Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 42: Chuyện xấu thứ hai trong đời (Hạ)


2 năm

trướctiếp

Bầu không khí yên tĩnh đáng nhớ này kết thúc vào lúc Thành y sĩ hô to một tiếng —— "Máu còn đang chảy đấy...!"

Hai tên thị vệ giữ chặt người hắn nhưng không có bịt miệng của hắn, làm một thầy thuốc chính trực, hắn thật sự không có cách nào trơ mắt nhìn bệnh nhân đang ở trước mặt chảy máu ròng ròng, còn mình lại ngơ ngác đứng xem được.

Thiếu Thương đã hồi phục tinh thần, nghiêng đầu nhìn vết thương trên vai Lăng Bất Nghi còn đang chảy máu, nàng tiến lên một bước, không vui nói: "Tên gãy đã rút ra rồi, ngươi còn đứng đây lề mề cái gì, không mau tiến lên trị thương đi?! Lương y như từ mẫu, sao ngươi không gấp chút nào hết thế?"

Lời vừa nói ra, Thành y sĩ bi phẫn hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài! Hắn còn chưa kịp lên tiếng, hai thị vệ bên cạnh đã đồng loạt tránh sang hai bên trái phải, lần này hắn thật sự không thốt được lời nào nữa rồi.

—— Không sai, từ góc độ của nữ hài, hoàn toàn không nhìn thấy cánh tay trái của thầy thuốc bị bắt ngược ra sau lưng.

Lương Khâu Phi rất muốn cười, lại bị huynh trưởng ở bên cạnh dùng sức giật một cái, thiếu niên vội vàng nghiêm mặt lại.

Lý ngũ lang không thể chịu được nữa, quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa; Lý thái công chép chép miệng, phát hiện bộ râu yêu quý đã bị sờ rụng mất mấy cọng, đành phải buông tay ngồi xuống ghế.

Thành y sĩ trầm mặc tiến lên thực hiện chức trách, Thiếu Thương thấy vậy lui lại một bước, muốn trở lại chỗ ngồi của mình, quay người mới thấy chiếc ghế đặt ở vị trí cũ chẳng biết từ lúc nào đã bị người mang đi, đang đặt sát vào phía bên phải ghế của Lăng Bất Nghi.

Thị vệ mặt sẹo kia cười vô cùng hiền hòa: "Tiểu thư ngồi trước đi."

Thiếu Thương hơi run run, sau đó ngơ ngác ngồi xuống.

Nàng nhớ lúc ở Trình gia, nếu Trình lão cha tiếp khách trong Cửu Chuy đường mà không có mặt Trình mẫu, vị trí của Tiêu phu nhân sẽ được sắp xếp giống như thế này. Cho nên, đây là lễ nghĩa tôn trọng chủ nhà sao? Nhưng nhà này là của Lý thái công mà, mặc dù người sắp xếp là nàng. Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi địa vị Trình gia cao hơn Lý gia ư...

Trong lúc suy nghĩ mông lung, nàng chợt ngửi thấy một luồng hơi rượu thơm nức, tập trung nhìn lại thì thấy Thành y sĩ đang dùng cả bình rượu mạnh mới mở rửa sạch vết thương của Lăng Bất Nghi.

Lý thái công hít hít mũi, mỉm cười đánh giá: "Đây chính là rượu ngon trên mười năm đấy!"

Lương Khâu Phi hơi lộ vẻ đắc ý: "Lão trượng thật tinh tường, đây là rượu ngon tìm được từ khố phòng trong cung Trần vương năm xưa, cũng không biết đã cất giấu bao lâu rồi. Bệ hạ ban thưởng hồi đầu năm, vốn định dùng làm đồ uống trong tiệc ăn mừng đấy."

Thiếu Thương cũng hít một hơi, thầm nghĩ rượu này quả nhiên mạnh mà không nồng, hương thơm thanh khiết. Nàng rất muốn nói, ta có thể chiết xuất ra rượu có nồng độ cồn cao hơn cho ngươi, đừng lãng phí rượu ngon như vậy, không bằng để lại cho Trình lão cha nhà ta đi.

Lời này đương nhiên không thể nói. Người ta cứu được mạng ngươi, không trả công thì thôi lại còn tham rượu của người ta?!

Lăng Bất Nghi hơi nghiêng đầu nhìn nữ hài, vừa nhìn vừa vân vê chiếc khăn gấm trong tay —— vừa rút xong tên gãy ra, nàng lập tức đưa trả lại hắn, sau đó quấn lại sợi vòng cổ vào tay mình. Dù tuổi nàng còn nhỏ, nhưng tâm tính trong sáng, không có chút ý tứ vương vấn dây mây.

Lúc này, Thành y sĩ bắt đầu cắt đi phần thịt thối.

Âm thanh cắt thịt sàn sạt vang lên, từng mảnh thịt nhỏ thối rữa tím đen bị cắt ra rồi đặt vào chậu, da đầu Thiếu Thương tê dại. Nhưng nam tử đang lộ vai kia vẫn lẳng lặng đặt hai tay trên đầu gối, thần sắc lạnh nhạt, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt và khóe miệng hơi mím lại, dường như đối với hắn chẳng hề có chuyện gì xảy ra.

Đứng bên cạnh nhìn khóe môi đỏ thắm trên làn da trắng tuyết của người nọ, không hiểu sao Thiếu Thương chợt nghĩ, nắm giữ quyền hành bậc này, hắn thật sự còn quá trẻ. . .

Cắt xong phần thịt thối, rửa sạch vết thương, bó thuốc, Thành y sĩ đeo túi lên lưng rồi ra ngoài, không quay đầu lại lấy một lần, dù chỉ nhìn bóng lưng hắn thôi, Lý ngũ lang cũng cảm nhận được vị thầy thuốc này đã phải chịu tổn thương rất lớn.

Lăng Bất Nghi được Lương Khâu Phi hầu hạ mặc lại từng lớp y bào, uống hết nửa bát rượu mới chậm rãi thở ra một hơi, nhấc tay gọi người tiến vào.

Hai binh sĩ mang theo một quyển trục dài bằng gấm lụa bước vào, sau đó chậm rãi mở ra trước mặt mọi người. Thì ra đó là một tấm bản đồ có đánh dấu núi non sông ngòi và thôn trang, Thiếu Thương nhìn không hiểu ra sao, nhưng Lý thái công lại biết đây là bản đồ Duyện châu.

Thần sắc Lăng Bất Nghi nghiêm túc, nói: "Ta đã đi qua Duyện châu mấy lần, nhưng lại chưa từng tới Đông quận. Hiện tại có một vài nhóm tàn binh bỏ chạy tới nơi này, mấy ngày nay ta đã tiêu diệt hai nhóm, nhưng còn một nhóm đuổi tới Tiêu trang ở phía nam Thanh huyện thì mất dấu. Thỉnh cầu thái công chỉ điểm, hiện giờ phía đông có Vũ Lâm dũng tướng chống đỡ, liệu bọn chúng có thể chạy đi nơi nào?"

Trong lòng Lý thái công giật mình, bật thốt: "Chẳng lẽ đúng như Trình nương tử suy đoán, Thánh thượng đã xảy ra chuyện?"

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ về phía thiếu nữ đang ngồi ghế bên phải chính giữa, Thiếu Thương vô cùng xấu hổ, trong bụng mắng to Lý lão đầu nhanh mồm nhanh miệng!

Vẻ mặt Lăng Bất Nghi hứng thú: "Ngươi đoán được gì rồi?"

Thiếu Thương liên tục khoát tay, căng thẳng nói: "Không không, không. . . Ta đoán mò thôi, không tính, không tính!"

Lý lão đầu lắm miệng nhanh chóng giúp nàng bổ sung: "Trình tiểu nương tử nói, có người mưu đồ làm loạn, trước hết kéo dài hành trình ngự giá, sau đó bất ngờ nổi dậy, vậy nên phía tây bên này mới không có người nào biết chuyện."

Thiếu Thương ha ha cười gượng mấy tiếng.

Lăng Bất Nghi mỉm cười nhìn nàng một hồi, nói: "Đoán đúng một nửa. Đích thực là có kẻ mang ý xấu, nhưng đã sớm bị bệ hạ phát hiện. Có điều vì nhớ tới tình cảm trước kia, hy vọng hắn có thể tự mình hối cải. Ai ngờ tặc tử ác độc, xét thấy khởi sự không thành, bọn chúng liền đuổi theo tàn binh hàng phỉ mà Thanh châu mới thu nạp gần đây, còn rải tin đồn "Hoàng đế muốn đuổi tận giết tuyệt", lúc này tên đầu sỏ mới thừa dịp hỗn loạn mà chạy thoát."

Lý thái công nghĩ tới thôn trang mấy năm nay không dễ gì mới hồi phục lại sắp gặp phải tai ương, không khỏi lớn giọng tiếc hận: "Bệ hạ thật sự quá nhân hậu, niệm tình làm gì chứ, loạn thần tặc tử nên xử trí ngay lập tức!"

Thiếu Thương nhớ tới Tang thị đang hôn mê cùng số binh sĩ thương vong của Trình phủ, cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, đúng vậy."

Lăng Bất Nghi cảm thấy bộ dáng góp ý phụ họa của nàng rất khiến người khác yêu thích, mỉm cười nói: "Quan lớn nơi biên cương, sơ sẩy một chút là ngàn cân treo sợi tóc. Bệ hạ thực sự đã nắm giữ được đại cục, chỉ là không ngờ bọn chúng lại ác độc đến nhường này."

Lý thái công vỗ đùi "A" lên một tiếng: "Quan lớn nơi biên cương?! Có phải châu mục làm loạn hay không? May mà có quận thái thú của chúng ta ra sức giữ vững, vậy nên tai họa mới không kéo đến phía tây!"

Khóe miệng Lăng Bất Nghi khẽ nhếch một cái: "Không, là quận thái thú của các ngươi bị người mê hoặc làm loạn, châu mục Duyện châu trung thành hộ vệ quân chủ, ra sức bình loạn, cho nên phía tây Thanh huyện mới không xảy ra việc gì. Mấy ngày nữa bệ hạ sẽ chiêu cáo thiên hạ."

Lần này không cần Lý thái công lanh mồm lanh miệng, Lăng Bất Nghi đã trực tiếp quay đầu nhìn sang Thiếu Thương: "Đây cũng là ngươi đoán?"

Thiếu Thương xấu hổ đến nỗi đỏ cả tai, chỉ có thể tiếp tục gượng cười: "Tiểu nữ tử ngu dốt, ngu dốt. . . Ha ha. . ."

Phát hiện nữ hài đang lén trừng mắt nhìn mình, Lý thái công cảm thấy hơi ngượng ngùng, vuốt vuốt chòm râu bước đến trước bản đồ quan sát, lại thuận miệng hỏi: "Không biết những tên tặc phỉ kia chạy trốn từ nơi nào ra?"

Lăng Bất Nghi đáp: "Chuyện xảy ra ở Hoạt huyện."

Lý thái công kích động xoay người, lớn tiếng nói: "Lần này bị Trình nương tử đoán trúng rồi nhé! Quả nhiên là xảy ra ở Hoạt huyện. May mà nhóm của phu nhân và tiểu thư không tới Hoạt huyện, nếu không chẳng phải là vào miệng cọp hay sao?! Trình nương tử quả thực quá đỗi thông minh!" Ông là người phúc hậu, thầm nghĩ tiểu nữ hài da mặt mỏng, vừa nãy liên tục mất mặt hai lần, lần này rốt cuộc cũng có thể cứu về một ván.

Lăng Bất Nghi nhịn cười: "Cũng không phải vậy. Bởi vì bệ hạ đã có chuẩn bị từ trước, lấy một thôn trang ở phía đông Hoạt huyện làm nơi đóng quân, vậy nên tai họa vừa xảy ra đã bị dập tắt ngay lập tức. Nếu hôm qua các ngươi tới Hoạt huyện, lúc đó đã là gió êm sóng lặng rồi."

Lý thái công cạc cạc ngượng ngùng ha ha hai tiếng, vội vàng cúi đầu nhìn bản đồ. Lương Khâu Phi và Lý ngũ lang xoay người cười trộm, còn lại thị vệ mặt sẹo và nhóm thị vệ trong phòng tính cả hai tên sĩ tốt đang cầm bản đồ đều im lặng nén cười.

Thiếu Thương: Thái công à ta van cầu ông đừng nói nữa!

Đông quận chiếm diện tích khá lớn, dân cư đông đúc, Lý thái công đứng trước bản đồ rất lâu, lưỡng lự khó quyết: ". . . Lăng đại nhân, thực không dám giấu giếm, lão hủ đối với nơi này không dám nói như lòng bàn tay, nhưng chí ít cũng nắm rõ đường đi sông suối. Tuy nhiên từ đường này tặc phỉ sẽ chạy tới đâu, lão hủ thực khó. . ."

Lời còn chưa dứt, Thiếu Thương đã phấn khích đứng dậy, vò mẻ không sợ sứt lớn tiếng nói: "Thái công không cần nghĩ nhiều. Người có dấu tích, tặc có mưu đồ! Nếu đám tặc phỉ kia là vì cướp của giết chóc, tất nhiên là đi tới nơi có nhiều người; nếu là để đảo loạn thế cục, nhân lúc nhân mã của bệ hạ tiêu diệt tặc phỉ mà thoát thân, vậy hẳn sẽ tìm một con đường vắng vẻ để chạy trốn, đặc biệt là giữa núi rừng không dễ bị phát hiện!"

Lần này Lý thái công không dám tùy tiện tán dương, vội vàng liếc sang Lăng Bất Nghi, đã thấy hắn đang nhìn nữ hài, cười khẽ nói: "Ngươi nói rất đúng." Vốn là vị tướng quân tài giỏi sát phạt nức tiếng đô thành, cười lên lại lộ vẻ tuấn mỹ trẻ trung bậc này.

Thiếu Thương cuối cùng cũng được nở mày nở mặt, khẽ cắn khóe miệng cười khẽ.

Ánh mắt Lăng Bất Nghi vẫn đặt trên người nữ hài, nói: "Nếu là loạn thế trước kia, cho dù bị đặt vào vùng đất đai hoang vu, các nơi vẫn sẽ tổ chức một nhóm hộ vệ dũng tráng trong thôn. Nhưng những năm này có lẽ dũng tráng đều đã tản về quê nhà khai hoang trồng trọt. Đột nhiên gặp loạn, chẳng khác nào tung sói lạc bầy dê. Vậy nên bệ hạ mới ra lệnh không quản những chuyện khác, phải tiêu diệt tặc phỉ đầu tiên. Thái công, nhóm tặc phỉ này chính là một trong những bọn cầm đầu, chuẩn bị xuôi nam trốn vào Kinh châu, mượn đường chạy tới đất Thục."

Lý thái công vuốt vuốt chòm râu liên tục gật đầu, quay đầu nhìn bản đồ.

Lý ngũ lang thầm nghĩ: Lăng đại nhân ngài nói rất hay, nhưng mà lúc nói chuyện có thể nhìn về phía cha ta được không.

"Vậy là mấy ngày nay đại nhân vẫn luôn bận rộn truy kích cường đạo, thế nên mới chậm trễ việc chữa thương?" Lần này Thiếu Thương đã sáng tỏ.

Lăng Bất Nghi mỉm cười nói: "Mãnh hổ dễ giết, kiến đàn khó diệt. Huống chi lúc này đã sắp khai xuân động thổ, chỉ chậm trễ một lát cũng có thể ảnh hưởng đến vụ mùa trong năm. Khó khăn lắm bách tính mới có thể an yên sống tốt, không thể để xảy ra sai sót được."

Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy hình tượng người trước mắt nàng chợt trở nên cao lớn, có lẽ những trung thần lương tướng thời cổ đại mà sách nói chính là như vậy đi, nàng đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào: "Ta cảm thấy ngài nói cũng rất đúng."

Lăng Bất Nghi mỉm cười không nói, hắn nhìn vào hai mắt nữ hài, quả thực là trong sáng như sao, sức sống dạt dào.

Lý ngũ lang yên lặng nhìn sang lão phụ: A phụ, hình như bọn họ đang liếc mắt đưa tình.

Lý thái công: Ngươi tiếp tục im miệng cho ta.

Cuối cùng lão nhân gia chỉ vào hai vùng trên bản đồ, nói: "Nếu muốn tháo chạy, có lẽ sẽ đi theo hai con đường này."

Lăng Bất Nghi gật đầu cảm tạ, lệnh cho sĩ tốt thu lại bản đồ. Thiếu Thương tranh thủ thời gian hỏi về an nguy của thúc phụ đầu heo nhà mình, Lăng Bất Nghi nói: "Huyện lệnh Thanh huyện trung dũng, vừa nghe tin đã lập tức chạy tới ứng cứu, lúc ta ra ngoài có thấy Công Tôn huyện lệnh đang ở trong trướng bệ hạ. Nếu thúc phụ ngươi đã vào Thanh huyện, nơi đó tường thành cao lớn, hẳn là không có gì đáng ngại đâu."

Trên mặt Thiếu Thương cười cười, trong lòng lại thầm phỉ nhổ —— thúc phụ thối, đầu óc bỏ đi như vậy, đáng đời chỉ có thể làm đại móng heo! Chờ ta cáo trạng với thúc mẫu, không cẩn thận thêm mắm dặm muối thì lão nương không mang họ Trình!

Lúc này, thị vệ lớn tuổi kia tiến đến, mũi tên xuyên qua cánh tay trái cũng đã được rút ra, bằng bó lại bằng băng vải. Hắn tiến lên ôm quyền nói: "Thiếu chủ công, tặc tử bị bắt tổng cộng có bốn mươi hai tên. Tra khảo đã hoàn tất, trên tay kẻ nào cũng đều dính máu."

Lăng Bất Nghi khẽ nhíu mày: "Sao lại bắt nhiều như vậy?" Ngụ ý là sao không giết hết đi.

Phụ tử Lý gia đều âm thầm giật mình. Thiếu Thương cũng rất sửng sốt, không nhịn được đưa mắt nhìn sang Lăng Bất Nghi.

Chỉ trong vài giây, nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi dường như đã biến thành một người khác. Mới đây còn là một người ôn hòa có lễ, nhân hậu trượng nghĩa, nhưng khi vừa nhắc tới tặc phỉ, bên trong ngữ khí hời hợt lại lộ ra mùi máu tanh ngợp trời, hoàn toàn không xem những kẻ kia như một "con người".

Nàng nghĩ, người này thật ra cũng tốt, chỉ là sát tính hơi nặng một chút.

Thị vệ lớn tuổi kia dường như tập mãi cũng thành quen, cười nói: "Cái đám vô dụng này, lúc cướp bóc phụ nữ trẻ em thì dũng khí mười phần, vừa thấy đánh không lại cái thì đầu hàng rất nhanh!" Nói xong, lập tức dẫn theo mấy tên đạo tặc bị gô cổ tiến vào.

Bị xách tới tổng cộng có năm tên, trên đầu trên thân đều là mồ hôi và vết máu, hình như y phục còn có dấu vết bài tiết, vừa tiến vào là mùi hôi thối lập tức lan ra bốn phía, Thiếu Thương ghét bỏ cau mũi lại.

Năm tên thổ phỉ vừa tiến vào đã khóc trời kêu đất, Lăng Bất Nghi cũng rất tốt tính nhẫn nại, chậm rãi chờ bọn chúng khóc lóc kể lể xong, mới nói: "Cho nên, các ngươi hoàn toàn là bất đắc dĩ, bị ép thành đạo tặc?"

Một tên có vết bớt xanh lớn trên mặt gào khóc: ". . . Tiểu nhân vốn cũng là một ngũ trưởng trung thực làm việc dưới trướng bệ hạ, nào ngờ quan trên phản loạn, tiểu nhân mới hồ đồ đi theo. . ."

Tên thổ phỉ thiếu một tai bên cạnh hắn vội vàng tiếp lời: "Tướng quân minh giám, chúng ta đều chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi! Dù là làm phỉ tặc, cũng là do lệnh của thiên tướng, chúng ta cũng muốn làm người lương thiện, lấy vợ sinh con. . ."

Sau đó, ngươi một câu ta một câu, vừa nói vừa khóc, khóc đến nỗi nước bọt cũng chảy cả xuống; ba tên còn lại không có tài miệng lưỡi tốt như vậy, chỉ có thể ở bên phụ họa "Đúng vậy đúng vậy" "Không sai không sai".

"Các ngươi vòng qua Tông hương phía đông nam Thanh huyện mà đến?" Lăng Bất Nghi hỏi.

Năm tên kia khó hiểu, chỉ có thể gật gật đầu.

"Các ngươi còn nói, các ngươi đều là thuộc hạ dưới trướng Trương Tuế?" Lăng Bất Nghi tiếp tục hỏi.

Năm tên kia liều mạng nói phải, tên có vết bớt còn thêm vào: "Nếu không phải Trương tướng quân đã chết, chúng ta cũng sẽ không như ruồi không đầu, phạm phải đại tội!"

Lăng Bất Nghi gật đầu: "Nói mới nhớ, khi ta còn nhỏ, Trương Tuế đã từng dạy ta dùng đao." Hắn tựa hồ nhớ ra điều gì đó, thở dài "Thế sự quả là vô thường. Trương Tuế tuy xuất thân đạo phỉ, nhưng từ sau khi bị Phàn Xương bắt sống, liền an phận thủ thường làm một phó tướng. Từ biệt mấy năm, không nghĩ tới hiện giờ càn khôn điên đảo, Phàn Xương tin vào lời châm ngòi muốn tự mình nổi dậy, người đầu tiên dưới trướng nghiêm nghị phản đối lại chính là Trương Tuế. Kết quả là bị Phàn Xương giết hại ngay tại chỗ, chặt đứt tứ chi, cắt đi đầu lâu. . ."

Trong mắt năm tên kia hiện lên vẻ vui mừng chờ mong, càng thêm lớn giọng cầu xin tha thứ, còn đề cập tới Trương tướng quân nhân hậu tài giỏi thế nào vân vân.

Ai ngờ đầu ngón tay của Lăng Bất Nghi cũng chẳng thèm động một cái, thản nhiên nói: "Kéo ra ngoài, cùng với đám còn lại, giết toàn bộ." Sau đó lại chỉ xuống hai tên có vết bớt và mất một tai, "Hai kẻ này chôn sống."

Phụ tử Lý gia "A" lên một tiếng, vốn còn tưởng rằng Lăng Bất Nghi muốn bỏ qua cho bọn chúng, ai ngờ lại chuyển biến đột ngột như vậy.

Thiếu Thương cũng giật mình, thầm nghĩ: Người này thật ra cũng tốt, chỉ là tính khí có hơi thất thường một chút.

Nhóm thị vệ đang muốn kéo năm người này ra ngoài, lại nghe tên có vết bớt kia tiếp tục khàn giọng gào lên, Lăng Bất Nghi phất tay cho nhóm thị vệ dừng lại một lát, cười nói: "Đám ô hợp các ngươi, mấy ngày trước vốn đã bị đánh tan, có phải cũng dùng những lời lẽ này lừa gạt tướng sĩ Tông hương? Sau đó nhân lúc đêm khuya, các ngươi tàn sát sạch sẽ người trong dịch trạm, không phân biệt người già trẻ em, trộm lấy binh giới rồi lại tiếp tục lên đường cướp bóc."

Nói đến đây, khuôn mặt hắn lạnh xuống: "Giết toàn bộ, một tên cũng không để lại."

Năm tên kia quá đỗi sợ hãi, không ngờ vị tướng lĩnh trẻ tuổi trước mặt này đã tra rõ toàn bộ, tên có vết bớt kia vẫn không chịu buông xuôi, còn tiếp tục khóc lớn: ". . . Bọn họ muốn giao nộp chúng ta lên trên, đến lúc đó chúng ta còn có thể sống sót sao? Quả thực chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!"

Đến lúc này, ngay cả phụ tử Lý gia xưa nay nhân hậu cũng sinh lòng thống hận.

Thiếu Thương căm ghét nói: "Hừ, vị Trương Tuế tướng quân kia là gặp loạn thế mới phải vào rừng làm phỉ, ta nghĩ nếu có con đường thứ hai, ông ấy nhất định sẽ không muốn làm phỉ tặc. Các ngươi thì hay rồi, mới có chút nhiễu loạn đã không chờ nổi mà đi cướp bóc dân chúng! Cái gì mà bất đắc dĩ? Tìm một sơn động tránh qua phong ba không được sao? Mai danh ẩn tích làm dân chúng thấp cổ bé họng không được sao? Chẳng lẽ bệ hạ còn có thể chiếu cáo thiên hạ tới bắt mấy thứ châu chấu nhãi nhép như các ngươi!" Cảm thấy mình phát huy có hơi quá đà, nàng nhanh chóng nghiêng đầu cười xòa, "Lăng đại nhân, đúng không?"

Lăng Bất Nghi không nhịn được, khẽ cười một tiếng: "Rất đúng."

Lý ngũ lang quay đầu nhìn lão phụ: A phụ, bọn họ thật sự không phải là đang liếc mắt đưa tình sao?

Lý thái công rất chi là bực bội, không thèm để ý đến nhi tử, tiến lên phía trước nói: "Tiểu tặc đê hèn bậc này, chết không có gì đáng tiếc, không bằng giết chết mấy tên đầu lĩnh, những tên còn lại thì phạt đi lao dịch là được. Lăng đại nhân, từ xưa tới nay, giết hàng thực chẳng lành*."

* Ý nói đến việc giết những người đã đầu hàng, điều này sẽ mang lại hậu quả bất lợi cho quân đội hoặc đất nước của chính mình.

Ngữ khí Lăng Bất Nghi vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lời nói lại chẳng mấy khách khí: "Lời này của lão trượng muộn rồi. Mấy ngày nay ta đánh giết tặc phỉ mấy lần, lão trượng có thấy ta mang theo tù binh không?"

Lý thái công khó xử xoa xoa tay: "Nhưng, nhưng giết người đã hàng. . . Chung quy, chung quy. . ."

Vẻ mặt Lăng Bất Nghi thản nhiên: "Bạch Khởi Trường Bình lừa giết gần năm mươi vạn quân Triệu, gọi là giết hàng chẳng lành; Hạng vương Tân An thừa dịp đêm khuya đánh giết hai mươi vạn quân Tần, gọi là giết hàng chẳng lành. Bởi vì những quân sĩ này vốn có thể liều chết một trận, đánh đến cá chết lưới rách. Nhưng mấy tên này..." Hắn chỉ chỉ năm kẻ đầu lĩnh kia, trong ánh mắt toát ra ý mỉa mai, "Đao kề tại cổ mới bỏ vũ khí đầu hàng. Nếu chúng không hàng thì có thể thế nào?" Người đọc sách mấy năm, chính là cổ hủ như vậy.

Lúc này, Thiếu Thương bất chợt lên tiếng: "Lăng đại nhân, ngài giao những tên tặc phỉ này cho ta được không? Ta sẽ giết bọn chúng."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc sửng sốt, Lý thái công xém chút nữa đã giật đứt cả bộ râu yêu quý của mình, Lý ngũ lang suýt thì sặc nước bọt mà chết —— Thế đạo này làm sao vậy?!

Thị vệ mặt sẹo và thị vệ lớn tuổi nhìn nhau một cái, thiếu chủ công nhà mình đã đủ quái đản rồi, không nghĩ tới tiểu nữ nương yêu kiều là thế cũng kỳ dị như vậy.

"Giết hàng chẳng lành, nhưng bọn chúng cũng có đầu hàng ta đâu, phải không?" Thiếu Thương nói với Lý thái công, "Ta giết bọn họ là không sao rồi, đúng chứ?"

Lý thái công cứng họng, không phản bác được, lần này đến phiên hắn quay sang nhìn nhi tử Lý ngũ lang.

Lăng Bất Nghi đang muốn mở miệng, đã thấy Thiếu Thương quay đầu lại hỏi: "Còn có hình phạt nào lợi hại hơn chôn sống không?" Đối với hình phạt lưu hành ở thời đại này, nàng thật sự không rõ cho lắm.

Bị hỏi chính là Lương Khâu Phi, hắn trông thấy thiếu chủ công nhà mình cũng đang nhìn sang, lắp bắp nói: ". . . Ngũ xa phanh thây?"

Thiếu Thương dường như rất hài lòng, gật gật đầu, sau đó mười phần khí phái đứng thẳng người lên, tiến về phía trước hai bước. Mấy thị vệ đang muốn kéo năm tên thổ phỉ kia ra ngoài trông thấy ánh mắt của Lăng Bất Nghi, vô cùng nhanh chóng đẩy người trở lại trong phòng, ép chúng quỳ xuống.

Thiếu Thương hỏi: "Đêm qua, các ngươi bắt đi mấy tỳ nữ nhà ta, hiện giờ các nàng ấy đi đâu rồi?"

Năm tên thổ phỉ quay mặt nhìn nhau, vội vàng chối quanh, nói cũng không phải là bọn hắn làm, là do tên đầu lĩnh đã chết khác làm.

Thiếu Thương chỉ vào tên "Một tai" kia, cười lạnh nói: "Đừng giả vờ nữa, đêm đó trong nhóm người vượt qua hàng rào rõ ràng có ngươi! Ta nhớ rất kỹ, lúc ngươi trốn về cũng bắt theo một tỳ nữ phải không?"

Tên "một tai" kia thấy sự việc không thể lấp liếm, liên tục xin tha, còn nói mình không hề bạc đãi những tỳ nữ kia.

Trong mắt Thiếu Thương mơ hồ lộ ra huyết sắc, gằn từng chữ: "Ta đã phái gia tướng điều tra rõ ràng, bị bắt đi tám người, bây giờ chỉ còn lại hai người." May mắn bộ dáng hai cô gái kia đẫy đà yểu điệu, đạo tặc muốn giữ lại tiếp tục dâm nhục nên mới không giết. Mặc dù vô cùng thê thảm, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể sống sót, tương lai nàng sẽ thu xếp chu toàn cho các nàng ấy.

Năm tên thổ phỉ nghe hết lời này, liền biết mình xong đời rồi, nếu bọn chúng giết sạch không để lại ai thì còn có thể chống chế, nhưng giờ để lại hai người sống sót, mọi việc sao có thể không rõ ràng cho được?!

"Ta cũng không dám bảo các ngươi làm chính nhân quân tử gì đó, gian dâm lăng nhục chưa tính, các ngươi còn đem nộ khí không cách nào công phá phòng vệ của Trình gia trút hết lên thân những nữ tử vô tội yếu đuối này, cả đêm đánh đập lăng nhục, thậm chí sáng nay còn mang vài người xẻ thịt đi nấu!" Thiếu Thương không chút e dè, run rẩy vạch trần toàn bộ.

Lý thái công đã từng chứng kiến thảm cảnh ấy, lúc này trong lòng chấn động, cả người lạnh buốt, Lý ngũ lang bị dọa sợ đến choáng váng.

Nhóm thị vệ trong phòng cũng không biết việc này, nghe vậy đều oán hận khó tả.

Thiếu Thương tiếp tục gằn từng chữ: "Các ngươi hành hạ các nàng đến chết, giết xong lại nấu cũng là bất đắc dĩ? Trong rừng chẳng lẽ không có thú săn? Chẳng lẽ các ngươi không mang theo lương khô? Chẳng qua chỉ là thú tính phát tác mà thôi, xẻ ăn thịt người tìm niềm vui, các ngươi mà cũng xứng làm người?! Nếu đã không muốn làm người, muốn làm cầm thú gia súc, vậy ta sẽ coi các ngươi như gia súc, muốn giết thế nào thì giết thế đó!!"

"Một tai" kia tự biết khó thoát khỏi cái chết, đột nhiên hung dữ xông về trước mấy bước, gầm lên: "Ngươi dám?! Huynh đệ chúng ta có hóa thành lệ quỷ cũng phải cắn xé ngươi hằng đêm ——!" Lời còn chưa dứt đã bị thị vệ chặn miệng lại, nhưng hắn vẫn tiếp tục nhe răng trợn mắt trầm giọng gào thét, ánh mắt tàn bạo như dã thú, Lý ngũ lang trông thấy cảnh này cũng không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.

Thiếu Thương kinh hoảng lui về phía sau một bước, nhưng nhớ tới thảm trạng bị xẻ thành mảnh nhỏ của hai cô gái kia, nếu không phải gia tướng sống chết ngăn lại, không cho nàng nhìn thấy hiện trường tàn khốc ấy, có lẽ nàng còn thấy hình ảnh xương cốt và đầu lâu bị ăn.

Nàng không kiềm được cơn giận, lại tiến lên hai bước, cười lạnh nói: "Đừng dùng chiêu này với ta! Các ngươi có làm quỷ, cũng sẽ bị Diêm La địa ngục phán quyết vì số tội nghiệt mà các ngươi gây ra! Xuống mười tám tầng địa ngục chịu hình phạt! Còn có công phu tới tìm ta?! Hừ, các ngươi bản lãnh cao cường thì có thể hiếp đáp kẻ yếu. Hiện tại rơi vào tay ta, ta cũng có thể làm thịt các ngươi. Giờ đây ta muốn xé các ngươi thành mấy mảnh thì xé từng ấy! Ta đã đưa những nữ tử còn sống đi xác nhận, những kẻ đã ăn thịt người, ra tay sát hại, tất cả đều ngũ xa phanh thây!"

Bốn tên thổ phỉ còn lại muốn chửi rủa giãy dụa, Lăng Bất Nghi dùng tay ra hiệu, nhóm thị vệ đồng loạt dùng sức kéo bọn chúng ra ngoài.

Thiếu Thương kiềm chế cơn run rẩy vì sợ hãi, quyết tâm giải quyết cho xong chuyện này, nàng bèn chắp tay với phụ tử Lý gia và Lăng Bất Nghi: "Ta đi xử lý đám người kia, tạm thời cáo lui. . . A. . ."

Chẳng biết Lăng Bất Nghi đã đứng dậy từ khi nào, nhẹ nhàng ấn nàng ngồi lại xuống ghế, hòa nhã nói: "Ngươi đừng đi, ngũ xa phanh thây thì quá phiền toái, ngũ mã phanh thây đi. Ta tới xử lý."

Thiếu Thương không chịu, lại lần nữa đứng dậy: "Không cần, ta đi xử lý!"

"Ngươi đừng đi." Lăng Bất Nghi nhìn vẻ mặt quật cường của nữ hài, "Ngươi chưa từng thấy qua cảnh tượng kia, sẽ gặp ác mộng đấy."

"Ta sẽ không gặp ác mộng." Thiếu Thương ngẩng đầu, "Ta chưa bao giờ gặp ác mộng! Ngài không để ta đi xử lý, ta cũng phải tận mắt nhìn những tên cầm thú kia chết như thế nào!"

Lăng Bất Nghi nhắm mắt lại, hồi lâu sau, hắn thản nhiên nói: "Ngươi thích ngắm cầu ư. Trong phủ ta cũng có rất nhiều tòa cầu vòm, tài nghệ chế tạo không thua kém gì Công Thâu Ban."

Lời này không đầu không đuôi, cả phòng chỉ có một người nghe hiểu.

Thiếu Thương choáng đầu hoa mắt, quả nhiên, hắn vẫn đoán ra được.

Nàng tức thì ngã ngồi lên ghế, toàn thân vô lực nhưng vẫn cố gắng trấn định: "Lăng đại nhân thịnh tình khó từ, ta từ chối thì thật bất kính." Lúc nào nên sợ thì phải sợ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt; về sau vẫn nên tận lực tránh gặp người này thì hơn!

Lăng Bất Nghi bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài, lúc sắp bước đến cửa, hắn đột nhiên quay đầu nói với Thiếu Thương: "Những tỳ nữ kia bị bắt đi không phải là lỗi của ngươi, tuổi ngươi còn nhỏ, lần này làm được như vậy đã khá lắm rồi. Còn nữa..." Hắn dừng lại một lát, "Tối nay trước khi đi ngủ uống một chén thuốc an thần, nhớ chưa?"

Thiếu Thương kinh ngạc gật đầu, cái hiểu cái không.

Nàng thầm nghĩ, người này thật ra cũng tốt, chỉ là ham muốn kiểm soát hơi mạnh một chút.

Thấy đoàn người của Lăng Bất Nghi đã bước ra ngoài, Lý ngũ lang mới thở phào một hơi, đi qua đỡ lấy lão phụ: A phụ à, con vẫn cho là bọn họ đang liếc mắt đưa tình.

Lý thái công: . . . Không được, ta phải đi nói cho Tang phu nhân và tiểu Trình đại nhân biết.

**********

Tác giả có lời muốn nói:

Giờ này khắc này, Lăng Bất Nghi & Viên Thận 21 tuổi, nữ chính 14 tuổi, Trình đại ca 18 tuổi, Trình nhị ca & Lâu Nghiêu 16 tuổi, Trình Thiếu Cung bằng tuổi nữ chính.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp