Thiên Vận Quý Nữ Chi Hàn Môn Cẩm Tú

Chương 4: Lên núi tìm linh cảm


2 năm

trướctiếp

Sau khi tiểu phụ thân và đại ca rời nhà, nương liền đóng cửa lớn lại, mỗi lần Tiểu Vân Tiêu đi qua đều là từ cửa nhỏ giữa hai nhà Giang Tô, từ cửa lớn Giang gia ra vào. Nói cách khác, chỉ cần Tô Nam không ở nhà, vậy hai nhà Giang Tô chính là một nhà, hắn trở về, Tô gia và Giang gia sẽ tách riêng ra, như vậy không chỉ chừa mặt mũi cho Tô Nam, cũng có thể để hắn yên tâm ở bên ngoài làm việc.

Tô Thiến Ly cũng chính thức trải qua cuộc sống của con sâu gạo nhỏ, nhiệm vụ hàng ngày chính là trông chừng nương như bé thỏ con, để nàng có thể an tĩnh làm việc thêu thùa của mình. Trong lúc này cô cũng đã tìm được cơ hội sờ qua mạch cho nàng, trong đầu nương có tụ huyết, chút này đối với cô mà nói cũng không phải là vấn đề lớn gì, chủ yếu vẫn là vấn đề trong lòng nương của cô. Loại trạng thái hiện tại này giống như là chim sợ cành cong, rất rõ ràng là thương tích sau này để lại, loại vấn đề tâm lý này cô không am hiểu lắm, hơn nữa cô cũng không biết chuyện khi đó, tình huống như vậy cô thật sự là không có chỗ xuống tay.

“Nha đầu, lại đọc sách hả, xem Nhị cữu mang về cho con vật tốt gì này?” Giang lão nhị đi qua từ cửa nhỏ, trong tay nâng mấy quả hồng, chỉ có điều là khi hắn nhìn thấy Tô Thiến Ly đang cầm sách trong tay, lông mày hơi chau lại chút.

Hắn chỉ không rõ, sách này có gì đẹp như vậy, từ khi nha đầu và phụ thân nàng quen biết mặt chữ, sau đó mỗi ngày cứ cầm mãi không buông.

“Nhị cữu. Vật gì tốt?” Tô Thiến Ly nghe thấy tiếng, nhanh chóng buông quyển sách trên tay xuống, mừng rỡ đứng lên. Mấy người cữu cữu này đối với cô thật là không có gì để nói, mặc kệ ai từ bên ngoài trở về, đều sẽ tới bên này nhìn cô trước, có gì ăn, người đầu tiên nghĩ tới cũng là cô, ngay cả Tiểu Vân Tiêu nhỏ nhất trở về cũng giống như vậy.

“Nha đầu, xem nè, đây là quả hồng mà Nhị cữu cố ý lên núi hái về cho con, thích không?”

Trông thấy một nắm quả hồng mọng nước này, mũi Tô Thiến Ly liền chua chua, Nhị cữu cố ý lên núi hái quả hồng cho cô, nhất định là nghe xong chuyện muốn kẹo hồ lô của cô và tiểu phụ thân từ ngoại tổ phụ.

“Cảm tạ Nhị cữu, con rất thích.”

“Thích ăn, Nhị cữu lại đi hái cho con.” Giang lão nhị nghe cô nói rất thích, hớn ha hớn hở ra mặt.

Đại cữu và Nhị cữu là song sinh, lại không hề giống nhau, tướng mạo của Đại cữu giống ngoại tổ phụ, tính cách lại giống ngoại tổ mẫu nhiều hơn chút. Nhị cữu ấy hả, thì tương phản lại, tướng mạo theo ngoại tổ mẫu, tính cách lại giống ngoại tổ phụ đến mười phần, cũng chính bởi vì vậy, ngoại tổ phụ mới vô cùng nghiêm khắc với Nhị cữu.

“Nhị cữu, vậy xế chiều hôm nay người có rảnh không?” Mấy ngày gần đây Tiểu Vân Tiêu có hơi chán ăn, uống thuốc thì chắc chắn Tiểu Vân Tiêu sẽ không vui, hay dùng quả hồng này làm một ít đồ ăn vặt cho hắn ăn, dẫu sao hiệu quả cũng như nhau.

“Nha đầu, xế chiều nay Nhị cữu con phải ra đồng rồi, muốn làm gì, Tứ cữu làm cùng con?” Giang lão nhị còn chưa lên tiếng, Giang lão tứ đã giống như khẩu đại bác băng tới, Giang lão nhị vừa định phản bác, liền nghĩ đến lời lão Tứ nói đúng là sự thật. Hiện tại đang là ngày mùa, lão Tứ chơi với nha đầu không đi làm ruộng, chắc chắn phụ thân sẽ không nói gì, nhưng nếu hắn mà không đi, nhất định tối nay sẽ không thiếu một trận đánh.

“Con muốn đi hái quả hồng.” Lúc này Tô Thiến Ly mới nhớ ra, hình như bây giờ là đang giữa ngày mùa, mấy ngày trước là thu hoạch bắp ngô, mấy ngày nay nhà ngoại tổ phụ đang thu hoạch lúa. Nhị cữu chắc chắn không thể vắng mặt, quả hồng trên tay hẳn là Nhị cữu thừa dịp lúc nghỉ ngơi giữa trưa lên núi hái, nhận thức được điều này khiến Tô Thiến Ly ấm lòng không thôi.

“Nha đầu, trên núi rất nguy hiểm, con cũng không thể đi biết không, chờ Nhị cữu rảnh rỗi lại đi hái giúp con, bao nhiêu cũng được.” Giang lão nhị vốn đã chút khó chịu, nghe thấy lời này liền vội vàng ngăn cản, trong núi này cũng không phải trong thôn, lão Tứ vẫn còn là một đứa bé, lại còn dẫn theo nha đầu, nếu mà có chuyện gì xảy ra khóc cũng không tìm được đâu.

“Được ạ.” Tô Thiến Ly không phải sáu tuổi thật, tất nhiên biết trong núi rất nguy hiểm. Trước đó chỉ có thể thấy động vật ở trong sở thú, mặc dù ở đây không đến nỗi tràn lan, thế nhưng cũng không hề thiếu. Nếu thực sự bất hạnh gặp phải, chỉ có cô và Tứ cữu, chỉ có nước làm điểm tâm cho chúng nó.

Giang lão tứ thấy cô nói như vậy, mặt đầy thất vọng, vốn đang cho là xế chiều nay có thể trốn việc, không ngờ đến vẫn phải xuống đồng. Nhưng hắn cũng không trách nha đầu, dù sao nha đầu đi lên núi quả thực không tốt lắm.

Giang lão gia quay về nghe nói ngoại tôn nữ muốn ăn hồng, vung tay lên, bảo lão Đại lão Nhị lên núi, làm cho Tô Thiến Ly đang cúi đầu ăn cơm kinh ngạc ngẩng đầu qua nhìn ông: “Không cần đâu ngoại tổ phụ, Thiến Ly không vội, chuyện làm ruộng quan trọng hơn.”

“Nha đầu không cần lo lắng, vẻn vẹn vài mẫu đất như vậy, trì hoãn một buổi chiều cũng không có gì đáng ngại.” Giang lão gia lại kiên trì, lấy gia nghiệp của ông căn bản vốn không cần phải tự mình xuống ruộng, nhưng ông lại sợ mấy người nhi tử này quên đi cội nguồn, vẫn kiên trì giữ lại vài mẫu, tay cầm tay dạy bọn chúng.

Ngoài ra ông cũng lo, dẫu sao bây giờ ông cũng đã lớn tuổi, nhưng con cái đều còn nhỏ, như vậy cho dù ông đi, thì ít nhất bọn nó trông coi vài mẫu đất này cũng có khả năng sống sót. Đây cũng là dụng tâm lương khổ của ông. Nhưng mấy nhi tử của ông lại không có đứa nào chịu hiểu.

Tô Thiến Ly đã không đếm xuể bao nhiêu lần mình cảm động, kể từ đi tới nơi này, dường như mỗi thời mỗi khắc cô đều bị loại sủng ái này vây quanh, nhanh chóng rũ đầu xuống, không để bọn họ thấy những giọt lệ cảm động trong mắt cô. Thế nhưng khi nhìn thấy những hạt gạo trong chén của mình, lại nhìn Tiểu Vân Tiêu đang ăn gạo lứt bên cạnh, giọt lệ trong mắt cô càng dày hơn.

Cô cảm thấy cô nên làm việc gì đó?

Nghĩ là làm, sau khi ăn cơm xong, cô không theo nương cô về nhà bên kia như mọi khi, mà lại xoay quanh Giang lão gia, làm cho Giang lão gia không hiểu ra sao: “Nha đầu, có phải có việc muốn nói với ngoại tổ phụ hay không.”

“Không có ạ.” Tô Thiến Ly lắc đầu, bây giờ cô còn chưa nghĩ ra mình nên làm cái gì, có thể làm cái gì, cho nên quả thật không có việc gì muốn nói với ngoại tổ phụ.

“Không có việc gì? Vậy ngoại tổ phụ phải đi làm ruộng rồi, con ngoan ngoãn ở nhà, một hồi bọn người Đại cữu của con sẽ hái quả hồng về cho con ăn nha.” Giang lão gia nghi hoặc xem xét cô vài lần. Thấy vẻ mặt cô thật sự không có lời muốn nói, chỉ có thể từ bỏ.

“Ngoại tổ phụ, con muốn đi cùng mấy người Đại cữu lên núi có được hay không?” Trong đầu Tô Thiến Ly chợt lóe qua một tia sáng, ở nhà tìm không ra, đi ra ngoài một chuyến có lẽ sẽ có thể nghĩ ra, thế nhưng cô cũng biết, nếu không có người đi cùng, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cũng sẽ không để cho cô ra cửa.

“Nha đầu, trên núi rất nguy hiểm, hơn nữa đường cũng không dễ đi, chúng ta không đi có được hay không.” Giang lão gia đối với đứa ngoại tôn này có thể nói là đau từ trong tâm khảm, muốn cự tuyệt cô, nhưng lại không nỡ nói quá dứt khoát, đả thương lòng cô, chỉ có thể uyển chuyển để cho cô tự mình bỏ đi ý nghĩ vào núi.

“Ngoại tổ phụ, có Đại cữu và Nhị cữu cùng đi mà không có chuyện gì đâu, con biết rất nhiều quả, con muốn đi lên núi xem ngoại trừ quả hồng còn có quả khác hay không.” Tô Thiến Ly tiến gần đến bên tai Giang lão gia nhỏ giọng nói.

Giang lão gia nghĩ đến ngoại tôn có vận mệnh khác biệt, cũng không muốn ngoại tôn buồn, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Ra trước cửa lôi kéo hai nhi tử trịnh trọng dặn dò một phen, Giang lão đại và Giang lão nhị không phiền hà gật đầu biểu thị đồng ý, nhất định sẽ chăm sóc ngoại tôn nữ thật tốt.

Ngọn núi gắn liền với thôn Hòe Thụ gọi là Tiểu Hương Sơn, băng qua Tiểu Hương Sơn là Thâm Sơn, có điều người của thôn Hòe Thụ bình thường đều sẽ không qua Thâm Sơn, đốn củi đào rau dại hái quả cái gì cũng tại Tiểu Hương Sơn này. Giang gia ngay dưới chân Tiểu Hương Sơn không xa, nhưng cách trong thôn có hơi xa, trước đây Giang lão gia chọn ở đây cũng là vì để nhà mình cách thôn xa một chút, để con dâu mình bớt nghe lời ra tiếng vào.

Về sau con cái trong nhà nhiều lên, Giang lão gia còn nói mình quả là có tầm nhìn xa, nếu như trước đây mà xây nhà cũ ở bên kia, chỉ sợ mấy nhi tử sẽ không có chỗ ở. Bây giờ ở chỗ này rất vừa vặn, ông mua hết đất xung quanh đây, mặc kệ tương lai có bao nhiêu con cháu, cũng đã có đất xây nhà.

Tô Thiến Ly đi theo hai cữu cữu tới Tiểu Hương Sơn, ngửi thấy không khí trong lành còn mang theo hương hoa dại trong núi, thở ra một hơi nhàn nhạt, cả người thả lỏng. Khi nhìn thấy thảo mộc trên núi, cô càng cảm thấy thân thiết hơn, cuối cùng cô cũng biết mình nên làm cái gì, có thể làm cái gì.

Bây giờ trong nhà kham khổ như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất còn bởi vì sản xuất trong ruộng quá thấp, nếu có thể nâng cao sản lượng lương thực, mà những lương thực kia sau khi giao nộp thuế má là có thể đủ để người cả nhà ăn chung, chứ không phải chỉ đủ để một mình cô ăn.

Mặc dù cô không học chuyên ngành nông nghiệp, nhưng cô từng trồng thảo dược, lại cộng thêm cô biết một ít kiến thức lý thuyết, hai bên kết hợp cũng có thể thử một lần.

“Nha đầu, nha đầu, nhìn cái gì đấy?” Giang lão đại hái được một chùm nho dại tới, nếm thử một ngụm cảm thấy không tệ liền đưa cho ngoại tôn nữ, thì thấy cô nhìn chằm chằm vào một chỗ đến xuất thần, thế là đưa tay quơ quơ trước mắt cô.

“Không., không có. Đại cữu người xem đó là cái gì?” Tô Thiến Ly chuẩn bị nói không có gì, liền nhìn thấy phía trước có một đóa hoa nhỏ màu đỏ, kích động đưa tay nắm lấy tay Giang lão đại, chỉ vào bông hoa nhỏ kia cho hắn xem.

“Cái gì hả? Nha đầu thích bông hoa nhỏ đó sao, Đại cữu đi hái về cho con?”

“Đại cữu. Trước tiên đừng đi. Nhị cữu. Nhị cữu.” Tô Thiến Ly không ngờ Đại cữu thế mà lại không biết sâm núi, thấy dáng vẻ muốn đi hái hoa của hắn, vội vàng giữ chặt lại. Tiếp đó căng giọng gọi Giang lão nhị đang hái quả hồng cách đó không xa.

“Sao thế, sao thế?” Giang lão nhị bị dọa không ngừng chạy tới, trong tay còn cầm một cây đao bổ củi.

“Nhị cữu chúng ta tìm được thứ tốt, mau đưa đao cho con?” Tô Thiến Ly nhìn một đám bông nhỏ kia, thân thể nhỏ kích động đến có hơi run rẩy, tuổi của cây sâm núi này cũng không nhỏ đâu.

“Lấy đao làm gì?” Giang lão nhị còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy cô tháo sợi dây đỏ trên đầu xuống, làm cho tóc tai mình bù xù, tiếp theo thẳng tay đoạt lấy cây đao trong tay hắn rồi đi về một hướng.

“Nha đầu, con.”

“Xuỵt. Đại cữu, Nhị cữu trước đừng nói.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp