Tinh Không Chi Dực

Chương 43: Kế hoạch cáo lửa (4)


2 năm

trướctiếp




“Bạn hiền, mày có được một công việc đáng sợ đấy, có điều lần này không có tao yểm hộ sau lưng nữa, tập trung một chút, đừng có chạy đến chỗ thượng tướng Steve chơi một lần nữa.” Trước giờ xuất phát, Robert Parnell vừa đùa vừa bắt tay tạm biệt Thụy Sâm bên ngoài cửa tàu con thoi.

“Đừng lo, cùng cặp với tao là một phi công tuyệt vời, cùng phối hợp với nhau cũng tương đối ăn ý, bọn tao chắc sẽ không gặp chuyện gì lớn đâu.” Thụy Sâm lẩm bẩm thêm một câu. “Chỉ cần cái mã thông hành đừng có vấn đề.”

“Nên nhạc quan, tướng quân Martin đã tự tin như thế, mày còn sợ gì?” Robert Parnell đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt anh ta lướt qua một hướng khác, ở đó thiếu tá Dương Sonia cũng đang cùng một đám nữ phi công chào tạm biệt. Thu hồi ánh mắt, anh ta lộ ra một nét hâm mộ. “Mày là một thằng cha may mắn, tuy có nguy hiểm nhưng lại được cùng tổ với một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có chết cũng đáng. Nếu có khả năng, tao cũng muốn cùng hoán vị trí với mày, mày đừng nhìn mấy gã đàn em ngốc nghếch của tao, ai, không muốn nói nữa, tóm lại là đủ đau đầu đấy, có quỷ sứ mới biết được có bao nhiêu đứa sống được mà về.”

“Đó là vấn đề của thằng làm trung đội trưởng như mày!” Thụy Sâm nhìn bạn nói. “Huấn luyện bọn họ tác chiến, đem bọn họ còn sống mà quay về là nhiệm vụ của mày, bọn họ giao tính mạng vào tay mày, đặt sự tín nhiệm của họ vào mày. Đừng quên rằng, ngày xưa mày cũng là một lính mới như họ.”

“Tao biết chứ! Chẳng qua là càm ràm một chút cho đỡ ngán ngẩm thôi mà! Ai… Dù sao thì làm một lính trơn cũng thoải mái hơn, trung đội trưởng tuy oai phong nhưng cũng lãnh thêm một đống những chuyện phiền toái.” Robert Parnell thở dài ngao ngán.

“Thời gian tạm biệt hết rồi, trung úy, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Đến giờ phải xuất phát rồi!” Thiếu tá Sonia cùng mấy cô gái đi lại chỗ hai người bạn.

“Rõ! Thưa thiếu tá!”

“Oa! Nói thế thì anh là số 2 mới của chị Sonia hả? Để xem xem nào, ai chà, sao trông phổ thông thế, không oai phong cũng không cao to đẹp trai, nhìn kỹ cũng chẳng có gì đặc biệt, tôi cảm thấy hai người phối hợp với nhau không được đẹp đôi lắm nhỉ?”

“Anne! Mày nghĩ đội trưởng đi xem mặt hả, đúng thật là, chị Sonia chấp nhận được là OK rồi.” Một cô gái có mái tóc đen với dáng vẻ hiền lành đứng cạnh Anne lập tức phản bác.

Xem mặt? Thụy Sâm cảm thấy mặt nóng bừng, cậu lén liếc qua thiếu tá, tựa hồ cô cũng hơi cảm thấy xấu hổ, phụ nữ dù sao cũng là phụ nữ, trừ những người thần kinh đặc biệt thô ra, còn lại cứ nghe đến cái từ xem mặt kiểu gì cũng phải có nét khang khác.

“Hi hi…, tao chỉ nói đùa thôi mà, Thiên Nghi, mày đừng có lúc nào cũng nghiêm túc thế, tao nghe nói con gái quá nghiêm túc sẽ mau già lắm đấy!”

“Đúng là không thể chịu nổi mày!”

“Được rồi, hai đứa chúng mày đừng có nói nữa, trung úy, nhiệm vụ yểm trợ cho đội trưởng giao cho anh!” Một cô gái khác với đôi bím tóc lúc lắc bên khuôn mặt tròn bầu bĩnh cắt ngang lời nói của hai cô gái.

“Rõ rồi! Thượng úy, chuyện đó cứ để tôi.” Thụy Sâm lập tức đảm bảo với cô gái mà cậu còn chưa biết tên.

“Lan Lan, thế được rồi, đưa các chị em về đi, chúng ta lên đường thôi, trung úy, lên tàu nào!”

“Rõ! Thưa thiếu tá!” Thụy Sâm nhấc cái túi của mình lên, gật đầu với Robert Parnell rồi theo sau thiếu tá lên chiếc tàu con thoi. Sau lưng, cậu còn nghe thấy giọng nói đầy tích cực và nhiệt tình của anh bạn nối khố đang vồn vã tự giới thiệu. “Các vị tiểu thư, xin cho phép kẻ hèn này được tự giới thiệu, tôi tên là Robert Parnell, không biết liệu có được cái vinh hạnh biết tên các vị tiểu thư hay không…”

-----------------------------------

Chiếc tàu con thoi theo kế hoạch từ từ tiếp cận cổng siêu không gian thông đến thiên hà New Lyons, trên màn hình rada hiển thị khu vực không gian phía trước không có bất kỳ tàu thuyền nào của Đế Quốc, dùng mắt thường những người trên tàu cũng có thể thấy được trong sâu thẳm không gian một quầng sáng mông lung mà lam nhạt của cổng siêu không gian. Trái tim của Thụy Sâm dường như trào lên đến cổ họng, một khi xuyên qua cổng siêu không gian, bọn họ coi như không còn đường lùi.

“Chuẩn bị tiến hành xuyên qua siêu không gian, khoảng cách đến thời gian xuất phát là 45 giây”

“40 giây!” Chiếc tàu ngày càng gần.

“30 giây!” Thụy Sâm liếc mắt nhìn khắp khoang hành khách, không có ai lên tiếng, mỗi người đều đang im lặng chờ đợi.

“10, 9, 8… 3, 2, 1 Khởi động động cơ xuyên siêu không gian.”

-----------------------------------------

Khi những đường cong trắng xóa trở lại thành những điểm sáng như bình thường thì Thụy Sâm hiểu rằng bọn họ đã trở lại vùng không gian thông thường.

“Xuyên siêu không gian an toàn, chúng ta đã đến thiên hà New Lyons.” Phi công lái chiếc tàu con thoi kiểm tra lại một lần nữa với bản đồ vũ trụ rồi quay lại báo cáo với trung tá Taylor đang ngồi phía sau.

“OK! Làm tốt lắm!” Trung tá thấp giọng nói. “Hiện nay chúng ta sẽ nhanh chóng biết cái mã thông hành của Đế Quốc có tác dụng hay không, có điều hy vọng niềm tin của tướng quân Martin đặt đúng chỗ.”

Chiếc tàu con thoi dùng tốc độ hành trình bình thường bay về phía trạm không gian TAU-7, càng lúc càng gần, Trên màn hình rada, trạm không gian giống như một hòn đảo nhỏ giữa đại dương, xung quanh đầy những điểm đỏ thể hiện chiến đấu cơ và chiến hạm của Đế Quốc, bao phủ con tàu là một sự yên tĩnh đến cực điểm, chỉ nghe thấy tiếng động cơ rầm rì và đâu đó có tiếng thở hồng hộc, giây phút quyết định vận mệnh của họ đang đến gần, thành bại chỉ trong chốc lát nữa thôi.

“Tàu con thoi gội trạm không gian TAU-7, xin trả lời!” Một âm thanh mang theo những tiếng lao xao của nhiễu điện xuất hiện trong tháp điều khiển của trạm không gian.

“Đây là tháp điều khiển, chúng tôi đã thấy bạn trên màn hình. Xin cho biết thân phận. “ Một nhân viên thao tác liếc mắt nhìn qua màn hình, một điểm sáng đang dần tiếp cận với trạm không gian, máy tính điện tử nhanh chóng chỉ ra loại hình của nó, một chiếc tàu con thoi rất bình thường của Đế Quốc.

“Đây là tàu vận tải số 175 chở các nhân viên điều tra của Cục An toàn, xin được hạ cánh xuống trạm.”

“Nhân viên điều tra?” Những người đang rỗi việc ở trung tâm kiểm soát ngán ngẩm nhìn bảng lịch trình, ân, hôm nay quả thực có một đoàn điều tra đi trên tàu con thoi đến trạm, nhưng theo kế hoạch thì phải ba giờ nữa mới đến lúc tàu đến, hôm nay dường như bọn họ đến sớm.

Người của trạm đã quá quen đối với việc nhân viên điều tra thường hay viếng thăm, từ khi công ty Đế Khang xảy ra chuyện, Đế Quốc tiếp quản trạm này, trước nay đã có mấy đoàn nhân viên của Cục An toàn đến thăm quan, nay lại thêm một đoàn nữa cũng chẳng có gì là lạ. Chỉ là tại sao nhóm người của Cục An toàn lại đến sớm thế nhỉ?

“Tàu con thoi 175, xin truyền mã thông hành.” Anh ta quyết định theo quy trình thường nhật.

“Nghe rỡ! Trạm TAU-7.” Phi công lái tàu con thoi ấn mấy nút trên bảng điều khiển, một chuỗi mật mã được phát đi từ tàu về trạm không gian, sau đó tất cả chìm vào im lặng…

Cùng với sự im lặng, trong tàu con thoi cũng trở nên cục kỳ yên tĩnh, mọi người đều khẩn trương chờ đợi, sự căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm, Thụy Sâm cố gắng cựa nhẹ người để ngồi cho thoải mái hơn, cậu cảm thấy khó chịu nổi áp lực của sự chờ đợi như thế này, trước đây khi còn trong quân đội Đế Quốc đã bao giờ cậu được huấn luyện cho chuyện này đâu?

Tuy sụ im lặng chỉ kéo dài trong giây lát, nhưng với những người trên tàu, đó dường như là hàng thế kỷ, cuối cùng âm thanh từ TAU-7 truyền tới phá vỡ sự tĩnh lặng kéo dài.

“Xác nhận! Nhưng các anh đến sớm hơn kế hoạch ba giờ, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì! Đánh nhẽ chúng tôi còn một nhiệm vụ nữa trên đường đến đây nhưng nó lại bị hủy giữa chừng, do đó chúng tôi đến sớm hơn kế hoạch.”

“Thì ra là vậy! Chào mừng đến với trạm TAU-7, các anh có thể hạ cánh xuống hangar 01.”

“Nghe rõ! Trung tâm.”

Cùng với những lời trao đổi cuối cùng kết thúc, không khí trầm mặc trong khoang tàu tan biến, dường như ai cũng thở dài một tiếng như vừa trút được gánh nặng, ngay cả người luôn giữ vẻ trầm tĩnh như thiếu tá Sonia cũng không ngoại lệ. Thụy Sâm cảm thấy tinh thần hưng phấn, bất kể sắp tới có diễn ra chuyện gì thì phần khó nhất đã qua rồi, kế hoạch Cáo Lửa vẫn tiếp tục.

“Phát tín hiệu báo cho hạm đội biết chúng ta chuẩn bị vào trạm không gian.”

“Rõ! Thưa chỉ huy!”

---------------------------

Trên khoang điều khiển của chiếc Tự Do, tướng quân Martin đang đi đi lại lại với vẻ cực kỳ bồn chồn.

Tuy trong cuộc họp ông nói với các thành viên đội đột kích chắc như đinh đóng cột rằng rất ít có khả năng mã thông hành có vấn đề. Nhưng thực ra bản thân ông cũng không thực sự yên tâm. Những chuyện như thế này không thể nói đến xác suất nhỏ là được, dù có một phần vạn khả năng cũng có nghĩa là mã thông hành giả vẫn có thể bị Đế Quốc phát hiện ra, mà nếu tấm vỏ bọc bị phá vỡ, cả kế hoạch coi như đổ bể.

Ông ngồi một lúc rồi lại đứng dậy đi loanh quanh, rồi lại ngồi, rồi lại đứng, cùng với thời gian càng ngày càng gần đến thời điểm hành động, ông càng bồn chồn hơn…

“Có thu được tín hiệu gì không?” Cuối cùng không nhịn được tướng quân đi đến bên cạnh sĩ quan thông tin hỏi nhỏ.

“Không có! Thưa tướng quân, không thu được bất kỳ tín hiệu nào!” Viên sĩ quan thông tin vẫn dán mặt vào màn hình chỉ khẽ lắc đầu phủ định.

“Tướng quân, ngài nên ngồi một chút đi thôi, ngài đã hỏi mấy lần rồi, hiện nay chúng ta có muốn cũng không thể làm được gì ngoài chờ đợi.” Hạm trưởng tàu Tự Do lên tiếng khuyên giải vị tướng.

“Hạm trưởng! Tôi hiểu rõ, nhưng, thời gian, đánh nhẽ giờ này họ phải đến trạm không gian rồi mới đúng chứ, chẳng nhẽ…” Tướng quân đã bắt đầu nghĩ đến giả thiết xấu nhất.

Đột nhiên những tiếng tích tích vang lên phá vỡ không gian im ắng của khoang điều khiển, đang khẩn trương nên tướng quân lập tức bước vội đến trước bàn thông tin, động tác nhanh đến nỗi khiến viên sĩ quan trẻ tuổi phải giật mình.

“Thế nào rồi?” Tướng quân vội hỏi.

Viên sĩ quan trẻ cúi đầu kiểm tra một chút, rồi một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt anh ta, vội ngảng đầu lên anh trả lời rõ to: “Báo cáo, là họ, họ đã thông qua trạm rồi!”

“Hô!” Một tiếng thở phào nhẹ nhõm phát ra từ tất cả các thành viên trong khoang.

“Phát mệnh lệnh cho hạm đội, chuẩn bị tiến hành xuyên qua siêu không gian, toàn hạm đội chuẩn bị chiến đấu, tất cả phi công sẵn sàng xuất kích!”

“Rõ! Thưa tướng quân!”

-----------------------------------------

Cùng với tiếng động cơ tàu con thoi nhỏ dần rồi im hẳn, chiếc tàu đã hạ cánh thành công xuống hangar trong trạm không gian, cánh cửa phía sau tàu mở ra, mấy nhân viên mặt đất trên trạm đi đến bên tàu, Thụy Sâm chỉnh lại bộ quân phục Đế Quốc trên người, cố giữ vẻ bình tĩnh để giấu đi sự căng thẳng, cậu đi theo sau thiếu tá Sonia xuống trạm, các thành viên khác của đội đột kích cũng lần lượt rời khỏi tàu.

“Chỉ huy! Tôi có thể giúp gì cho ngài không?” Mấy nhân viên mặt đất chợt thấy một đám người từ trên tàu đi xuống liền giật mình kinh ngạc, trước giờ nhân viên điều tra của Đế Quốc chưa bao giờ đến đông như thế này.

Trung tá Taylor đi đầu, ông vừa định lên tiếng trả lời thì đột nhiên một tiếng còi lê thê kéo dài vang khắp trạm không gian, những người trong hangar đều quay đầu đưa ánh mắt về phía có loa.

“Báo động vàng! Báo động vàng! Toàn trạm chuyển sang chế độ sẵn sàng chiến đấu cấp 2! Phát hiện hạm đội của quân phản loạn ở khu vực cổng siêu không gian JP4 và đang hướng về trạm. Các nhân viên lập tức trở lại vị trí sẵn sàng chiến đấu, các nhận viên lập tức trở về vị trí sẵn sàng chiến đầu! Đây không phải là diễn tập, nhắc lại đây không phải là diễn tập… Báo động! Báo động!....” Những chiếc loa trên tường phát đi phát lại nội dung cảnh báo.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp