đào Ngữ nhanh hơn.

".... Liên quan gì đến linh hồn trên trời?" Chu Anh cứ khóc vậy, cho đến khi nghe thấy câu nói của Đào Ngữ, hắn ngây ngốc.

Đào Ngữ thấy vẻ mặt của hắn thì sững sờ: "Không phải bạn gái anh gặp chuyện ngoài ý muốn sao?"

"Không có mà, cô ấy sống rất tốt." Chu Anh vô tội nói.

Đào Ngữ trừng mắt: "Vậy sao anh còn khóc cái rắm?!"

"Cô ấy sinh em bé...." Bắt đầu nhắc tới chuyện này, Chu Anh lại muốn khóc.

Gân xanh trên trán Đào Ngữ nổi lên: "Sinh em bé không phải chuyện tốt sao? Tại sao anh lại khóc thành ra vầy?!"

"Đứa bé.... Đôi mắt của đứa bé có màu xanh....." Tiếng Chu Anh nói vang dội căn phòng, tiếng khóc càng thêm bi thảm.

Khóe miệng Đào Ngữ giật giật, sau khi đồng cảm nhìn hắn thì cô quyết đoán ném hắn đi, lao nhanh tìm Nhạc Lâm Trạch. Nhưng khi cô đến nơi mà Nhạc Lâm Trạch hay đến, cô vẫn không thấy bóng hình của anh đâu, mãi cho đến tối lúc kiểm tra phòng, cô vẫn chưa nhìn thấy Nhạc Lâm Trạch.

"Cảnh ngục, hôm nay đại ca của chúng tôi đã quay về chưa?" Mập Mạp nhướng mày nhìn Đào Ngữ, hàm ý trong lời nói như thể biết Nhạc Lâm Trạch đang suy sụp.

Đào Ngữ phức tạp liếc nhìn hắn, rồi vội vàng ra khỏi nhà tù.

Nhạc Lâm Trạch có thể đi đâu? Bầu trời càng ngày càng tối, tâm trạng của Đào Ngữ cùng ngày càng trầm lặng, cô bắt đầu ân hận tại sao hôm nay mình lại trốn buổi diễn tập, tại sao lại muốn đi gặp Chu Anh, tại sao không giải thích với Nhạc Lâm Trạch rõ ràng trước.

Sau khi lục soát toàn bộ nhà tù, cô có thể chắc chắn rằng Nhạc Lâm Trạch không ở trong ngục giam, ngay khi cô không biết nên đi đâu tìm, thì bỗng cô nhớ đến lời mà anh nói với cô ở sân thể dục ngày hôm nay, nhưng cô chưa nghe thấy câu nói ấy.

"Tốt nhất là đừng làm thế, nếu không tôi sẽ vượt ngục, khiến cô trở thành đồng phạm, trừ tôi ra thì không còn ai cần cô nữa...."

Trái tim của Đào Ngữ như bị người ta đấm vào, cô xông ra ngoài không chút nghĩ ngợi, chạy đến gần đường biển tìm kiếm. Dọc theo đường tâm trạng cô hoảng sợ, giả thiết của thế giới này, vượt ngục tương đương với cái chết, Nhạc Lâm Trạch thông minh như vậy, sẽ không trốn nhảy xuống biển chỉ để hãm hại cô đâu ——

Cũng có thể là như vậy, bởi vì anh yêu cô.

Mặc dù cô luôn muốn quy kết tình yêu của Nhạc Lâm Trạch thành sự xúc động nhất thời, nhưng trong giây phút này Đào Ngữ không thể lừa bản thân thêm nữa, tưởng tượng đến cảnh không thể bách niên giai lão với Nhạc Lâm Trạch, cho đến chết vẫn chưa giải trừ được lệ khí, hốc mắt của cô bắt đầu đỏ ửng.

Cô không ngừng tìm dọc theo bờ biển, vì sợ người khác phát hiện việc Nhạc Lâm Trạch biến mất, nên cô không dám hô to tên của Nhạc Lâm Trạch lên. Liên tục lục soát hồi lâu, cô tới nơi hai người nhảy xuống biển lần trước, mở đèn pin tìm kiếm một chút.

Đèn pin đảo qua trên tảng đá, mau chóng quét trở về, dừng trên một tảng đá khác. Đào Ngữ nhíu mày, đây là nơi cô trốn Mập Mạp khi trước, cô mấp miệng đi đến, sau khi thấy vết bẩn trên đó toàn là vết máu, đầu ngón tay của cô run lên.

Tâm trí cô như muốn nổ tung, cô buông đèn pin ra không màng tất cả, lập tức nhảy vào biển tìm kiếm, vừa tìm vừa gọi tên của Nhạc Lâm Trạch. Đáng tiếc khi gió tới, sóng biển ngày càng tản vào mạnh, bờ biển vỗ sóng phát ra tiếng vang thanh thúy, đè áp tiếng hô lớn của cô.

Không biết là tìm trong biển bao lâu, đến khi cô suýt chút nữa chết đuối vì mất sức thì Đào Ngữ mới dần tỉnh táo lại, nếu Nhạc Lâm Trạch đã gặp chuyện thì thế giới này đã bị phá hủy rồi, nhưng bây giờ vẫn còn ổn, chứng minh được rằng bản thân anh không sao cả. Nếu cô quýnh quáng thì mọi thứ sẽ rối tung lên.

Quýnh quáng thì sẽ rối tung lên.....

Đào Ngữ ướt sũng đứng trong nước biển, lẳng lặng nhìn vào mặt biển phập phồng, nội tâm chịu cơn chấn động rất lớn.

Đến khi cô bước chân ra khỏi bờ biển, bầu trời đã hơi hửng sáng. Đào Ngữ nheo mắt nhìn chằm chằm vào chân trời một lúc, cười khổ đi về ký túc xá.

Tuy không biết Nhạc Lâm Trạch đang ở đâu, nhưng nếu thế giới này chưa bị phá hủy, thì chứng minh được anh vẫn còn sống, mà bản thân cô cũng cần nghĩ lại xem, mình nên làm gì tiếp theo ——-

Dường như chẳng cần suy nghĩ, cô không thể nhẫn tâm, vì vậy sau này đành từ từ mưu tính.

Đào Ngữ thần hồn phách lạc quay về ký túc xá, dọc theo đường đi nhỏ giọt nhiều nước, thời tiết không lạnh nhưng vì cơ thể cô ướt đẫm nên không ngừng run rẩy. Đến khi gian gian lên tầng, lúc cô run tay tìm chìa khóa, vừa ngẩng đầu lên cô đã trông thấy có người ngồi xổm trước cửa nhà mình.

"Nhạc Lâm Trạch?" Cô gọi một tiếng theo bản năng.

Người trên mặt đất giật giật, ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt còn lộ vẻ hung ác, nhưng khi thấy dáng vẻ chật vật của cô thì hơi sửng sốt, anh đứng dậy khỏi mặt đất: "Sao cô thành như vậy?"

Đào Ngữ ngơ ngẩn nhìn anh, sau một lúc lâu cô tức giận la lớn: "Nhạc Lâm Trạch, đồ con rùa rụt cổ nhà anh, anh ngon thì bước lại đây!" Nói xong cô vọt tới chỗ Nhạc Lâm Trạch.

Nhạc Lâm Trạch sửng sốt, không hề né tránh khi thấy hốc mắt cô đỏ ửng lên, vốn tưởng rằng cô sẽ xông tới hung hăng đánh mình một trận, nhưng ai ngờ cô lại vội vàng chạy tới ôm chặt lấy anh, cơ thể lạnh lẽo không một hơi ấm, rồi bắt đầu trượt xuống.

Nhạc Lâm Trạch nâng cô theo bản năng, để cô không phải gắng sức đu trên người mình.

"Tôi cứ nghĩ rằng anh vượt ngục...." Đào Ngữ vốn dĩ muốn bình tĩnh một chút rằng tại sao bản thân lại xúc động như vậy, nhưng cô vừa lên tiếng đã bắt đầu khóc nức nở.

Nhạc Lâm Trạch ngây người lúc lâu, bỗng dưng cười một tiếng, ôm chặt cô hơn nữa: "Vậy là cô đi tìm tôi sao?"

*Pass chương 30: Tên của thế giới thứ nhất (gợi ý: 13 chữ cái, không viết hoa, không cách, không dấu)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp