Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 133: Ngoại truyện 18 – Cung Vương & Cửu Nương


2 năm

trướctiếp

Đầu tháng chín, tin tức Nam Bình Vương phủ bị xét nhà khiến bách tính khắp kinh thành ngập tràn vui sướng, bọn họ đều nói đây đúng là báo ứng.

Ngày thường, không chỉ Nam Bình Vương ỷ thế hiếp người, ngay cả hai người con của hắn cũng phách lối ngang ngược, bách tính nơi đây đã sớm ngóng trông ngày báo ứng đổ lên cả nhà Nam Bình Vương.

Quận chúa Nam Bình cũng bị giáng thành thứ dân rồi đuổi khỏi kinh thành, vĩnh viễn không được bước chân trở lại kinh thành nửa bước.

Đã không còn một quận chúa chuyên gây sự phiền phức, Cửu Nương cũng thở phào nhẹ nhõm hơn.

Cửu Nương tưởng rằng giờ chỉ còn lại chuyện phiền toái liên quan đến bọn chủ nợ, vậy mà ra ngoài một chuyến nàng lại phát hiện những chuyện này cũng được giải quyết.

Ngày ấy trên đường phố, nàng bất ngờ nhìn thấy phụ thân của nàng nghênh ngang đi trên đường, không hề sợ hãi bọn chủ nợ tìm tới.

Lúc phụ thân nhìn thấy nàng, ánh mắt ông ấy không khác gì một con chó săn nhìn con mồi. Phụ thân hỏi nàng sao lại quen được lão gia lắm tiền, không những giúp trả sạch nợ mà còn thu nhận ông ấy, nhờ thế mà ông ấy có được cuộc sống tốt hơn trước.

Đối với một người phụ thân bỏ mặc sự sống chết của nữ nhi nhà mình, Cửu Nương đã sớm chết tâm. Hơn nữa ông ấy lại không biết hối cải, còn lấy thân phận phụ thân ra ép nàng phải có trách nhiệm.

Cửu Nương rất tức giận, nàng hỏi ngược lại ông ấy đã bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân?!

Nhưng phụ thân Cửu Nương là một người da mặt dày, ông chỉ trích nàng là người bất trung bất hiếu. Cửu Nương cũng lười để ý đến ông ấy, nàng thừa dịp đường phố đông người để lén trốn đi.

Phụ thân là người như thế nào, nàng là người hiểu rõ nhất. Nếu để cho phụ thân biết được nàng ở trongVương phủ, lại còn cho ông ấy biết ai mới là người giúp trả sạch nợ cá cược, chỉ sợ ông ấy không những không hối cải mà còn ngựa quen đường cũ.

Cửu Nương vừa nghĩ đã đoán được ai là người giúp phụ thân nàng trả nợ. Biết nàng có chuyện phiền phức lại còn âm thầm ở trong tối giúp nàng, trừ Cung Vương thì nàng không nghĩ ra được người thứ hai.

Cửu Nương vội vội vàng vàng chạy về Vương phủ, vừa về đến nơi nàng đã thấy Cung Vương đang luyện bắn tên trong sân viện.

Bạch y lay động theo gió, ánh mắt sắc bén kéo căng dây cung rồi buông lỏng, mũi tên lao đi như xé gió và đâm vào chính giữa hồng tâm.

Cung Vương đã sớm phát hiện Cửu Nương, hắn buông cung rồi nhìn về phía nàng, khuôn mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Nhìn thấy trên mặt Cửu Nương thoáng do dự, hắn nhíu mày hỏi:

“Làm sao vậy?”

Cửu Nương đến gần Cung Vương, giọng điệu chắc chắn hỏi:

“Nợ cá cược của phụ thân nô tỳ là do Vương gia trả đúng không?”

“Vậy thì sao?” Cung Vương không phủ nhận, hắn chỉ hỏi Cửu Nương sau khi biết đó là hắn thì nàng sẽ làm như thế nào.

Ba chữ “Vậy thì sao?” khiến Cửu Nương sửng sốt, khi biết người trả nợ cho phụ thân nàng có thể là hắn, nàng chỉ nghĩ sẽ về xác nhận, chứ chưa nghĩ sau đó sẽ thế nào. Món nợ kia đối với hắn có thể không đáng nhắc tới, thế nhưng đối với nàng, cho dù có bán thân cả đời cũng không trả hết được.

“Này… Sao ngươi lại khóc rồi?” Cung Vương thấy viền mắt Cửu Nương từ từ ửng đỏ, hắn không khỏi giật mình.

Cung Vương nhìn hạ nhân ở bên cạnh rồi khẽ phất tay.

Đám hạ nhân hiểu ý tự giác thối lui ra khỏi sân viện, lúc này trong viện chỉ còn lại Cung Vương và Cửu Nương.

“Nếu không phải do đêm đó, người làm sao có thể đối xử tốt với ta như vậy…”

Cung Vương nghe vậy thì bất đắc dĩ thở dài, hắn đem Cửu Nương ôm vào trong ngực.

“Nha đầu ngốc!” Sau một câu nha đầu ngốc này, Cung Vương không nói thêm gì nữa, chỉ có thanh âm Cửu Nương khẽ nức nở.

Một lúc lâu sau, Cung Vương đưa tay lên sửa lại mái tóc hơi loạn của Cửu Nương, hắn nói:

“Tối nay kinh thành có hội hoa đăng, ngươi đi cùng bản vương được không?”

“Ta không đi.” Cửu Nương đẩy Cung Vương ra, nàng cúi đầu, âm thanh mang theo giọng mũi tựa như đang làm nũng.

“Vương gia thay phụ thân nô tỳ trả nợ, nô tỳ sẽ nghĩ cách trả lại người khoản tiền đó.” Cửu Nương lại tự xưng nô tỳ, nhưng lần này cảm giác rất mới lạ.

“Vừa rồi nô tỳ thất lễ, thỉnh Vương gia thứ tội.”

Cửu Nương bắt đầu xa cách, xác thực làm Cung Vương không biết phải làm sao, hắn còn muốn nói thêm thì Cửu Nương lại nói: “Nếu như không có chuyện gì, vậy nô tỳ xin phép cáo lui trước.”

Không đợi Cung Vương trả lời, Cửu Nương đã chạy trối chết.

Nhìn Cửu Nương chạy trốn, Cung Vương khẽ cười ra tiếng. Đúng là hệt như con mèo nhỏ, thường đến gãi người rồi trêu chọc người, sau đó lại đột nhiên chạy mất làm người ta ngứa ngáy trong lòng.

Ở trên lầu hai cách đó không xa, Dung Lệ vốn đang nhìn lén Cung Vương bắn tên, không ngờ lại nhìn được cảnh hai người ôm nhau… Dung Lệ bấm chặt tay vào lan can, ánh mắt nàng ta lộ ra vẻ độc ác.

Cửu Nương!!! Vậy mà ngươi lại thực sự dám quyến rũ Vương gia, một đứa hạ đẳng như ngươi cho dù làm thiếp cũng không xứng đáng!



Cửu Nương chạy ra khỏi sân viện, nàng có chút suy sụp, tự trách tại sao bản thân lại không khống chế được, nghĩ cũng không nghĩ đã đi tìm Cung Vương, còn nói ra mấy lời như vậy…Cung Vương thông minh như thế, hắn sẽ phát giác ra nàng có ý với hắn!

“Tiểu Cửu? Tiểu Cửu?”

Cửu Nương nửa ngày mới phản ứng, nàng dừng lại bước chân, hoảng loạn lau nước mắt trên mặt, sau đó hít một hơi và quay đầu nhìn về phía người vừa gọi nàng.

Thì ra là cháu trai của quản gia – Trần Tử Hạo, hắn lớn hơn mấy tuổi so với nàng, tướng mạo coi như xuất sắc nhất trong đám hạ nhân.

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Tử Hạo nhìn thấy viền mắt ửng đỏ của Cửu Nương, lúc đầu hắn còn ngây người, sau đó mới cẩn thận từng ly từng tí hỏi:

“Có phải muội bị ngã không? Sao lại khóc thế kia?”

Dáng vẻ yếu đuối này của Cửu Nương rất được nam nhân yêu thích, mỗi lần nhìn thấy sẽ kích thích nam nhân có ý muốn bảo vệ, Trần Tử Hạo đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Trần Tử Hạo cho mình một bậc thang bước xuống, Cửu Nương liền mơ hồ gật đầu.

“Bị thương rồi sao?” Giọng nói của Trần Tử Hạo mang theo lo lắng.

“Ta chỉ không cẩn thận bị cụng đầu vào cửa, không có gì đáng ngại.”

Trần Tử Hạo gật đầu, nhưng vẫn không yên lòng dặn dò: “Sau này nhớ phải cẩn thận.”

“Ừm.” Trong Vương phủ còn có người hầu nam ân cần hỏi han nàng, chuyện này đúng là hiếm thấy.

Từ khi nàng lấy thân phận nữ nhi vào Đông Uyển làm việc, tuy nhiều người đến bợ đỡ nàng nhưng người hầu nam dường như không dám nhìn thẳng vào nàng, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói nhiều hơn hai câu, chỉ riêng Trần Tử Hạo này là ngoại lệ.

Về việc vì sao những người hầu nam khác lại có hành vi khác thường như vậy? Cửu Nương đương nhiên cũng đoán được phần nào, nguyên nhân là do nàng là nha hoàn đầu tiên được Cung Vương tự mình chọn trong mấy năm gần đây.

Người trong Vương phủ cảm thấy Cửu Nương là nữ nhân mà Cung Vương nhìn trúng, tuy bộ dáng Cửu Nương xinh đẹp, đáng yêu nhưng không ai lại dám đi cướp nữ nhân của Vương gia, đây chính là không muốn sống nữa!

Mà Trần Tử Hạo đã sớm để ý tới Cửu Nương từ hồi nàng còn giả nam trang, lúc ấy nhìn Cửu Nương môi hồng răng trắng nên hắn đã có nhiều hảo cảm, quãng thời gian đó hắn còn hoài nghi bản thân mình trúng tà khi cứ để ý tới một nam nhân, hắn luôn không nhịn được chạy về phía Nam Uyển, trong đầu còn thường xuyên hiện lên nụ cười như rót mật của nàng.

Khi biết Cửu Nương là cô nương gia, người vui vẻ, phấn khích nhất trong Vương phủ có lẽ chính là Trần Tử Hạo. Hắn đã suy nghĩ cả đêm để làm sao nói bày tỏ mình đã thích nàng từ lâu, vậy mà tâm ý còn chưa kịp thổ lộ thì nàng đã bị điều đến Đông Uyển.

Người trong Vương phủ thì thầm to nhỏ nói Cửu Nương muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, vì thế tâm ý của hắn cũng dần dần chôn sâu xuống đáy lòng.

Sau một thời gian quan sát ở Đông Uyển, hắn lại thấy Cửu Nương cùng Cung Vương không giống như người ta nói, mối quan hệ giữa hai người như chủ tớ bình thường, không có nửa điểm vượt quá.

Trần Tử Hạo bèn nghĩ sang một hướng khác, có lẽ do tay nghề ủ rượu của Cửu Nương rất xuất sắc nên mới có thể được Vương gia ưu ái thì sao??

Càng nghĩ càng thấy khả năng này đúng, Trần Tử Hạo cảm thấy mình vẫn còn cơ hội, tâm tư như tro tàn cuối cùng lại bùng cháy.

“Tiểu Cửu… Tối nay muội rảnh không?”

Cửu Nương còn đang suy nghĩ vì sao Trần Tử Hạo đột nhiên quan tâm đến nàng, bị Trần Tử Hạo hỏi một câu như thế thì nàng không chút nghĩ ngợi lắc đầu:

“Tối nay Trần bá muốn chia rượu, ông ấy bảo ta đến giúp.”

Thật ra Trần bá không hề có việc gì nhờ Cửu Nương, chẳng qua Cửu Nương không muốn đi đến nơi đông đúc hỗn loạn, mà Trần Tử Hạo lại còn muốn hẹn nàng đi chơi… đã thế còn đi hội hoa đăng.

Tại sao… đều hẹn nàng đi hội hoa đăng?

Trần Tử Hạo hơi ỉu xìu, nhưng biểu tình lại lập tức sáng lến.

“Nếu không thì ta cũng đến giúp Trần bá…”

“Không cần! … Ý của ta là ngươi cũng biết Trần bá coi việc ủ rượu như sinh mệnh, chắc chắn ông ấy sẽ không dễ dàng để cho người khác động tay vào. Trần bá còn đang chờ ta về giúp, ta đi trước đây.”

Cửu Nương lộ ra vẻ mặt cuống quít, hình như thật sự có việc gấp, nàng nói tạm biệt rồi vội vội vàng vàng rời đi.

Dung Lệ tận mắt thấy tất cả, nghĩ đến việc hàng năm Cung Vương đều đi du ngoạn trên sông vào hội hoa đăng… trong lòng nàng ta liền có một kế hoạch.

… …

Kinh thành tráng lệ, khắp nơi đều được treo đèn lồng hoa mỹ muôn vàn muôn vẻ, xung quanh còn có tiếng nói cười ca hát.

Hai nha hoàn đi bên cạnh Cửu Nương dường như cực kỳ yêu thích hội hoa đăng, còn Cửu Nương không hiểu sao lại luôn cảm thấy nàng bị mấy nha đầu này lừa ra ngoài. Bọn họ luôn nói muốn cùng nàng đi chơi hội hoa đăng, nàng cũng không thấy phiền nên liền đồng ý…

Nhưng ngàn vạn lần đừng để nàng đụng phải Cung Vương cùng Trần Tử Hạo… như vậy sẽ rất lúng túng.

Vì tránh cho thật sự gặp được hai người họ, Cửu Nương liền tuỳ tiện mua mặt nạ bạch miêu ở quán nhỏ ven đường, ý đồ để che giấu mặt mình.



Thế nhưng mặt nạ vừa được đeo, nàng mới xoay người đã gặp được một trong số hai người không muốn gặp.

“Tiểu Cửu…?”

“…” Nàng có thể giả ngu được không? Nàng có thể giả vờ không biết hắn được không?

“Là Tử Hạo, sao ngươi cũng ở đây?” Một tiểu nha hoàn ở bên cạnh vui mừng nói, Cửu Nương muốn vờ không biết cũng không được.

Cửu Nương lộ ra nụ cười lúng túng dưới lớp mặt nạ:

“Trần bá nói cô nương gia nên ra ngoài dạo chơi, ông ấy không cần ta giúp.” Cửu Nương tạm thời vẫn mượn cớ lên người Trần bá.

Trần Tử Hạo kinh ngạc vui mừng, không giống như nhận ra Cửu Nương nói dối.

Mấy nha đầu lại nhao nhao nói muốn Trần Tử Hạo cùng bọn họ đi thả đèn, người đồng hành như Cửu Nương không thể viện cớ không thoải mái để trở về, nếu vậy thì ai cũng sẽ nghĩ nàng đang trốn tránh Trần Tử Hạo.

Trần Tử Hạo có lẽ có tâm tư với nàng, nhưng nàng lại không có ý gì khác, xem ra nàng phải nghĩ cách bóp chết tâm ý của hắn càng sớm thì tốt hơn.

Cung Vương buồn chán vừa vẽ thuyền vừa nghe ca cơ đánh đàn, bên cạnh là một tiểu nữ oa đáng yêu đang gối đầu lên chân hắn, cô bé ngủ đến ngọt ngào. Ngoài ra còn có một thiếu niên chừng mười bốn tuổi đang nằm sấp trên cửa sổ của con thuyền để ngắm cảnh đêm, nhìn cậu giống như một tiểu hài tử chưa bao giờ nhìn thấy chợ đêm.

Hai đứa nhỏ này chính là cháu trai cùng cháu gái của hắn, đồng thời cũng là tử nữ của hoàng đế.

Phương Duệ và Đức An đều không phải là con ruột của hoàng hậu, nhưng lại được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa hoàng hậu.

Hắn biết rõ hoàng đệ cùng hoàng hậu đối với hai đứa nhỏ như thế nào, chính vì biết nên mới càng đau lòng. Những lúc hắn còn ở kinh thành, đúng dịp hội đèn hoa đăng là hắn sẽ đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi một chuyến.

“Hoàng bá, người nói xem mấy chiếc đèn hoa đăng kia sẽ trôi đến nơi nào?” Phương Duệ nhìn những chiếc đèn trôi lững lờ trên dòng sông, tuổi hắn còn nhỏ, nhưng ngôn từ lại mang theo nỗi ưu sầu khó có thể giải thích.

Cung Vương cẩn thận nâng đầu Đức An đặt lên gối lông cừu, hắn đắp cho cô bé một chiếc chăn nhỏ rồi nhẹ giọng nói:

“Đi cùng hoàng bá đến đầu thuyền nào.”

Một lớn một nhỏ đứng ở đầu thuyền, Cung Vương chỉ vào phương hướng đèn hoa đăng trôi trên sông, hắn nói:

“Phía trước có một tấm ngăn, tấm ngăn ấy sẽ cản lại tất cả đèn hoa đăng trên sông. Đến khi nến cháy hết, đèn giấy bị ngấm nước thì đèn cũng sẽ bị chìm xuống đáy sông.”

“Chìm xuống đáy sông…” Phương Duệ cúi đầu, ánh mắt dần ảm đạm.

Cung Vương khẽ cười, hắn giơ tay sờ sờ đỉnh đầu Phương Duệ.

“Mỗi người đều có một số mệnh không giống nhau, quan trọng là con lựa chọn như thế nào. Mặc dù đèn trên sông đều bị cản lại, nhưng vẫn luôn có một hai cái vượt ra ngoài, dù cuối cùng chúng đều bị chìm xuống đáy sông, ít nhất chúng vẫn được trôi xa hơn, gặp gỡ được nhiều thứ hơn.”

Nụ cười trên mặt Cung Vương nhạt dần, ánh mắt cũng phức tạp, hắn tiếp tục nói:

“Duệ Nhi, Hoàng bá hy vọng sau này khi con lớn lên sẽ đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, thu hoạch được nhiều kiến thức… như vậy con sẽ không có tâm tình giống như lúc này.” Hoàng cung thực sự quá phức tạp, tâm người cũng sẽ ngày càng phức tạp, chỉ có nhìn thấy nhiều hơn thì dòng dạ mới có thể rộng lượng.

Tuổi Phương Duệ tuy còn nhỏ, nhưng hắn hiểu rõ ý tứ của hoàng bá nhà mình, hắn mạnh mẽ gật đầu:

“Đợi sau này con có năng lực, con nhất định sẽ xông pha giang hồ một lần như lời hoàng bá nói.”

Cung Vương chắp hai tay ra sau lưng hưởng thụ cảnh trăng thanh gió mát, hắn nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt đảo qua đoàn người dạo chơi trên bờ.

Dường như có thứ gì đó lọt vào tầm mắt, hắn lại một lần nữa nhìn vào bờ… Từ trước đến nay thị lực của hắn vô cùng tốt, liếc mắt một cái hắn đã nhận ra người đeo mặt nạ bạch miêu đang cùng một nam tử thả đèn chính là Cửu Nương, người nói với hắn sẽ không đến hội hoa đăng.

Nụ cười trên mặt tan biến, hắn tiến vào trong khoang thuyền, giọng nói mang thẻo vẻ lành lạnh nói với người chèo thuyền bên ngoài:

“Cập bờ.”

Cửu Nương đột nhiên rùng mình một cái, nàng cảm thấy có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua cổ nàng, khiến nàng sởn gai ốc.

“Tiểu Cửu sao vậy?” Giọng nói của Trần Tử Hạo mang theo vài phần quan tâm.

Không biết có phải mấy nha đầu kia hẹn trước với nhau hay không, vừa đến chỗ đông người là bọn họ liền tản ra, lúc này chỉ còn hai người Cửu Nương cùng Trần Tử Hạo, mà Cửu Nương cũng định thả đèn hoa đăng xong là sẽ nói với hắn mình phải trở về vương phủ.

Cửu Nương lắc lắc đầu, nàng chuyên chú thả đèn trong tay xuống dòng sông. Lúc mới ngẩng đầu lên, Cửu Nương liền thấy một chiếc thuyền hoa độc đáo đang chậm rãi tới gần bờ.

Trần Tử Hạo thấy thuyền hoa này hơi quen mắt, mãi đến khi thuyền hoa lại gần bờ thì hắn mới nhớ ra, hắn giật mình nói:

“Đây không phải là thuyền hoa của Vương gia sao?!”

Cửu Nương: “…….”

Đúng là sợ điều gì thì điều đó sẽ đến, có còn để người khác sống nữa hay không!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp