Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 46: Ngọc Chu


8 tháng

trướctiếp

Edit: Ys

Có được tin tức mình muốn, Hạ Tư Mộ ở thêm mấy ngày nữa rồi rời nhà Y Lí Nhĩ, Đoạn Tư tất nhiên cũng cáo biệt Lộ Đạt, đồng hành cùng Hạ Tư Mộ.

Bọn họ đi thẳng ra ngoài thành, con đường nhỏ ngoài thành đầy ắp hoa cỏ nở rộ rực rỡ, gió xuân nhè nhẹ. Đoạn Tư vừa đi vừa chậm rãi ngửi hương hoa và cỏ xanh, cả mùi hương trên người Hạ Tư Mộ.

Mùi hương trên người nàng vốn rất lạnh, giống như mùi tuyết và hoa mai trộn lại, bây giờ đổi thành mùi huân hương của hắn. Bọn họ có mùi giống nhau, có điều nàng vẫn lạnh hơn một chút.

Thời gian đã đến, trao đổi kết thúc.

Hạ Tư Mộ đi phía trước Đoạn Tư dừng bước, quay đầu nhìn hắn một lát, quanh thân dần dần tràn ngập quỷ khí, đôi mắt như mực biến thành màu đen. Đoạn Tư chỉ cảm thấy trong bụng nôn nao, hắn khom lưng nhổ đèn Quỷ Vương ra, quỷ khí quanh thân cũng theo đó mà tiêu tán.

Quỷ Đoạn Tư lại trở thành người phàm Đoạn Tư.

Đèn Quỷ Vương lơ lửng giữa không trung bị một ngọn gió bọc lại, lăn vài vòng trong dòng suối bên cạnh rồi nổi lên quay về bên hông Hạ Tư Mộ.

Hạ Tư Mộ rũ mắt, hờ hững lau đèn Quỷ Vương, gọi: “Khương Ngải.”

Vừa dứt lời, khói nhẹ tràn ngập, một nữ nhân xinh đẹp tầm 30 tuổi có xăm một con bướm màu tím thướt tha xuất hiện trên con đường quê nhỏ bé. Nàng ta đeo một chuỗi ngọc bội bên hông, lộng lẫy tráng lệ, trông còn hoa lệ hơn cả phi tần trong hoàng cung, không hề hợp với khung cảnh thôn dã hoang sơ này, nàng ta cúi đầu hành lễ nói: “Vương Thượng.”

“Chuẩn bị xa giá, ta muốn về Ngọc Chu thành.”

“Ta đã tính toán thời gian Vương Thượng kết thúc kỳ nghỉ ngơi, chuẩn bị sẵn cho Vương Thượng rồi.” Nữ nhân tên Khương Ngải đứng dậy, tươi cười vỗ vỗ tay.

Con đường lập tức nổi gió, Đoạn Tư giơ tay áo che mắt, lúc hạ tay xuống thì đã thấy trên đường xuất hiện rất nhiều quỷ, mênh mông cuồn cuồn như mây đen che khuất tầm mắt. Trong đám quỷ có 32 quỷ nô nâng một chiếc xa giá bằng gỗ đỏ trạm khắc hoa văn mây cuộn và ngọn lửa, xung quanh phủ màn lụa, bốn góc treo lục lạc phát ra tiếng kêu đinh đang lanh lảnh.

Đoạn Tư giật mình, hình như bởi vì tàn dư ảnh hưởng của đèn Quỷ Vương mà bây giờ hắn vẫn có thể thấy quỷ.

“Tư Mộ, ta vẫn còn thấy quỷ và du hồn.” Hắn nói.

Nghe thấy hai chữ “Tư Mộ” trong miệng hắn, Hu quỷ điện chủ, tả thừa Khương Ngải của Quỷ giới nhướn mày, đảo mắt nhìn hắn và Hạ Tư Mộ mấy vòng, chỉ thiếu điều viết hai chữ “tò mò” vào trong ánh mắt nữa thôi.

Hạ Tư Mộ như hoàn toàn không nghe thấy Đoạn Tư nói gì, chỉ bước theo tấm thảm màu đỏ trải dài tới xa giá. Nàng vươn bàn tay tái nhợt từ trong ống tay áo đỏ rực ra, lập tức có một con quỷ nô giơ tay lên đỡ nàng bước lên xa giá.

Thật ra mấy ngày nay nàng vẫn luôn không để ý tới hắn, hắn ở bên cạnh nàng gần như chỉ là tự lẩm bẩm mà thôi.

Ánh mắt Đoạn Tư tối đi vài phần.

“Ngươi phải đi sao?” Hắn hơi đề cao giọng, không chắc chắn hỏi nàng.

Nàng lưu loát bước vào xa giá, vẫn không trả lời, tựa như sắp phải rời khỏi nhân gian này mà không hề ngoái đầu lại, mành sa buông xuống ngăn trở tầm mắt giữa hai người họ. Trước đó nàng từng nhắc qua, bình thường mấy thập kỷ nàng mới có một lần nghỉ phép, vậy thì đi một lần có thể cả đời cũng không quay lại.

Đoạn Tư rũ mắt một lát rồi lại ngẩng đầu cười rộ lên, hắn đứng ngoài xa giá bông đùa nhẹ nhàng nói: “Không phải nói là một tháng sao? Giờ mới có mấy ngày thôi mà, quân vô hí ngôn, ngươi không thể lừa ta đâu.”

“Trước đó ta cả gan làm loạn, ta mạo phạm ngươi nhiều lần như vậy, sao ngươi có thể cứ như vậy mà buông tha cho ta? Ngươi không tính sổ với ta sao? Không bắt ta trả giá sao?”

Xung quanh yên lặng, Hạ Tư Mộ vẫn không trả lời, Đoạn Tư cũng không nhìn ra biểu cảm của nàng. Ý cười trên mặt hắn vẫn không thay đổi nhưng nắm tay sau lưng lại càng ngày càng siết chặt.

Bức màn lụa kia bị kéo ra, nữ nhân tái nhợt hơi cau mày, nói: “Nói nhảm nhiều thế làm gì, còn chưa lên?”

Đoạn Tư giật mình. Bàn tay nắm chặt sau lưng tức khắc thả ra, cả người thả lỏng, ý cười bên môi càng lúc càng lớn.

Hắn cong cong mi mắt lớn tiếng nói: “Được.”

Hạ Tư Mộ hất hất cằm, quỷ nô bên cạnh lập tức vươn tay ra, đỡ Đoạn Tư lên xa giá giống như lúc hầu hạ nàng.

Khương Ngải ở bên cạnh nhìn, ý nhị che miệng cười.

Ngọc Chu thành nằm ở vùng phía Đông Nam Đại Lương, mấy trăm năm trước bị quỷ chiếm cứ, mới đầu là người sống chớ tới gần, về sau Quỷ Vương đơn giản thi pháp khiến toà thành này hoàn toàn biến mất trước mắt người hậu thế. Cho nên hiện giờ trên thế gian này, Ngọc Chu thành giống như một truyền thuyết, không ai biết Quỷ đô Ngọc Chu thành có tồn tại hay không và nằm ở chỗ nào.

Nhưng hiển nhiên là Ngọc Chu thành không chỉ có tồn tại mà còn cực kỳ náo nhiệt.

Quỷ Vương kết thúc kỳ nghỉ ngơi, thanh to thế lớn chậm rãi ngồi xa giá trở về, đó là muốn để cho chư vị điện chủ biết, Quỷ Vương đã về tới. Nhất thời, ngoại trừ Kỵ quỷ điện chủ đang lẩn trốn, những điện chủ khác đều tấp nập tề tụ về Ngọc Chu thành, cung nghênh Quỷ Vương.

Đoạn Tư theo Hạ Tư Mộ ngồi xa giá tới, trông thấy toà quỷ thành trong truyền thuyết, tường thành phòng ốc cao ngất, đều là bốn tầng trở lên, vách tường và nóc nhà đều là tuyết trắng, sáng ngời chói mắt. Cả toà thành hầu như chỉ có thể thấy được ba màu đen trắng xám, bởi thế mà tấm thảm màu đỏ trên mặt đất trở nên bắt mắt lạ thường, trải dài từ Vương cung dọc theo con đường chính của toà thành đến tận chân Hạ Tư Mộ.

Nhóm quỷ tách ra hai bên đường, Hạ Tư Mộ vừa đặt chân từ trên xa giá xuống, nhóm quỷ lập tức quỳ xuống phủ phục hai bên đường, hô to: “Cung nghênh Vương Thượng!”

Đoạn Tư dừng bước một chút, kéo mũ có mạng che thấp xuống – chiếc mũ có mạng che từng bị tách làm hai nửa đã được Hạ Tư Mộ khôi phục như cũ, hiện giờ lại đội trên đầu Đoạn Tư.

Người sống vào Quỷ thành, đây đúng là dê vào miệng cọp.

Hắn đang ở phía sau Quỷ Vương cáo mượn oai hùm tiếp nhận quỳ lạy từ vạn quỷ, một đường bước lên thảm đỏ đi đến ngoài cửa Vương cung. Nhóm điện chủ quỷ điện đều đứng dưới bậc thang hành lễ, nói: “Vương Thượng.”

Người đứng đầu nhóm điện chủ là một nam nhân khoảng 27 28 tuổi, cao lớn lạnh lùng, mày kiếm mắt sáng, mang theo khí thế uy nghiêm người sống chớ gần.

Nam nhân cúi người hành lễ với Hạ Tư Mộ xong, ánh mắt tức khắc dừng trên người thiếu niên đội mũ có mạng che không thấy rõ mặt phía sau nàng. Nghe nói Quỷ Vương điện hạ mang theo một người sống từ thế giới loài người về, còn cho hắn ngồi trên xa giá của mình.

Đây có thể nói là hết mực ân sủng.

“Vương Thượng, đây là…”

Hắn ta còn chưa hỏi xong, Hạ Tư Mộ đã chỉ vào thiếu niên, nói với hắn ta: “Yến Kha, trói hắn lại, treo lên cửa cung hai ngày hai đêm.”

“…”

Thiếu niên kia có vẻ giật mình, vậy mà vẫn bật cười: “Cuối cùng điện hạ cũng tính sổ với ta.”

Giọng điệu hắn nghe như ném được tảng đá trong lòng xuống đất, nhẹ nhàng mà sung sướng.

Hạ Tư Mộ nâng cằm lên liếc thiếu niên một cái rồi phất ống tay áo đi vào cung. Yến Kha nhìn thiếu niên kia hành lễ với mình, tự giơ tay ra, dịu dàng cười nói: “Làm phiền ngài, đại nhân Yến Kha.”

Hắn ta không khỏi nhíu mày, rốt cuộc tên phàm nhân này có quan hệ gì với Tư Mộ?

Tên phàm nhân vừa mới theo Quỷ Vương điện hạ trở về như nhận được ân sủng vô hạn thay đổi bất ngờ, bị trói lại treo bên ngoài cửa cung, khiến cho chúng quỷ trong Ngọc Chu thành vây lại xem. Quỷ Vương điện hạ bên này lập tức triệu tập nhóm quỷ thần mở cuộc họp, thảo luận về các vấn đề tồn đọng trong kỳ nghỉ ngơi và tình huống phát hiện của nàng. Khi nói đến chuyện bị ám sát, Hạ Tư Mộ mới mở đầu, Quan Hoài đã bước ra khỏi hàng, hối hận vạn phần mà quỳ lạy dưới đất, dùng giọng nói như chiêng vỡ của mình lớn tiếng công khai lên án việc mình dạy dỗ không thành, quản lý lỏng lẻo, không ngờ đến việc Phương Xương cấu kết với Kỵ quỷ điện chủ. Sau đó liên tục thề thốt bản thân tuyệt không hai lòng, tuyệt không có lòng làm hại Vương Thượng.

Quan Hoài thật sự là một người biết diễn trò, khảng khái nhiệt huyết và chân thành, không hề có phong thái mà một con quỷ nhiều tuổi nhất Quỷ giới nên có – có lẽ là do thức thời, gió chiều nào theo chiều ấy nên đến bây giờ lão vẫn chưa biến thành tro.

Hạ Tư Mộ hờ hững nhìn Quan Hoài biểu diễn, cũng không ngăn cản, đợi lão diễn xong vở tuồng nàng mới lật đến trang gần nhất của cuốn sổ con, hỏi: “Yến Kha, ngươi thấy thế nào?”

Yến Kha bước ra khỏi hàng hành lễ, nói: “Đã bắt được Phương Xương, đang giam trong Cửu Cung Mê Ngọc, bị kết án tử hình. Quan Hoài dạy dỗ không thành để xảy ra đại hoạ, hẳn nên tống vào Cửu Cung Mê Ngục nhận trừng phạt, trong lúc ta giám sát Quỷ Vực thay Vương Thượng có chỗ sơ hở, cũng nên bị phạt. Còn phạt ta thế nào, mong Vương Thượng quyết định.”

Hạ Tư Mộ ném sổ con lên đài, nói: “Dẫn Phương Xương tới đây.”

Chỉ chốc lát sau, Phương Xương đã bị giải lên điện, mấy tháng không gặp, con quỷ có vẻ ngoài thư sinh vô cùng chật vật, búi tóc xộc xệch, tóc tai rối bời, lảo đảo quỳ dưới mặt đất, trên mặt vẫn còn vương chút sợ hãi kinh hoàng.

Mới vừa ra khỏi Cửu Cung Mê Ngục, hắn ta sợ là vẫn còn chưa phân rõ được đâu là hiện thực đâu là ảo cảnh.

Hạ Tư Mộ bước từ trên vương toạ xuống dưới, chắp tay sau lưng đứng trước mặt Phương Xương, cúi người nói: “Phương Xương.”

Một tiếng triệu danh lệnh của nàng lập tức đánh thức Phương Xương, hắn ta ngẩn người, trong đôi mắt vô thức toát lên nỗi sợ hãi, xen lẫn sự hỗn loạn điên cuồng.

“Vương Thượng, ngươi đã trở lại.” Hắn ta nói, cười nhạo một tiếng: “Ta đây sẽ bị tan thành tro bụi đúng không? Được, ngươi tới đi! Chẳng phải ngươi chỉ biết làm thứ này thôi sao, thấy ai không vừa mắt là cho tan thành tro bụi, ngươi cho rằng như vậy là có thể giữ vững giang sơn? Ngươi cho rằng bọn họ thật sự phục ngươi? Có ai mà không muốn chờ ngươi yếu thế một chút là lập tức thay thế ngươi chứ? Ngươi chỉ là ỷ mạnh mà thôi, bạo quân như vậy ai cũng có thể giết chết!”

Con quỷ này vào phút cuối cùng rồi mà dường như vẫn nghĩ mình là gián thần oai phong lẫm liệt.

Hạ Tư Mộ cúi đầu nhẹ giọng cười rộ lên, nàng nói: “Đúng vậy, nhưng làm sao bây giờ, ta đang đứng ở đây, nếu các ngươi có thể giết được ta thì tới giết đi.”

Nàng đứng thẳng người, thờ ơ nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ có di ngôn xuất chúng gì.”

Dứt lời, đèn Quỷ Vương trên người nàng lập tức bùng lên ánh lửa, cơ thể Phương Xương tức khắc bị ngọn lửa hừng hực bao phủ, hắn ta tru lên, thống khổ gào thét trong ánh lửa, âm thanh vang vọng về phía chân trời khiến cho chúng quỷ thần dù có cứng rắn đến đâu cũng đều nhịn không được mà run rẩy.

Hắn ta tru lên khoảng nửa canh giờ mới hoàn toàn im bặt, vào lúc ánh lửa tắt ngúm, bụi mịn lan tràn đầy trong không khí, màu trắng xám không một tiếng động tung bay dưới ánh mặt trời.

Cái chết hơn năm trăm năm cuối cùng cũng kết thúc, không còn ánh sáng vô tận, chỉ còn lại tro tàn tĩnh mịch.

Các vị điện chủ quỷ điện mỗi người một vẻ, thì thầm to nhỏ, dường như nghe thấy ai đó đang nói – một gã phó điện chủ mà nói chết là chết, Vương Thượng đã giết hai mươi mấy người cả phó điện chủ và điện chủ rồi.

Hạ Tư Mộ ngước mắt lên, giữa đám bụi mù tung bay, xuyên qua cửa điện rộng mở, trông thấy Đoạn Tư bị treo ở nơi xa. Tường cung mái ngói đều là tuyết trắng khắc hoạ hoa văn ngọn lửa màu đen, còn hắn trong bộ quần áo màu đen lại trông như một hoạ tiết trên bức tường trắng.

Sợi tơ gió ngoài điện rất dày đặc, chiếc mũ có mạng che của hắn bị gió cuốn bay bay, thông qua khe hở, nàng thấy đôi mắt hắn.

Đôi mắt sáng ngời, trong suốt như thuỷ ngọc chăm chú nhìn nàng.

Hạ Tư Mộ nhìn thẳng vào hắn một lát rồi thu hồi ánh mắt, quay lại vương toạ, bình thản ngồi xuống: “Mị quỷ điện chủ Quan Hoài phán vào Cửu Cung Mê Ngục mười năm, Mị quỷ điện do Khương Ngải tạm thời thay mặt. Còn Yến Kha nhất thời sơ sẩy trong lúc thay ta giám sát Quỷ Vực, việc này ta không truy cứu, nếu còn có lần sau thì xử trí như Quan Hoài.”

Mấy vị điện chủ nhất loạt hành lễ lĩnh mệnh, Quan Hoài âm thầm vuốt mồ hôi, lão không muốn ở cái nơi quỷ quái như Cửu Cung Mê Ngục một khắc nào, lại còn phải ở trong đó mười năm, lão thật là bị Phương Xương liên luỵ không ít.

Nhưng vẫn tốt hơn so với việc bị tan thành tro bụi.

Buổi hội triều sau khi Quỷ Vương trở về này gần như đã giải quyết hết các ưu và khuyết điểm tồn đọng trong nửa năm qua, nhóm điện chủ quỷ điện cứ lo lắng đề phòng suốt, mãi đến khi buổi hội triều kết thúc mới thả lỏng. Thấy Hạ Tư Mộ xua tay nói “Lui ra đi” xong, toàn bộ điện chủ có mặt trong cung đều sáng mắt lên, cung kính lui ra theo thứ tự.

Khương Ngải và Yến Kha ở lại trong cung, Yến Kha thoáng nhìn qua Đoạn Tư ngoan ngoãn bị treo ở cửa cung phía xa, hỏi Hạ Tư Mộ: “Vương Thượng, vị ngươi mang về là người nào vậy?”

“Như ngươi thấy, người sống.” Hạ Tư Mộ vừa nhìn sổ con vừa thản nhiên đáp.

Đây hiển nhiên là bộ dạng không muốn nói thêm gì nữa, nàng còn đặc biệt tặng cho tên phàm nhân kia chiếc mũ có mạng che, trên chiếc mũ có pháp chú, có thể khiến cho bất kỳ con quỷ nào nhìn thấy hắn đều quên đi diện mạo của hắn, ngầm có ý bảo hộ.

Khương Ngải nhìn Hạ Tư Mộ rồi lại nhìn Yến Kha, bật cười ha ha: “Ta thấy đứa nhỏ kia cũng có chút ý tứ với Vương Thượng của chúng ta, Vương Thượng cũng rất bao dung với hắn. Đây là lần đầu tiên Vương Thượng đưa lang quân mà mình thích về Ngọc Chu thành đúng không nhỉ?”

Sắc mặt Yến Kha trở nên âm trầm, bàn tay dưới ống tay áo siết chặt. Khương Ngải càng cười vui sướng hơn, xem náo nhiệt mà chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ vào Yến Kha nói: “Ai u, Yến Kha ngươi xem biểu cảm của ngươi kìa, ghen tị rồi? Ai chẳng biết Vượng Thượng của chúng ta không thích quỷ chỉ thích người phàm, đã mấy trăm năm rồi mà ngươi vẫn chưa chết tâm sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp