Bệnh Kiều Lão Đại Cầu Buông Tha

Chương 24: Lưu manh có bệnh 2


2 năm

trướctiếp

Editor: xiaomaomi

Khóe miệng anh gợi lên độ cong rõ ràng, tuy rằng là giọng điệu ngây thơ không biết gì nhưng ánh mắt lại bán đứng anh không hề có ý tốt.

Đầu óc Đào Ngữ vang ầm lên một tiếng, nhất thời eo lạnh toát, chân cũng không đau, xương sườn không còn cảm giác đứt gãy. Đùi phải cô đột nhiên co lại, thúc thẳng vào chỗ hiểm của Nhạc Lâm Trạch.

Nhạc Lâm Trạch nhận thấy được ý đồ của cô, nhanh chóng từ trên người lăn xuống, chật vật ngã trên mặt đất, chờ đến khi anh ngồi dậy, Đào Ngữ đã đứng bên cạnh mép hố rồi

Bởi vì tay hai người còn còng ở bên nhau, lúc cô đứng dậy, tay Nhạc Lâm Trạch cũng bị kéo theo đến giữa không trung, nhưng mà Nhạc Lâm Trạch vẫn lười nhác ngồi dưới đất, không có ý tứ muốn đứng lên.

"Tiểu cảnh ngục, nơi đó không thể đá đâu." Nhạc Lâm Trạch lười biếng nói, nói xong dừng một chút, khẽ cười một tiếng. "Anh không có, cho nên chắc không hiểu."

Đào Ngữ lạnh mặt "Đứng lên."

"Không." Nhạc Lâm Trạch lập tức cãi lại.

Mặt Đào Ngữ lập tức đen xuống, nhớ tới động tác anh vừa rồi mạo phạm mình, hận không thể đem người trước mắt đập đến trên mặt đất.

Nhạc Lâm Trạch lại phảng phất như không có phát hiện ra cô không vui vẻ, vẫn như cũ lười biếng ngồi ở chỗ đó. Tay hai người treo với nhau ở trên không trung, cái bóng trên mặt đất giống như một đôi tình nhân đang nắm tay nhau.

Hôm nay trời không mây, ánh nắng mặt trời lại vừa đủ, tuy rằng không gió, nhưng vẫn mơ hồ truyền đến tiếng sóng biển.

Đào Ngữ đứng ngược lại với ánh nắng, ánh mặt trời chiếu rọi xung quanh hình dáng cô. Nhạc Lâm Trạch nhàn nhã ngồi ở đáy hố, nheo lại đôi mắt ngửa đầu nhìn cô nhưng lại không cách nào thấy rõ gương mặt cô.

Sau một lúc lâu, anh mang theo một tia ác ý chậm rãi mở miệng nói "Tiểu cảnh ngục, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"......" Trả lời cái gì? Trả lời lão tử vì sao không có gà nhi? Đào Ngữ cười lạnh "Chuyện của tôi, không tới lượt anh quản."

Nhạc Lâm Trạch nghe vậy không sao cả nhún nhún vai, từ mặt đất đứng lên, anh cúi đầu đánh giá Đào Ngữ, đáy mắt hiện lên một tia hứng thú.

Khoảng cách hai người cực gần, gần đến Đào Ngữ có thể cảm giác được hơi thở anh phả vào mặt mình, cô nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc lui về sau một bước.

Nhạc Lâm Trạch giống như không chú ý tới hành động ghét bỏ của cô, còn được nước làm tới khom lưng, dùng khớp xương ngón tay nắm cằm cô, ép cô cùng mình đối diện "Tôi quản không được nhưng không biết lão Thường có thể quản được hay không."

Đào Ngữ nghẹn lại, khí thế lập tức tan đi hơn nửa. Tù nhân trên đảo này tất cả đều là nam, đương nhiên cảnh ngục cũng phải là nam, đây là quy tắc của thế giới này, cô thôi miên tiến vào cũng chỉ có thể tuân thủ quy tắc ở đây. Nếu tên hỗn đản này thật sự nói với lão Thường thì cô khẳng định sẽ bị đuổi đi.

Nếu như bị đuổi đi, mọi việc sẽ không dễ giải quyết.

Cô lui về sau một bước, tránh đi ngón tay Nhạc Lâm Trạch.

Nhạc Lâm Trạch tự nhiên đem tay nhét túi, anh cảm giác được rõ ràng, khi mình nói xong câu đó, đối phương lập tức không còn khí thế kiêu ngạo.

Trong lòng anh cảm thấy buồn cười, tiểu cảnh ngục vừa đến nơi này đã cho đám mập mạp một cái ra oai phủ đầu, anh còn tưởng rằng đây là nhân vật nghịch thiên nào, kết quả là cô nhóc lừa dối đáng yêu trá hình.

Nhưng lại là một cô bé dễ thương nha.

"Nói chuyện đi tiểu cảnh ngục." Nhạc Lâm Trạch cười tủm tỉm, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Đào Ngữ.

Vừa rồi anh không để ý, lúc này mới phát hiện cái mũi hếch nhẹ của tiểu cảnh ngục cùng với một đôi mắt to long lanh, miệng nhỏ hồng hồng, nói chuyện thì lộ ra hàm răng trắng nõn sạch sẽ. Bộ dáng nhỏ bé này đừng nói là mập mạp, đến anh cũng muốn xoa vài cái.

Lớn lên đã trông như thế này, đừng nói là con gái nếu là con trai thì ở trên đảo này cũng không ổn, Nhạc Lâm Trạch nhớ lại mình lúc vừa tới bắt gặp được những ánh mắt không tốt đó, đôi mắt anh hơi sâu lại.

Trong lòng Đào Ngữ thầm mắng một tiếng, suy nghĩ một chút rồi buông tiếng thở dài nói "Tôi vốn dĩ không muốn nói, nhưng nếu anh đã phát hiện ra thì cũng không muốn gây thêm hiểu lầm, tôi chỉ có thể nói cho anh biết."

Nhạc Lâm Trạch nhướng mày, an tĩnh chờ nghe cô kể chuyện.

Đào Ngữ không tính toán nói sự thật, mà là nheo lại đôi mắt nói "Nhưng mà tôi muốn anh thề, chuyện này không được nói cho bất cứ kẻ nào, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh."

"Tôi thề, tiểu cảnh ngục cứ việc nói, chuyện này ngoại trừ chúng ta, sẽ không có người thứ ba biết." Nhạc Lâm Trạch rất có hứng thú nhìn cô, muốn nghe cô viện cái lý do gì.

Đúng vậy, từ lúc bắt đầu anh đã không cảm thấy cô nhóc này sẽ nói thật.

Quả nhiên, Đào Ngữ bình tĩnh nhìn anh, sau một lúc nói "Năm tôi bảy tuổi ...... Đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn......"

Cô mới vừa mở miệng, lông mày của Nhạc Lâm Trạch đã nhướn lên, một dự cảm hoang đường đột nhiên phát ra.

Vẻ mặt Đào Ngữ nặng nề "Lần ngoài ý muốn đó, không có cướp đi sinh mệnh của tôi nhưng lại cướp đi hy vọng sống của tôi, từ ngày đó bắt đầu, tôi cùng những nam nhân bình thường khác không giống nhau."

Khi cô nói xong, đem mặt không cảm xúc nhìn Nhạc Lâm Trạch, Nhạc Lâm Trạch cũng từ từ nhìn cô, sau một lúc, dưới tâm trạng lo lắng khẩn trương của Đào Ngữ, chậm rãi đối với mặt cô "Phốc ~"

Không phải hành động không cố ý cười phun nước miếng, mà là cố ý, nhẹ nhàng chậm chạp, hướng với mặt cô phốc một tiếng, động tác thật kiêu ngạo, chỉ kém ở trên mặt viết ra ba chữ ta không tin. Đào Ngữ chịu đựng bị anh khiêu khích, lộ ra một nụ cười giả trân nói "Anh vừa nãy đã đáp ứng tôi sẽ không nhắc chuyện này với bất kỳ ai. Tôi hy vọng anh có thể giữ lời"

"Tôi đáp ứng nhưng tiền đề là cô* phải nói thật." Nhạc Lâm Trạch cười như không cười nhìn cô "Tiểu cảnh ngục cảm thấy tôi là đứa ngốc?"

*Vì anh Trạch biết rùi nên tui đổi xưng hô lun nha

Đào Ngữ xuy một tiếng, không kiên nhẫn nói "Tôi nói là sự thật."

"Không tin, trừ phi......" Nhạc Lâm Trạch kéo dài âm cuối, chờ cô kiềm nén nóng giận nhìn anh thì anh mới nở nụ cười, "Cho tôi xem miệng vết thương."

...... Nhân cách phụ cùng nhân cách thật chẳng lo là không quen biết nhưng cũng sẽ có chỗ nào đó tương tự hoặc liên kết với nhau, nhưng tại sao người như Nhạc Lâm Trạch lại có thể sinh ra cái nhân cách lưu manh như này?

Hay là nói lão đại bên ngoài nghiêm túc lạnh lùng, nhưng bên trong thực chất lại là một tên khốn hư hỏng, áp lực lâu ngày nên sinh ra tên hỗn đản như này?

Đào Ngữ không thể tưởng tượng nhìn anh, Nhạc Lâm Trạch dưới ánh mắt của cô khó được cảm giác không tự nhiên, tay còn lại của anh vô thức sờ sờ mũi nói "Tôi nói hơi quá hả?"

Trên đảo này cả năm đến muỗi cái cũng không có, hiếm khi có được một người không cùng giới tính với mình, lớn lên lại xinh đẹp, anh nhất thời không đúng mực.

Biểu cảm của anh rơi xuống trong mắt Đào Ngữ, cô lập tức tính toán, hô hấp dừng lại, hốc mắt ửng đỏ lên, quay mặt đi để lại cho anh sườn mặt quật cường, lãnh đạm nói "Đi lên."

"......" Nếu như cô tiếp tục tức giận thì anh sẽ để cho cô mắng mình hai câu là xong, nhưng mà tiểu cảnh ngục đột nhiên có dáng vẻ này, Nhạc Lâm Trạch cảm thấy có chút không thú vị, anh khụ một tiếng nói, "Cô trước tiên đem còng tay mở ra, bằng không hai ta không thể đi lên được."

Đào Ngữ im lặng đem còng tay phía mình mở ra, một bên cố ý quay mặt đi một bên ' trong lúc vô tình ' lộ ra hốc mắt đỏ ửng. Nhạc Lâm Trạch càng cảm thấy không thú vị, ngượng ngùng cười một cái đem tay chống mép hố nhảy ra ngoài, tiếp theo ngồi xổm xuống vươn tay, còng tay màu bạc dưới ánh mặt trời lóe sáng.

Anh nở nụ cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề xinh đẹp "Tiểu cảnh ngục, tôi kéo cô đi lên."

Đào Ngữ nhìn còng tay trên tay anh, tự hỏi đây có được coi là một lần trao đổi vị trí không, lúc trước cô bị trói, hiện tại đổi lại anh bị trói, tuy rằng bọn họ không cùng nhân cách, nhưng tóm lại đều tương đồng nhau, từ cùng ở trong đại não của Nhạc Lâm Trạch.

Tay Nhạc Lâm Trạch giật giật, còng tay đi theo cũng đong đưa qua lại, Đào Ngữ sâu kín nhìn anh, im lặng chọn một chỗ tương đối chỗ trũng, tay chân cùng sử dụng bò lên.

Tay Nhạc Lâm Trạch ở không trung cứng một lát, tiếp theo dường như không có việc gì thu lại, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Đào Ngữ, đem tay mình đưa qua, Đào Ngữ không nói một lời đem còng tay còng lại trên tay mình, tiếp theo đi đến phòng tạm giam.

Dọc theo đường đi, Nhạc Lâm Trạch cũng nói ít đi rất nhiều, chậm rì rì theo ở phía sau, chờ tới phòng tạm giam, Đào Ngữ đưa anh vào phòng so với quan tài lớn hơn không bao nhiêu, đang muốn khóa cửa thì anh đột nhiên đem chân vươn đến ván cửa chắn lại, không cho cô đem cửa khóa lại.

Đào Ngữ nhíu mày nhìn về phía anh thì thấy anh mang vẻ mặt đầy ý cười "Không cần vất vả giả vờ tức giận như vậy, tôi sẽ không nói với lão Thường, tôi còn chưa ác đến nỗi hại ân nhân cứu mạng của mình."

Đào Ngữ kinh ngạc, kỳ quái tự hỏi anh rõ ràng là đã mắc mưu, vì sao lúc này đột nhiên biết được. Cô đâu có lộ ra sơ hở đâu?

Nhạc Lâm Trạch cười cười, tuy rằng anh lúc ở trên đảo chưa từng gặp qua nữ, nhưng người sống vẫn là gặp qua không ít, không ai có đôi mắt ngấn nước như vậy khi tức giận cả. Kỹ thuật diễn của tiểu cảnh ngục không tồi, đáng tiếc quá hời hợt, tuy rằng không thể lập tức nhìn ra, nhưng mà cũng sẽ thực nhanh phát hiện.

Mặc kệ anh làm sao thấy được, tóm lại chính là đã nhìn ra, Đào Ngữ giả vờ đó không phải là cô, trên mặt phiếm hồng nhạt xuy một tiếng đem cửa khóa, xoay người liền rời đi.

"Trên đảo này không có người nào tốt, tuy rằng bọn họ sẽ không làm cái gì đối với cảnh ngục, nhưng đó là lúc trước, nhớ kỹ cô cùng người khác không giống nhau, cẩn thận một chút." Nhạc Lâm Trạch không chút để ý nhắc nhở, nhưng Đào Ngữ vẫn không quay đầu lại, anh nhìn lối ra bên ngoài trống không qua song sắt trên cửa sau một lúc sau khịt một tiếng, "Tính chó."

Đào Ngữ lạnh mặt đi ra ngoài phòng tạm giam, lúc này mới thở ra nhẹ nhàng , may là Nhạc Lâm Trạch không rảnh rỗi kiếm chuyện làm, nếu không cô thật bị báo cáo ra ngoài, vậy chỉ có thể từ bỏ thế giới này, khả năng quay lại phi thường nhỏ.

Cô vừa đi, một bên không nhịn được đè lại ngực mình, căng thẳng nhất thời biến mất, cảm giác đau đớn lập tức quay lại. Cô buộc ngực vô cùng chặt, ngực vốn dĩ đã âm ỉ đau, hơn nữa còn bị Nhạc Lâm Trạch đè qua, trong nháy mắt cô còn cho rằng bị xương sườn mình chọc vào ống phổi.

Lúc cô đang do dự muốn đi phòng y tế tìm thuốc giảm đau thì bộ đàm bên hông liền vang lên, đầu cô lập tức đau, so với vết thương trên người còn muốn đau hơn.

Không tình nguyện nhưng cô vẫn phải đi, nói hai câu rồi vội vã đi đến văn phòng. Đương nhiên, tới đó liền ăn một trận mắng tới tấp, cô phải chạy đến vừa đấm chân vừa mát xa, lúc này mới làm sắc mặt lão Thường tốt lên.

Lão Thường uống trà Đào Ngữ pha, nhìn Đào Ngữ đưa tới tờ báo, lòng dạ cuối cùng thuận chút "Tôi không phải đã nói với cậu, tù nhân đánh nhau, những cái đó cậu không cần phải xen vào, chăm sóc tốt cho mình là được, đến tôi là trưởng bối nói cũng không nghe, cậu cũng không nghĩ, bọn họ đều là người nào chứ, đáng giá để cậu tốn sức?"

Đào Ngữ không nói lên lời với ông ta, ỷ vào mình lớn tuổi thì lên mặt, nhưng hiện tại không phải lúc phản bác ông ta, vì vậy ngượng ngùng cười cười nói "Tôi cũng không muốn, nhưng mà đám đầu trọc sắp đem bọn Nhạc Lâm Trạch đánh chết, tôi sợ nếu không ngăn lại thì đánh ra mạng người làm sao bây giờ."

"Cậu quen Nhạc Lâm Trạch?" Lão Thường kinh ngạc nhìn về phía cô.

Đào Ngữ mặt không đổi sắc "Tôi sao lại quen loại người này, vừa mới đưa anh ta đi phòng tạm giam, anh ta nói cho tôi."

Lão Thường gật gật đầu, cảnh giác nói "Cậu cách hắn xa một chút, còn có tên đầu trọc kia, cũng không phải người tốt, hai người bọn họ là hai tên cầm đầu lớn nhất ở này, về sau bọn họ lại đánh nhau, cậu cũng đừng động, có nghe hay không?"

"Nếu bọn họ đánh chết người thì làm sao, tôi là cảnh ngục, không thể coi như không nhìn thấy." Sợ Nhạc Lâm Trạch về sau sẽ còn giống hôm nay lâm vào nguy hiểm, Đào Ngữ không dám lập tức đáp ứng lão Thường, mà là tránh nặng tìm nhẹ nói.

Lão Thường trừng cô một cái "Cái ngục giam này trước kia chết người còn ít sao? Quản ngục lo những chuyện lộn xộn này từ khi nào vậy, cậu chỉ cần bảo đảm đám ác nhân giết người này đừng chạy đi ra ngoài nguy hại xã hội là được, mặt khác không cần quản nhiều."

Đào Ngữ nhíu mày, đối với lời ông ta nói không đồng tình.

Lão Thường uống trà cô pha, nghĩ thầm trà cô pha sao lại ngon hơn trà mình pha nhỉ, thì nhìn Đào Ngữ cũng không còn khó chịu như vừa rồi, ông cậy già lên mặt nói "Nhưng mà cậu yên tâm, hai cái gai này lúc nào cũng tụ lại cùng nhau, nhưng còn tính là biết chừng mực, cậu về sau bớt quản bọn họ lại."

"Nhưng mà hôm nay......"

"Hôm nay làm sao?" Lão Thường trừng mắt, "Cậu coi Nhạc Lâm Trạch là người nào? Khi tôi chạy tới thì người của hắn cũng tới, là tôi ngăn bọn chúng lại, hôm nay cho dù không có cậu, hắn cũng không có sao!"

"......" Đào Ngữ khóe miệng giật giật "Được, về sau tôi sẽ không quản việc này."

Ở đây cũng có một số quy tắc để phân ra các thế giới mà trước đó không thể phân tích bằng các dụng cụ, cô phải tự mình trực tiếp đến mới biết rằng mình có chút bốc đồng khi nhìn thấy Nhạc Lâm Lâm bị thương.

Lão Thường thấy cô không còn ngoan cố, lúc này miệng hơi cười "Cậu còn trẻ, không biết đầu đuôi nơi này, trên đảo sinh hoạt nhạt nhẽo, lại không cho bọn họ việc gì để làm, những người này cũng không làm hỏng quy tắc, hôm nay cậu xem như hỏng quy củ, về sau nhớ kỹ đừng như vậy."

"Vâng, đã biết." Đào Ngữ nói một cách khiêm nhường.

Lão Thường liếc nhìn cô, chậm rãi nói "Được rồi, nể mặt cậu mới đến, tôi không cùng cậu so đo nhưng từ nay về sau cậu ngoại trừ ngẫu nhiên trông coi khu vực của mình, mặt khác coi như không thấy là được."

"Vâng, tôi biết rồi." Đào Ngữ khiêm tốn trả lời, suy nghĩ một chút hỏi "Nhạc Lâm Trạch có phải là người trong khu vực của tôi không?"

Nếu không phải vậy chẳng phải sẽ không dễ dàng tiếp cận anh ấy sao?

Trên mặt Lão Thường hiện lên một tia mất tự nhiên "Đúng vậy."

"Tốt." Đào Ngữ nở nụ cười, đến trời cũng giúp cô.

Lão Thường khóe miệng giật giật, thấy cô không giống như không tức giận, buồn bã nói "Không chỉ có hắn, còn có Lý Tấn."

"Lý Tấn là ai?" Đào Ngữ nghi hoặc, cô chưa nghe qua tên người này bao giờ.

Lão Thường khụ một tiếng "Là cái tên đầu trọc."

"......" Đào Ngữ không còn gì để nói, sau một lúc chậm rì nói, "Vừa nãy không phải ông nói trong ngục giam chỉ có hai đại ma đầu."

Lão Thường cũng cảm thấy đem hai người đó đều giao cho cô có chút không phúc hậu lắm, nhưng ai bảo cậu ta mới tới, xương cốt khó gặm nhất đương nhiên là cô. Ông suy nghĩ một chút, muốn mở miệng giáo dục, ai ngờ Đào Ngữ thở dài một tiếng "Haizz, hai người thì hai người, một con dê là dắt hai con dê cũng là dắt, tôi đi phòng y tế lấy một ít thuốc, đi trước nhé."

Nói xong cô đã xoay người đi rồi, lão Thường một bụng đầy lời chính đạo chưa kịp nói, sau một lúc nghẹn đến mức phun ra một hơi thật dài, buồn bực lầu bầu "Sao tiểu tử này lại thật thà như vậy, mình còn cảm thấy kì quái không đúng lắm."

Đào Ngữ ra khỏi văn phòng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm may mắn mình đi kịp lúc, nhìn biểu tình của lão Thường, hiển nhiên là có một đống lời vô nghĩa muốn nói.

Cô xoa xoa ngực đang khó chịu, xụ mặt đi phòng y tế.

Lúc đến cửa phòng y tế thì nhìn thấy nơi đó vây quanh một đống người, cô nhíu nhíu mày, đi lên đi hỏi "Đều ở chỗ này làm gì vậy?"

Đoàn người quay đầu, nhìn thấy Đào Ngữ đầu tiên là sửng sốt, theo sau nghĩ tới cái gì, sắc mặt đều không đẹp. Một tên có vẻ mặt dữ tợn to lớn đi ra, âm trầm nói "Ngươi chính là tên cảnh ngục phá hư quy củ ở đây?"

Nhìn hắn cả người đều không có ý tốt, Đào Ngữ yên lặng nắm lấy cảnh côn, lãnh đạm nói "Là tôi, làm sao?"

Tên mạnh mẽ không nói hai lời liền hướng lên mặt cô, chạy đến trước mặt thì phía sau gầm lên một câu "Đại Tráng! Làm gì vậy!"

Đại Tráng lập tức ngừng lại, cau mày nhìn về phía sau "Nếu không phải tại hắn, hôm nay Nhạc Lâm Trạch sẽ không dễ dàng chỉ đi phòng tạm giam, lão đại cũng sẽ không bị thương, khỉ ốm anh đừng cản, em nhất định phải lấy lại công đạo lão đại!"

"Công đạo cái rắm, thứ không thể đụng trong ngục giam, chuyện này ngươi cũng không biết?! Một nam nhân nhỏ gầy hùng hùng hổ hổ đi ra, Đào Ngữ nhìn thấy mặt hắn thì nheo lại đôi mắt, tên này là người ở phe đầu trọc lớn lên giống y như con khỉ, không nghĩ tới biệt hiệu hắn cũng là như vậy.

Người nọ đi đến trước mặt Đào Ngữ, một đôi mắt nhỏ không ngừng đánh giá, thẳng đến khi Đào Ngữ nhíu mày, hắn mới nở nụ cười "Cảnh ngục tới phòng y tế làm cái gì vậy?"

"Lấy ít thuốc." Đào Ngữ nhìn hắn, thông qua chuyện vừa rồi, cô đại khái biết người này ở bên Lý Tấn là giống như quân sư chỉ bảo, vừa rồi cô tự tiện giúp Nhạc Lâm Trạch, chỉ sợ những người này đều coi cô là cái đinh trong mắt, cho nên hiện tại nói cái gì cũng vô ích.

Khỉ ốm như suy tư gì đó nhìn cô, Đào Ngữ cực kỳ không thích ánh mắt hắn, không nói cái gì đi vào trong, ở trước cửa những người đó lập tức ngăn cản cô, cô nhíu mày vừa muốn nói chuyện, khỉ ốm lập tức nói "Để cảnh ngục đi vào!"

Những tên đó tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng may là còn nghe lời khỉ ốm nói, lập tức nhường đường, Đào Ngữ nhướng mày, cảm thấy khỉ ốm ở nhóm người này uy quyền cũng hơi lớn rồi, thật giống như...... Hắn mới là lão đại chân chính.

Đào Ngữ lười quản những người này, trực tiếp đi vào trong, tiến phòng thì nhìn thấy Lý Tấn đang nằm ở trên giường truyền dịch, một cái đầu trơn bóng ở trong phòng ánh sáng có chút tối. Hắn thấy cô thì cọ một chút từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt khó coi nói "Sao ngươi lại tới đây?!"

Đào Ngữ mắt lạnh nhìn hắn "Bị người của anh đánh hỏng rồi, tới lấy thuốc giảm đau."

"......" Khí thế đầu trọc lập tức tiêu một ít, rốt cuộc đánh bị thương cảnh ngục nói nhỏ thì nhỏ nói lớn sẽ lớn, nếu người trước mắt này gây phiền toái cho hắn, anh em hắn có khi đều sẽ chịu thiệt.

Đào Ngữ nhìn ra đây là ánh mắt gì, tức khắc buồn cười nói "Yên tâm, nếu tôi muốn báo lên thì sẽ không chạy lại đây lấy thuốc."

Lúc này Lý Tấn mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không nghiêm túc như vừa rồi, hắn tùy ý chỉ kệ để thuốc "Bác sĩ không ở đây, tự mình đi lấy."

Đào Ngữ nghe vậy đi đến chỗ để thuốc, ở trên đó nhìn mấy lần, tìm được thuốc mình muốn, đang muốn quay về, đột nhiên nghĩ đến vị kia trong phòng tạm giam cũng bị thương, yên lặng từ kệ thuốc cầm thêm mấy thứ.

Khi cô sắp rời khỏi, Lý Tấn hoài nghi nhìn cô "Không phải chỉ cần thuốc giảm đau sao?"

"Không mất tiền không lấy thêm cũng uổng." Đào Ngữ nhàn nhàn liếc hắn một cái "Lại nói, anh cho rằng tôi vì sao lại muốn thuốc giảm đau?"

...... Đương nhiên là bởi vì trên người có vết thương, Lý Tấn chột dạ nói "Cách tôi xa một chút, thấy ngươi là phiền."

Đào Ngữ cười nhạo, ôm thuốc xoay người đi ra ngoài, đám người khỉ ốm còn đứng ở cửa, nhìn đến cô ra tới thì trợn mắt tức giận nhìn, chỉ có khỉ ốm nở miệng cười.

Không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở tươi nụ cười, Đào Ngữ nhìn hắn gật gật đầu rời đi, mới vừa đi không xa thì cảm giác được sau lưng có một ánh mắt nóng bỏng như muốn đem quần áo cô lột xuống dưới vậy, cô nhíu mày quay đầu lại, mà ánh mắt đã biến mất.

Tiễn Đào Ngữ đi rồi, khỉ ốm vào phòng, nhìn thấy Lý Tấn truyền nước biển xong rồi, thì qua đi hỗ trợ rút kim. Lý Tấn nhìn hắn nói "Ta cảm thấy cảnh ngục này không giống ngươi nói là người phiền phức, nhìn qua khá tốt ở chung, chính là vừa tới không hiểu rõ, qua mấy ngày sẽ tốt hơn."

"Lão đại vì sao lại nghĩ như vậy?" Khỉ ốm kinh ngạc.

Lý Tấn nhíu mày "Hắn bị thương cũng không nói với lão Thường, chứng minh cái gì, chứng minh hắn không muốn khó xử ta, ta đoán lão Thường đã dạy cho hắn bài học rồi."

"Tiểu tử đó nói với anh như vậy?" Khỉ ốm cười lạnh "Hắn nhìn trắng trẻo giống tên ngốc nhà giàu, không nghĩ tới tâm tư thâm trầm như vậy, lão đại, anh đừng để bị hắn lừa."

"Có ý tứ gì?" Mày Lý Tấn nhăn càng sâu.

Khỉ ốm mặt lạnh xuống nói "Vừa rồi lúc đánh nhau em đã thấy rõ ràng, anh em chúng ta không có động được hắn một chút nào, nếu có chạy lại đánh, còn chưa kịp đánh tới đã bị Nhạc Lâm Trạch ngăn lại, hắn đương nhiên không thể cùng lão Thường báo cáo."

Lý Tấn kinh ngạc "Nhưng......"

"Vậy hắn vì sao muốn tới phòng y tế? Lão đại anh cẩn thận nghĩ lại, hắn không bị thương, nhưng có người khác bị thương." Khỉ ốm ý vị thâm trường nói.

Lý Tấn sửng sốt lúc sau hiểu được sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo.

Trong phòng tạm giam, Nhạc Lâm Trạch chán muốn chết nằm ở trên cái giường chật chội , bởi vì chiều dài giường chỉ có 1m5, cho nên lúc anh nằm xuống, một đôi chân dài liền không có chỗ để, chỉ có thể tùy ý đặt trên mặt đất. Đôi mắt như nhìn chằm chằm cái gì đó, lại giống vô thức phát ngốc.

Ở trên đảo mỗi người đều là lòng dạ tàn nhẫn, nhưng nhắc tới phòng tạm giam không có mấy ai không khiếp, nơi này không lạm dụng tư hình, mà là ngoại trừ uống nước thì cái gì cũng không có.

Không có người nào nói chuyện để có thể tiêu thời gian, có khi xui xẻo còn không nghe được tiếng sóng biển, chính là loại cái gì cũng không có, đủ để bức điên một người trạng thái tâm lí khỏe mạnh.

Nhưng Nhạc Lâm Trạch không như vậy, anh lười muốn sống lại lười muốn  chết, ý nghĩa để sống cũng tìm không thấy, đối với anh mà nói, bị nhốt ở nơi này hay ở bên ngoài làm lão đại vẻ vang không có gì khác cả.

Nhàn rỗi rung chân, tựa hồ bị nhốt ở đây sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì đến anh, cho nên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, anh không có một chút cảm giác.

Cửa sổ nhỏ ở trên cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, thanh thúy bang một tiếng, anh tùy ý nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Đào Ngữ thì ngạc nhiên nói "Tiểu cảnh ngục, cô sao lại tới nữa?"

"Lão Thường nói tôi đưa thuốc cho anh." Muốn đối tốt với anh nhưng lại không thể quá tốt, chừng mực nắm chắc thật sự là quá khó rồi, cho nên cô quyết định đẩy cho lão Thường một nửa "Qua một thời gian khả năng sẽ có người tới kiểm tra, tùy tiện kiểm tra mọi người ngày thường thế nào nên trên mặt không thể có thương."

Nhạc Lâm Trạch nghiền ngẫm nhìn cô, không biết cái ngục bị vứt bỏ này khi nào lại có người tới kiểm tra.

"Cầm." Tay Đào Ngữ cầm thuốc từ cửa sổ thò vào, tay áo bị cửa sổ kéo lại, trực tiếp kéo lên nửa cánh tay, lộ ra cổ tay trắng sáng.

Nhạc Lâm Trạch nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn như củ sen một lúc lâu, thẳng đến khi Đào Ngữ không kiên nhẫn thúc giục truyền đến, anh mới cong khóe môi khẽ cười một tiếng, tiếp nhận thuốc từ tay cô.

Đào Ngữ nhìn anh một cái rồi định đi, lại nghe âm thanh lười biếng của Nhạc Lâm Trạch "Tiểu cảnh ngục, ở lại nói chuyện với tôi đi, tôi ở đây rất chán, tinh thần bị thương cũng là vết thương mà, đến lúc đó nhân viên kiểm tra tới, nhìn thấy tù nhân bị các người bức điên rồi thì tính sao."

Đào Ngữ khựng lại, bước chân chậm lại, cô là bác sĩ tâm lý, biết rõ nhất loại phong bế không gian này đối với tinh thần có bao nhiêu tổn hại.

Nhạc Lâm Trạch thấy cô đi rồi, không sao cả nhún nhún vai, xoay người ngồi về giường, tùy tay đem thuốc giục trên giường, cũng không có ý muốn bôi thuốc.

Sau đó anh lại nghe được tiếng bước chân, kinh ngạc nhìn về phía cửa, giây tiếp theo khoá cửa chuyển động, Đào Ngữ xuất hiện ở trước mặt anh.

Cô lạnh mặt nói "Vì sao không bôi thuốc? Chẳng lẽ là muốn chờ tổ kiểm tra tới báo cáo? Anh chính là người ở khu vực của tôi, đến lúc đó tôi sẽ bị liên lụy."

Nhạc Lâm Trạch nhìn cô một cái "Nếu bị liên lụy là cô, vì sao lão Thường sẽ tốt bụng cho tôi thuốc?"

Đào Ngữ nghẹn lại, tiếp đó mặt không đổi sắc nói "Bởi vì ông ấy cũng coi như sư phụ dẫn đường của tôi, nếu là bị bại lộ, thì là do ông ấy không nhắc nhở đúng chỗ, đến lúc đó cũng sẽ bị phạt chung."

Nhạc Lâm Trạch thấy cô nói dối không chớp mắt, trong lòng cảm thấy thật buồn cười, nhưng mà anh cũng không vạch trần, vẫn  nghe theo cô lời nói, nói theo "Thì ra là như vậy, khó có được cơ hội có thể chỉnh cảnh ngục, xem ra tthuốc này nhất định không thể bôi."

...... Cái thằng này, không bôi thì thôi. Đào Ngữ xụ mặt liếc xéo anh một cái, lấy ghế nhỏ từ bên ngoài ngồi ở cạnh cửa, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm ván cửa phát ngốc.

Nhạc Lâm Trạch kỳ quái nhìn "Cô quay lại làm gì?"

"Sợ anh điên rồi."

Cô không đầu không đuôi nói ra bốn chữ, Nhạc Lâm Trạch sửng sốt một chút ngẫm lại, mới hiểu được cô là tin lời mình vừa mới hù dọa. Anh nghĩ điều này, nhịn không được bật cười "Tiểu cảnh ngục, nếu cô ở chỗ này còn luôn đơn thuần như vậy, chỉ sợ sẽ ăn tươi nuốt sống nha."

Đào Ngữ nghiêng người nhìn anh "Cảm ơn đã nhắc nhở."

Nói xong liền im lặng, Nhạc Lâm Trạch duỗi duỗi người, tiếp tục nằm xuống phát ngốc, làm như không nhìn thấy Đào Ngữ ngồi ở cửa.

Đào Ngữ đang ngồi thì cảm thấy ngực bị ép lại bắt đầu ẩn ẩn đau, cô nhíu nhíu mày, đứng dậy vào phòng tạm giam.

Nhạc Lâm Trạch không có động đậy, lấy dư quang nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy cô đi đến chỗ mình thì nhướng mày, khi thấy cô lấy ra một hộp từ đống thuốc thì trong lòng anh ẩn ẩn cái suy đoán.

Trong lúc anh tính phối hợp ngồi dậy thì lại nhìn thấy cô lưu loát lấy một viên thuốc trong hộp thuốc, tiếp theo ném vào trong miệng mình nuốt xuống, chờ khi uống xong lập tức trở về ghế ngồi xuống.

Tưởng bở cho rằng cô sẽ bôi thuốc cho mình, Nhạc Lâm Trạch "......"

Vẫn may cô vẫn chưa thấy động tác nhỏ của anh, cho nên anh vẫn như cũ cà lơ phất phơ rung chân, nhàn nhạt nói "Tôi nhớ rõ lúc nãy chưa có đánh tới cô, sao giờ lại uống thuốc?"

"Không đánh tới, nhưng đè tới rồi." Đào Ngữ lãnh đạm nói.

Nhạc Lâm Trạch dừng một chút, nhớ tới chuyện vừa mới rớt xuống hố, tức khắc im miệng.

Trong lòng Đào Ngữ trợn trắng, tiếp tục ngơ ngác ngồi ở cửa. Có thể là bởi vì tính cách của nhân cách này, hoặc là hiện tại chức của cô cao hơn, cho nên cảm giác ở cùng anh cảm thấy tùy ý hơn rất nhiều.

Hai người lại ngồi trong chốc lát, đôi mắt Nhạc Lâm Trạch bắt đầu ngó qua bên này, ngày thường anh đã là khách quen ở đây, tới nhiều lần cũng chưa cảm nhàm chán bao giờ, chỉ có lần này, rõ ràng có người bên cạnh, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, nhịn không được muốn trêu chọc cô.

Nhưng hôm nay đã đắc tội đủ nhiều, nên đổi chiến lược mới. Suy nghĩ một chút, ngồi dậy bắt đầu tìm kiếm, tìm Povidone bắt đầu bôi lên trên mặt mình.

*Thuốc đỏ Povidone: Khử khuẩn và sát khuẩn các vết thương do chấn thương hay phẫu thuật, vết loét sâu. Lau rửa các dụng cụ y tế trước khi tiệt khuẩn.

Đào Ngữ bị động tác anh hấp dẫn nhìn qua, nhịn không được xem anh bôi thuốc, kết quả nhìn thấy anh đem ngón tay dính Povidone trực tiếp bôi lên mặt mình, banh mặt nhắc nhở "Anh lúc nãy đánh nhau rửa tay chưa? Sẽ không sợ vi khuẩn làm nhiễm trùng sao?"

"Không có việc gì, tôi da dày thịt béo." Nhạc Lâm Trạch tùy ý nói, nói xong còn cố ý lấy thêm Povidone, làm cho cô thấy rõ động tác của mình.

Đào Ngữ lập tức nhịn không nổi, cau mày đi qua, một cái tát táng bay tay anh, tiếp theo đeo bao tay dùng một lần cầm lấy miếng bông.

Mục đích Nhạc Lâm Trạch đã đạt được, lập tức cười tủm tỉm chờ, Đào Ngữ cầm miếng bông hướng đến mặt anh bôi.

"A...... Đau." Nhạc Lâm Trạch lập tức nói.

Đào Ngữ khóe miệng giật giật "Tôi còn chưa bôi, anh đau cái gì?"

"Tôi thấy sắc mặt cô không đúng, kêu trước." Nhạc Lâm Trạch cười tủm tỉm.

Đào Ngữ mắt trợn trắng, cong eo bôi thuốc cho anh, động tác trên tay theo bản năng nhẹ chút.

Bởi vì trần nhà phòng tạm giam vừa nhỏ lại vừa thấp, ngoại trừ giường cùng nhà xí ngồi xổm ngoài ra cũng chỉ có một chút chỗ để đứng, Đào Ngữ chỉ có thể khom lưng đứng sát vào giường. Nhạc Lâm Trạch nhìn cô đánh giá, chỉ cảm thấy tiểu cảnh ngục càng nhìn càng đẹp, nhớ tới cô là cô nhóc, liền tự động thêm bộ lọc* cho cô.

*Tự gắn filter cho chị nhà á

Nhạc Lâm Trạch ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt rơi xuống cổ không có yết hầu của cô, tự hỏi cô nhóc này làm sao lẻn vào đây với vẻ ngụy trang bất cẩn như vậy, rốt cuộc vào đây như thế nào? Tiếp theo ánh mắt rơi xuống trên ngực cô, nhìn thấy nơi đó một mảng bằng phẳng, trong lòng bừng tỉnh đồng thời lại có thêm một tia thương sót.

"Anh đang nhìn cái gì?" Đào Ngữ lạnh lẽo nói.

Nhạc Lâm Trạch đột nhiên ngẩng đầu, nháy mắt cùng gương mặt cô chỉ cách một cánh tay, yết hầu anh giật giật, định nói cái gì, ánh mắt đã bị môi đỏ cô hấp dẫn.

"Đừng có mà giả vờ, tôi lúc nãy đã thấy anh nhìn lén." Đào Ngữ nheo mắt lại, chính mình giúp anh bôi thuốc, tên hỗn đản này thế nhưng lại nhìn chằm chằm nơi đó của cô, còn lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu!

Nhạc Lâm Trạch chớp chớp mắt, ngồi thẳng lưng lên, cứ như vậy môi hai người môi càng gần, Đào Ngữ nhíu mày muốn đứng thẳng dậy, đã bị tay anh bắt lấy kéo lại đây, môi cùng môi chỉ cách nhau một đốt ngón tay, Nhạc Lâm Trạch thản nhiên nói ——

"Tiểu cảnh ngục, cô bây giờ đang mời gọi tôi sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp