Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 57


2 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

-----

Hoàn Nguyệt bị Lương Cửu công công vội vã đưa vào đại điện, trên khuôn mặt thanh tú không có nét kinh ngạc nào, có lẽ nàng cũng đã được nói trước sự việc.

Khii Hoàn Nguyệt vừa bước vào, vô số cặp mắt đảo qua rồi dừng trên người nàng.

Trong lòng Hoàn Nguyệt trầm tĩnh, bước chân lại hơi hơi chần chừ, trên khuôn mặt cũng mang theo một chút sợ hãi. Nàng quỳ trên mặt đất, đầu tiên là thỉnh an các chủ tử, rồi sau đó thấp giọng nói câu "Xác thực có chuyện này".

Từ Ninh Cung lại lần nữa rơi vào trầm mặc, bầu không khí bất an tràn ngập, mà người bất an và khiếp sợ nhất lại chính là Huệ phi.

Ngày 27 tháng 3? Thái Y Viện có ghi chép?

Sao có khả năng!

"Việc bôi thuốc mỡ ai cũng có thể đi lấy, chủ tớ các ngươi đừng có liên thủ lừa gạt bổn cung. Nếu là người khác vấp ngã bị thương ở Vĩnh Thọ Cung thì sao, hoặc là Lương quý nhân tự mình bị thương thì sao?" Trong lòng vô cùng giận dữ, nhưng nàng lại cố gắng trấn tĩnh, sau đó nhắm mắt, nước mắt lèm nhèm ồ ạt tuôn ra, "Dận Tự còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, rất dễ bị các ngươi xúi giục. Bây giờ, trắng có thể nói thành đen, đen cũng có thể nói thành trắng...... các ngươi đều đã muốn vu khống, bổn cung sao có thể làm được gì?"

Huệ phi thẳng thắng nói mấy lời này, khẽ cắn môi, chỉ mong Lão Tổ Tông và Hoàng Thượng có thể điều tra rõ ràng vì nàng thật sự oan uổng.

Nàng không hề biết đến việc bị bầm, rõ ràng là nàng bị tính kế!

Nhìn nàng bày ra bộ dạng không thẹn với lương tâm, làm nhất thời mọi người cũng không phán đoán được, tới cả Thái Hoàng Thái Hậu tức giận ngập đầu cũng sinh ra một chút chần chờ.

Hoàn Nguyệt đã hầu hạ bên cạnh Quý Phi từ trước khi Quý Phi tiến cung, làm đại cung nữ nhiều năm, sóng gió trải qua coi như cũng không thua kém bất kỳ ai.

Nhớ tới lời Quý Phi dặn dò nàng trước khi đi, Hoàn Nguyệt liền quỳ trên mặt đất, dập dập đầu, nhìn phía Huệ phi bình tĩnh nói: "Huệ phi nương nương, cho dù nô tỳ có gan tày trời cũng không dám vu hãm ngài. Bởi vì Bát a ca còn nhỏ, nên Quý Phi nương nương cố ý bảo ta lấy thuốc có dược tính ôn hòa, là loại thuốc mỡ dành cho da mỏng yếu, xin hỏi người trưởng thành sao có thể dùng thuốc đó?"

Vừa dứt lời, Lương quý nhân xoa xoa hốc mắt sưng đỏ, nhẹ nhàng nói: "Nếu nương nương không tin, để thần thiếp về lục lại trong chiếc hòm đặt ở dưới giường liền biết! Thuốc đó mới chỉ dùng được một nửa, vẫn còn dư một nửa, sau đó để cho thái y nghiệm chứng, chắc chắn sẽ biết là thật hay giả."

Thái tử nắm tay Dận Tự, bỗng nhiên hiện lên một cổ tức giận.

Thuốc dán chỉ còn một nửa......

Những tên điêu nô này, sao các nàng dám!

Khang Hi nhàn nhạt lên tiếng nói: "Đến Thái Y Viện điều tra rõ ràng sổ ghi chép đi, cũng gọi thái y đến đây, ngoài ra, đến tẩm điện của Lương quý nhân mang thuốc dán tới."

Tình huống lúc này, ai cũng không dám có một chút chậm trễ. Lương Cửu công công quét nhìn một cái, mấy tiểu thái giám sai vặt liền chia nhau tốp năm tốp ba chạy như điên ra cửa điện, giống như phía sau có quỷ rượt theo.

Rất nhanh, thái y thở hồng hộc mà chạy tới, cả thuốc mỡ cũng được đưa đến trước mặt mọi người.

Thật cố gắng mới ổn định nhịp thở, thái y cẩn thận mở nắp bình ra, ngay sau đó dùng ngón trỏ quệt một chút, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Hồi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, hồi bẩm Vạn Tuế Gia, thuốc mỡ này là phần còn đọng lại, thời gian ít nhất cũng được nửa năm rồi. Nếu vi thần đoán không nhầm, thì dược vật bào chế ra thuốc này ôn hoà, chuyên để cho hài tử dùng để trị ngoại thương, bởi vì da hài tử thường mỏng và yếu, dùng sẽ không gây ra kích thích......"

Nghe lời này, trước mắt Huệ phi lập tức tối sầm, chỉ cảm thấy mọi chuyện không còn làm chủ được nữa, móng tay đâm thật sâu vào thịt.

Sao lại như vậy được?

Dận Tự đã bị thương thật sao?

Nhưng tại sao mấy ma ma lại không bẩm báo?!

Nàng như muốn nôn ra máu, ánh mắt nhìn mấy tên điêu nô bị trói gô kia như muốn đem đi lăng trì, đám tiện nhân!

Nhìn thấy biểu tình điên dại của Huệ phi, ma ma dẫn đầu liền run bần bật.

Lời nói của thái y như sét đánh giữa trời quang, ma ma rốt cuộc nhớ lại ngày 27 tháng 3 đó, thì ra đó chính là tháng 3 năm nay.

Nàng nhớ hôm đó, Đại a ca ôm Bát a ca, sau đó cao hứng mà khoe nương nương việc hắn giỏi cưỡi ngựa bắn cung hơn thái tử...... Rồi sau đó, rồi sau đó vùng eo của Bát a ca bị tì vào góc bàn, bị ma sát tầm nửa canh giờ!

Đêm đó nàng cũng có kiểm tra chỗ eo của Bát a ca, nhìn cũng không nặng lắm, soi dưới ánh đèn chỉ nhìn ra được hơi có màu xanh lá, nghĩ có lẽ không đến mức phải bôi thuốc, rồi nàng cũng không đem việc này để ở trong lòng.

Sau đó ba ngày, vì lười nhác, nên nàng cũng chỉ chà lau tay chân cho tiểu chủ tử, nhưng không lau mình......

Chẳng lẽ ngày hôm sau, vết thương của Bát a ca đã trở nên nặng thêm?

......

Ma ma lập tức không kêu oan nữa.

Nàng phải làm như thế nào đây? Kể với Vạn Tuế Gia sự thật, tẩy thoát tội danh của mình, nói Đại a ca sơ sẩy nên đã tạo ra vết bầm sao?

Không, không được.

Nếu nàng nhận tội, thì chỉ mình nàng ột người mất mạng, còn nếu nói ra là Đại a ca, nhất định Huệ phi sẽ không bỏ qua cho thân nhân của nàng ở ngoài cung.

Sắc mặt ma ma trắng bệch, mấy chữ "đại a ca" kẹt trong trong cổ họng, chỉ có thể nuốt xuống.

"Nô tỳ có tội." Thân mình nàng xụi lơ, lẩm bẩm nói, "Nô tỳ nhận tội...... Nô tỳ không nên lười nhác, không nên lười nhác."

......

Nhân chứng có, vật chứng có, bà vú cũng đã nhận tội, nhưng chuyện này Thái Hoàng Thái Hậu cũng không tin lắm.

Nếu Quý Phi và Lương quý nhân liên thủ tính kế Huệ phi, thì cần gì phải chờ đến tận bảy tám tháng sau mới vạch trần việc này?

Vả lại, sao các nàng có thể biết được hôm nay Dận Tự sẽ mất tích?

Rất nhiều cái trùng hợp đánh vào một chỗ, chắc chắn đó không thể là trùng hợp.

Nhưng thuốc dán đó không làm giả được, hồ sơ bên Thái Y Viện cũng không làm giả được. Nghĩ vậy, Thái Hoàng Thái Hậu trầm mặc, cũng không vê Phật châu, trên khuôn mặt già nua lộ ra một chút mệt mỏi: "Huệ phi, ngươi quá hồ đồ."

Việc a ca mất tích đã là chuyện lớn, ai có ngờ Dận Tự còn bị điêu nô đối xử như vậy. Chu dù xuất thân của Lương quý nhân là Tân Giả Khố*, nhưng Dận Tự vừa sinh ra liền giao cho Huệ phi nuôi nấng, hắn cũng là hậu duệ quý tộc, nên việc bị hạ nhân khinh thường và sỉ nhục như vậy là không chấp nhận được!

*Tân Giả Khố: Thật ra Tân Giả Khố là từ chỉ những Bao Y có thân phận kém như nô tì, đôi lúc các tội nhân cũng bị đày làm Tân Giả Khố, chứ không phải danh từ chỉ địa danh nơi chốn.

Chính mình là dưỡng mẫu mà lại chẳng quan tâm, không chịu quản lý cung nhân bên người, sao có thể xứng được tiểu Bát gọi một tiếng "Mẫu phi"?

Khang Hi trầm mặc hồi lâu, trong mắt phượng ấp ủ gió lốc, từ lúc Hoàn Nguyệt làm chứng, bộ dáng Hoàng Đế đã là như vậy.

Lập tức, hắn nhìn thật sâu vào mắt Huệ phi rồi thở dài: "Hay cho một người mẹ hiền. Ngươi đối với Dận Thì như thế nào, thì không cần phải nói; Với Mạt Nhã Kỳ cũng chăm sóc đầy đủ, dành mọi quan tâm, nhưng đối với Dận Tự thì sao? Bởi vì hắn luôn sống ở Duyên Hi Cung, nên ngươi có thể buông tay mặc kệ, thậm chí để điêu nô tùy ý hành hạ hắn sao?"

Khang Hi vẫn chưa trách cứ, nhưng sự thất vọng lại bộc lộ ra ngoài, khiến trong lòng Huệ phi chợt dâng lên từng trận khủng hoảng.

Nàng chỉ cần Hoàng Thượng còn nhớ công lao của nàng thôi, chỉ cần có thể giữ được Dận Tự......

Nàng hít một hơi thật sâu, tận lực duy trì sự đoan trang thường ngày, cười chua xót, nói: "Hoàng Thượng, đều là thần thiếp sai! Do gần đây cung vụ bận rộn, lại còn chuẩn bị đầy tháng cho Ngũ cách cách, khiến thần thiếp vô cùng mệt mỏi, trong lúc nhất thời lơ là tiểu Bát, cũng không biết sẽ có điêu nô quấy phá......"

Nàng ảm đạm nói, mặt đầy xấu hổ, dứt lời cúi người xuống, "Ngài nên trách phạt thần thiếp."

Vân Tú khảy khảy hộ giáp màu xanh lam, cười một cái, chiêu tránh nặng tìm nhẹ này Huệ phi dùng thật sự thành thạo.

Nhưng thành thạo thì thành thạo, cũng chưa chắc có thể hữu hiệu hay không, lỡ như hoàn toàn ngược lại, chẳng phải là mất nhiều hơn được à?

Chỉ thấy mặt Khang Hi trầm trầm, ánh mắt càng thêm thất vọng, Thái Hoàng Thái Hậu thở dài một tiếng, dẫn đầu mở miệng.

"Nếu ngươi bận rộn việc cung vụ, không có thời gian chăm sóc Dận Tự, vậy thì Hoàng Đế, ngươi để ai gia làm chủ đi, cho Lương quý nhân tạm thời tự nuôi nấng hài tử, mẫu tử hai người cũng dời khỏi Duyên Hi Cung, tạm đến ở trắc điện của Từ Ninh Cung, ngươi thấy thế nào?"

Hai chữ "Tạm" này, cơ hồ là nói ngày sau phải cho Lương quý nhân lên tần vị.

Mặc dù hiện tại không hợp quy củ, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu tự mình hạ khẩu dụ thì sẽ không có ai phản đối; Người duy nhất là Huệ phi muốn phản đối cũng không dám mở miệng, chỉ có thể tái mặt mà nuốt xuống quả đắng.

Nghe xong, Vân Tú nao nao.

Bát a ca giao cho nương hắn nuôi, đúng là trong dự kiến của nàng; Nhưng việc dời đến ở tại trắc điện của Từ Ninh Cung...... dù tốt cho Bát a ca, nhưng lại không tốt cho Lương quý nhân lắm.

Thái Hoàng Thái Hậu ở Từ Ninh Cung, Hoàng Thượng nếu muốn triệu Lương quý nhân thị tẩm, thì phải gặp Thái Hoàng Thái Hậu trước, sẽ rất phiền nàng (Thái Hoàng Thái Hậu), chuyện này đồng nghĩa với việc chặt đứt ân sủng của Lương quý nhân còn gì.

Nàng nhẹ nhàng nhướng mày, giương mắt nhìn về phía Lương quý nhân.

Cặp kia mắt hạnh mênh mông sương mù tràn ngập sự thỏa mãn và kinh hỉ, không có nửa điểm không cam nguyện, Vân Tú nhìn hồi lâu, hơi hơi bừng tỉnh, trách không được Quý Phi tìm đến nàng, thì ra tính tình nàng là như vậy.

Nàng ấy cũng như Thành tần, toàn tâm vì nhi tử, nhưng Thành tần cứng cỏi hơn, nàng nhu mì hơn.

Nàng nhớ tới Lương quý nhân trong mộng, về sau sẽ là Lương phi Vệ thị, ngay lúc Bát a ca còn chưa có danh tiếng gì, nàng vẫn như người vô hình trong cung. Sau này khi Bát Hiền Vương nắm trong tay quyền lực, Hoàng Thượng cũng ban cho mẹ đẻ hắn thêm nhiều ân điển, đầu tiên là phong tần, sau đó là phong phi, nhưng dẫu vậy, Vân Tú cũng chưa hề nghe qua ai nói Vệ thị kiêu căng hay hống hách.

Lương quý nhân rất đẹp, nhưng sau khi Bát a ca ra đời, Hoàng Thượng liền phai nhạt với nàng; Dù sau đó có phong phi, nhưng cũng không đến thăm được vài lần.

Lý do Khang Hi không ghé thăm, trừ xuất thân ra, đương nhiên cũng là vì cảnh xuân tươi đẹp không còn nữa. Nhưng bây giờ Lương quý nhân vẫn đang còn xuân xanh phơi phới nha......

Nghĩ đến chỗ này, Vân Tú thu hồi tầm mắt rồi chuyển sang nhìn Khang Hi, thật sự muốn xem cảnh kế tiếp quá.

[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

......

Sau khi mơ giấc mộng đó, đối với việc Hoàng Thượng có sủng ái hay không, Vân Tú cũng dần cảm thấy bình thường, đáy lòng cũng bớt đi sự không thoải mái, không hề xem trọng chuyện đó nữa.

Còn những màn tranh giành tình cảm mỗi ngày, còn có mấy lúc nàng tỏ ra ăn dấm, trong đó có bao nhiêu thật bao nhiêu giả, nàng đều rõ ràng.

Nếu không sủng ái Lương quý nhân, Hoàng Thượng có cảm thấy tiếc hận không nhỉ?

—— Ai ngờ sắc mặt Khang Hi vẫn nhàn nhạt như cũ, không có nửa phần dao động.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Vân Tú, Hoàng Đế liền nghiêng người nhìn lại đây, mắt đối mắt với nàng, sự tức giận dưới đáy mắt bỗng bị đánh tan, sau một lúc lâu thì hiện lên chút tươi cười.

Thần sắc kia, cứ như đã chờ nàng nhìn nãy giờ, ngay sau đó cảm thấy mỹ mãn rồi quay đầu, lại tiếp tục làm mặt lạnh.

Vân Tú: "......"

Chỉ nghe Thái Hoàng Thái Hậu hỏi lại lần nữa, Khang Hi khẽ gật đầu, tiếp theo nói: "Truyền lệnh xuống, cứ theo lời Lão Tổ Tông nói mà làm."

"Kéo mấy tên điêu nô xuống đi, giải đến Thận Hình Tư." Nói xong, hắn liếc nhìn Huệ phi sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp đổ, lạnh nhạt nói: "Huệ phi Nạp Lạt thị, quản lý tắc trách, giáo dưỡng thất trách, phạt bổng lộc nửa năm để răn đe cảnh cáo. Ngoài ra, đầy tháng của tiểu Thập cũng sắp đến...... ngươi cũng bàn bạc lại mấy việc cung vụ với Quý Phi, đặc biệt là thiện phòng và mấy sự vụ quan trọng, như thế mới không luống cuống tay chân. Trẫm nói ngươi hiểu rồi chứ?"

Nghe ra trong lời trách móc của Hoàng Thượng còn hàm chứa một ít châm chọc, Huệ phi chỉ cảm thấy như nuốt phải ruồi.

Bị phạt bổng lộc cũng không sao, bất quá mất chút mặt mũi mà thôi. Nhưng việc bàn bạc cung vụ với Quý Phi...... đây chính là biến tướng của việc đoạt quyền!

Tóm lại Hoàng Thượng đã sinh ra sự bất mãn đối với nàng.

Huệ phi lập tức nhớ lại hôm nay bị Quý Phi tính kế, không còn Dận Tự làm trợ lực nữa, ngày sau còn phải hỗ trợ nàng ta xử lí cung vụ, khiến trái tim nàng như bốc cháy, tức giận xen lẫn oán hận.

Còn có Nghi phi kia, dầu muối đều không ăn, mặc dù đã cột được Quách Lạc La thị vào thuyền rồi, nhưng Huệ phi cũng không cảm thấy vui sướng.

Chuyện vui vừa tới lại đến chuyện buồn, sao lại vớ vẩn thế chứ?

Nàng gượng cười một tiếng: "Hoàng Thượng nói rất đúng, thần thiếp...... xin nhận phạt."

Sau khi hồi cung, tâm tình Vân Tú vô cùng tốt mà dùng cơm trưa, sau đó nàng chuẩn bị đến Vĩnh Thọ Cung để chia sẻ chuyện vui ban sáng với Quý Phi, đúng lúc vào lúc này, Lương Cửu công công vội vã đến thỉnh an.

"Lương tổng quản." Vân Tú thấy hắn đi có một mình, cũng không mang theo người nào, không giống như là tới ban thưởng, liền lên tiếng hỏi, "Đây là?"

"Hoàng Thượng đang bận phê sổ con, nên vội vàng phái nô tài tới Dực Khôn Cung." Lương Cửu công công hạ giọng, biểu tình rất là phức tạp, "Nô tài là có khẩu dụ muốn truyền......"

Nghe vậy, sắc mặt Vân Tú trở nên nghiêm túc, Đổng ma ma các nàng cũng nghiêm nghị nín thở, cung kính cúi đầu xuống.

"Hoàng Thượng nói ——"

Lương Cửu công công khụ một khụ, rồi sau đó nhịn xuống cảm giác ê răng cùng nổi da gà, đọc một câu: "Trẫm cảm thấy, Vệ thị nhìn thế nào cũng không bằng nàng."

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Hoàng Đế: Tú Tú đang nhìn trẫm kìa! Chắc chắn là nàng ghen tị rồi! Trẫm phải nói vài lời ngon tiếng ngọt để trấn an nàng mới được.

Hoàng Đế: Các ngươi sao lại bi quan như thế? Trẫm cảm thấy mấy lời của trẫm rất được mà......

Lương Cửu công công: Ha hả.

- ----

Đôi lời editor:

...... Ha hả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp