Hồi Ký Thời Không

Chương 4: Hào môn đấu đá (4)


2 năm

trướctiếp

Một đoạn đường dài qua đèo rất nhàm chán, Đường Hi thư thái nghịch điện thoại, 1802 nãy giờ vẫn luôn giận hờn bỗng chủ động gọi cô.

[Đường Hi.]

"Hử? Hết dỗi rồi sao?"

[...Tôi có một tin xấu, cô muốn nghe không?]

Giọng của 1802 nghiêm túc, Đường Hi cũng thôi đùa cợt, ngồi ngay ngắn lắng nghe.

"Nói đi."

[Cô đang bị bám đuôi.]

Đường Hi: ...

Đường Hi: ???

Vẫn là Đường Hi: !!!

Mẹ nó?!

Mẹ cả nhà nó!!

Cô rõ ràng cái gì cũng không làm, còn chưa động thủ với Cố thị mà?

"Có bao nhiêu người?"

[Chỉ có 2 người, bám theo bằng xe ô tô.]

"...Ta có đánh được không?"

[Lực chiến của họ cao hơn hẳn cô, thật sự muốn đánh?]

Đậu xanh rau má!!

Đúng là không cho người khác nghỉ ngơi mà, Đường Hi thầm rủa cô ra ngoài không xem ngày, đi xe của nhà cô còn đỡ, lái xe ai cũng biết đánh đấm, lần này thì toang thật rồi ông giáo ạ.

Đoạn đường này là ngoại ô, có án mạng cũng không ai biết.

Cô nhướng người tới trước gọi tài xế, nói mình đang bị bám theo, dù xe tiếp tục tăng tốc độ, 1802 bảo bọn chúng cũng lao nhanh đuổi theo.

Tài xế nhìn kính chiếu hậu, phía sau vắng tanh không có người, hoài nghi cô phát rồ phát dại, định dừng xe.

Đường Hi không nghĩ nhiều, một tay giữ chặt bánh lái, tay còn lại nhanh như chớp cầm quyển sách dày cộm đập thẳng vào gáy tài xế, ông ta cứ như vậy ngất tại chỗ, bị Đường Hi vứt ra khỏi xe.

"...Đắc tội, tình huống khẩn cấp."

[Cô có vẻ đã quen với việc này.]

"Ngươi đừng có ở đó cười nhạo ta, nói trước ta không có bằng lái xe đâu."

[???! Vậy sao cô lại cầm lái?]

"Nếu không ông tài xế sẽ quẳng ta giữa đường."

Cô đang nói thật, có vẻ tài xế tưởng cô cố ý gây chuyện, nhìn có vẻ sắp thực sự vứt cô tại chỗ này cô mới đánh ngất ông ta.

Chưa ăn thịt heo không có nghĩa là chưa thấy heo chạy.

Đường Hi quyết định thuận theo ý trời, đánh tay lái tứ lung tung, nhưng vẫn không giảm tốc độ. Hai kẻ kia biết đã bị phát hiện, không thèm che dấu hành tung mà đường hoàng dí sát phía sau.

"1802, ta không nhớ đường về, kiếm cho ta con đường nào nhanh mà lại có thể chạy trốn đi."

[Băng qua ngọn núi này.]

Hệ thống trả lời cực kì chém đinh chặt sắt, cô nghe xong ngây ra như phỗng, ngốc lăng luôn.

"Hả a a a? Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế? Ta không biết lái xe, lên đó tông cây mà chết à?"

[...Cô nên nâng chỉ số thông minh đi. Rẽ phải qua góc khuất của ngọn núi này, sâu phía trong có một đường hầm cho tàu hỏa, đường đó ngắn nhất.]

"À, vậy ra đó là băng qua núi."

Nói là làm, Đường Hi gạt cần, bẻ hết lái sang phải, giẫm phanh.

Kít!!!!

Chiếc xe dưới tốc độ cao bị phanh gấp, không ổn định xoay một vòng tròn lớn, bánh xe ma sát với mặt đất kêu kin kít, hằn một vệt cháy đen hình cánh quạt. Nghe thì có vẻ chuyên nghiệp đấy, nhưng Đường Hi hoàn toàn không biết lái xe, chiếc bị dồn lực vào bánh xe bên trái, lật hẳn một sang một bên.

Rầm!

Khi chiếc xe tưởng chừng như sẽ rơi xuống đèo, bỗng va phải thành an toàn lật xe trở lại như cũ, xé gió chạy ra sau núi.

Hệ thống: ...

Hai kẻ truy đuổi: ...

[...Đường Hi, cô không cần mạng nữa à?]

Đường Hi ngồi trong xe bị va đập trái phải, xe lật thẳng 90 độ khiến cô đập đầu vào kính xe, rồi bị dựng lại, cánh tay ê ẩm, thế này đáng sợ hơn chơi các trò cảm giác mạnh nhiều!

Bị lật lui lật tới như bánh tráng vậy?!!

Cứ tưởng mất mạng rồi chứ!!!

Cô hơi choáng váng, nhưng vẫn mắng 1802, "Nói cái gì thế, ta là một kẻ tham sống sợ chết đó."

***

Chiếc xe đằng sau vẫn dai dẳng bám theo, khoảng cách giữa hai xe vẫn duy trì như ban đầu, Đường Hi cực kỳ không thích loại cảm giác bị truy giết này, vì cái gì cô cứ bị đẩy vào mấy tình huống này chứ!!!

"1802, ta tin tưởng ngươi đó, nói cho ta cách cắt đuôi bọn họ đi."

[Hai kẻ đó là dân chuyên nghiệp, kĩ thuật lái xe lẫn tốc độ đều không tồi, một người chưa biết lái xe như cô sao có thể dễ dàng trốn thoát họ được.]

Đường Hi vẻ mặt cau có như ăn phải ruồi, hệ thống đã nói vậy thì cô nên làm sao đây.

Câu giờ? Này thì kiểu gì cũng bị đuổi kịp.

Tăng tốc? Con đèo này còn chưa hết đâu, nghiêng trái ngả phải như này thì cô chỉ có nước rơi xuống.

Cách nào cũng không ổn a!

[...Đường Hi, cô có may mắn không?]

1802 cuối cùng đã lên tiếng, nhưng nghe nó hỏi thế, Đường Hi nháy mắt rùng mình, không phải nó bảo đi làm mấy chuyện nguy hiểm tính mạng đâu nhỉ?

"...Có. Giá trị may mắn của ta là cao nhất trong bảng thống kê, 80 đơn vị."

[...Tôi có một kế hoạch mạo hiểm, chúng ta không đi qua đường hầm nữa. Nếu cách này thành công cô có thể trốn thoát, đồng thời xử luôn hai kẻ kia.]

"Khả năng thành công là bao nhiêu?"

[60%.]

Đường Hi cắn răng, nghe lời 1802.

Chiếc xe của cô bỗng bứt tốc, lao vun vút trên con đèo ngoằn ngoèo, hai kẻ đằng sau sững sờ giây lát rồi tăng tốc đuổi theo sát nút.

"Cô ta rốt cuộc định làm gì vậy?"

"Vậy mà quyết định liều mạng, xem ra chúng ta không cần tự ra tay đối phương cũng sẽ lao xuống dốc mà chết."

Trong xe, Đường Hi theo những gì 1802 hướng dẫn, điều chỉnh các thông số trên xe, thật sự là cô không hiểu mô tê gì cả, chỉ nghe lời bấm loạn xạ thôi.

[Đường Hi, khoảng 200 mét phía trước có cua dốc, tốc độ tối đa, lao thẳng xuống.]

"Cái quái...? Từ từ đã 1802, lao xuống dốc? Không phải ta không tin tưởng ngươi, mà là như thế cũng quá nguy hiểm rồi. Không sợ lật xe hay phát nổ sao?"

[...Cô rất may mắn.]

Chời má!!!

Đặt cược hết tất cả vào may mắn sao?!!

Mẹ kiếp, đã vậy thì đành chơi tới cùng, xem ai liều mạng hơn ai!!!

Đường Hi nhấn mạnh ga, kim tốc độ chỉ đến 200km/h. Chỉ nghe âm thanh va chạm kịch liệt, cô đâm gãy thành an toàn, đầu xe bẹp dúm, rồ ga thêm một lần nữa lao xuống.

Phóng lao thì phải theo lao!

Khoảnh khắc chiếc xe phi như bay trên không trung, bản năng của Đường Hi cực kì kêu gào cô nhắm mắt, nhưng tâm trí lại cưỡng chế chính mình chứng kiến khung cảnh kinh hoàng này.

"Con quỳ lạy thần tiên khẩn cầu bồ tát, làm ơn cho con sống sót qua tai nạn này, nhất định sẽ cúng bái mà!"

Tuyệt đối đừng có chết nha!!!

Cô còn chưa sống đủ đâu!

Mọi thứ nhìn thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh. Chiếc xe lao xuống xoay tròn trên không trung như con thoi, nhờ thắt giây an toàn mà Đường Hi không bị té ngã, cô trợn mắt nhìn mọi thứ đảo lộn một vòng, rồi bị đập xuống.

Rầm một tiếng!!!

Chiếc xe vậy mà an toàn đáp đất!!!

Cha mẹ ơi!

Hù chết bổn cô nương rồi!!!

"Má nó, kì tích!! Xe xoay một vòng tròn trên trời mà vẫn đáp đất bình thường, không bị lật xe, không bị nổ!!!"

Đường Hi mừng phát khóc, chỉ thiếu điều nhảy cẩng lên hát Quốc ca, hai tay cầm lái gào to:"Sống rồi, sống rồi! Đội ơn trời phật ban hồng ân, ơn này tôi nhớ mãi không quên!!!"

Đâu chỉ cô, hai kẻ phía sau tròng mắt muốn rớt ra ngoài, cứ ngỡ như núi Thái Sơn sụp trước mắt, lắp ba lắp bắp.

"Cái, cái quỷ gì vậy!!!"

"Cô ta, cô ta, cô ta con mẹ nó vẫn còn sống???? Rõ ràng thủ pháp và kĩ thuật không khác gì con gà mà?!!"

Đường Hi trải qua tình huống sinh tử, nhặt lại được cái mạng, vừa lái xe vừa kích động không thôi.

"Ôi mẹ ơi kinh khủng quá, đến giờ tay ta vẫn còn run nè."

[Đừng có vội mừng, bọn chúng vẫn đang đuổi theo cô.]

"Ta thao!!! Vì cái mẹ gì nhất quyết muốn mạng của ta?? Ta chỉ là một pháo hôi nhỏ nhoi thôi mà."

Hai kẻ kia sau khi bị dọa vẫn quyết đuổi theo đến cùng, khoảng cách cuối cùng cũng bị rút ngắn lại. Một tên nhoài người ra khỏi cửa sổ, rút súng ra nhắm bắn.

[Đường Hi, chúng có súng!!!]

Đoàng!

Đường Hi sau pha đáp đất vừa nãy còn đang thở phào, nháy mắt trái tim lại bị treo ngược.

Cô đã coi thường bọn chúng rồi, cứ ngỡ chỉ là chó săn người bình thường, nhưng nếu có súng thì phải đánh giá lại.

[Lái sang trái phải luân phiên để né đạn đi, đừng chạy theo đường thẳng.]

Đoàng đoàng.

Đường Hi không ngừng bẻ lái, lưu loát tránh thoát mấy viên đạn nhắm vào xe, tâm tình hỗn loạn nhưng cũng rất kiên định, tình huống càng nguy hiểm cô ứng phó càng nhanh, nhưng chửi thì vẫn phải chửi.

"Ta thao cả nhà chúng mày! Mẹ kiếp lũ đeo bám này, bám người như keo chó!"

Hôm nay tuyệt đối là ngày mà Đường Hi chửi thề nhiều nhất! Dường như cô muốn đem hết tinh hoa học tập cả đời ra chửi cho thống khoái.

Đoàng đoàng.

Choang!!!

Đường Hi nghe âm thanh vỡ vụn này thì phát hoảng, kính chiếu hậu bị bắn vỡ rồi!

Khốn kiếp, thật sự khốn kiếp mà!

Cánh tay cầm vô lăng của Đường Hi run rẩy, nhưng vẫn một mực nắm thật chặt, bây giờ sợ hãi cũng vô dụng, cô đánh lái đâm nát các vật cản đường, phải sống sót trước rồi tính sau!

[Đường Hi, mở cánh cửa bên trái, đẩy tốc độ lên mức cao nhất. Phía trước địa hình khá tệ, đường đá gập ghềnh, nhiều hố và ụ đất to nhỏ, có lẽ sẽ hơi xốc nảy.]

Cô không nói hai lời liền mở cửa, tuy không hiểu ý đồ của 1802, nhưng do sự tín nhiệm đối với hệ thống, Đường Hi đối với 1802 cực kì tin tưởng.

***

Quả nhiên ngay sau đó chiếc xe xốc nảy dữ dội, Đường Hi cảm thấy cả người chúi về trước, ngay sau đó lại mạnh bạo bị vực dậy, chiếc xe như món đồ chơi tung hứng bị ném qua ném lại trên sườn dốc.

Chiếc xe đâm phải ụ đất, dựng thẳng một góc 40 độ, rồi bị đập lại xuống, đầu cô đau búa bổ, cả người ngột ngạt khó thở, thật sự quá mệt mỏi rồi.

Lúc này, 1802 chợt quát lớn.

[Đường Hi, phía trước là vực thẳm!]

[Cởi dây an toàn, nhào ra khỏi xe!!!]

Đường Hi giật phăng dây an toàn, dùng hết tất cả tinh thần và sức lực, tông cửa lao ra khỏi xe, cô co người lại như con tôm, bị hất văng mấy vòng trên đất rồi mới dừng lại.

Cả người trầy xước rát vô cùng, cô lết cái thân đứng vậy, đang phủi bụi trên quần áo xuống, một chiếc xe ô tô đen lao qua trước mắt cô như một cơn lốc, chỉ để lại tàn ảnh rồi biến mất dưới vực thẳm.

"..."

"Hệ thống, cần lời giải thích???"

[Đoạn đường gập ghềnh ban nãy cao hơn so với chỗ cô đang đứng, chỉ cần vẫn đang chạy xuống thì không thể dừng lại được, sẽ theo quán tính lao thẳng xuống vực.]

"Trời má!! Ngươi nghĩ ra kế hoạch mạo hiểm như vậy? Nếu ta không kịp nhào ra thì có phải cũng tan xác dưới đó rồi không?"

[Tôi đã nhắc cô mở cửa từ trước rồi, hơn nữa...cô thật sự rất may mắn.]

Nhắc đến vấn đề may mắn này, Đường Hi từ chối nêu ý kiến, làm người không thể quá dựa vào may mắn được.

Cô bước đến gần, nhoài người nhìn xuống dưới, bên trong tối đen như mực, sâu hun hút, hai chiếc xe hẳn đã nát tươm rồi, con người càng không thể sống nổi. Cho dù phía dưới đầy nước nhưng theo độ cao này, ngã xuống nước cũng không khác ngã xuống sàn bê tông là mấy.

Đường Hi vuốt mặt, cô cứ như đi dạo một vòng quỷ môn quan, cả tinh thần và thể xác đều quá mức mệt mỏi, lựa một thảm cỏ khá sạch sẽ, nằm lăn ra nghỉ ngơi lấy sức.

"Thật sự không thể tin được, ta vậy mà vẫn còn sống."

[Vất vả rồi.]

Đường Hi nghĩ đến mấy pha lao xe như điên lúc nãy, cả người đều không khỏe.

Cuộc đời cô sao lại biến thành phim bom tấn rồi???

Không phải đây là thái bình thịnh thế sao?

Lần đầu tiên lái xe, cô hút chết không biết bao nhiêu lần, cuối cùng xe lao xuống vực.

Lần đầu tiên tận mắt thấy súng thật, còn chưa được thử cầm lên, cô đã suýt bị bắn chết.

Mạng sống mảnh như sợi chỉ, không cẩn thận là đứt ngay!

"Đời này có Lý Nhiễm có thể dựng thành phim được rồi. Đủ tiêu chuẩn!"

[...Đường Hi, trước khi có ký chủ, các hệ thống sẽ lang thang khắp chốn, tôi đã gặp rất nhiều nhiệm vụ giả thực tập rồi, nhưng trường hợp của cô thật sự quá xúi quẩy.]

"...Đừng nói nữa, ta nghe mà đau lòng muốn chết. Tại sao nhiệm vụ đầu tiên lại là cấp C cơ chứ?? Kiếp trước ta đắc tội cả dãy ngân hà sao?"

[Ít nhất thì trong cái rủi có cái may, không phải cô còn sống đến giờ sao? Trải qua thử thách rồi thì rút kinh nghiệm, nhiệm vụ sau này sẽ dễ dàng hơn.]

Đường Hi cảm kích hệ thống vô bờ bến, nước mắt tràn mi, "1802 vạn tuế, vạn vạn tuế!!! Ngươi đúng đồng đội tuyệt như thần đó, về sau chúng ta ở cùng nhau đi, ta thà cùng ngươi tương ái tương sát còn hơn gặp phải mấy việc đáng sợ này."

[...Ký chủ, thỉnh tự trọng. Cái gì mà cảm kích vô bờ bến, nước mắt tràn mi, cô khoác lác cũng có chừng mực thôi.]

Đường Hi hừ một tiếng, giễu cợt nói:"Ngươi lên mặt cái gì, đồ hệ thống khó ưa."

[Vậy cô tự tìm đường về nhà đi.]

Dây thần kinh liêm sỉ của Đường Hi đứt ngay tắp lự.

"Đại nhân chờ đã! Xin ngài rủ lòng thương giúp tôi lần này với, tôi thề trọn đời trọn kiếp theo ngài làm trâu làm ngựa!!"

[Nếu cô chịu quỳ gối nói, "Đại nhân, cầu xin ngài bao dung uy vũ, cao cao tại thượng chia sẻ cho tôi hèn mọn chút trí thông minh tuyệt đỉnh của ngài!" thì tôi sẽ nghĩ lại.]

Đường Hi cực kì nghe lời, quỳ gối dập đầu trước không trung nài nỉ:"Đại nhân, cầu xin ngài bao dung uy vũ, cao cao tại thượng chia sẻ cho tôi hèn mọn chút trí thông minh tuyệt đỉnh của ngài!"

1802 trợn trắng mắt dù nó không có mắt, hình như sợ khinh bỉ chưa đủ chủ nhân nhà nó.

[...Gớm quá!]

Đậu má!!!!!

1802, ngươi đùa với bà đây đúng không?

Tuyệt đối là nó đang trả đũa vụ cô cười nhạo nó trên xe, cái hệ thống này sao thù dai vậy?!!

Tuy âm thanh của 1802 vẫn vô cảm như cũ, nhưng Đường Hi cảm thấy rất rõ ràng nó đang phun vào mặt cô!

Bao nhiêu cảm kích của cô với nó nãy giờ tụt hết sạch, cái hệ thống cần format lại!!!

"1802, ngươi đi chết đi!"

"Ta sau này sẽ kiến nghị lên Tổng bộ đem ngươi đi tái chế!"

[Tự mình qua được vòng kiểm tra đi rồi nói.]

***

Sau khi lấy lại sức, Đường Hi đứng lên, vươn vai duỗi người vài cái cho đỡ mỏi, đến khi nhìn thấy toàn cảnh ở đây, cô trực tiếp câm nín.

Ban nãy đuối quá không chú ý, bây giờ đứng dậy mới phát hiện. Bốn phương tám phía đều là cây cối, cách cô hai mét là một vực thẳm, hiện tại căn bản là 'một thân một mình một rừng cây'!!!

Đường Hi quyết định leo lên chỗ cao hơn, dù tầm nhìn xa tít mù khơi cô vẫn không thấy nội thành.

"1802, nội thành cách đây bao xa?"

[Tầm 15km.]

Đường Hi: (╯°Д°)╯ ┻━┻

Sao ngươi không nói sớm hơn!!!

[Vì cô không hỏi.]

Đường Hi rốt cuộc bị nghẹn họng, cơn tức này cô nuốt không trôi mà! Cảm giác này y chang lần chén cháo có độc, 1802 chắc chắn chơi xỏ cô.

"Nếu ngươi có thực thể, ta tuyệt đối phải đem ngươi làm bao cát đánh cho thống khoái!"

[Tiếc là tôi không có thực thể.]

Cái tên chết dẫm này!!!

Đường Hi thở phù phù, đẩy hết bất mãn của mình đi.

"Thôi được rồi, theo đà này chắc phải đi bộ, xe của người ta ban nãy ta làm hỏng mất rồi. Bây giờ là mấy giờ?"

1802 có vẻ chơi đủ rồi, cũng trở lại bộ dạng cứng ngắc thường ngày.

[5 giờ rưỡi.]

Vậy là cô còn một tiếng rưỡi đồng hồ, phải về nhà trước 7 giờ, những việc hôm nay cô cần giấu nhẹm đi, một tiểu thư khuê cát như Lý Nhiễm lại có thể sống sót từ tay hai tên mang súng, hơn nữa còn hạ được chúng, chuyện này nói ra quỷ nó tin!

Đường Hi cau mày, "Không kịp."

Bí mật của Đường Hi chính là việc cô là kẻ giả mạo, nên cô mới phải ẩn danh đi tìm thám tử tư và bà Mễ. Giờ việc mà bung bét thì hẳn Lý gia sẽ nhận ra, dù sao cô cũng không phải con gái họ, có tài giỏi đến đâu cũng không thể đóng kịch y như nguyên chủ được, mẹ Lý đã nghi ngờ vài lần rồi.

[Hay cô đổi từ đi bộ sang chạy bộ đi.]

"Chạy bộ đường dài có vận tốc tầm 10km/h, ngươi có cách nào nhanh hơn không?"

[Cô có thể chặn đường cướp xe.]

Đường Hi: Cút cút cút!

Cô thở dài, "Vẫn là thành thành thật thật chạy bộ đi, gần nội thành có các tiểu khu, quá giang một đoạn chắc là ổn."

Nói là làm, Đường Hi bắt đầu chạy bộ theo con đường 1802 chỉ, tuy thong thả hơn rất nhiều so với lần trước, nhưng quãng đường thật sự rất dài.

May là hôm nay cô mặc quần, nếu mặc váy mà chạy xác thực khó coi.

Chạy được tầm vài cây số trên con đường hoang hoải, Đường Hi bắt đầu hụt hơi nặng nề, đầu gối nhức mỏi, chân chỉ vừa lành được mấy hôm lại phải chạy, cô thật sự muốn khóc.

Đường Hi vừa chạy marathon vừa tán gẫu với 1802, như thế phần nào khiến cô thư thái hơn, nhưng cô phát hiện hệ thống nhà cô có điểm kì lạ so với khi mới gặp.

"1802, sao ngươi càng ngày càng nhân tính hóa thế?"

[...Ở bên cạnh con người mãi nên thế.]

"Phụt há, ngươi bây giờ mới đúng là đồ khó ưa rồi."

[Có gì vui vẻ mà cười chứ? Tôi khó ưa là vì ai? Quả nhiên ngu ngốc có thể lây bệnh.]

"Ừm, không chỉ nhân tính hóa, ngươi cũng càng ngày càng 'mặn' đó."

[Cút!]

"Thật sự ngươi đang dần giống ký chủ của ngươi nha, cứ việc thừa nhận đi không cần phải ngại."

[...Tôi không có ngại.]

Đến lúc này Đường Hi đã khát nước, tuy trong lòng bĩu môi nhưng vẫn ngọt ngào, "Vâng vâng, ngươi không ngại, 1802, ta khát nước rồi."

[Đường Hi, tôi có thể đọc suy nghĩ của cô đó.]

Hệ thống chắc chắn đang khinh bỉ cô đây mà!

"Ta biết sai rồi, nhưng ta thật sự rất khát đó, quanh đây có suối không?"

[Hừ. Đi thẳng về bên trái.]

Đường Hi rẽ trái, bước chừng ba mươi bước đã thật sự bắt gặp một con suối, cô khó có được mở mang tầm mắt.

"Trùng hợp ư, ở gần như vậy."

[Do cô quá may mắn thôi. Ở đây thôi, đừng đi lên thượng nguồn, gặp thú dữ thì không ai cứu được cô đâu.]

Đường Hi trong lòng thầm phỉ nhổ, thấy chưa, vế trước vẫn khó chịu với cô, vế sau lại nhắc nhở cô như thế.

Hệ thống nhà cô chắc chắn là tsundere!

[...]

[Hệ thống từ chối nói chuyện với bạn.]

Đường Hi cười lăn cười bò.

1802 sau khi bị cô cười nhạo dường như ủy khuất, suốt đoạn đường im thin thít không nói lời nào, rốt cuộc thì Đường Hi phải lân la mở lời, xin lỗi nhiều lần hệ thống mở miệng hừ lạnh với cô.

"Thật ra ngươi như thế này cũng không có gì không tốt, ta cảm thấy như vậy dễ nói chuyện hơn."

[...]

"Ấy khoan đã, ngươi đừng có từ chối nói chuyện với ta nữa, đã hai lần rồi đấy."

Hệ thống bị cô trêu thì bạo nộ, giận đến phát khóc, nó chắc hẳn đang đấm ngực chỉ tay lên chửi ông trời.

[Nếu ta biết ký chủ của ta là cái dạng đức hạnh như này, ta mới không thèm nhận ký chủ!!!]

Đường Hi cười ngọt ngào, "Ngươi đang nói với ai vậy?"

[Tôi đang nói với chính mình, không phải với cô!]

"Ngoan lắm!"

[Đường Hi, da mặt cô vẫn luôn dày như vậy à??]

"Quá khen quá khen, xấp xỉ lớp vỏ trái đất thôi."

[Cút!!!]

Và như thế, một đường chủ tớ chí chóe, Đường Hi mãi mới có khoảng thời gian thoải mái không cần phải đề phòng, đến gần nội thành, cả hai đi nhờ xe người khác, rốt cuộc kịp giờ.

Khi đã về đến nhà, Đường Hi chợt nhận ra trêu ghẹo 1802 là một loại thú vui tiêu khiển, phản ứng của nó cứ như thiếu niên mười mấy tuổi vậy, rất thú vị.

Đường Hi đanh mặt nghiêm túc, "1802."

Hệ thống tưởng cô có chuyện quan trọng muốn nói, chuyên tâm trả lời.

[Có việc gì?]

"Kì thực, nếu bây giờ ngươi thú nhận tình cảm với ta vẫn còn kịp đấy. Dù sao chúng ta cũng đồng cam cộng khổ, xả thân vì nhau mấy lần rồi, ta không ngại yêu đương vượt chủng tộc đâu."

[Cô, cô...cô có còn liêm sỉ không thế? Nói vậy mà không thấy ngại sao, cô có phải nữ giới không?]

"Ta không phải."

[...]

"Cơ mà, chẳng phải so với ta ngươi lại càng giống nữ giới sao, ngươi bây giờ đang thẹn thùng đó!"

[Má nó, Đường Hi, cô có thôi đi không? Không bao giờ biết đủ hả? Tôi nhận cô làm ký chủ là bất hạnh của tôi được chưa!]

Đường Hi cảm thán, lần đầu nghe 1802 nhà ta chửi người đó nha, đúng là thẹn quá hóa giận rồi.

[Hệ thống từ chối nói chuyện với bạn.]

Đã là lần thứ ba trong ngày rồi nhỉ?

Đường Hi cảm thấy bao nhiêu phiền toái nặng nề đều trôi sạch, cô lăn lộn trên giường, cảm thán có bạn quả nhiên rất khác khi ở một mình.

1802 vẫn thường ngó lơ cô nghe đến đây lại trồi lên.

[Tôi không phải bạn của cô.]

"Đúng vậy, ngươi là bằng hữu của ta."

[Hừ. Có nói cô cũng chẳng nghe.]

"Nhưng ta rất mừng khi sống lại được gặp ngươi, 1802! Ngươi là bạn cực thân của ta đó!"

[...Tôi không thèm.]

"Vậy ngươi muốn kết hôn với ta không?"

[Cô cút!!!!]

***
4149 từ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp