Thiên Vận Quý Nữ Chi Hàn Môn Cẩm Tú

Chương 2: Chứng ly hồn


2 năm

trướctiếp

Đã từng thấy khỉ trong vườn thú bị vây xem bao giờ chưa? Cảm thụ hiện tại của cô chính là như vậy. Cô đang bị người của hai nhà coi là động vật quý hiếm mà vây xung quanh biểu diễn đủ trò, như là tự giới thiệu bản thân, ân cần hỏi han, lấy lòng khoe tài. Mặc dù cực kỳ không được tự nhiên nhưng mà từ trong thâm tâm của cô đều có thể cảm nhận được sự ấm áp.

Nhất là khi nhìn đến người cha của mình đời này, bộ dáng cũng tương đồng với chú nhỏ, lại không lớn hơn mấy tuổi so với linh hồn của cô. Hiện tại hai mắt ngập nước khiến cho cô nhớ lại người cha lúc trước của cô. Mặc dù thân thể của cha không được tốt nhưng mà ông đều dùng hết toàn bộ năng lực của mình để che chở cho cô và mẹ khiến cho bọn họ sống trong một đại gia tộc đầy phức tạp kia chỉ bị coi như vô hình chứ không phải chịu bất kì ủy khuất nào.

Nhưng mà cho dù cô có hao tổn bao nhiêu tâm sức cũng không thể níu giữ cha mình lại được đã vậy còn khiến bản thân đi tới nơi này, để lại mình mẹ ở thế giới bên kia. Nghĩ đến những điều này, hốc mắt Tô Thiến Ly trở nên đỏ hoe, cô đột nhiên vươn tay ra: "Tiểu phụ thân, ôm một cái. "

Cũng đừng trách cô đã trưởng thành rồi mà vẫn làm ra loại hành động như con nít vậy, chỉ là cô đang cực kỳ muốn cảm thụ một chút hơi ấm từ người cha này mà thôi.

Tô Nam bởi vì yêu cầu đột ngột này của nữ nhi mà sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Được, ta ôm."

"Phụ thân, sao tỷ tỷ lại gọi người là tiểu phụ thân, Phụ thân rất nhỏ sao?" Tô Vân Tiêu tiểu nhi tử của Tô gia cũng là đệ đệ của Tô Thiến Ly. Mặc dù chỉ mới ba tuổi, nhưng mà từ nhỏ đã thông minh cơ trí, tai vừa nghe được những lời tỷ tỷ nói thì liền ngẹo đầu hỏi cha mình.

Tô Vân Tiêu vừa nói xong thì những người trong phòng đều sửng sốt, mới vừa rồi bọn họ con đang vui mừng phấn chấn vì thế cũng không có nghe cho cẩn thận. Hiện tại có người nhắc đến thì đều cảm thấy rất kinh dị, Tô Thiến Ly tim đập nhanh hơn một chút, nhưng cũng không mất bình tĩnh.

"Tiểu phụ thân anh tuấn." Cô vội vàng dùng giọng điệu ngốc nghếch trả lời một câu, trong lòng lại có chút xấu hổ. Nữ nhi loli sáu tuổi thật không dễ làm mà, nhất là một nữ nhi loli vừa khôi phục bộ dáng ngốc nghếch lại càng không dễ làm.

"Nha đầu của chúng ta thật là thông minh. Phụ thân con đúng là rất anh tuấn, so với những bá bá trong thôn chân dính đầy bùn kia thì trẻ hơn nhiều, vì thế cho nên mới gọi là tiểu phụ thân có phải hay không” Cái lý do bao che của ngoại tổ phụ cho cô thật là quá đáng yêu, đem cái lý do kém chất lượng của cô vuốt lại cho tròn. Ngoại tổ phụ ngài thật tốt. Tô Thiến Ly vừa nói thầm trong lòng vừa gật đầu.

Nhìn bộ dạng nhỏ bé dễ thương của cô khiến cho mọi người đều phá lên cười, nhất là Tô Nam đang ôm nàng kia.

"Nha đầu, Nhị cữu cũng rất đẹp trai đó. Nhanh, gọi cữu cữu đi." Giang lão nhị Giang Phi không cam lòng việc mình bị bỏ rơi mà sáp đến gần.

Tô Thiến Ly nhìn Nhị cữu, cùng với ba người cữu cữu khác đang đứng một bên trông đợi, rất là thông minh mà mở miệng gọi: "Cữu cữu, Nhị cữu, Tam cữu, Tứ cữu, đều anh tuấn."

“Chao ôi. Nha đầu thật là thông minh, còn biết đếm nữa cơ." Giang lão tứ cảm khái nói một câu, nhưng Giang lão gia và Tô Nam lại vì những lời này mà giật mình. Bọn họ đều không tự chủ được mà nhớ tới năm đó đã gặp được một vị đạo sĩ, hắn nói chứng ngu ngốc của hài tử này không phải là do đầu óc có vấn đề mà đây là hậu quả của chứng di hồn để lại. Sau này hồn có nơi thuộc về thì sẽ tốt lên, lại còn nói thêm phàm là người mắc chứng ly hồn thì đều là người không tầm thường vì thế phải đối đãi nàng thật tốt.

Hiện tại nha đầu trở nên thông minh như vậy, có phải chính là nói hiện tại hồn phách bị tách ra của nha đầu đã trở về rồi không...

Ông và tế tử bốn mắt nhìn nhau, đều có đáp án trong lòng, sau đó ăn ý mà đem chuyện này chôn vùi vào trong. Không phải bọn họ không nói mà là do trong nhà ngoại trừ nữ nhân ra thì còn lại cũng đều là trẻ con, nếu có đứa nhỏ nào không kín miệng mà đem chuyện nói ra thì nha đầu sẽ gặp bất lợi.

Chỉ cần nha đầu và hai người đứng đầu là bọn họ biết là được rồi.

"Nhu nhi, hôm nay vui như vậy, sẵn hôm qua ta có mua chút thịt về. Vậy ta và phụ thân cùng nhau uống một chút." Tô Nam quay đầu vẻ mặt ôn nhu nhìn tức phụ nhà mình đang nhu thuận ngồi ở bên cạnh nói với nàng một tiếng.

"Được, lát về ta sẽ nói Thanh Vân đi lấy rượu." Vừa nói xong liền đứng lên, cúi đầu nói với hai vị nhị lão của Giang gia: "Cha, nương, nữ nhi xin phép về trước."

"Đi đi." Ban đầu Giang lão gia thật sự không thích nhìn thấy nữ nhi nhà mình coi trọng lễ tiết như vậy, nhưng mà cho dù bọn họ có nói thế nào thì nữ nhi nhà mình cũng không đổi được, mà ông cũng sợ tự mình nói nhiều quá lỡ đâu lại trở thành ép buộc, mà quá ép buộc thì sợ là sẽ khiến nữ nhi sinh ra tật xấu gì đó.

Ôi!

Năm đó ông bị chuyện trong thành trì hoãn thời gian không thể về sớm, lúc trở về thì đã tối muộn, lại sợ tức phụ ở nhà chờ lâu lại sốt ruột vì thế chọn đường khác để đi, chính là đi vòng qua sau núi thì sẽ về nhanh hơn chút. Nhưng ai ngờ đi được nửa đường thì nghe được dưới núi đá phát ra tiếng khóc của một hài tử vì thế bèn đi đến thò đầu vào nhìn thử. Vừa nhìn thấy thì ngay cả ông cũng bị dọa cho phát sợ, trên mặt nữ hài tử kia toàn là máu, bị treo trên cành cây mọc ra từ vách đá. Nhìn vết tích trên vách đá thì chắc là xe ngựa bị rơi. Đường núi này đi lại cực kỳ hiểm hóc, nếu như không có chuyện gì vội thì cũng không có ai dẫn theo gia quyến đi đường này.

Ông tìm một ít dây mây cùng dây leo cột ngang người đứa nhỏ rồi cẩn thận kéo nó lên mang về nhà. Vốn dĩ định chờ đến khi chăm sóc cho đứa nhỏ thật tốt rồi mới mang nàng về nhà, ngờ đâu thời điểm nàng rơi xuống vách núi đầu bị va chạm vì thế không những quên sạch sẽ những chuyện trước kia lại càng giống như một chú thỏ nhỏ bị kinh sợ không thể chịu thêm chút kinh sợ cùng kích thích nào nữa. Một khi bị kinh sợ thì bản thân liền trở nên hồ đồ miệng lúc nào cũng nói mê sảng. Khi đó bọn họ đều bị những người khác lời ra tiếng vào trêu chọc, vì thế ông luôn để cho tức phụ nhà mình chăm sóc nàng không để nàng bước chân ra khỏi cửa.

Tô Thiến Ly cũng nhìn thấu sự khác nhau của hai mẫu tử. Không nói đến chuyện lúc trước nàng có bệnh, mà hành động của nàng không phải là thứ mà những người ở Giang gia có thể bồi dưỡng ra được, nhưng nếu như nương của nàng không phải là nữ nhi của Giang gia vậy sao lại sống ở Giang gia chứ?

"Nếu như một nhà tế tử cũng đến dùng cơm, vậy ta cũng đi chuẩn bị một chút" Kiều thị cũng đứng lên, nói với Giang lão gia một câu rồi rời đi.

Bữa cơm này có thể nói là cực kỳ phong phú. Ngoại trừ trong chén của nàng đều là cơm trắng ra thì trong chén của những người khác đều là đồ ăn cùng bánh bao. Sản lượng lúa gạo ở nơi này không cao. Vì để no bụng mà dân nơi này ngoài việc trồng một ít để nộp thuế ra thì các ruộng khác đều trồng các loại ngũ cốc, cao lương, khoai, ngô, còn có một loại gọi là Hắc Diện không biết là giống gì. Chỉ biết là nó có màu đen và rất là xù xì, nhưng cái loại đen đen mà lại là lương thực chính của người dân nơi này.

Có điều mà Tô Thiến Ly cảm thấy hơi khó hiểu là, đã có có thể trồng được mấy loại nông sản như ngô khoai rồi thì tại sao còn phải ăn mấy loại Hắc Diện khó ăn này chứ? Ăn ngô so với ăn cái thứ này còn dễ ăn hơn.

Vừa mới đến, Tô Thiến Ly cũng không dám tùy tiện mở miệng mà chỉ đem nghi ngờ của mình chôn ở trong lòng, chờ sau này tìm cơ hội để hỏi vậy.

Ăn cơm xong Tô Thiến Ly trở về gian phòng nhỏ của cô. Một mình nằm ở trên giường suy nghĩ về chuyện kiếp trước kiếp này. Kiếp trước thì không cần nghĩ nhiều, chủ yếu là kiếp này. Người ta thường có câu một mai liền trở về thời điểm trước khi giải phóng, còn cô thì có thể nói là bị đày đến ngàn năm trước luôn rồi. Cũng không đúng, nếu bị đày về mấy ngàn năm trước thì làm gì đã có ngô. Theo cô biết thì hình như là vào triều Minh cây bắp mới bắt đầu du nhập vào, nhưng mà theo trực giác của cô thì nơi này không phải triều Minh bởi vì mọi thứ ở nơi này đều thua xa triều Minh.

Trời ơi, rốt cuộc thì đây là đâu?

Trong thư phòng của tiểu phụ thân hẳn là có sách giới thiệu về triều đại này. Mà muốn đọc được sách thì trước tiên phải biết chữ mới được. thừa dịp phụ thân còn đang ở nhà chi bằng cô đi thử một chút, xem thử mình có biết đọc hay không. Nếu không đọc được thì đúng lúc để cho tiểu phụ thân dạy cô luôn. Bằng không thì chờ đến khi phụ thân và ca ca vào thành rồi thì ngược lại sẽ không có cơ hội nữa. Mấy cữu cữu chắc chắn đều biết đọc chữ. Nhưng mà hiện tại ngoài ruộng đang nhiều việc, cô cũng không tiện quấy nhiễu bọn họ.

Nghĩ đến liền làm, cô lập tức ngồi dậy mang giày nhỏ thêu hoa vào rồi lon ton chạy về phía thư phòng. Giang thị thấy tiểu nữ nhi nhà mình thì ôn nhu nói: "Nha đầu, chạy chậm một chút, đừng để bị té." Vừa nói xong liền đặt bức tranh đang thêu dỡ xuống, muốn đi qua ôm cô.

"Nương, ta đi tìm tiểu phụ thân, ta sẽ không té, người yên tâm đi." Mặc dù cách ăn mặc của mẫu thân cực kỳ giản dị, ngay cả giặt quần áo hay nấu cơm cũng đều tự mình làm lấy. Nhưng mà nàng ấy giống như một chú thỏ nhỏ sau khi bị kinh sợ vậy, chỉ cần lớn tiếng một chút thôi là đã dọa nàng ấy sợ rồi. Cho nên vừa thấy nàng ấy đứng dậy cô liền vội vàng trấn an, bước chân cũng chậm lại.

Phải tìm cơ hội xem bệnh cho mẫu thân mới được, xem thử là đã mắc phải bệnh gì.

"Phụ thân uống rượu, đã đi ngủ rồi, lát nữa rồi chúng ta hẵng đi tìm phụ thân có được không?" Giang thị nghe thấy lời cô nói, vốn muốn cầm tranh lên thêu tiếp nhưng cuối cùng lại buông xuống đi tới nhỏ giọng dỗ dành.

Mặc dù Giang thị bị bệnh nhưng chỉ cần không chịu kinh sợ, không bị đả kích thì nàng với những người bình thường cũng không khác nhau là mấy.

Quả đúng là vậy. Trưa nay, tiểu phụ thân và ngoại tổ phụ đã uống không ít. Sao cô lại quên mất chứ. Chẳng lẽ là do thân thể nhỏ lại nên chỉ số thông minh cũng thấp đi sao.

Nhưng mà nếu như tiểu phụ thân đã ngủ, ca ca cũng bị ngoại tổ phụ bắt đi làm ruộng rồi, vậy thì cũng vừa đúng lúc cô có thể qua thư phòng xem qua một chút, xem thử mình có thể đọc được chữ viết ở nơi này hay không. Nếu như có thể đọc được thì không cần phải làm phiền tiểu phụ thân nữa rồi, không đúng sao?

"Nương, ta chỉ muốn tìm tiểu phụ thân một chút mà thôim sẽ phá tiểu phụ thân ngủ đâu."

"Được rồi, nhớ là ngàn vạn lần cũng đừng nên ồn ào không cho phụ thân ngủ nha." Giang thị suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, có điều cũng không quên dặn dò cô một câu.

Tô Thiến Ly gật đầu thật mạnh bày tỏ bản thân nhất định sẽ không ồn ào làm phiền tiểu phụ thân ngủ, sau đó liền chạy về phía phòng chính. Chẳng qua là ngay lúc sắp đến phòng chính liền vèo một cái chạy qua thư phòng tựa như một làn khói. Trong lòng Giang thị vốn dĩ cũng không nghĩ gì nhiều, nào biết những động tác nhỏ này của nữ nhi nhà mình. Vì thế sau khi trở lại sương phòng liền tiếp tục hoàn thành tác phẩm của nàng. Tốc độ thêu của Giang thị mặc dù rất chậm nhưng mà tay nghề của nàng lại rất tốt. Mỗi lần thêu xong đều có thể bán được không ít tiền. Một là có thể kiếm được thêm ít tiền hai là có thể giúp nàng giết thời gian.

Chữ phồn thể, khá tốt, cũng không đến nổi bị mù chữ, chẳng qua là vương triều Lăng Mặc là cái vương triều quỷ quái nào thế này. Cô học thuộc năm nghìn năm lịch sử cũng chưa từng nghe đến cái vương triều này. Tô Thiến Ly bị tin tức này chấn động đến có chút mơ màng. Cô không tin bản thân thật sự bị đày ra ngoài không gian, ngay cả những sự kiện xuất hiện trong sách lịch sử cũng đều bị cô lật tung lên tìm, chăm chú đến mức ngay cả khi bên cạnh xuất hiện một người khác cô cũng không phát hiện ra.

Tô Nam khiếp sợ nhìn cái người đang vùi đầu trong đống sách chất chồng kia, con tim chấn động đến mức mất một lúc lâu hắn cũng chưa thể bình ổn được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp