Bệnh Kiều Lão Đại Cầu Buông Tha

Chương 22: Tổng tài có bệnh 22


2 năm

trướctiếp




Editor: xiaomaomi

Đào Ngữ khi nghe được câu chuyện đầu lừa này, khi nghe liền chê cười, nhưng mà khi đi vào thế giới nhân cách của vị lão đại này, liền không thể đem câu chuyện này làm trò cười được nữa. Cô giống như người chồng trong câu chuyện đó vậy, thời thời khắc khắc cảnh giác, không thể trở thành cái đầu lừa.

Thật đáng tiếc khi người ta lộ bí mật, mặc dù cô có cẩn thận như nào, cũng không chịu nổi não mình ngẫu nhiên giật giật, cô đến cuối cùng cũng không rõ, chính mình khi cắn Nhạc Lâm Trạch, rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Trên bàn làm tất cả việc đồ vật đều bị hất xuống mặt đất, cô bị ấn ngã xuống bàn làm việc, khi Nhạc Lâm Trạch cắn ở trên xương quai xanh của cô, cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, nếu hôm nay mang kẹo tới thì tốt rồi......

Ngoài cửa sổ đột nhiên đổ mưa, trong một góc của tòa nhà, một gốc cây nho nhỏ nảy mầm ở trong mưa lay động, mưa đọng lại ở lá cây, chảy dần dần vào trong nhánh cây .

Trời mưa rơi xuống, đột nhiên nổi lên gió lớn, cỏ cây yếu ớt mặc cho mưa gió xâm nhập, ngẫu nhiên lá cây động đậy phản kháng, lại thực mau bị mưa gió trấn áp.

Mưa lúc lớn lúc nhỏ, không biết bao giờ mới dừng, nước mưa đem mặt đất ướt đẫm, khắp nơi đều có thể thấy được giọt nước.

Không biết mưa bao lâu, rốt cuộc cũng ngừng lại, mặt trời chậm rãi từ đám mây lộ ra ánh sáng.

Bên người Đào Ngữ mặc áo sơ mi Nhạc Lâm Trạch, áo của anh rộng rãi lại vừa vặn trở thành váy ngủ trên người cô. Chân cô trần trụi tùy ý ở trên sô pha, giữa mày đều là vẻ mỏi mệt, đôi mắt lại phiếm ánh lệ mỏng manh, sắc mặt cũng đỏ bừng, thần thái so ngày thường nhiều thêm một tia tình ý.

Cô lười biếng nhìn Nhạc Lâm Trạch đang ở thu thập bàn làm việc, sau một lúc lâu nhắc nhở nói "Thảm dính vết máu, làm phiền rửa sạch một chút." Vừa rồi bởi vì cô cảm thấy cái bàn quá cứng, Nhạc Lâm Trạch liền trực tiếp phát rồ đem cô kéo dài tới trên thảm , kết quả liền ở mặt trên thảm để lại vết bẩn không dễ xử lý.

Nhạc Lâm Trạch nghe vậy dừng một chút, ánh mắt chuyển đến trên mặt đất nhìn qua vết máu, đôi mắt một lần nữa lại tối sầm xuống dưới. Anh yên lặng nhìn về phía Đào Ngữ đánh giá một chút, xác định cô thể lực đã tới cực hạn, liền áp xuống nóng bỏng trong lòng.

Đào Ngữ trong lòng lúc này đều làm nghẹn khí, cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, Nhạc Lâm Trạch thế nhưng lại nhân lúc cô một lần khiêu khích, liền không phân biệt trường hợp trực tiếp làm cô. Nghĩ đến chuyện hết sức thân mật vừa rồi, Đào Ngữ trong lòng một trận hoảng hốt.

Cô thế lại thật sự cùng bệnh nhân của mình phát sinh quan hệ, tuy rằng nghiêm khắc mà nói, cái nhân cách phụ này cũng không thể tính là một người hoàn chỉnh, chủ nhân cách cũng sẽ không có một phần ký ức này, nhưng rốt cuộc cô vẫn là vi phạm quy tắc.

"Suy nghĩ cái gì?" Nhạc Lâm Trạch không biết khi nào đã đi tới trước mặt cô.

Đào Ngữ ngẩng mặt nhìn anh một cái "Anh lại đây làm gì, còn không mau đi đem thảm rửa sạch." Cũng may là trong lúc thác loạn, Nhạc Lâm Trạch giữa trận đổi tư thế, cảm thấy hai tay trói vào nhau không tiện, cho nên trong lúc hỗn loạn anh đã đem còng tay mở ra.

"Anh đi tìm trợ lý." Nhạc Lâm Trạch nhàn nhạt nói.

Đào Ngữ khiếp sợ mở lớn đôi mắt "Anh muốn cho bọn họ tới xử lý mấy thứ này? Không được!" Điểm giới hạn của anh rốt cuộc ở đâu? Không cảm thấy xấu hổ hả trời?

Mặt cô không biết là do khẩn trương, hay là vì dư vị vẫn chưa hết, giờ phút này giống như hoa đào diễm lệ, chỉ liếc mắt một cái liền làm người ta không thể rời mắt.

Nhạc Lâm Trạch nhìn cô một cái, nâng lên khóe môi nói "Yên tâm, sẽ không cho bọn họ tiến vào." Cô là của anh, bất luận kẻ nào cũng không được nhìn.

Đào Ngữ đương nhiên không biết, tính chiễm hữu của Nhạc Lâm Trạch, đã tới nam nữ đều là kẻ thù, nghe vậy thì thoáng yên lòng "Vậy anh đi ra ngoài làm cái gì?"

"Lấy một vài thứ, sẽ quay lại ngay." Nhạc Lâm Trạch nói xong, ở trên trán cô hôn một cái liền rời đi.

Cô cầm lòng không được sờ lên chỗ Nhạc Lâm Trạch đã hôn qua, chỉ cảm thấy  ở trên trán nơi anh vừa hôn không ngừng nóng lên.

Nhạc Lâm Trạch làm như anh nói, thật sự rất nhanh đã trở về, thời gian rời đi  chắc không vượt qua một phút.

Đào Ngữ cảm thấy buồn cười "Anh đi ra ngoài làm gì?" Chẳng lẽ là đặc biệt chạy ra ngoài không khí thở mấy cái?

"Cái này." Nhạc Lâm Trạch giơ lên cây kéo trong tay.

Đào Ngữ nghi hoặc "Anh lấy kéo làm cái gì?"

Nhạc Lâm Trạch nhìn cô một cái, trầm mặc đi đến bên cạnh vết máu ngồi xổm xuống, cầm kéo đem chỗ dính vết máu trên thảm cắt xuống.

Đào Ngữ nhìn đến khóe miệng giật giật "Cho dù anh không muốn rửa sạch, cũng không cần phải làm như vậy ......"

Cái thảm liền biết là không rẻ, cắt xuống một khối như vậy, chỉ sợ toàn bộ thảm trong phòng đều phải đổi một lần nữa, tuy rằng biết thế giới này là giả thuyết, nhưng Đào Ngữ vẫn thiệt tình vì tiền mà đau lòng.

Nhạc Lâm Trạch không nói gì, mà là đem tấm thảm cẩn thận cắt xong, tiếp theo liền bỏ vào túi trong áo tây trang của mình.

Đào Ngữ dâng lên một dự cảm không tốt "Anh muốn làm gì?"

"Giữ lại." Nhạc Lâm Trạch thản nhiên nói.

Đào Ngữ im lặng một hồi, cảm thấy chính mình vẫn là xem nhẹ trình độ biến thái của vị này.

"Dơ muốn chết......" Biết khuyên anh cũng vô dụng, Đào Ngữ biểu cảm ghét bỏ một chút sau đó liền tùy anh làm.

Cô mệt mỏi nhìn Nhạc Lâm Trạch sửa sang lại văn kiện, rốt cuộc nhịn không được ngáp một cái.

Nhạc Lâm Trạch trong lúc làm việc anh không có thói quen nghỉ ngơi, cho nên văn phòng anh chưa bao giờ xây phòng nghỉ, nhìn đến Đào Ngữ mệt đến lợi hại, liền kêu quản gia đưa cô về.

Đào Ngữ một ngụm từ chối, bởi vì không muốn quản gia biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới mặc bộ quần áo dự phòng của Nhạc Lâm Trạch mà không kêu quản gia đưa bộ quần áo mới đến, rốt cuộc cô vẫn muốn mặt mũi. Đến bộ quần áo ban đầu của cô, sớm đã bị Nhạc Lâm Trạch xé giống dưa muối ném ở trong thùng rác.

Nhạc Lâm Trạch suy nghĩ một chút, gọi cho trợ lý, chờ đối phương bắt máy sau lãnh đạm nói "Báo cho nhân viên trong công ty, nội trong nửa giờ toàn bộ đều tan làm, bất luận kẻ nào cũng không được ở lại."

Đào Ngữ sửng sốt một chút, đang muốn ngăn cản thì anh đã treo máy. Cô bất đắc dĩ nói "Không đến mức như vậy, tôi có thể chờ mọi người rời đi rồi mới đi về."

"Công ty rạng sáng hai giờ cũng sẽ có người tăng ca." Nhạc Lâm Trạch liếc mắt một cái nói.

Đào Ngữ khóe miệng trừu trừu "Tôi khả năng đúng là không thể chờ đến lúc ấy......"

Trạng thái hiện tại của cô nhìn còn có thể, nhưng thực tế cánh tay và chân đều giống bị xe lu nghiền qua, cả người đều đã mệt đến nằm liệt.

Từ giờ đến lúc đó còn tới 29 phút, Đào Ngữ đã buồn ngủ đến mức không mở được mắt, nằm trên sô pha bất tri bất giác liền ngủ thiếp.

Chờ đến khi cô mơ màng tỉnh lại, thì đã nằm ở trên cái giường lớn mềm mại trong nhà. Đào Ngữ giật giật, chỉ cảm thấy đầu óc âm ỉ đau, cô theo bản năng nhìn tay phải của mình, không có còng tay cũng không có xích liền nhẹ nhàng thở ra.

Đào Ngữ ánh mắt nhìn một vòng trong phòng, cũng không thấy Nhạc Lâm Trạch.

Chờ cô thanh tỉnh được một chút sau đó bò dậy rót cho mình một ly nước, còn chưa có uống thì Nhạc Lâm Trạch đã quay lại, cô vội buông cái ly "Chúng ta khi nào trở về......"

Mới vừa nói xong liền sửng sốt một chút, khiếp sợ yết hầu vì cái gì khô như vậy.

Nhạc Lâm Trạch ánh mắt nặng nề nhìn cô "Em bị sốt."

"......" Đào Ngữ bình tĩnh cùng anh đối diện, sau một lúc nói, "Sau đó thì?"

"Còn có sau đó? Nếu tỉnh, liền uống thuốc." Nhạc Lâm Trạch nhíu mày ngồi trên mép giường, đem thuốc tới trong tay cô.

Đào Ngữ khóe miệng trừu trừu, người này sắc mặt ngưng trọng, làm cô cho rằng còn có chuyện muốn nói, nhưng mà cũng chỉ nói là phát sốt ——

Cô còn tưởng rằng thế giới này có chức năng phòng ngự, cho nên làm người từ ngoài đến là cô bị bệnh nan y.

Đào Ngữ ngoan ngoãn đem thuốc uống, ngẩng đầu nhìn thấy anh vẫn luôn chau mày, nhịn không được buông tiếng thở dài nói "Bệnh nhỏ thôi mà, có thể là cảm lạnh, không có gì ghê gớm."

Nhạc Lâm Trạch nhìn cô thật sâu nói "Là anh không tốt." Nếu không phải hôm nay anh xằng bậy, em sẽ không sinh bệnh.

"...... Đừng quá lo lắng, thực nhanh sẽ tốt lên." Đào Ngữ bất đắc dĩ nói.

Nhạc Lâm Trạch im lặng không nói, Đào Ngữ vốn còn chưa hoàn toàn hết bệnh, giờ phút này uống thêm thuốc thì càng là buồn ngủ, vỗ vỗ tay Nhạc Lâm Trạch sau đó liền nằm xuống nghỉ ngơi.

"Ngủ đi, anh ở bên cạnh em." Nhạc Lâm Trạch nhàn nhạt nói.

Đào Ngữ gật gật đầu, an tâm nhắm hai mắt lại, ngay cả trong mộng đều là thân ảnh Nhạc Lâm Trạch.

Một giấc này cô ngủ liên tiếp ba bốn giờ, khi tỉnh lại tinh thần lập tức tốt lên rất nhiều. Đào Ngữ như thường lệ nằm ở trên giường tỉnh lại trong chốc lát, liền từ trên giường ngồi dậy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã hoàn toàn tối.

Trong phòng cũng không có bóng dáng Nhạc Lâm Trạch, Đào Ngữ ở trong phòng đi lại một vòng, nhìn đến đèn phòng tắm sáng lên, tới gần liền nghe được bên trong tiếng nước ào ào, suy nghĩ liền biết là Nhạc Lâm Trạch ở bên trong tắm rửa.

Cô tại chỗ đứng đó một lúc lâu, nghĩ đến Nhạc Lâm Trạch khả năng còn chưa có ăn cơm chiều, liền gọi người làm chút đồ ăn thanh đạm đưa lại đây, muốn chờ anh ra cùng nhau ăn cơm.

Kết quả là chờ gần nửa giờ, Đào Ngữ ôm áo ngủ liên tục nhìn về phía cửa phòng tắm, rốt cuộc nhịn không được chạy tới gõ gõ nói "Lâm Trạch, còn chưa có tắm xong sao?"

Bên trong tiếng nước nháy mắt ngừng lại, truyền ra giọng nói khàn khàn của Nhạc Lâm Trạch "Tắm xong rồi."

Vừa dứt lời, anh liền quấn khăn tắm đi ra "Em tỉnh lại khi nào?"

"Nửa tiếng trước, lần này anh sao lại tắm lâu như vậy?" Đào Ngữ nghi hoặc từ trong tay anh cầm lấy khăn lông, mới vừa giúp anh lau thân thể một chút, ngón tay liền tiếp xúc đến làn da anh, cô sửng sốt một chút, kinh hô "Như thế nào lại lạnh như vậy?!"

"Không có việc gì." Nhạc Lâm Trạch đem khăn lông cầm trở về, tùy tiện lau vài cái, liền cầm lấy áo ngủ thay, mắt nhìn trên bàn đồ ăn nói "Đưa tới khi nào, có cần kêu người làm lại một lần nữa không?"

"...... Không cần, mới vừa đưa tới, còn nóng hổi." Đào Ngữ ấp úng nói, tâm còn đặt ở trên ngón tay mới đụng qua da anh.

Nhạc Lâm Trạch gật gật đầu, lập tức đi đến bàn ngồi xuống. Đào Ngữ mím môi, đi theo ngồi vào đối diện anh, nhìn anh nghiêm túc nói "Tôi trong lúc chờ anh đã kiểm tra nhiệt độ cơ thể, hiện tại đã khôi phục bình thường."

"Cho dù nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống nhưng mà thuốc vẫn phải uống." Nhạc Lâm Trạch dặn dò.

Đào Ngữ gật gật đầu, muốn nói lại thôi liếc anh một cái, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Đào Ngữ cầm chiếc đũa, thấy Nhạc Lâm Trạch cũng không nhúc nhích, cô khó hiểu nói "Anh ăn chưa?"

"Lúc em ngủ, anh đã ăn rồi." Nhạc Lâm Trạch ngồi ở tại chỗ bất động.

Đào Ngữ trong lòng khả nghi, nhưng thấy anh vẻ mặt thản nhiên, liền không biết hỏi như nào, đành phải cúi đầu ăn tiếp. Nhạc Lâm Trạch liền luôn nhìn cô ăn cơm, anh hơi nhẹ nhõm sau khi thấy sự thèm ăn của cô không bị ảnh hưởng nhiều.

Hai người từ khi ở cùng một chỗ, hiếm khi họ dùng bữa trong im lặng như vậy.

Cơm nước xong, Đào Ngữ cẩn thận nhìn mặt hơi ửng hồng của Nhạc Lâm Trạch, do dự nói "Anh có muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể một chút không?"

"Không cần." Nhạc Lâm Trạch nói, thấy sự lo lắng trên mặt cô che giấu không được, dường như an ủi vỗ vỗ tay cô.

Đào Ngữ bất đắc dĩ, đành phải nói "Không kiểm tra cũng được, liền nghỉ ngơi sớm."

Nhạc Lâm Trạch gật gật đầu, nhìn chằm chằm cô uống thuốc xong, hai người mới tới giường nằm.

Mới vừa tắt đèn, Đào Ngữ liền lăn vào trong lòng ngực anh, Nhạc Lâm Trạch đẩy một chút, tay chân cô cùng sử dụng ôm chặt anh, kiên quyết không cho anh đẩy ra.

"Ngoan, buông ra." Nhạc Lâm Trạch nhíu mày nói.

Đào Ngữ nhắm mắt lại "Không, trên người của anh quá lạnh, tôi sưởi ấm cho anh."

Nhạc Lâm Trạch ở trong nước lạnh gần ba giờ đồng hồ, toàn bộ thân thể đều cứng đờ, anh vừa rồi không muốn ăn cơm, chính là vì tay bị cương cứng, căn bản không cầm được đôi đũa.

Giờ phút này Đào Ngữ dùng thân thể ấm áp nằm ở trên người anh, cuối cùng anh cũng có một tia nhiệt độ.

Hai người ai cũng không nói chuyện, hồi lâu mới cùng đi vào giấc ngủ.

Sau nửa đêm, Đào Ngữ bởi vì nhiệt độ quá nóng mà ngủ không được, mơ mơ màng màng còn tưởng rằng mình lại phát sốt, cô giãy giụa tỉnh táo lại, sờ đến người bên cạnh thân thể nóng hổi.

Đào Ngữ giật mình, vội mở đèn gọi điện thoại cho quản gia, quản gia lập tức kêu bác sĩ gia đình tới.

Chờ bác sĩ truyền nước cho anh xong, Nhạc Lâm Trạch mới chậm rãi tỉnh lại.

Bác sĩ thấy đã hạ sốt, dặn dò mấy việc cần chú ý sau liền xoay người rời đi.

Đào Ngữ ghi nhớ trong lòng sau đó đôi mắt phức tạp nhìn Nhạc Lâm Trạch, mà Nhạc Lâm Trạch cũng bình tĩnh nhìn qua.

Quản gia nhìn qua cái này lại nhìn xem cái kia, tuy rằng vẫn là lo lắng cho tiên sinh, nhưng cũng cảm thấy chính mình giờ phút này có chút dư thừa, vì thế hắn quyết đoán rời đi.

Chờ chỉ còn lại bọn họ hai người, Đào Ngữ buông tiếng thở dài "Hôm nay tôi phát sốt chỉ là ngoài ý muốn, căn bản không liên quan chuyện của anh, anh vì cái gì để ý như vậy?"

Còn dùng phương thức tự trừng phạt chính mình để giảm bớt tội lỗi trong lòng, cô vẫn luôn biết Nhạc Lâm Trạch cố chấp, nhưng không nghĩ tới đã cố chấp đến như vậy.

"Em là của anh, bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn em, bao gồm anh." Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh nói, trong mắt thế nhưng xuất hiện một tia điên cuồng.

Đào Ngữ im lặng cùng anh đối diện, đột nhiên cảm thấy may mắn đây không phải thế giới thực, cùng cô trong chân thật sinh hoạt, ở ngoài đời cô cũng không có một bạn trai cố chấp như vậy.

' Tốt quá hoá lốp ' Là một thành ngữ thâm thúy nhất trên thế gian. Nó có thể khái quát những cảm giác của cô bây giờ. Tình yêu vốn là một thứ rất tốt đẹp, nhưng nếu vượt qua điểm giới hạn quá nhiều, liền sẽ trở nên khủng bố.

"Suy nghĩ cái gì?" Nhạc Lâm Trạch hỏi.

Đào Ngữ lắc lắc đầu, có chút ủy khuất chui vào trong lòng ngực anh, đờ đẫn nói "Chính là anh không công bằng chút nào, tôi bị bệnh đã rất không thoải mái, anh còn đem chính mình làm thành như vậy, làm thân thể tôi khó chịu kéo theo tâm cũng khó chịu."

Nhạc Lâm Trạch trầm mặc hồi lâu, rũ mắt hỏi "Em đau lòng anh?"

"Đương nhiên, tôi không đau lòng anh thì đau lòng ai?" Đào Ngữ trong thanh âm lộ ra ủy khuất, đôi mắt lại vô cùng tỉnh táo.

Lúc này đây Nhạc Lâm Trạch trầm mặc đến càng lâu, lâu đến mức Đào Ngữ sắp ngủ, anh mới nhàn nhạt nói "Đã biết."

Đào Ngữ thanh tỉnh chớp mắt một cái, thực mau lại đi vào giấc ngủ, trước khi ngủ trước một giây, cô mơ mơ màng màng nghĩ, người này biết cái gì? Chỉ sợ là lần sau sẽ tự trừng phạt mình nhất định sẽ bí mật không nói cho cô.

Chuyện đêm nay giống như ném một viên đá xuống mặt hồ tĩnh lặng, tuy rằng nổi lên gợn sóng, nhưng thực mau lại trở về như trước, phảng phất cái gì cũng chưa từng phát sinh, mà ' dây xích chó' của Đào Ngữ sáng sớm hôm sau cũng về tới cổ tay của cô.

Từ ngày đó bắt đầu cô liền không thể ra khỏi cửa, mỗi lần đưa ra ý kiến đều bị Nhạc Lâm Trạch vô tình cự tuyệt.

Trong lòng cô biết rõ Nhạc Lâm Trạch muốn đem cô giống như con chim hoàng yến chu toàn tất cả cho cô, cô tận lực lý giải chuyện này, càng thêm ra sức lấy lòng anh.

Chính là nhiệm vụ chậm chạp không có thành công, lệ khí Nhạc Lâm Trạch vẫn còn ở trong lòng anh, vẫn luôn không có dấu hiệu biến mất. Dần dần Đào Ngữ bắt đầu nôn nóng, đối với sợi dây xích không nhịn được sinh ra phản cảm, lúc trước luôn kiểm soát tâm lý mình vui vẻ, bây giờ giống như không còn tác dụng.

Tâm lý sinh ra phản cảm nhưng trên mặt cô đều không có biểu hiện ra ngoài, như cũ lấy lòng sủng nịch Nhạc Lâm Trạch, mỗi một cái yêu cầu của anh đều tận lực thỏa mãn, chỉ muốn mau chóng giải quyết chuyện này.

Nhưng mà một tháng, hai tháng đi qua, Nhạc Lâm Trạch trừ bỏ ngẫu nhiên mang cô ra khuôn viên đi tản bộ, chưa từng cho cô khi ra khỏi Nhạc gia nửa bước.

Đây là lần dài nhất Đào Ngữ ở trong thế giới linh hồn của bệnh nhân, đồng dạng cũng là lần dày vò nhất, cô giống phạm nhân bị nhốt ở trong phòng, cơ hồ không thấy được người ngoài trừ Nhạc Lâm Trạch, mà cô còn phải biểu hiện thật sự vui vẻ.

Cảm xúc không ngừng đọng lại, rốt cuộc một ngày trong lúc vô tình phát hiện nút mở TV, bởi vì tò mò mở  TV ra, tiếp theo liền nhìn thấy trên màn hình chiếu ra hình ảnh quen thuộc.

Cô sửng sốt một chút, cẩn thận phân biệt liền biết được, đây là lúc cô vừa tới trong nhà ở trong phòng, màn hình bị chia làm mười mấy ô vuông, từ lớn đến nhỏ hiện thị từng chi tiết.

Cả người Đào Ngữ rét run, lúc ấy Nhạc Lâm Trạch còn chưa có thích mình đã bắt đầu theo dõi cô, mà cô còn từng ở trong phòng thay quần áo tắm rửa, hình ảnh đó không biết Nhạc Lâm Trạch đã xem qua hay chưa, cô cũng không dám biết.

Cô phải rời khỏi thế giới này, nhất định phải rời đi, nếu vị lão đại này nguyện ý cho cô cơ hội, cô liền đổi một cái nhân cách khác để trị liệu, chờ sau khi những nhân cách khác đều thành công, cô lại mời bác sĩ tự mình tới trị liệu thế giới này.

Ngón tay Đào Ngữ khẽ run nhìn hình ảnh trên màn hình, tin tưởng chính mình đã xuất hiện vấn đề tâm lý, nếu lại ở thế giới này lâu hơn nữa, chỉ sợ sẽ tự đánh mất chính mình.

Cô một mình an tĩnh ngồi ở trong phòng, đồ ăn đã trên bàn đổi ba lần, mỗi một lần cô đều không động qua.

Nhạc Lâm Trạch đang ở đi công tác vội vã từ bên ngoài trở về, nhìn đến TV đang mở sau dừng một chút, bình tĩnh tắt màn hình, đi đến trước mặt Đào Ngữ ngồi xuống.

"Tức giận?" Anh bình tĩnh mở miệng hỏi, phảng phất chuyện này bất quá là một chuyện bé nhỏ không đáng kể đến.

Đào Ngữ bình tĩnh nhìn anh, sau một lúc lâu đem bàn tay đưa tới trước mặt anh, dây xích vì vậy mà phát ra âm thanh thanh thúy, cô rũ mắt nói "Cởi ra."

"Nghe người giúp việc nói, em đã một ngày không ăn cái gì, tôi kêu cho bọn họ đưa chút thức ăn cho em." Nhạc Lâm Trạch đứng dậy hướng đi ra ngoài cửa.

Đào Ngữ đột nhiên đứng lên, cao giọng nói "Tôi đã cẩn thận suy nghĩ, chúng ta không thích hợp, cho nên quan hệ người yêu đến đây kết thúc, làm phiền cởi dây xích giúp tôi."

Nhạc Lâm Trạch dừng chân, đạm mạc nói "Em biết em đang nói cái gì không?"

"Tôi biết rất rõ, Nhạc tiên sinh, xin lỗi." Đào Ngữ mím môi, vẫn như cũ kiên định nói. Muốn bị thế giới này bắn ra, đầu tiên cô muốn rời xa nhân cách phụ này trước, sau đó dùng tự mình thôi miên trở lại thế giới hiện thực.

Nếu cùng nhân cách phụ thân cận quá, sóng điện não sẽ bị ảnh hưởng cực lớn, tự mình thôi miên xác suất thành công sẽ bị kéo thấp xuống, sẽ khiến cô gặp nhiều bất lợi.

Kỳ thật còn có một cái biện pháp rất đơn giản, chính là trực tiếp tự sát. Đây là phương thức nhanh chóng nhất, nhưng mà tuy rằng cái chết là giả, nhưng cảm giác chết lại là thật sự, không đến nỗi bất đắc dĩ , cô thật sự không muốn dùng phương thức này để giải quyết vấn đề.

Cô lại mở miệng kêu anh là Nhạc tiên sinh, đổi cái xưng hô tự nhiên đến như vậy, phảng phất những cái xưng hô lúc trước đều không tồn tại. Nhạc Lâm Trạch đứng ở tại chỗ hồi lâu, áp xuống cảm giác phun trào dưới đáy lòng, mới chậm rãi mở miệng nói "Nếu không đói bụng, liền đi ngủ."

Anh dứt lời liền xoay người nhìn thoáng qua Đào Ngữ, tiếp theo đỡ gậy chống đến giường, nằm xuống nhắm mắt lại "Tắt đèn."

Đào Ngữ sớm có đoán trước anh sẽ cự tuyệt, giờ phút này không chút hoảng sợ, cô hít sâu một hơi hoãn lại thần kinh đang căng chặt, đem đèn tắt đi sau đó trực tiếp nằm ở trên sô pha.

Nếu đã quyết định, cô đã sẵn sàng chiến đấu trong một trận chiến dài.

Sô pha tuy mềm, nhưng vẫn không bằng thoải mái trên giường, Đào Ngữ lăn qua lộn lại chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ, trong đầu liền suy nghĩ lung tung rối loạn, đầu tiên về thế giới hiện thực, sau đó xử lý hợp đồng chữa bệnh, tiếp theo đó là người nằm trên giường.

Miên man suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc không thoải mái đã ngủ. Mà cô ngủ không lâu, Nhạc Lâm Trạch liền đem cô ôm trở về, cho nên ngày hôm sau chờ đến khi cô mở to mắt, liền phát hiện chính mình đã trở về giường, lặp lại vài lần như vậy, cô dứt khoát quay trở về trên giường tiếp tục ngủ.

Chỉ là từ hôm nay bắt đầu, Đào Ngữ cự tuyệt cùng Nhạc Lâm Trạch có bất kỳ cái tiếp xúc gì, lời nói cũng không nói qua một câu. Không chỉ có như thế, cô còn bắt đầu tuyệt thực, chỉ là muốn đánh cược rằng liệu tình yêu của Nhạc Lâm dành cho cô có đủ sâu đậm để cô ra đi hay không.

Cứ như vậy hai ngày sau, Nhạc Lâm Trạch ngồi vào trước mặt cô, cả người tản hơi thở hung dữ của dã thú. Đào Ngữ thân thể co rúm lại một chút, trên mặt lại thập phần bình tĩnh "Thả tôi đi, vì tốt cho anh cũng là tốt cho tôi."

"Vì sao phải đi?" Nhạc Lâm Trạch hung ác nham hiểm nhìn cô "Lúc trước không phải vẫn tốt sao? Vì cái gì không tiếp tục."

Đào Ngữ quơ quơ xích trên tay, lãnh đạm nói "Anh cảm thấy như vậy là tốt?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Nhạc Lâm Trạch hờ hững nói, "Em chỉ cần hoàn toàn thuộc về anh, anh sẽ cho em mọi thứ mà phụ nữ khắp thiên hạ đều muốn, mà em chỉ cần hưởng thụ hết thảy là được."

Đào Ngữ nhìn anh, cuối cùng buông tiếng thở dài nói "Chính là tôi không thích thứ không có tự do này, không liên quan đến việc thích anh."

Nhạc Lâm Trạch muốn chính là mình hoàn toàn thuộc về anh, nhưng việc này quá khó khăn, cô lại không phải là búp bê Tây Dương, có thể bị anh nhốt lại ở một gian trong phòng lâu như vậy. Mà cô không nghe theo anh, lệ khí Nhạc Lâm Trạch liền sẽ không biến mất. Đây là một cái vòng tuần hoàn không thể phá bỏ, cô chỉ có thể lựa chọn rời khỏi.

Trái tim Nhạc Lâm Trạch giống như bị đánh nghiêm trọng, vết thương ở lồng ngực sớm đã lở loét, giờ phút này bởi vì một câu của cô lại bắt đầu đổ máu, nhưng anh lại phảng phất không cảm thấy đau đớn, gần như tự ngược đãi bản thân cùng Đào Ngữ đối diện.

"Em không yêu anh." Trầm mặc hồi lâu, Nhạc Lâm Trạch trần thuật sự thật.

Ngực Đào Ngữ đau xót, phản ứng đầu tiên lại là phủ nhận, cũng may nháy mắt tỉnh táo lại "Xin lỗi."

Nhạc Lâm Trạch khẽ cười một tiếng, làm như không chút để ý "Không sao cả, em chỉ cần biết rằng em là của anh là được."

"Nhạc tiên sinh, tôi là một người có nhân cách độc lập." Đào Ngữ nhíu mày.

Cô còn muốn lại nói cái gì, cửa liền truyền đến tiếng đập cửa, Nhạc Lâm Trạch nhàn nhạt nói "Tiến vào đi."

Cửa bị đẩy ra, đồ ăn mùi hương xông thẳng vào mũi, trong miệng Đào Ngữ lập tức tuôn nước bọt, nhưng trên mặt vẫn là không dao động.

Nữ giúp việc đem đồ ăn đặt trên bàn sau đó lập tức bay nhanh lui đi ra ngoài.

Đầu ngón tay Nhạc Lâm Trạch gõ mặt bàn, nói "Ăn cơm."

"......" Đối mặt với đồ ăn đầy đủ sắc hương vị , Đào Ngữ xấu hổ dao động một cái chớp mắt, nhưng cô cuối cùng vẫn là khống chế được.

Nhạc Lâm Trạch đợi một lát, thấy cô còn cùng chính mình giằng co rốt cuộc mới chậm rãi hỏi "Anh còn là bệnh nhân của em đúng không?"

Đào Ngữ nhíu mày nhìn anh, không hiểu anh vì cái gì nhắc tới chuyện này?

Nhạc Lâm Trạch khẽ cười một tiếng, đem ống quần đùi phải kéo lên, lộ ra  miệng vết thương dữ tợn.

Vết thương của lần tai nạn xe trước đã lành, mà lần vết thương này hiển nhiên là mới có, hai vết thương đè lên nhau còn đang rỉ máu. Mày Đào Ngữ nhíu chặt, trong lòng có dự cảm không tốt.

"Ngoan ngoãn ăn cơm, không cần lại làm anh bị thương, em là bác sĩ của anh không phải sao?" Nhạc Lâm Trạch khó khi dùng giọng nói ôn nhu nói chuyện.

Đào Ngữ ngơ ngẩn nhìn anh, sau một lúc lâu gian nan nói "Anh tự mình hại mình......"

"Anh yêu em, những người làm em không vui, đều nên chịu trừng phạt, kể cả anh." Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh nói, đáy mắt không chút che giấu tình yêu điên cuồng.

"...... Anh điên rồi," Đào Ngữ cảm giác hô hấp của mình đang phát run, "Làm như vậy có ý nghĩa không?"

"Ngoan, ăn cơm." Nhạc Lâm Trạch không có trả lời vấn đề của cô, mà là cầm chén cháo, dùng cái muỗng múc cháo đưa lên miệng mình nhẹ nhàng thổi, tiếp theo đưa tới bên miệng Đào Ngữ.

Mắt Đào Ngữ không chớp mắt nhìn anh, môi nhắm chặt không nhúc nhích.

Nhạc Lâm Trạch dùng một lát, thấy cháo hoàn toàn lạnh, mày lơ đãng nhíu một chút. Anh đem cái muỗng cháo ăn, một lần nữa múc một muỗng khác đưa tới bên môi cô.

Thấy Đào Ngữ vẫn như cũ không có há mồm, ánh mắt anh tối sầm xuống "Ăn."

Đào Ngữ không chút nghi ngờ, nếu cô lại cự tuyệt, anh sẽ cưỡng chế đút cháo hoặc là ngay trước mặt cô tự mình hại mình. Cuối cùng cô vẫn là chậm rãi hé miệng, mặc anh đem cháo đút vào trong miệng.

Thấy cô rốt cuộc chịu ngoan ngoãn ăn cháo, biểu tình Nhạc Lâm Trạch nhu hòa một chút, tinh tế đem cháo một ngụm lại một ngụm đút cho cô.

Anh lớn như vậy đây là lần đầu tiên hầu hạ người, lại bởi vì cực kì cẩn thận chỉ cần là Đào Ngữ động nhẹ một cái, anh liền biết tiếp theo nên tiếp tục đút hay là lau miệng cho cô.

Một chén nhỏ cháo đã ăn xong, tuy rằng Đào Ngữ không muốn thừa nhận, nhưng dạ dày cô trở nên thoải mái rất nhiều.

Nhạc Lâm Trạch buông chén, thấp giọng nói "Em hai ngày chưa ăn cái gì, hiện tại không thể ăn quá nhiều, dạ dày sẽ không thoải mái, chờ ban đêm lại ăn một chút được không?"

Đào Ngữ lạnh lùng liếc anh một cái, xoay người lên trên giường nghỉ ngơi. Người này dùng thân thể của mình uy hiếp cô, cô không nên vì vậy thỏa hiệp, bởi vì có khả năng sẽ dẫn tới anh về sau sẽ trầm trọng thêm, cuối cùng uy hiếp đến tánh mạng.

Nhưng khi cô nhìn miệng vết thương trên đùi, vẫn là không thể làm chính mình lạnh nhạt được. Không nói đến nhân cách phụ phải sống đến khi lệ khí bị tiêu trừ hoàn toàn thì đại não của nhân cách thật mới bị không tổn thương, nhưng mà khi cô đối mặt với miệng vết thương của anh thì không có biện pháp nào làm mình trở nên tàn nhẫn.

Cho nên cũng chỉ có thể mặc anh đùa nghịch?

Đào Ngữ càng nghĩ càng giận, dứt khoát che đầu ngủ. Ngồi bên cạnh bàn, Nhạc Lâm mặt vô biểu tình ngồi hồi lâu, mới chậm rãi đứng dậy hướng bên giường đi tới, chỉ là khi đứng lên trước mắt tối sầm, tiếp theo cả người đều ngã xuống, huyệt Thái Dương đập vào góc bàn, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Đào Ngữ đột nhiên ngồi dậy, nhìn đến thái dương Nhạc Lâm Trạch đổ máu nằm trên mặt đất, sợ hãi một tiếng vọt chạy qua.

Tiếp theo đó là một cảnh hoảng loạn, chờ đem Nhạc Lâm Trạch đang hôn mê dàn xếp xong, nghe bác sĩ nói là bởi vì tuột huyết áp mới té xỉu, sắc mặt cô nghiêm trọng ngồi ở một bên, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh.

Quản gia thấy thế buông tiếng thở dài "Từ lúc Đào tiểu thư bắt đầu cự tuyệt ăn uống, tiên sinh cũng bắt đầu tuyệt thực, đến nước cũng không uống, cho nên hôm nay thể lực mới chống đỡ hết nổi, cũng may mắn không có chuyện lớn gì xảy ra."

Đào Ngữ trầm mặc không nói, đầu quả tim lại hơi hơi phát run.

Quản gia tiếp tục nói "Tuy rằng không biết cô cùng tiên sinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng xin Đào tiểu thư về sau không cần tổn thương chính mình nữa, tiên sinh làm việc hơi cực đoan, chỉ sợ anh ấy sẽ trừng phạt chính mình gấp bội lần."

"...... Tôi biết rồi, quản gia  đi về nghỉ ngơi trước đi, ta ở lại nơi này trông Lâm Trạch." Đào Ngữ rũ mắt nói.

Quản gia vừa nhìn liền biết cô không có nghe đi, do dự hồi lâu từ túi áo ngoài móc ra một thứ, cẩn thận đặt trên bàn.

Hắn nhíu mày nói "Ngay từ đầu tôi cho rằng đây là trò chơi tình yêu của hai người, nhưng sau mới phát giác không thích hợp, thật xin lỗi lúc này mới giúp cô, hy vọng cô về sau rời đi, không cần truy cứu chuyện này."

Từ lúc tiên sinh cùng Đào tiểu thư ở bên nhau, vui vẻ tuy rằng rất nhiều, thời điểm không vui vẻ lại càng nhiều, hắn vốn dĩ không nên can thiệp vào chuyện tiên sinh, nhưng lần trước trong lúc vô ý phát hiện miệng vết thương trên đùi anh, liền cảm thấy mình không thể khoanh tay đứng nhìn.

Căn phòng này, không chỉ có cầm tù thân thể Đào tiểu thư, còn đem linh hồn tiên sinh cùng nhau cầm tù, cho nên vì muốn tốt cho bọn họ, đây là lúc đem chuyện này chặt đứt.

Đào Ngữ thấy rõ ràng cái kia là gì tay run lên, lập tức đem đồ vật bắt lấy trong tay.

"Hiện tại còn chưa phải lúc, Đào tiểu thư tạm thời không nên gấp gáp. Phòng bếp còn ít cháo, chờ tiên sinh tỉnh, Đào tiểu thư khuyên ngài ăn một ít." Quản gia muốn nói lại thôi nhìn cô một cái, cũng không biết việc mình làm chính là sai lầm, trong lòng thở dài một tiếng liền rời đi.

Đào Ngữ nhàn nhạt nhìn chằm chằm Nhạc Lâm Trạch đang ngủ say, tự hỏi kế tiếp nên làm gì.

Rạng sáng, Nhạc Lâm Trạch mở to mắt, liền nhìn thấy Đào Ngữ ngồi ở trước mặt mình, còn mình thì nằm ở trên giường. Anh giật mình, trên trán truyền đến đau đớn nhíu mi một cái.

Đào Ngữ nhìn thấy anh tỉnh lại cũng không có nói chuyện, mà là nhìn chằm chằm anh sau một hồi mới trầm giọng nói "Phòng bếp có cháo, tôi kêu người đưa vào."

Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh nhìn cô, vẫn chưa mở miệng nói chuyện. Đào Ngữ nheo lại đôi mắt "Trả lời."

Nhạc Lâm Trạch môi giật giật, sau một lúc lâu nói "Được."

Đào Ngữ lập tức nói người mang cháo tiến vào, cô bưng cháo chén không ngừng quấy, muốn cho cháo nguội nhanh một chút. Nhạc Lâm Trạch hơi hơi ngồi dậy, nghiêm túc nhìn động tác của cô.

Chờ cháo hơi nguội, Nhạc Lâm Trạch cho rằng cô muốn đưa chén cháo cho  mình, thì Đào Ngữ múc một muỗng cháo đưa đến bên môi anh "Há mồm."

Nhạc Lâm Trạch sửng sốt một chút, nghe lời mở miệng, Đào Ngữ lập tức đem cháo đút tới. Hai người giống như đổi thân phận, lặp lại chuyện đã làm hồi tối qua.

Một chén cháo ăn xong, Đào Ngữ đem chén muỗng đặt trên bàn. Nhạc Lâm Trạch không biết thoả mãn nhìn chằm chằm cô "Còn muốn."

"Lúc này mới biết đói bụng? Đói cũng chờ ngày mai ăn lại." Đào Ngữ sắc mặt không tốt liếc anh một cái, thuận tay tắt đèn sau đó liền đến bên người anh nằm.

Trong bóng đêm người anh giật giật, sau một lúc mới ôm lấy cô. Đào Ngữ không có giống như lúc trước phản kháng, mà là thuận theo nằm ở trong lòng ngực anh.

"Chúng ta không cãi nhau?" Nhạc Lâm Trạch hỏi.

Rõ ràng là giọng nói rất bình thường, mang theo tia lạnh nhạt, nhưng Đào Ngữ lại ở giữa ra nghe được một tia cẩn thận.

Trong lòng cô có chút chua xót, giọng nói cũng hòa hoãn theo "Không cãi nhau, ngủ." Người này có bệnh tâm lý , căn bản là không ý thức được chính mình đã làm sai, cô không cần thiết cùng anh so đo.

"Cám ơn." Nhạc Lâm Trạch nghiêm túc nói cám ơn, tâm rối rắm mấy ngày nay cuối cùng bình phục.

Đào Ngữ nghe được anh cám ơn càng thêm khó chịu, không có trả lời lại.

Một đêm mộng đẹp đến hừng đông. Lúc Đào Ngữ tỉnh lại, Nhạc Lâm Trạch đã đến công ty, cô lập tức lấy chìa khóa ngày hôm qua quản gia đưa cho, đem xiềng xích trên tay cởi bỏ, tiếp theo liền thay đổi quần áo đi ra cửa.

Người làm nhìn thấy cô từ trong phòng đi ra, thập phần kinh ngạc, cô trấn định nói "Ngày hôm qua Lâm Trạch đã cởi trói cho tôi, tôi được tự do ra vào Nhạc gia, anh chuẩn bị cho tôi chiếc xe, tôi đi công ty tìm anh ấy."

Người làm do dự liếc nhìn cô một cái, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng bị ánh mắt Đào Ngữ nhìn chằm chằm, hắn không dám chậm trễ, vội vàng cho chuẩn bị xe cho cô.

Đào Ngữ lập tức lái xe chạy ra bên ngoài, đi ngược lại với hướng công ty Nhạc Lâm Trạch chạy nhanh.

Ở phía sau người làm nhìn chằm chằm nhận thấy được không đúng, vội vàng gọi điện thoại cho Nhạc Lâm Trạch.

Đào Ngữ chạy được mấy km liền đem cửa sổ xe mở ra, nhìn thấy khung cảnh bên ngoài xinh đẹp, bị cầm tù mấy tháng cô rốt cuộc nhịn không được dừng xe lại, chạy tới bên đường hô hấp không khí mát mẻ. Chờ hưởng thụ xong tự do, cô mới một lần nữa trở lại trong xe.

Vì bảo đảm chính mình mau rời khỏi thế giới này, cô phải cách Nhạc Lâm Trạch càng xa càng tốt, cho nên cô vẫn luôn chạy lên phía trước, tốt nhất đến nơi không có một bóng người, cô sẽ tiến hành tự mình thôi miên.

Đang lúc cô tính toán, đột nhiên chú ý phía sau có mấy chiếc xe tốc độ không đúng, nhìn đến chính giữa là chiếc Maybach, trong lòng lộp bộp một tiếng, biết là Nhạc Lâm Trạch đã đuổi lại đây.

Cô âm thầm kêu khổ, nghĩ thầm vừa rồi không nên trì hoãn trong chốc lát, kết quả hiện tại đã bị đuổi theo. Đào Ngữ nhấn ga tăng tốc, đánh tay lái hướng về đường nhỏ bên cạnh phóng. Lần này nhất định phải rời đi, nếu không về sau càng không đi được.

Đường nhỏ quá hẹp, chỉ có thể một chiếc xe chạy qua, Nhạc Lâm Trạch thấy cô chạy đường nhỏ, lập tức kêu những người khác dừng lại, anh một mình lái xe đuổi theo.

Đào Ngữ thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm xe Maybach, thấy anh thời khắc cắn chặt lấy mình, trong lúc nhất thời càng thêm sốt ruột.

Hai bên đường tràn đầy hoa cỏ cây cối, Đào Ngữ lại không có tâm tình thưởng thức. Con đường lẽ ra phải êm đềm, bởi vì hai chiếc siêu xe ở sau bay nhanh, nổi lên một đường tro bụi.

Đào Ngữ nhìn kim xăng một cái, biết là xe đã gần hết xăng, đang lúc cô đang tuyệt vọng thì lần nữa xuất hiện đường cao tốc, mà bên kia đường cao tốc lại là chợ.

Chợ đâu đâu cũng là người, ánh mắt cô sáng lên, tin tưởng chỉ cần chính mình chạy qua đường cao tốc đến bên chợ, tìm một chỗ trốn sau mười phút, là có thể hoàn toàn rời khỏi thế giới này.

Cô hít sâu một hơi, cẩn thận và nhanh chóng tránh khỏi dòng xe cộ đi đến chợ đối diện.

Đôi mắt Nhạc Lâm Trạch tối sầm lại, biết rõ nếu để cô trốn được, chính mình có lẽ sẽ không có biện pháp nhanh chóng tìm ra được cô, nói không chừng cô liền lợi dụng thời gian này chạy thoát.

Anh nhấn hết ga, hoàn toàn không màng những xe khác, đuổi theo Đào Ngữ.

Đào Ngữ đi qua đường cao tốc trong nháy mắt, không khỏi thở phào một hơi, ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy một chiếc xe vận tải  đang chạy như bay, mà Nhạc Lâm Trạch giống như không có nhìn thấy vẫn chạy về phía bên này. Đầu óc cô oanh một tiếng, không chút nghĩ ngợi lao về phía Nhạc Lâm Trạch đánh tới.

Rầm ——

Gần là trong nháy mắt, đầu xe Maybach bị cô đâm trật hướng, mà xe vận tải cũng đem cô cùng xe đâm bay.

Khi rơi xuống đất trong nháy mắt, suy nghĩ đầu tiên là cả người đau nhức, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là dùng cách thức này để trở về, cái suy nghĩ thứ hai chính là, đáng tiếc xe Maybach quá, rất đắt đó......

Sau khi nhắm mắt lại cô cho rằng chính mình thực mau liền sẽ tỉnh lại, mặc dù cô có ý thức, nhưng vẫn không thể kiểm soát được bản thân, chờ cảm giác có thể khống chế lại một ít thì bởi vì đau đớn kịch liệt mà hôn mê.

Ngẫu nhiên thanh tỉnh chớp mắt một cái, Đào Ngữ ý thức được sự tình không đúng, nhưng cụ thể không đúng chỗ nào, cô còn chưa có suy nghĩ cẩn thận liền một lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Mơ màng hồ đồ hồi lâu, rốt cuộc cô cũng có thể mở to mắt, đập vào mắt đó là một mảnh trắng bệch , mà Nhạc Lâm Trạch đang ngơ ngẩn nhìn cô, trong ánh mắt phiếm mỏng ánh sáng. Hai bên má hóp lại, cả người gầy rọp đi, rõ ràng rất tiều tụy, lại mang theo sự kích động khác thường.

Phản ứng đầu tiên của Đào Ngữ là, người này như thế nào lại biến thành như vậy? Tiếp theo mới ý thức được chính mình nằm trên giường bệnh, cô chậm rãi mở to hai mắt, dần dần hiểu rõ.

"Em tỉnh rồi" Nhạc Lâm Trạch mỉm cười, Đào Ngữ lại cảm thấy so với khóc còn khó coi hơn, khóe miệng cô giật giật, liền nhìn thấy Nhạc Lâm Trạch bắt lấy tay mình, đem cái trán để ở trong lòng bàn tay cô, bình tĩnh nói, "Em thật tàn nhẫn."

Đào Ngữ cảm giác được chất lỏng ấm áp rơi xuống trong lòng bàn tay, sửng sốt một chút, nhớ tới tình cảnh lúc trước tâm tình nháy mắt phức tạp lên.

Nhạc Lâm Trạch hơi hơi ngẩng đầu, nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt tràn đầy chân thành "Anh sẽ không lại vọng tưởng thuần phục em nữa, bởi vì anh đã bị em thuần phục"

Nhạc Lâm Trạch hơi hơi ngẩng đầu, nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt tràn đầy chân thành "Anh sẽ không vọng tưởng thuần phục em nữa, bởi vì anh đã bị em thuần phục"

"......"

"Anh yêu em, Đào Ngữ, anh là của em."

Đào Ngữ ngơ ngẩn nhìn anh, một lúc lâu sau ở trong lòng rên một tiếng vì cái gì cô chưa có chết? Vì cái gì cô còn ở nơi này?!

----------

*Không biết nên thương hay trách anh nữa ;(( edit xong chương này não hết cả lòng


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp